_ Những gì ngươi nói hoàn toàn chính xác chứ?
Chất giọng sắc bén khiến gương mặt lạnh lùng càng trở nên hiểm ác hơn bao giờ hết. Đặt tách trà trên bàn, Ngọc Nhạn chậm rãi đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
_ Vâng ạ!- Lệ Uyên vội đáp lại.
_ Thật không ngờ...
Chất giọng gai góc càng khiến câu nói bị bỏ lửng kia trở nên đáng sợ.
_ Bây giờ có lẽ đã đến lúc rồi! Ngươi hãy đi sắp xếp đi.
Vội “vâng” một tiếng, Lệ Uyên nhanh chóng lui ra ngoài. Còn lại một mình trong phòng, Ngọc Nhạn khẽ nheo mắt lại nhìn ra bầu trời. Ánh mắt lộ rõ vẻ bi thương nhưng cũng có cả sự tức giận đến đáng sợ.
*
Đường rừng núi gồ ghề khó đi không vì thế khiến con tuấn mã chùng bước. Chỉ cần qua khỏi ngọn núi này, bọn họ sẽ đến được doanh trại của Tân Thục. Giờ Phúc Tường mong chàng và Lôi Vi có thể đến đó thật nhanh. Ngồi phía trước cưỡi ngựa, thi thoảng chàng lại ngoáy đầu lại phía sau để biết chắc rằng nàng vẫn ổn. Đã bất chấp cả mạng sống của mình để đến đây, chàng chỉ hy vọng tiểu nha đầu này không xảy ra cơ sự gì.
Nhớ lại chuyện xảy ra trên đường mấy ngày trước, Phúc Tường lại không khỏi phẫn nộ. Số của Lôi Vi đến khi nào mới hết khổ?
“Ngay sau khi nhận được chiếu chỉ của phụ hoàng, Phúc Tường theo lệnh hộ tống Lôi Vi đến biên giới, tới doanh trại của Yên Khâu. Theo đúng lộ trình, từ kinh thành đến vùng biên giới phía Tây Bắc, bây giờ mất tầm hơn mười ngày mới tới nơi. Trên đường đi, cả hai phải vượt qua không ít khu rừng, con sông khiến cho đoạn đường của họ trở nên khó khăn thậm chí cả nguy hiểm rình rập.
Hôm đó là ngày thứ bảy sau khi rời khỏi kinh thành, Phúc Tường và Lôi Vi đã đi được hơn nửa chặng đường. Dừng bên dòng sông nước chảy cuồn cuộn, cả hai không khỏi phiền lòng. Chưa bao giờ ánh chiều tà lại trở nên đau thương khiến con người ta ảm não đến vậy. Nhìn sự quật cường đến độ bi thương của nàng, lòng chàng càng xót xa. Chàng biết dù chàng có khuyên nàng thế nào, nàng cũng sẽ không nghe, vậy nên giờ chàng chỉ có thể toàn tâm toàn ý bảo vệ nàng, đưa nàng đến doanh trại một cách nhanh chóng và an toàn.
_ Hai vị có phải muốn qua bên kia sông?
Mãi chìm trong suy nghĩ nên cả hai khá bất ngờ khi thấy một chiếc thuyền nhỏ đang tấp vào bờ. Người chèo thuyền là một ông cụ tầm 70 tuổi, tóc bạc phơ, chỏm râu nhỏ phất phơ.
_ Thuyền gia cho hỏi bên kia sông là nơi nào ạ?- Lôi Vi chậm rãi lên tiếng hỏi.
_ Bên kia sông là một khu rừng, đi hết khu rừng đó sẽ đến một trấn nhỏ lên là Vi Châu trấn.
Cuối Vi Châu trấn có một dịch trạm nhỏ để đổi ngựa. Nếu tới được dịch tạm đó trước trời tối, lộ trình của hai người sẽ được rút ngắn lại. Nghĩ lậy, Phúc Tường nhẩm tính thời gian.
_ Dám hỏi thuyền gia, chúng ta có thể đến trấn trước khi trời tối không?- Phúc Tường chậm rãi lên tiếng hỏi.
_ Trời cũng chạng vạng rồi, lão thấy nếu hai vị qua bên kia sông chắc sẽ phải ở lại trong rừng đêm nay. Chi bằng, qua bên kia sông đến nhà lão nghỉ lại một đêm rồi sáng mai lên đường.
Nhìn sắc trời đã chuyển sang màu ráng chiều từ khi nào Lôi Vi không khỏi thở dài. Giờ, nàng chỉ hy vọng đến doanh trại nhanh chừng nào tốt chừng nấy. Vừa để ngăn chặn cuộc chiến giữa Phúc Tuần và Hàn Phong và cũng vừa để Phúc Tuần có thể đi cứu binh cho Phúc Hoằng đang đánh nhau với Tụ Thủy.
_ Vậy được!- Phúc Tường gật đầu đồng ý rồi quay về phía Lôi Vi.- Trời cũng sắp tối rồi, người ngựa đều cần phải nghỉ ngơi. Đường còn dài, ngươi nên giữ sức.
Không nói gì, Lôi Vi chỉ gật đầu rồi theo Phúc Tường lên thuyền. Quen biết chàng hơn một năm, đây là lần đầu tiên nàng thấy chàng nghiêm túc đến vậy. Có lẽ, nam nhân dù có nghịch ngợm như trẻ con đến đâu khi gặp chuyện đều sẽ trưởng thành, suy nghĩ thấu đáo và rồi sau đó, khi mọi chuyện qua đi, họ lại trở về như trước kia. Còn nữ nhân, khi đã trưởng thành rồi, họ không thể nào trở về như trước được nữa.
Gió đẩy nước, nước đẩy thuyền, chẳng mấy chốc chiếc thuyền nhỏ đã ra đến giữa dòng. Cả ba người lặng lẽ không ai nói với ai câu nào. Lôi Vi cứ mãi đuổi theo dòng suy nghĩ của mình. Binh sĩ nổi loạn như vậy quả là một cơ hội tốt để một nước thắng cả bàn cờ. Nhưng...khi gặp Hàn Phong, nàng phải nói những gì đây? Nàng căn bản đã nghĩ qua điều này, chỉ là nghĩ đến việc người mình cho là hữu bằng quen thuộc lại trở nên xa vời vợi, mọi suy nghĩ của nàng đều trở nên rối loạn.
“Vụt”, một âm thanh xé gió vang lên khiến Lôi Vi giật mình. Trước khi nàng kịp ý thức chuyện gì đang xảy ra, Phúc Tường đã tuốt kiếm chém gãy mũi tên kia. Liền sau đó một trận mưa tiễn ập đến từ mọi phía khiến chàng phải vận hết sức để vừa che chắn vừa đánh lại chúng.
_ Thuyền gia! Chèo nhanh lên!- Chất giọng Phúc Tường vẫn giữ được bình tĩnh song trong đó lại có không ít nộ khí.
Quan sát đường bay của mũi tên, Phúc Tường nhận ra rằng địch thủ chính là muốn nhắm vào Lôi Vi. Xem ra có kẻ muốn giết chết nàng. Càng nghĩ vậy chàng càng ra sức bảo vệ nàng, ngăn không cho bọn chúng đạt được mục đích. Chàng nhanh chóng đưa cho nàng thanh đoản đao của Phúc Tuần sau đó xoay người lại tiếp tục chiến đấu.
Lôi Vi phút đầu còn kinh ngạc nhìn thanh đoản đao, phút sau đã hiểu ra mọi chuyện. Sau đó nàng nhanh chóng rút thanh đoản đao ra để tự vệ.
Nhưng dù có cố gắng đến đâu sức của Lôi Vi cũng là sức của nữ nhi, còn Phúc Tường cũng khó lòng địch lại đám người đang ẩn mình này được. Từng cầm binh đánh trận, chàng ước chừng chúng có khoảng 10 tên, ẩn nấp tứ phía để phân tán sự tập trung cũng như làm giảm đi sức chiến đấu và khả năng bảo vệ Lôi Vi của chàng.
Hất mạnh một mũi tên ra sau, Phúc Tường xoay người qua và ôm Lôi Vi vào lòng. Chiếc thuyền nhỏ vì bị bắn tên liên tục nên không thể nào tiến sâu vào bờ. Tình thế nguy ngập, giờ chỉ còn cách nhảy xuống nước mà thôi. Không nghĩ ngợi nhiều, chàng vội xoay nửa người ra hiệu cho lão chèo thuyền rồi ôm lấy nàng lao vào lòng sông. Cả ba người ngụp lặn trong lòng sông khá lâu. Sợ nàng không chịu được chàng một mặt ôm chặt nàng, một mặt tìm cách ngoi lên mặt nước. Họ bơi xuôi dòng đến gần hạ nguồn mới ngoi lên bờ. Lúc này chàng mới hay nàng đã bị trúng tên từ khi nào. Mũi tên trúng vào bụng, tuy không phải chỗ nguy hiểm song vì mất nhiều máu nên nàng đã sớm bất tỉnh.
Sau khi rút tên ra, Lôi Vi hôn mê mất một ngày. Phúc Tường vốn định chờ vết thương của nàng lành trở lại rồi sẽ lên đường song vì sự thúc giục của nàng nên chàng buộc phải lên đường sớm. Vậy là sau khi thoát khỏi hiểm cảnh được hai ngày cả hai lại tiếp tục hành trình trong tình trạng nàng có thể khụy ngã bất kỳ lúc nào.”
“_ Sao huynh không đưa trực tiếp cho Lôi Vi?- Ngạc nhiên nhìn thanh đoản đao trong tay, Phúc Tường gặng hỏi.
_ Ai cũng có điểm yếu không muốn cho người khác biết. Lôi Vi cũng vậy! Nàng ấy không biết tự vệ là gì. Song những lúc nguy hiểm nàng ấy lại quật cường quá mức cần thiết. Những lúc ấy chính là lúc nàng yếu đuối nhất. Nếu để nàng ấy hay có người biết được điểm yếu của mình, hơn nữa người đó lại là ta, nàng ấy nhất định sẽ không chịu nhận. Vậy nên, đến lúc thích hợp, đệ hãy đưa cho nàng ấy giúp ta.”
Những câu nói của Phúc Tuần trước khi đi chợt vang vọng lên trong tâm trí của Phúc Tường khiến chàng không biết nên thở dài hay nên cười. Lôi Vi này thật là! Nàng có cần phải kiên cường quá mức như vậy không? Nữ nhân dựa vào nam nhân là một lẽ tự nhiên, tại sao nàng lại tự mình bắt bản thân mình phải mệt mỏi, đau khổ như vậy? Nhưng...nếu nàng không như vậy có lẽ nàng sẽ không còn là Cát Lôi Vi mà chàng biết. Nếu nàng cứ thờ ờ, lãm đạm trước mọi việc, an nhiên dựa vào Phúc Tuần, nàng không còn là Cát Lôi Vi, không còn là nữ tử Ngũ huynh chàng nguyện dùng cả đời này để trân trọng, bảo vệ nữa.
Mặt trời đã ngả về phía Tây, màn đêm đang dần buông xuống. Chậm rãi kéo dây cương, Phúc Tường cho ngựa dừng lại dưới một gốc cây to.
_ Lôi Vi!-Vừa ngoáy đầu về phía sau, Phúc Tường vừa gọi Lôi Vi.
_ Uhm!- Mở mắt ra, Lôi Vi nhìn quang cảnh xung quanh.- Chúng ta vẫn chưa ra khỏi rừng sao, Bát Hoàng tử?- Chất giọng nàng có chút lo lắng.
_ Đúng vậy! Chỉ cần qua khỏi ngọn núi này, chúng ta sẽ tới doanh trại.- Vừa đỡ Lôi Vi xuống ngựa, Phúc Tường vừa nói.- Nên tối nay chúng ta sẽ nghỉ ngơi sớm để lấy sức. Mai sẽ là một ngày dài.
Không nói gì, Lôi Vi lặng lẽ đưa mắt nhìn về phía bên kia khu rừng. Phía bên kia khu rừng lúc này trong mắt nàng cũng chỉ có toàn cây cối um tùm, rậm rạp mà thôi. Tầm nhìn đã bị cản trở khiến mọi thứ xung quanh đều trở nên hư ảo, thấp thoáng, không rõ ràng điều gì cả.
Hôm trước khi lên đường, Lôi Vi có đến Nam Ân tự để khấn vái, cầu mong mọi chuyện có thể vãn hồi. Tại đây, nàng gặp lại Hinh Vương phi Phi Anh, tỷ tỷ của Phi Đào. Hơn một năm rồi không gặp nàng ta, nàng thấy nàng ta có phần gầy đi. Xem chừng mối quan hệ giữa nàng ta và Phúc Hoằng không được cải thiện là bao. Khi vào thắp hương, nàng ta không liếc mắt nhìn nàng, nàng cũng chẳng buồn nhìn nàng ta một cái. Ai cũng đều lo việc khấn vái phần của mình. Nàng lặng lẽ cầu khẩn, mong Bồ Tát giúp nàng lần này ra đi mọi chuyện thuận buồm xuôi gió. Còn nàng ta, không cần nghĩ nàng cũng biết nàng ta đến là để cầu bình an cho Phúc Hoằng.
“_ Ngươi vì tìm chỗ dựa cho mình mà hao tốn không ít tâm sức. Các vị Hoàng tử vì ngươi cũng hao tốn không ít tâm trí. Vở kịch này thật ngoài sức mong đợi của ta. Cát Lôi Vi! Ta vẫn đang rất muốn biết đoạn sau của vở kịch sẽ như thế nào? Ta muốn xem xem ngươi có thể lưu lại Hoàng cung được bao lâu. Và ta cũng rất nóng lòng chờ đến ngày ngươi lộ bộ mặt hồ ly của mình.”
Chất giọng sắc nhọn lẫn sự phẫn nộ được giấu kỹ cùng với kinh thường của Phi Anh tựa hồ như một bùa chú vang vọng trong đầu Lôi Vi mấy ngày nay, đặc biệt là câu “Các vị Hoàng tử vì ngươi cũng hao tốn không ít tâm trí.” Thường xuyên lởn vởn trong đầu nàng khiến nàng không cách nào quên được. Từ những gì đã xảy ra, nàng nhận ra rằng Phúc Vân, Phúc Tuần, Phúc Khải và cả Phúc Tường cũng như Phúc Hoằng, mỗi người trong số họ dù mối quan hệ tình cảm với nàng có khác nhau nhưng họ đều toàn tâm toàn ý giúp đỡ, bảo vệ nàng. Nàng thật không ngờ bản thân mình lại nợ không những nhiều ân tình mà còn nhiều người đến vậy. Kiếp này, nàng sao có thể trả hết đây.
_ Lôi Vi! Tại sao ngươi lại phải đi tìm chỗ chết như vậy?- Vừa nhóm lửa, Phúc Tường vừa nói.- Dù là tranh giành tình cảm của nữ nhân hay là tranh giành lãnh thổ, đây cũng là chuyện của nam nhân. Đã là chuyện của nam nhân, ngươi nên để nam nhân tự giải quyết với nhau. Không cần phải liều mạng như vậy!
Khẽ mỉm cười, Lôi Vi quay về phía Phúc Tường. Ngắm nhìn thật kỹ gương mặt anh tuấn vẫn còn phảng phất nét trẻ con của chàng, nếu không phải ở đây chỉ có mỗi hai người, nàng thật không dám tin những lời ấy lại thốt ra từ miệng của chàng, một Hoàng tử thích ăn chơi và phong hoa tuyết nguyệt bậc nhất đất Tân Thục.
_ Từ khi nào Ngài biết thương hoa tiếc ngọc vậy?- Chất giọng của Lôi Vi đầy châm chọc.
_ Ta lúc nào chả thế!- Thuận nước đẩy thuyền, Phúc Tường cong môi lên đáp.
_ Thật nhìn không ra! Bát Hoàng tử nổi tiếng thích dọa nữ nhi sợ chết khiếp lại biết thương hoa tiếc ngọc cơ đấy.
_ Dọa bọn họ sợ chết khiếp chính là để biết thế nào là thương hoa tiếc ngọc.
Chất giọng bông đùa nhưng ít nhiều ẩn chứa sự nghiêm túc tựa hồ điều Phúc Tường vừa nói ra rõ ràng là một chân lý vậy.
_ Vậy có phải...Ngài chỉ trêu đùa với những nữ nhân Ngài thích?
_ Ngươi chưa trả lời câu hỏi của ta!- Phúc Tường quay trở lại vấn đề chính.
_ Ngài trả lời tiểu nữ trước đi.- Lôi Vi mặc cả.
Nhìn dáng vẻ Lôi Vi lúc này Phúc Tường không khỏi bật cười. Gương mặt nghiêng nghiêng, cái mũi hơi hếch lên, đôi mắt chứa đầy sự thách thức. Dáng vẻ của sự thách này thức thật khiến người khác có muốn tức cũng không tức được.
_ Ngươi dám mặc cả với cả Hoàng tử à?
_ Tiểu nữ có gì không dám?- Lôi Vi thách thức.
_ Ta hỏi ngươi trước, nên ngươi phải trả lời trước!
_ Tiểu nữ trả lời xong, Ngài phải trả lời đấy.
Không nói gì, Phúc Tường chỉ bật cười.
_ Im lặng tức là đồng ý!- Lôi Vi dõng dạc tuyên bố.
Nói đoạn Lôi Vi sắp xếp lại câu chữ để trả lời câu hỏi của Phúc Tường.
_ Tiểu nữ không muốn chết nhưng nếu chỉ có chết tiểu nữ mới có được điều mình mong muốn, tiểu nữ can tâm tình nguyện.
_ Ngươi...
Phúc Tường nghẹn giọng trước câu trả lời của Lôi Vi. Nàng trả lời như vậy chẳng khác nào phụ lại tâm sức của các huynh đệ chàng, vì nàng mà không tiếc mình bảo vệ cả.
_ Thái tử, Linh Thân vương, Thất Hoàng tử, Ngài và cả Hinh Thân vương nữa đều không tiếc lòng bảo vệ tiểu nữ. Tiểu nữ thật sự rất cảm kích. Nhưng điều tiểu nữ thật sự mong muốn là gì, các Ngài đã từng nghĩ qua chưa? Tiểu nữ không muốn ai trong mọi người vì bản thân tiểu nữ mà bị thương. Tiểu nữ không muốn Linh Thân vương vì tiểu nữ phải liều mạng nơi sa trường, không muốn Thái tử, Thất Hoàng tử và Ngài hay Hinh Thân vương vì Tiểu nữ mà bất hòa với Hoàng thượng. Tiểu nữ không muốn Lãnh Hàn Phong vì tiểu nữ mà gây nên cảnh sinh linh đồ thán, trở thành hôn quân, tội nhân. Tiểu nữ chỉ mong những người tiểu nữ quan tâm có được một cuộc sống bình yên, hạnh phúc mà thôi. Và nếu như cái chết là lựa chọn duy nhất để có được những điều đó, tiểu nữ bằng lòng đánh đổi.
Bầu không khí chợt trở nên nặng nề hẳn. Ngoài tiếng nổ tí tách từ đống củi khô ra, dường như cả hai không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào khác. Ai cũng mong muốn bình yên và hạnh phúc cả. Nhưng trên thế gian này mấy ai chịu an phận, chịu hài lòng với những gì mình có? Mỗi người đều có mỗi ước mơ, mục đích chinh phục của riêng mình. Có những điều đem lại hạnh phúc cho mọi người. Nhưng cũng có những điều khiến người khác gặp bất hạnh. Cuộc chiến này Lôi Vi thật không biết mình là người hạnh phúc hay bất hạnh.
_ Bát Hoàng tử!- Lấy lại giọng điệu vui vẻ, Lôi Vi quay về phía Phúc Tường.- Đến lượt Ngài rồi!
_ Câu trả lời của ta rất đơn giản.- Phúc Tường trả lời thẳng thắn, không né tránh.- Ta thích trêu đùa nữ nhi, nhưng ta tuyệt đối không trêu đùa với tình cảm của mình.
Thật không ngờ một chàng Hoàng tử phong lưu, đào hoa, thích trêu hoa ghẹo nguyệt như Phúc Tường lại có thể nói ra những lời ấy. Càng ngẫm kỹ câu trả lời, Lôi Vi càng nhận ra dường như vẻ bề ngoài lãng tử này chẳng qua là để che giấu đi nội tâm của chàng. Nơi cung cấm này không ai muốn mình bị chết sớm, vậy nên mỗi người đều lựa chọn cho mình một vẻ bề ngoài để che giấu nội tâm. Duyệt Thân vương thì nhàn hạ. Hinh Thân vương thì “công tư phân minh“. Linh Thân vương cẩn thận, ẩn mình, không bộc lộ nhiều, lại có chút bất cần không quan tâm. Thất Hoàng tử thì ngây ngô, trẻ con. Bát Hoàng tử là bê tha, phong lưu. Những con người này đang khiến bức tranh Hoàng cung trở nên sinh động mà ở đó mảng sáng thì ít còn mảng tối thì nhiều. Nàng tự hỏi đến khi nào cuộc chiến ngầm này mới kết thúc? Đến khi nào những người nàng yêu thương, trân trọng mới được thả lỏng tinh thần?
*
Binh sĩ nổi loạn, tình hình doanh trại Tân Thục đang rối ren. Đối với Hàn Phong mà nói đây là thời cơ tốt để diệt cỏ tận gốc. Nhưng đến thời điểm này, Yên Khâu vẫn không cho Lăng quốc xuất binh. Ban đầu, Phúc Tuần không hiểu rốt cuộc hắn đang chờ điều gì. Song sau đó, chàng cũng đã nghiệm ra. Hắn đang chờ, chờ đối thủ của mình khôi phục lại tinh thần, sĩ khí. Bởi hắn muốn đường đường chính chính chiến đấu với chàng, chiến đấu với một đối thủ xứng tầm.
Nếu hắn đã có ý, Phúc Tuần cũng không thể để hắn thất vọng. Binh sĩ chàng dẫn đi xuất chinh lần này, ngoài binh sĩ của Nam môn còn có binh sĩ của Chương Minh cung, số binh sĩ này nằm dưới trướng Thái tử, bọn họ sẽ phò trợ, bảo vệ cho Thái tử cũng như các Hoàng tử khác. Những binh sĩ này đã trải qua kỳ huấn luyện kỹ càng, khắc nghiệt mới được tuyển vào. Và lính của Chương Minh cung nổi tiếng là tuyệt đối trung thành. Chàng còn nhớ trước khi đi, Thái tử Phúc Vân có đến gặp họ, hạ lệnh họ dù có bất kỳ chuyện gì xảy ra cũng phải tuyệt đối trung thành, phò trợ chàng đánh đuổi quân xâm lược. Vậy nên lúc tin hai bên vì nữ nhân mà đánh nhau, trong khi binh sĩ của Nam môn nổi loạn, binh sĩ Chương Minh cung tuyệt đối trung thành. Vì vậy, doanh trại đã chia thành hai phe rõ rệt khiến toàn quân rơi vào cảnh rối ren như bây giờ.
Sau khi tìm cách ổn định lại lòng quân, Phúc Tuần giao quân Nam môn cho Phúc Khải và Hoắc Thành Uy còn bản thân mình dẫn quân Chương Minh cung ra nghênh chiến với địch. Việc làm này trong mắt Hoắc Đại tướng quân là can đảm, có thể khiến những binh lính nổi loạn cảm động. Nhưng bởi chàng là Vương gia đương triều nên Hoắc Đại tướng quân không hoàn toàn tán đồng. Song dưới sức ép của Phúc Tuần, ông buộc phải đồng ý.
Nắng mùa thu không còn gắt nhưng trong bầu không khí căng thẳng nơi sa trường lưng người nào người nấy cũng ướt đẫm mồ hôi. Đứng dưới cổng thành, quân Tân Thục nhanh chóng bày binh bố trận. Bên trong, lính trong thành cũng đã sẵn sàng tinh thần chiến đấu.
Người đứng dưới chân thành, kẻ đứng trên thành cao. Cả Lãnh Hàn Phong lẫn Phúc Tuần đều nhìn nhau bằng ánh mắt ngạo nghễ, không chịu khuất phục. Chẳng mấy chốc Hàn Phong đã xuống dưới vẫn dẫn theo một đoàn quân có số lượng tương đương ra bày binh bố trận trấn giữ cổng thành.
_ Lãnh Hàn Phong! Yên Khâu và Tân Thục đã ngừng chiến bao nhiêu năm nay. Giờ, ngươi lại xúi giục Lăng quốc xâm phạm lãnh thổ của Tân Thục. Ngươi cũng to gan thật.
_ Thành này vốn thuộc Trì quốc. Tân Thục thảo phạt rồi chiếm lấy Trì quốc khiến biên giới Lăng quốc trong tình thế nguy hiểm, buộc Lăng quốc phải tự vệ. Lăng quốc là nước chư hầu của Yên Khâu nên ta giúp Lăng quốc là lẽ đương nhiên.
_ Hoa ngôn xảo ngữ [1]!- Phúc Tuần gằn từng chữ một.- Hôm nay, ta nhất định phải lấy thành này!
_ Vậy thì ngươi phải thắng ta!
Đối đầu nhau, Phúc Tuần và Hàn Phong chỉ dẫn hơn trăm binh sĩ tiến về phía trước, số còn lại đều đứng ở xa đề phòng hai bên rơi vào hỗn chiến và cũng để tránh những thương vong đáng tiếc có thể xảy ra. Cả Phúc Tuần lẫn Hàn Phong nhanh chóng lao vào nhau như hai mãnh hổ. Trận chiến nhanh chóng trở nên khốc liệt. Binh lính hai bên lần lượt ngã xuống, kẻ bị thương người bị giết khiến cả một vùng đất rộng lớn nhanh chóng bị nhuộm đỏ.
Một người đường đường là Hoàng đế của Yên Khâu, một người là Vương gia của Tân Thục, vậy mà chỉ trong chốc lát hai con người tuấn tú, tâm cao khí ngạo này đã nhanh chóng trút bỏ vẻ ngoài lạnh lùng của một vị tướng để lao vào trận chiến như bao binh sĩ bình thường khác. Song trận chiến tranh giành lãnh thổ nhanh chóng biến thành trận đọ sức hơn thua của hai nam nhân khi họ nhanh chóng tách ra khỏi trận hỗn chiến mà đơn phương độc mã chiến đấu với nhau.
_ Giao nàng ra!- Lãnh Hàn Phong lạnh lùng ra điều kiện.- Chỉ cần ngươi giao nàng ra, ta sẽ thu quân.
_ Lãnh Hàn Phong! Vì nàng mà ngươi gây nên cảnh sinh linh đồ thán. Đây là tình yêu của ngươi dành cho nàng sao?- Chất giọng Phúc Tuần tràn ngập nộ khí.
_ Vì nàng, ta chuyện gì cũng có thể làm ra được!- Hàn Phong khẳng định chắc nịch.- Ta không muốn có nàng theo cách này. Nhưng đây là cách duy nhất để ta có nàng, vậy nên ta tuyệt đối không bỏ qua. Ngươi gọi ta là hôn quân cũng được, ta không quan tâm. Vì nàng, dù có trở thành tội nhân thiên cổ ta cũng can tâm tình nguyện. Ta chỉ hối hận một điều là ta không nhận ra tình cảm ta dành cho nàng sớm hơn.
Từng câu từng chữ của Hàn Phong khiến Phúc Tuần không khỏi chấn động.
_ Ngươi thật quá ích kỷ!
_ Ngươi không vậy sao?- Hàn Phong gằn giọng hỏi lại.- Đã gây tổn thương cho nàng rồi mà ngươi vẫn ích kỷ bắt nàng bên cạnh ngươi.
_ Đừng phí lời! Nói cho người biết, ta tuyệt đối không giao nàng ra cho ngươi. Có chết cũng không giao.
Dứt câu, Phúc Tuần thúc mạnh vào bụng con tuấn mã rồi cả người lẫn ngựa nhanh chóng lao về phía trước. Cát bụi tung bay mịt mờ khiến chàng không thể nhìn rõ nhân ảnh Hàn Phong. Song Lôi Vi lại hiện lên rất rõ ràng trước mắt chàng. Chàng tuyệt đối không thể mất nàng!
_ Yaaaaa!!!!
Cả Hàn Phong lẫn Phúc Tuần nhanh chóng lao vào nhau một lần nữa, không ai chịu nhường ai. Họ chiến đấu, giằng co, tranh giành lẫn nhau để ép đối phương phải từ bỏ ý định của mình. Bởi họ biết Lôi Vi không phải là đồ vật để bọn họ quyết định số phận, quyết định nàng sẽ thuộc về ai. Vậy nên họ phải ép đối phương từ bỏ ý định của mình cho bằng được. Vì chỉ có như vậy họ mới có cơ hội bước vào trái tim của nàng.
_ Dừng lại!!!!!!!
Chất giọng cao vút từ trên cao vọng xuống khiến mọi người ngỡ ngàng. Cả Phúc Tuần lẫn Hàn Phong cũng giật mình mà ngẩng đầu lên nhìn. Trên cao, Phúc Tường thi triển khinh công ôm Lôi Vi bay về phía họ. Sắc mặt nàng xanh xao và yếu mệt đôi phần nhưng điều đó cũng không thể nào che lấp đi thần thái của nàng. Vừa tiếp đất, nàng vội tiến về phía hai người.
_ Cả hai người dừng lại đi!- Nói đoạn, Lôi Vi quay sang nhìn Hàn Phong.- Han...Anh Đức Hoàng đế! Ngài định tiếp tục trận chiến này đến bao giờ? Có phải là đến khi máu của dân Yên Khâu, Lăng quốc và Tân Thục chảy hết không?
_ Vi Vi!
Chất giọng của Hàn Phong như vỡ òa không biết bao nhiêu cảm xúc. Ngạc nhiên, bất ngờ. Vui mừng, phấn khởi. Thậm chí còn có cả mỉm mai tự trào. Chàng thật không ngờ Lôi Vi vẫn nghĩ chàng là “tên hôn quân vô đạo, không từ bất kỳ thủ đoạn tiểu nhân, bỉ ổi, đê hèn“. Nhưng chàng biết làm sao được khi mà đúng là chàng đã bất chấp mọi thứ, không từ thủ đoạn để có được nàng.
_ Dù xuất phát từ bất kỳ nguyên nhân nào thì cuộc chiến này vẫn là cuộc chiến tranh phi nghĩa.
_ Nàng...
Hay cho câu “chiến tranh phi nghĩa” của nàng, chàng vì nàng mà hao tổn không ít trí lực vậy mà trong mắt nàng nó lại là một cuộc chiến tàn bạo, phi nghĩa. Chàng vì nàng mà hao binh tổn tướng vậy mà trong mắt nàng, chàng chẳng khác nào bạo chúa. Chàng thừa nhận mình không biết cách diễn đạt tình cảm bản thân, nhưng nàng không được phép chà đạp tấm lòng của chàng dành cho nàng như thế. Nếu đã như vậy, hôm nay chàng mặc kệ nàng nghĩ chàng là cái gì, chàng nhất định phải mang nàng về Yên Khâu.
Nghĩ vậy, Hàn Phong nắm lấy tay Lôi Vi rồi xiết chặt vào kéo nàng đi. Ngay lập tức, Phúc Tuần và Phúc Tường phi người lên chặn đánh.
_ Lãnh Hàn Phong! Ngươi đừng mong ta để ngươi dẫn nàng đi một cách dễ dàng như thế.
Không nói lời nào, Hàn Phong nhanh chóng tuốt kiếm ra rồi đi một đường về phía Phúc Tuần.
_ Dừng lại!- Lôi Vi kêu lên.
Đường kiếm ngay lập tức ngừng lại nửa chừng. Hàn Phong quay lại nhìn Lôi Vi. Dù vẫn rất bình tĩnh nhưng rõ ràng mặt nàng đã tái lại càng tái hơn. Thật không ngờ nàng bị Phúc Tuần làm cho đau khổ đến thế mà vẫn một lòng bảo vệ hắn.
_ Anh Đức Hoàng đế!- Chất giọng Lôi Vi bình tĩnh.- Lần này tiểu nữ đến đây là để thương thuyết.
_ Được! Chúng ta vào thành.
Nghe Hàn Phong nói vậy Phúc Tuần không khỏi bất an.
_ Lãnh Hàn Phong! Ngươi...
_ Vương gia! Tiểu nữ sẽ không sao đâu!- Lôi Vi nhìn thẳng vào mắt Hàn Phong.- Bởi Hàn Phong huynh mà tiểu nữ quen biết là một người là người tuy lạnh lùng nhưng ôn nhu, chắc chắn sẽ không đẩy người khác vào tình thế nguy hiểm. Bằng không, nếu ngược lại thì mối quan hệ huynh muội kết nghĩa này chắc chắn sẽ làm sai lầm lớn nhất trong đời tiểu nữ.
Câu nói sau cuối của Lôi Vi khiến Hàn Phong không khỏi chấn động. Bởi nó không chỉ đơn giản thể hiện sự tín nhiệm của Lôi Vi dành cho chàng mà còn là lời cảnh cáo, nếu chàng gây bất kỳ mối nguy hiểm nào cho Tân Thục, nàng sẽ cắt đứt mối quan hệ này với chàng ngay lập tức.
.............
Cánh cửa từ từ mở ra. Ánh sáng chậm rãi rót vào phòng. Thế nhưng, những tia sáng ấy đã không còn đủ mạnh mẽ để chiếu sáng khắp gian phòng rộng lớn này. Chính vậy nên thư phòng tao nhã bỗng chốc trở nên âm u, lạnh lẽo. Hàn Phong và Lôi Vi chậm rãi bước vào phòng. Căn phòng yên tĩnh không có lấy một tiếng động. Sự lạnh lẽo càng khiến bầu không khí trở nên căng thẳng, ngột ngạt.
_ Vi Vi! Sau khi biết rõ mọi chuyện, nàng vẫn xem ta là bạo chúa sao?- Vừa nói, Hàn Phong vừa quay về phía Lôi Vi.
Lôi Vi không nói gì. Nàng lặng lẽ đưa mắt nhìn Hàn Phong. Trong đôi mắt kia không chỉ có ngọn lửa giận dữ mà còn có cả lửa tình. Ngọn lửa ấy đã thiêu đốt tảng băng dày trong mắt chàng trước kia khiến nàng không khỏi hoang mang.
_ Vi Vi! Điều ta ân hận nhất chính là ta đã không nhận ra tình yêu ta dành cho nàng sớm hơn. Nếu nhận ra, ta tuyệt đối sẽ không để nàng quay trở về Hoàng cung Tân Thục đó. Không để nàng yêu hắn càng không để nàng vì hắn mà đau khổ, vì hắn mà bị ép là phi tần của Định An Hoàng đế kia. Giờ nàng gọi ta là hôn quân cũng được, bạo chúa cũng chẳng sao. Tất cả những gì ta muốn làm bây giờ chính là đem nàng rời khỏi Tân Thục và khiến nàng trở thành nữ nhân của ta, là người hạnh phúc nhất thế gian này. Dù cho có biến Tân Thục thành bình địa ta cũng sẵn lòng.
Những lời nói chân thành, tha thiết nhưng cũng không kém phần sắc lạnh của Hàn Phong khiến dây thần kinh của Lôi Vi như bị tê liệt. Suy nghĩ của nàng nhất thời trở nên hỗn độn và rối rắm như tơ vò. Đã trải qua những ngọt ngào, hạnh phúc nàng hiểu rõ, chàng đang ám chỉ điều gì. Nhưng nàng thật sự không thể nào chấp nhận được cách làm của chàng.
_ Huynh tại sao lại làm như thế? Huynh muốn muội hận huynh hay huynh muốn bức tử muội? Đúng vậy muội yêu chàng ấy, muội đau khổ vì chàng ấy thậm chí muội đồng ý trở thành cung phi của Hoàng đế cũng vì chàng ấy. Nhưng tất cả từ đầu đến cuối đều do muội tình nguyện. Muội tình nguyện vì chàng ấy. Còn huynh, huynh nói huynh làm như vậy là vì muội nhưng huynh có nghĩ đến muội không? Huynh có biết muội muốn gì, cần gì không? Huynh có biết điều gì là tốt cho muội không? Huynh có hiểu cảm xúc của muội không? Không hề! Huynh chỉ làm những gì mình muốn, chỉ làm những gì huynh cho là tốt với bản thân mình. Huynh chỉ quan tâm đến cảm xúc của cá nhân huynh mà thôi.
_ Bởi vì ta nghĩ đây là cách tốt nhất!- Hàn Phong giữ chặt lấy vai Lôi Vi.
_ Nhưng với muội thì không tốt chút nào!- Lôi Vi hét lên.
_ Ta không biết phải làm thế nào khác!- Hàn Phong hét lên.- Bởi vì đây là lần đầu tiên ta yêu một người.
Câu nói sau cuối của Hàn Phong khiến Lôi Vi đứng sững người. Nàng biết chàng có tình cảm với nàng song nàng thật không ngờ tình cảm chàng dành cho nàng lại là tình cảm đầu đời. Nữ nhi sau khi nghe xong câu nói ấy sẽ chảy nước mắt vui mừng, bao nhiêu bực tức sẽ tan biết hết cả. Nàng cũng là nữ nhi, lời thổ lộ này cũng khiến nàng cảm động. Chỉ tiếc là trái tim nàng không thể nào dung nạp tình cảm này của chàng. Nhìn vào đôi mắt của chàng, nàng như nhìn thấy sự bi thống của chính bản thân mình khi hay tin Phúc Tuần ân ái với Ngọc Nhạn. Một sự không can tâm nhưng cũng như không cách nào chấp nhận nhưng cũng không biết làm gì.
Nhìn thẳng vào đôi mắt đang dần trở lại bình thường của Hàn Phong, Lôi Vi chậm rãi nói.
_ Yêu một người chính là bản thân mình cho đi mà không cần nhận lại, chỉ cầu mong người đấy được hạnh phúc. Yêu một người chính là tìm mọi cách để giúp đỡ người ấy những lúc họ gặp khó khăn, luôn bên cạnh động viên, an ủi họ, đôi khi chỉ cần im lặng là đủ. Yêu một người chính là đặt quyền lợi của người ấy lên trên quyền lợi của mình, xem trọng cảm xúc cảm nhận của họ, nghĩ cho họ hơn là của mình. Đó chính là cách yêu một người.
_ Vi Vi!- Thanh âm của Hàn Phong nghe thật mỏng manh tựa như sợi tơ.
_ Hàn Phong huynh! Dừng lại đi!- Chất giọng Lôi Vi nghẹn lại.- Muội không muốn chàng ấy vì muội mà phải liều mình bỏ mạng. Muội không muốn huynh vì muội mà trở nên như thế này. Muội càng không muốn dân chúng vì muội mà rơi vào cảnh sinh linh đồ thán. Muội chỉ mong muốn một cuộc sống giản đơn có thể bên cạnh những người mình yêu thương, nhìn thấy họ được hạnh phúc. Có được không?
_ Vi Vi!- Chất giọng của Hàn Phong đầy đau khổ.- Điều ta hối hận nhất chính là đã không nhận ra tình yêu ta dành cho nàng sớm hơn. Vậy nên...ta không thể từ bỏ nàng được. Ta không muốn suốt đời này phải sống trong hối hận.
_ Vậy không lẽ huynh muốn muội phải sống trong đau khổ, trong tội lỗi. Huynh thật sự muốn biến muội thành tội nhân thiên cổ sao?- Lôi Vi hét lên.
Đôi mắt Hàn Phong mở to kinh ngạc nhìn đôi mắt ầng ậc nước của Lôi Vi. Trong đôi mắt của nàng, chàng không chỉ nhìn thấy sự đau khổ tột cùng mà còn có cả bi thương, lo lắng, sợ hãi. Nàng có thể nghĩ cho người trong thiên hạ, tại sao lại không thể nghĩ cho chàng. Chàng không yêu cầu nàng phải yêu chàng, chàng chỉ mong nàng có thể nghĩ cho chàng một chút thôi. Nhưng từ khi gặp nhau lần đầu tiên đến giờ, nàng chưa bao giờ nghĩ cho chàng.
......................
Cánh cửa nặng nề đóng lại, Lôi Vi chậm rãi bước từng bước chân mệt mỏi về cổng của thư phòng. Cảm giác của nàng lúc này không phải là sợ hãi, lo lắng mà chính là chua xót và bất an. Những gì Hàn Phong vừa nói cơ hồ vẫn còn văng vẳng bên tai nàng như một lời chú, không thể nào xua đi được.
_ Bùi Thạch An!- Bên trong phòng, Hàn Phong vọng tiếng ra, dù đã được kiềm chế song nộ khí vẫn lộ rõ.
_ Dạ!- Bùi Thạch An vội lên tiếng.
_Truyền Doãn Đại Tư Mã vào gặp Trẫm!
Những gì chàng vừa nói với nàng, chàng đã ngay lập tức thực hiện. Vậy có khi nào...Sự hoang mang lộ rõ trên gương mặt của Lôi Vi.
_ Lôi Vi!
Giật mình, Lôi Vi vội quay lại nhìn và thấy Đồng Vũ đang nhìn mình bằng đôi mắt lo lắng.
_ Đồng Vũ huynh?- Chất giọng của Lôi Vi đầy ngạc nhiên.- Sao huynh lại ở đây?
_ Vương gia bảo ta vào đây để bảo vệ muội.- Đồng Vũ chậm rãi nói.- Trông sắc mặt muội không được tốt. Muội không sao chứ?
_ Muội không sao!- Lôi Vi lắc đầu.- Mọi chuyện thu xếp ổn rồi. Chúng ta về thôi.
Nói đoạn, Lôi Vi cùng Đồng Vũ bước ra khỏi thành. Bước chân của nàng nhanh chóng trở nên chếnh choáng bởi sợ hãi. Nàng thật sự không biết Hàn Phong sau này sẽ làm những gì. Nhưng câu cuối cùng của chàng như báo cho nàng biết được rằng, cuộc chiến này chưa chấm dứt, trong tương lai Tân Thục sẽ tiếp tục bị cuốn vào cuộc chiến này. Chàng lẽ nào vì nàng mà tự biến mình thành bạo chúa, thành tội nhân thiên cổ sao? Không nàng không muốn điều đó. Nàng thật sự không muốn!
Cánh cổng thành mở ra. Một thứ ánh sáng trắng xóa xông vào chiếu thẳng vào mắt khiến nàng không thể nhìn rõ vật gì, khiến đầu nàng vốn đã quay mòng mòng càng trở nên chao đảo hơn nữa. Bỗng chốc, mọi thứ trong mắt nàng tối sầm lại, người không thể nào đứng vững.
_ Lôi Vi!- Chất giọng của Đồng Vũ đầy lo lắng.- Sao lại nóng thế này?
----------------------------
[1] Hoa ngôn xảo ngữ: Lời nói hay ho nhưng sáo rỗng.
---------------------------
Hết chương 64