Bầu không khí lặng im bao trùm lên cả căn phòng rộng lớn. Nữ tỳ đứng bên cạnh, nhẹ đưa mắt nhìn về phía chủ tử mình đang chậm rãi thưởng thức cúc hoa trà. Nàng nhìn đi nhìn lại, nhìn thế nào cũng không thấy thú vui tao nhã này phù hợp với chủ tử mình. Bởi đơn giản thú vui ấy thường chỉ dành cho những ai có tâm cơ giản đơn, không màn thế sự. Còn chủ tử của nàng, tâm cơ không đơn giản, trong đầu lại có quá nhiều toan tính...
_ Mọi chuyện sắp xếp thế nào rồi?
Chất giọng điềm tĩnh chậm rãi vang lên giữa một gian phòng đang im phăng phắc như tờ chẳng khác nào một tiếng sấm khiến nữ tỳ khẽ giật mình.
_ Hồi chủ tử! Mọi chuyện đã sắp xếp ổn thỏa rồi ạ.- Vội lấy lại tinh thần, nữ tỳ kia nhanh chóng trả lời chủ tử mình.
_ Ngươi phải nói hắn, chắc chắn lòng quân phải rối loạn. Chỉ cần một trong hai bên, hoặc Chương Minh cung hoặc Nam môn rối loạn chúng ta sẽ được điều mình mong muốn.
Dứt câu, một nụ cười nhẹ nở trên môi vị chủ tử kia. Nụ cười rất nhẹ nhàng nhưng lại khiến nữ tỳ kia phải lạnh buốt sống lưng.
_ Vâng ạ!- Hít một hơi thật sâu, nữ tỳ kia điều chỉnh lại âm lượng của mình.- Chủ tử, nô tỳ vừa điền tra ra một chuyện của Vương gia.
Vừa nói, nữ tỳ vội ghé vào tai của chủ tử mình. Nhìn sắc mặt của người đó, xem chừng nữ tỳ này đã báo về một chuyện tốt cho vi chủ tử này.
_ Ngươi khá lắm! Hãy tìm hiểu cụ thể và nắm chứng cứ cho ta. Chúng ta sẽ có lúc cần đến.
Vừa nói, vị chủ tử kia vừa mỉm cười. Nụ cười hài lòng và đầy tính toán.
_ Vâng!
Nữ tỳ kia cúi người thi lễ. Bỗng nhiên, một cơn lạnh buốt chạy dọc sống lưng nàng ta. Dường như nàng ta cảm nhận được rằng, thời gian sắp tới, Hoàng cung sẽ không còn yên ổn được nữa.
*
Tân Thục, bờ sông Xuyên Tình, vùng giáp ranh Lăng quốc
Mắt dõi về chốn kinh thành, điều mong muốn lớn nhất của Phúc Tuần chính là Lôi Vi nơi đó được bình an. Và quan trọng nhất, nàng sẽ không phải chịu những áp lực nàng không đáng phải chịu. Tình cảnh hỗn loạn sáu tháng trước như hiện lên trước mắt chàng. Một cục diện rối ren chưa từng có.
Chàng còn nhớ rất rõ, khi ấy sau khi tên lính tốt chạy vào Đại điện báo cáo tình hình, Lôi Vi đã ngất lịm đi vì căng thẳng, áp lực và trên hết là sợ hãi. Buổi lễ sắc phong phải ngừng nửa chừng, các quan đại thần lập tức vào triều nghị sự. Đa số mọi người đều đề nghị để nàng sang Yêu Khâu. Nguyên nhân họ đưa ra rất thỏa đáng. Tân Thục vừa mới thảo phạt xong Trì quốc, binh lực chưa kịp phục hồi nay lại mở thêm một trận đánh nữa e rằng sẽ khó lòng đánh bại địch quốc. Cùng với đó, dân con vùng biên cương yên ổn được chưa lâu sẽ lại rơi vào cảnh điêu linh.
Vì giang sơn phải hy sinh mỹ nhân. Trường hợp này đã từng xảy ra không ít lần trong lịch sử. Nhưng chàng không thể nào can lòng được. Nàng chỉ là một tiểu nha đầu nghịch ngợm, không biết tự bảo vệ bản thân mình. Bảo nàng đến Yên Khâu cầu thân để giữ sự yên ổn cho đất nước này thật chẳng khác nào đưa nàng vào hang cọp. Thêm nữa, một đất nước cường thịnh như Tân Thục há lại không thể bảo vệ con dân của mình? Chuyện này, nghĩ thế nào, Phúc Tuần cũng khó lòng chấp nhận được. Vậy nên, chàng kiên quyết đề nghị xuất binh đánh tan quân Lăng quốc dưới sự yểm trợ của Yên Khâu, lấy lại những vùng đất bị chiếm. Tân Thục sẽ không để một nữ nhi nào của mình vì đất nước mình mà phải đến Yên Khâu cầu thân. Tân Thục quyết bảo vệ họ đến cùng. Đây xem như là lời cảnh cáo gửi tới Yên Khâu.
Năm tháng nay Thục quốc và Lăng quốc cùng với Yên Khâu luôn ở trong thế giằng co với nhau. Không bên nào chịu nhường bên nào. Những trận chiến ác liệt cứ thế diễn ra giữa hai bên. Thắng có, bại cũng có. Số thành trì bị Lăng quốc xâm lấn cũng đã lấy lại được phân nửa. Ba trên tổng số sáu thành. Một kết quả không quá tệ. Song nếu cứ mãi giằng co như thế này, người chịu khổ vẫn cứ là dân chúng vùng biên ải này. Không những vậy, kinh tế của Tân Thục cũng sẽ vì thế mà trở nên kiệt quệ. Cuộc chiến bắt buộc phải kết thúc.
Song, làm sao để kết thúc nó lại không phải là chuyện dễ dàng. Hoàng đế Yên Khâu gửi mật thư sang bảo chỉ cần giao Lôi Vi ra mọi việc sẽ được giải quyết. Xem ra, mục đích của cuộc chiến này đã quá rõ ràng. Phúc Tuần thật không ngờ, Lãnh Hàn Phong lại có thể vì một nữ nhân mà khiến sinh linh rơi vào cảnh lầm than. Hoặc nói chính xác hơn, hắn có thể vì nàng mà bất chấp tất cả kể cả việc bị lưu tiếng xấu muôn đời.
Xét trên một góc độ nào đó chàng và hắn chính là tình địch của nhau. Song chàng không thể không khâm phục bản lĩnh này của hắn.
Phúc Tuần còn nhớ sau khi Lôi Vi ngất, chàng đã đưa nàng về Bảo Khánh cung. Nét mặt nàng trong giấc ngủ vẫn chất chứa đầy hoang mang, sợ hãi và trên hết là kinh ngạc. Vốn là một tiểu cô nương khi ngủ cũng mỉm cười vui vẻ, nàng đã bị dọa đến nỗi ngay cả ngủ cũng có cảm gác bất an, sợ hãi như vậy. Mỗi lần trán nàng nhăn lại là tim chàng cũng theo đó mà co thắt. Lúc ấy, chàng càng thêm quyết tâm, bất kể xảy ra chuyện gì, chàng cũng tuyệt đối không buông tay nàng ra.
Sau khi nghe Lôi Vi kể lại mối quan hệ của mình với Hàn Phong, Phúc Tuần đã không khỏi kinh ngạc. Chàng không ngờ một con người lạnh lùng, có chút ngang tàng song lại hành sự cẩn thận như hắn lại có thể vì một nữ tử chỉ mới gặp mặt hai lần mà san bằng cả một đất nước thành bình địa. Có thể chàng không quyết đoán như Hàn Phong song chàng chắc chắn tình yêu của bản thân mình dành cho nàng mãnh liệt hơn hắn rất nhiều. Và chàng sẽ dùng cách của mình để chứng tỏ khả năng của mình, để hắn thấy được rằng chỉ có chàng mới có thể bảo vệ và đem lại hạnh phúc cho nàng.
_ Vương gia!
Một tên lính tốt từ bên ngoài nhanh nhẹn chạy vào.
_ Có chuyện gì?
_ Thất Hoàng tử và Đồng Thị trung đang chờ bên ngoài ạ.
_ Cho vào!
Sau câu nói ấy, tên lính tốt lại vội chạy ra. Chẳng mấy chốc, Phúc Khải và Đồng Vũ đã có mặt trong trại. Vốn ngoài ba người bọn họ còn có Đại Tướng quân Hoắc Thành Uy. Song đây lại là vấn đề cá nhân, chỉ giữa chàng và Hàn Phong nên chàng không gọi ông ta vào. Bởi nếu Hàn Phong đã dùng cách âm thầm cạnh tranh với chàng, chàng ngược lại sẽ dùng cách công khai để đấu với hắn.
*
Hoàng cung Tân Thục
Xuân đi, hạ qua, thu tới. Sáu tháng đã trôi qua rồi nhưng dường như trên dưới Hoàng cung Tân Thục vẫn rất căng thẳng. Dư âm về buổi lễ sắc phong hỗn loạn vẫn còn như thể âm hồn bất tán [1]. Lôi Vi còn nhớ rất rõ, sau khi biết được Hàn Phong là Hoàng đế của Yên Khâu, nàng đã ngất ngay tại Đại điện. Sau đó mọi chuyện diễn ra như thế nào, nàng không biết. Nàng chỉ biết rằng khi thức dậy, bản thân mình đã nằm trong Bảo Khánh cung của Phúc Tuần. Bên ngoài phòng nàng là những thuộc hạ đáng tin cậy của chàng bao gồm cả Đồng Vũ. Suốt một tháng trời ở Bảo Khánh cung, nàng thấy chàng trở nên trầm tư hẳn. Chàng đang lo lắng điều gì đó. Nàng biết thế và muốn giúp chàng. Song mỗi lần nàng hỏi, chàng đều không nói gì mà chỉ mỉm cười, âu yếm gương mặt nàng.
Rồi một tháng sau đó, chàng đưa nàng trở lại Đông cung và ra trận. Nàng còn nhớ, khi đó chàng có nói với nàng mấy câu:
“_ Vi Nhi! Ta không muốn gây áp lực cho nàng. Ta chỉ muốn nàng biết rằng dù nàng có tha thứ cho ta hay không, ta tuyệt đối không buông tay nàng. Vậy nên, ta sẽ dùng cả tính mệnh của mình để bảo vệ và giữ nàng lại bên cạnh mình.”
Sau đó...sau đó năm tháng đã trôi qua. Từ Bảo Khánh cung, nàng được đưa về Đông cung. Một điều rất rõ ràng, nàng không phải phi tử của chàng vậy nên nàng không thể ở mãi Bảo Khánh cung. Về Điệp Lan điện cũng không được bởi buổi lễ sắc phong diễn ra nửa chừng bị hủy bỏ, chiếu chỉ sắc phong cũng chưa được đọc nên nàng không phải là Điệp phi của Định An Hoàng đế. Nàng về đó để làm gì? Để mặc nhiên thừa nhận nàng chính là Điệp phi? Không đời nào! Còn về Thái Thường Nhạc phủ? Thân phận của nàng lúc này chả có phủ, ty nào trong Hoàng cung dám “chứa” cả. Vậy nên nàng chỉ có thể nương nhờ chỗ Phúc Vân mà thôi.
Về lại Đông cung, nàng vẫn ở Tây Ẩn các. Lần trước đến đây là vì trong lòng cảm thấy quá bi thương, không cách nào đối diện được. Còn lần này vào Đông cung, lại là vì nguyên nhân khác. Muốn biết được tin tức của Phúc Tuần, ngoài Đại điện, Đông cung là nơi biết tin tức nhanh và chuẩn xác nhất. Hơn nữa nơi này lại gần với Đại điện, chỉ cần nơi Đại điện có biến, có chuyện bất lợi cho Phúc Tuần, nàng có thể nắm bắt được ngay.
_ Lôi Vi! Tỷ thật sự rất lo!- Ngồi bên cạnh, Phi Đào tỏ ra lo lắng, sốt ruột.- Lần trước là họ mất khoảng tám tháng là vừa lấy lại được thành trì vừa thảo phạt được Trì quốc. Lần này họ đã đi sáu tháng rồi. Chỉ có sáu thành trì thôi mà...còn ba thành nữa mà hai tháng nay không có chuyển biến nào cả.
_ Nếu muội nhớ không nhầm tuy Trì quốc và Lăng quốc đã lấy sông Xuyên Tình làm ranh giới nhưng hai nước vốn có hiềm kích và luôn muốn thôn tính lẫn nhau từ lâu. Song vì chúng ta đã thảo phạt và thu đất của Trì quốc nên Lăng quốc xem như mất miếng mồi ngon, không thể tràn qua bên này. Vậy nên làm sao bọn họ chịu ngồi yên được. Chỉ là lực không đủ để đánh chúng ta. Giờ đã có gió đông rồi nên bọn chúng chẳng còn sợ gì nữa. Trận chiến này nhìn bề ngoài có vẻ như Lăng quốc tràn quân xuống đến sách nhiễu chúng ta nhưng kỳ thực lại chính là trận chiến giữa hai nước lớn Yên Khâu và Tân Thục. Hai nước có lực lượng, sức mạnh tương đương nhau như vậy...
Lôi Vi càng nói càng khiến một người có tinh thần lạc quan như Phi Đào phải thập phần lo lắng.
_ Nếu vậy phải làm sao? Tình hình này không thể kéo dài được. Càng kéo dài hai bên càng thiệt hại. Người chịu khổ vẫn là dân chúng và binh sĩ. Mùa đông lại sắp đến rồi!
Lôi Vi không nói gì. Bởi nàng hiểu những gì Phi Đào nói hoàn toàn chính xác. Tình hình càng kéo dài, chiến sự càng khó lường, tính mạng của mọi người càng nguy hiểm. Chưa nói đến chuyện thiên hạ đại loạn, nàng không muốn Phúc Tuần và Phúc Khải phải liều mạng vì nàng, nàng cũng không muốn Hàn Phong vì nàng mà bị thương. Ba người họ, một người nàng trao trọn trái tim, một người nàng xem là ca ca, một người nàng xem là hảo bằng hữu. Nàng không muốn mất ai trong số họ.
Song khi Phúc Tuần biết rõ mối quan hệ của nàng và Hàn Phong, chàng cũng biết rằng chàng ta và chàng là tình địch của nhau. Vậy nên trận chiến này buộc phải diễn ra. Người ta thường nói, hai con hổ đánh nhau, chắc chắn một con sẽ bị thương. Nhưng đời nào có chuyện đó. Phải là lưỡng bại câu thương [2] mới đúng. Chuyện này rốt cuộc phải là thế nào mới vẹn toàn?
_ Ngươi nói cái gì?
Chất giọng trầm được đẩy lên hơi cao khiến cả Lôi Vi và Phi Đào chú ý. Cả hai vội nhìn nhanh ra cổng và thấy Phúc Vân đang đứng đó cùng Tiểu Khổng Tử. Dáng vẻ của chàng khá điềm tĩnh song thấp thoáng sau gương mặt đó vẫn là sự lo lắng.
_ Được rồi! Ngươi lui đi!
Dứt câu Phúc Vân chậm rãi bước vào Tây Ẩn các. Lúc này chàng mới nhận ra khi nãy vì bất ngờ, chàng đã đẩy tông giọng lên khá cao nên đã thu hút sự chú ý của Lôi Vi lẫn Phi Đào.
_ Tham kiến Thái tử!- Vừa tung hô, Phi Đào và Lôi Vi vừa cúi người thi lễ.- Thái tử cát tường!
_ Đứng lên cả đi!
Sau khi ai ngồi vào chỗ nấy, Lôi Vi, Phi Đào đưa mắt nhìn nhau rồi không ai bảo ai, cả hai hướng mắt nhìn về phía Phúc Vân và chờ đợi. Hai người thật sự lo lắng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng chờ mãi Phúc Vân vẫn không lên tiếng. Chàng hết rót trà rồi nhâm nhi tách trà khiến hai người vừa sốt ruột vừa lo lắng. Có lẽ, nếu chàng không phải là Thải tử chắc đã sớm bị hai tiểu cô nương này làm cho bầm dập rồi.
_ Thái tử!- Lôi Vi chậm rãi lên tiếng.- Có phải Ngài đang giấu bọn tiểu nữ chuyện gì không?
Chất giọng của Lôi Vi rất điềm tĩnh nhưng chữ nào chữ nấy cũng có đao khiến Phúc Vân tự nhiên lạnh buốt sống lưng.
_ Lôi Vi!- Chất giọng của Phúc Vân nghiêm lại.- Chuyện này ngươi tốt nhất không nên biết thì tốt hơn.
Lôi Vi thừa biết Phúc Vân rõ ràng đã biết nàng và Phi Đào đã nghe thấy chất giọng có phần ngạc nhiên của chàng. Vậy mà chàng vẫn còn muốn giấu? Chuyện này rốt cuộc là chuyện gì lại khiến chàng phải giấu kín như bưng đến vậy?
_ Điện hạ! Ngài không nói tiểu nữ càng muốn biết. Dù tin đó có xấu đến đâu, tiểu nữ cũng muốn biết.
_ Đúng đó Thái tử! Rốt cuộc là chuyện gì? Điện hạ mau nói đi! Bọn tiểu nữ thật sự rất lo lắng.
Phi Đào trông lúc nào cũng lạc quan song kỳ thực nàng cũng chỉ là một tiểu cô nương. Một tiểu cô nương với những rung động đầu đời non nớt mà thôi. Vậy nên khi gặp chuyện nàng vẫn không thể nào không lo lắng thái quá được. Nhìn dáng vẻ của nàng, Lôi Vi chợt nhớ đến mình trước khi xuyên không. Một cuộc sống vô tư, tuy độc lập trong mọi chuyện nhưng nàng vẫn luôn được gia đình bảo bọc và yêu thương hết mực. Vậy nên đôi khi gặp chuyện nàng cũng cuống cả lên. Nhưng từ khi bị xuyên không đến đây, một mình đối mặt với mọi chuyện, nàng phải tự lực cánh sinh mới có thể sinh tồn.
_ Thái tử! Ngài không nói cũng được. Tiểu nữ không ép! Dù sao chuyện Điện hạ biết chắc chắn không phải là chuyện nhỏ. Chỉ cần tiểu nữ chịu khó dò la một tý là sẽ biết rõ ngọn ngành. Hoàng cung rộng lớn thế này, tìm người thì khó nhưng tìm tin tức thì rất dễ.
Dứt câu, Lôi Vi chậm rãi đứng lên. Song bước được hai bước, nàng đột nhiên quay đầu lại.
_ Điện hạ! Tiểu nữ vì sao quay trở về Đông cung này, hẳn Ngài hiểu rõ. Đó là vì đây là nơi có thể nắm được thông tin một cách nhanh và chuẩn xác nhất. Và trên hết, là vì tiểu nữ trân trọng tình bạn giữa hai chúng ta. Trong cung này...tiểu nữ chỉ có thể đặt niềm tin tuyệt đối vào...hai người, trong đó có Ngài.
_ Lôi Vi! Ngươi sống trong cung này gần hai năm rồi, hẳn ngươi biết rõ có những chuyện ngươi không nên biết.
Phúc Vân nói thế càng khiến cho sự nghi ngờ của Lôi Vi tăng cao.
_ Lẽ nào chuyện này liên quan đến tiểu nữ?
Đầu của Lôi Vi càng lúc càng sắc bén khiến Phúc Vân không còn gì để nói.
_ Ngài còn không chịu nói!- Lôi Vi đẩy tông giọng lên cao.
Khẽ lắc đầu, Phúc Vân thở ra hơi thở đầy nặng nề. Xem ra chuyện này không thể giấu được nữa rồi.
_ Binh sĩ nổi loạn! Họ bảo cuộc chiến này là vì...vì ngươi mà ra. Vì ngươi mà khiến họ phải ra trận, dân chúng lầm than. Vậy nên họ không chiến đấu nữa. Trừ phi...
_ Trừ phi tiểu nữ chết!- Lôi Vi tiếp lời.
Mã Ngôi phiên bản Tân Thục sao? Có nực cười quá không khi mọi chuyện lại đúng là như vậy? Mọi chuyện quả thật đúng là từ nàng mà ra. Lúc này, nàng thật không biết nên khóc hay nên cười.
_ Họ bảo nếu Yên Khâu đã muốn ngươi, vậy hãy giao nộp ngươi. Đến khi đó, vùng biên giới tự khắc sẽ ổn định.
Càng nghe, Lôi Vi càng cảm thấy ù tai. Không nghĩ ngợi gì, nàng chạy một mạch đến Đại điện. Nàng không phải Dương Ngọc Hoàn [3], nàng cũng không muốn chết thảm. Giờ xem ra, chỉ có nàng mới tự cứu được mình, cũng như ngừng cuộc chiến này lại. Thật không ngờ, cuộc chiến này, nguyên nhân sâu xa lại vì nàng mà ra
...................
Vừa chạy đến cổng Đại điện, Lôi Vi đã cảm nhận được bầu không khí đang bao trùm lên cả nơi này. Bên ngoài cửa Đại điện, Ông Quốc Dương cứ đi qua đi lại, sắc mặt ông lộ rõ sự bất an và căng thẳng.
Tiếng chân từ phía sau truyền đến, vội quay lại Lôi Vi nhìn thấy các vị Đại thần đang nhanh chóng tiến về Đại điện, sắc mặt ai nấy đều có vẻ rất nghiêm trọng. Rốt cuộc đang có chuyện gì xảy ra? Tại sao ai ấy cũng tâm thần bất an đến vậy? Phải chăng Phúc Vân chưa nói hết mọi chuyện với nàng?
Không nghĩ ngợi nhiều, Lôi Vi vội tìm một lùm cây nhỏ trốn vào để quan sát.
_ Mã Đại Học Sĩ!- Một vị quan sốt sắng hỏi.- Ngài thử nói xem tại sao lại có thể xảy ra chuyện này được?
_ Chẳng phải mọi việc đã rõ mười mươi rồi sao?- Đại Học Sĩ Mã Đức Thiên chậm rãi trả lời.- Tụ Thủy chính là nhân lúc chúng ta đem quân xuống Tây Bắc để xâm lược chúng ta.
_ Tụ Thủy đúng là không biết tự lượng sức!- Một vị quan bất bình.- Chỉ là một tiểu quốc mới hình thành được vài chục năm vậy mà dám đem quân xuống đánh chúng ta.
_ Các vị không thể nói như vậy!- Mã Đức Thiên phản bác.- Bọn chúng tuy là nhược quốc [4] nhưng nếu biết nắm bắt thời cơ...
Bỏ lửng câu nói, Mã Đức Thiên khẽ thở ra.
_ Các vị! Chúng ta vào nhanh thôi!
Sau câu nói ấy của Mã Đức Thiên, mọi người vội vã tiến về phía Đại điện. Nấp sau lùm cây, nghe được những gì các Đại thần nói với nhau, nàng không khỏi bàng hoàng. Phía Tây Bắc có Lăng quốc được Yên Khâu giúp sức, phía Đông Bắc lại là Tụ Thủy. Cả hai tạo thành thế gọng kiềm, kìm chặt vùng phía Bắc của Tân Thục ở giữa. Thục quốc dù có mạnh đến đâu cũng khó lòng đánh cả hai nước cùng một lúc. Sự tình đã bắt đầu trở nên rối ren. Tân Thục xem chừng lại bước vào thời kỳ hỗn loạn, dân chúng lầm than rồi.
Mọi việc là do nàng mà ra. Nàng không thể ở trong vỏ ốc tự bảo vệ lấy mình, trơ mắt đứng nhìn cảnh điêu linh này được, nàng cũng không thể để Phúc Tuần vì nàng mà liều mạng, bất chấp binh sĩ nổi dậy như vậy được.
Muốn tháo chuông phải tìm người buộc chuông.
Lôi Vi nhất định phải giải quyết chuyện này. Không thể để chuyện này vì nàng mà loạn thêm nữa.
Quyết định được mình nên làm gì, Lôi Vi kiên định tiến từng bước vững chắc về phía Đại điện. Phớt lờ sự căng thẳng của đám người hầu đứng hầu bên ngoài, nàng tiến lại gần Ông Tổng quản.
_ Ông Tổng quản!
_ Cát Thiểu thư!- Vừa xoay về phía Lôi Vi, Ông Quốc Dương vừa cất tiếng hỏi.- Cát Tiểu thư đến có việc gì?
_ Tiểu nữ muốn cầu kiến Hoàng thượng.- Lôi Vi thong thả nói rõ từng chữ.- Không biết Hoàng thượng...
_ Hoàng thượng hiện đang nghị sự với các Đại thần ở bên trong. E là giờ không thể gặp Cát tiểu thư.
Lôi Vi sớm đã đoán ra Ông Tổng quản sẽ nói như vậy. Nàng bèn nhờ ông ta đem đến cho nàng ít giấy mực. Sau khi viết xong, nàng mỉm cười đưa cho Ông Tổng quản.
_ Tổng quản vào đưa cho Hoàng thượng giúp tiểu nữ. Tiểu nữ sẽ ở đây chờ.
Nhìn sắc mặt bình thản của Lôi Vi, Ông Quốc Dương không khỏi ngạc nhiên. Ông thật không ngờ nữ tử nghịch ngợm này lại có thể bình tĩnh đến vậy, thật không giống như cảnh nàng gào khóc trước cửa Đại điện đêm hôm Linh Thân vương bị giải về Bảo Khánh cung. Nhớ lại đêm hôm ấy, ông cũng nhớ lại nàng trong buổi lễ sắc phong. Nàng bây giờ thật giống trong buổi lễ ấy, bình tĩnh, kiên định, mạnh mẽ. Nhưng lại bi thương và mềm yếu vô cùng. Suy cho cùng, nàng cũng chỉ là một nữ nhi liễu yếu đào tơ mà thôi. Hai thái cực này dường như bổ sung cho nhau, khiến con người nàng toát lên khí chất mạnh mẽ. Loại khí chất ấy không phải ai cũng có thể có được. Nó thấm vào máu và từ cốt tủy mà phát ra. Thiên Phương Công chúa quả không nhìn lầm người.
Không nghĩ ngợi nhiều, Ông Tổng quản vội tiến vào trong. Và chẳng mấy chốc, ông vội vàng bước ra.
_ Hoàng thương cho gọi Cát Tiểu thư vào.
_ Đa tạ Ông Tổng quản!
_ Tiểu thư đừng khách khí.
Ông Tổng quản vừa dứt câu, Lôi Vi chậm rãi bước vào bên trong cánh cửa lớn. Cả gian phòng im phăng phắc như tờ. Một chút lạnh lẽo như xâm nhập vào khiến nàng phải điều hòa hơi thở để có thể tiếp tục bước tiếp. Càng bước vào, nàng càng nghe thấy rõ ràng tiếng các vị Đại thần đang nghị sự cùng Hoàng thượng.
_ Tụ Thủy vốn là một đất nước sông ngòi, kênh rạch chằng chịt. Vậy nên thế mạnh của họ là Thủy binh chứ không phải Bộ binh.- Mã Đại Học Sĩ đưa ra nhận định.- Nay bọn họ dám đưa quân xuống đánh Tân Thục ta, chắc rằng đã có sự chuẩn bị kỹ càng. Bệ hạ! Chúng ta không thể khinh địch.
_ Mã Đại nhân có phải quá xem trọng Tụ Thủy hay không?- Trương Hoành Sinh, Đại Tư Mã chậm rãi lên tiếng. Chất giọng có chút khinh thường.- Trước mặt Hoàng thượng, ông lại chê quân ta không bằng quân của Tụ Thủy?
_ Trương Đại nhân! Ông là người nhà binh, ông phải biết chuyện cấm kỵ nhất chính là khinh địch.- Chất giọng Quan Bồi Nghiêm, Thái phó bất bình.- Mã Đại nhân chỉ đưa ra ý kiến của mình thôi. Tân Thục chúng ta, bây giờ đang ở trong tình thế nguy ngập. Mọi người nên đồng lòng chứ không phải là bới móc lẫn nhau.
Từ nãy giờ, Lôi Vi chỉ nghe thấy tiếng các vị đại thần không biết là đang tranh luận hay cãi nhau. Tiến một bước về phía trước, nhìn vào bên trong, nàng thấy Định An Hoàng đế đang đứng xoay người về phía sau. Dáng vẻ khá trầm tư. Quay đầu sang nhìn tên tiểu thái giám, nàng khẽ nói hắn vào bẩm báo.
_ Hoàng thượng! Cát Tiểu thư đã vào!
_ Truyền!- Chất giọng của Định An Hoàng đế không nhanh cũng không chậm.
Định An Hoàng đế vừa dứt câu, Lôi Vi nhanh chóng bước vào bên trong. Nàng đưa mắt nhìn khắp lượt các vị đại thần đang có mặt trong phòng rồi tiến về phía trước.
_ Tham kiến Hoàng thượng!- Vừa tung hô, Lôi Vi vừa cúi người thi lễ.- Hoàng thượng vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!
Từ lúc Lôi Vi bước vào, đám quan đại thần im bặt không ai nói với ai tiếng nào. Bầu không khí vốn đã căng thẳng càng trở nên căng thẳng gấp bội lần.
_ Chúng khanh gia lui ra đi! Trẫm có chuyện cần nói với...Cát Lôi Vi.
Định An Hoàng đế vừa dứt câu, các vị đại thần liền đứng lên hành lễ rồi nhanh chóng lui ra ngoài. Chẳng mấy chốc trong phòng chỉ còn lại Lôi Vi và vị Hoàng đế cao cao tại thượng kia. Đến lúc này, nàng mới cảm nhận được các sợi noron thần kinh của mình căng lên như thế nào.
_ Nàng đứng lên đi!
Hít một hơi đầy căng vào buồng phổi, Lôi Vi nhanh chóng đứng lên.
_ Nói đi!- Vừa nói, Định An Hoàng đế vừa quay về phía Lôi Vi.- Nàng định giao dịch với Trẫm như thế nào?
_ Tiểu nữ không muốn qua Yên Khâu. Nhưng tiểu nữ cũng không muốn dân chúng vì mình rơi vào cảnh điêu linh, binh sĩ phải tham gia vào một cuộc chiến không đáng có. Vậy nên tiểu nữ sẽ đến Yên Khâu thương thuyết với Ha...Anh Đức Hoàng đế.
_ Dựa vào mình nàng mà có thể thương thuyết với Anh Đức Hoàng đế?- Định An Hoàng đế có chút kinh ngạc.
Dù Định An Hoàng đế không có ý mỉa mai Lôi Vi. Nhưng câu nói của Ngài thật chẳng khác nào chạm vào lòng tự tôn của nàng.
_ Sao lại không?- Chất giọng của Lôi Vi chắc nịch.- Người mà họ muốn là tiểu nữ. Để tiểu nữ đi thương lượng với họ xem như Tân Thục đã nắm chắc một nửa rồi.
_ Ta sẽ không để nàng đi!- Định An Hoàng đế khẳng định chắc nịch.- Ta tin nàng cũng hiểu, bọn Phúc Tuần cũng sẽ không đồng ý. Chúng thà chết nơi sa trường chứ không để nàng qua Yên Khâu thương thuyết.
Lấy Phúc Tuần ra để ngăn cản ý định của nàng, Định An Hoàng đế xem chừng đã học qua Tâm lý học. Tuy nhiên khi tới đây Lôi Vi đã hạ quyết tâm rồi. Nàng quyết không để Phúc Tuần vì nàng mà phải bỏ mạng nơi sa trường, cũng không để vì nàng mà Hàn Phong trở thành vị hôn quân của Yên Khâu.
_ Ngài buộc phải đồng ý!- Chất giọng của Lôi Vi cứng rắn lạ thường.- Hiện giờ Tụ Thủy đang thừa lúc Tân Thục đưa quân đi chống Lăng quốc để xâm lấn nước ta. Thế trận như gọng kiềm bao vây lấy Tân Thục. Quân ta dù có mạnh đến đâu cũng không thể chống lại hai cuộc chiến cùng một lúc. Huống hồ chi chúng ta phải chia nhỏ quân đội ra. Một chống Lăng quốc, một chống Tụ Thủy, một ở lại bảo vệ kinh thành. Chúng ta liệu có đủ sức không? Bản thân Ngài hiểu rõ hơn ai hết.
_ Nàng đừng nói nữa!
Viễn cảnh Lôi Vi vẽ ra hiện lên thật rõ ràng ngay trước mặt Định An Hoàng đế. Cục diện này chỉ cần đi sai một bước, Tân Thục sẽ chẳng khác nào đứng trước vực thẳm. Lẽ nào Tân Thục sẽ bị hủy trong tay Ngài?
_ Còn con dân của Tân Thục nữa!- Lôi Vi tiếp tục nói.- Họ vô tội nhưng họ lại bị cuốn vào cuộc chiến này. Cuộc sống của họ sẽ như thế nào, có lẽ Ngài hiểu rõ hơn tiểu nữ vì Ngài đã từng tận mắt chứng kiến rồi. Ngài chẳng lẽ thực sự muốn đẩy con dân của mình vào cảnh sinh linh đồ thán [5]?
Lôi Vi càng nói, viễn cảnh Ngài không muốn nhìn thấy lại hiện rõ mồn một ngay trước mắt. Dùng cách gì cũng không thể xóa đi được. Nhà cửa tan hoang, dân chúng chết thảm ngoài đường, tiếng kêu la oán thán xé tận tâm can. Mọi thứ thật quá rõ ràng, không cách gì xóa được.
_ Điều kiện của nàng là gì?- Định An Hoàng đế chậm rãi lên tiếng hỏi.
Điều kiện? Đúng vậy cuộc giao dịch nào cũng phải có qua có lại, đôi bên cùng có lợi. Nàng chạy ào đến đây để xin Định An Hoàng đế đi thương thuyết với Yên Khâu. Vì tình thế bắt buộc nên nàng mới dùng đến hai chữ “giao dịch” để có thể gặp mặt Ngài, nàng căn bản không nghĩ đến việc đưa ra điều kiện gì cả.
Nhận ra gương mặt có chút thất thần của Lôi Vi, Định An Hoàng đế hơi nhếch môi lên. Nữ tử này tại sao chỉ biết nghĩ cho người khác mà không nghĩ gì cho mình đến vậy? Với tính cách như vậy xem chừng trong hai năm qua đám con của Ngài đã phải bảo vệ nàng rất chu toàn mới có thể hạn chế những chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
_ Giao dịch đơn phương sao? Vậy ta sẽ...
_ Nếu tiểu nữ thương thuyết thành công, xin Hoàng thượng hãy hủy bỏ triệt để việc tổ chức lễ sắc phong, trả lại danh phận ca vũ cho tiểu nữ.
Lôi Vi chưa từng nghĩ đến việc ra điều kiện gì với Định An Hoàng đế. Nhưng nếu Ngài đã “mở lời” nàng cũng sẽ “thuận theo” bởi đây có lẽ là cơ hội duy nhất để nàng có thể tránh được việc nàng lại bị vị Hoàng thượng này sắc phong trong tương lai.
_ Nàng...- Chất giọng của Định An Hoàng đế có chút tức giận.- Nếu nàng thất bại nàng phải trở thành...
_ Lăng trì, xử trảm, tứ mã phanh thây, rượu độc, lụa trắng...Hoàng thượng có thể xử bất kỳ án tử nào cho tiểu nữ. Tiểu nữ chết vô oán!
Định An Hoàng đế cả kinh. Dù thành công hay thất bại Lôi Vi cũng kiên quyết không muốn trở thành phi tử của Ngài.
_ Nàng có biết nếu như nàng thương thuyết thất bại thì không cần đợi ta ra lệnh, nàng có khả năng sẽ chết trong thay Yên Khâu hay không? Trở thành phi tử của ta là cách duy nhất để nàng giữ lại mạng sống của mình trong bất kỳ trường hợp nào.
_ Ở nơi tiểu nữ sống trước kia có một câu như thế này: gặp đúng người đúng thời điểm là hạnh phúc, gặp đúng người sai thời điểm là bi thương. Bây giờ tiểu nữ sẽ thêm vào một vế nữa để rõ nghĩa. Đó là: gặp sai người đúng thời điểm là thống khổ, gặp sai người sai thời điểm là...tạo nghiệt.
_ Nàng...
Sắc mặt Định An Hoàng đỏ bừng tựa như hòn than lửa.
_ Nàng không sợ Trẫm sẽ giết nàng ngay tại đây sao?
_ Cái chết là cái đích cuối cùng trong đời của mỗi người. Chết muộn hay sớm đều giống nhau cả thôi. Bản thân tiểu nữ cũng đã trải qua chuyện sống chết không dưới một lần. Vậy nên, tại sao tiểu nữ phải sợ? Thêm nữa những gì tiểu nữ nói, không có chữ nào khi quân phạm thượng, Hoàng thượng trừ phi là hôn quân bằng không Người sẽ không vì một câu nói không trúng ý mình mà giết tiểu nữ.
Xem cái chết nhẹ tựa lông hồng, Định An Hoàng đế nghĩ thế nào cũng không thể hiểu được tại sao một tiểu nha đầu ngày ngày chỉ biết nghịch ngợm, cười đùa vui vẻ, đôi khi lại gây họa như nàng lấy đâu ra bản lĩnh lớn đến vậy.
Nhìn vào đôi mắt ngàn năm tĩnh lặng của nàng, Ngài như tìm ra câu trả lời. Cái bản lĩnh ấy toát lên từ thần thái của nàng, từ trong cốt tủy của nàng và đôi mắt chính là nơi biểu hiện bản lĩnh ấy rõ ràng nhất. Ngay cả khi bị bức bách khiến nàng gào khóc thảm thiết, lúc nàng yếu đuối nhất và đau khổ nhất, thần thái ấy cũng không vì thế mà mất đi, đôi mắt kia cũng không vì vậy mà bị khuấy động. Ngài bại rồi! Ngài thật sự đã bại rồi! Thật không ngờ Ngài lại bại dưới tay của một nữ tử vẫn chỉ mới 18 tuổi. Ngài bại trước khí chất của nàng, trước sự bướng bỉnh cứng đầu của nàng, trước sự bất kham của nàng...
_ Được! Ta đồng ý!
------------------------
[1] Âm hồn bất tán: âm hồn không tan, cứ ám theo người cõi dương.
[2] Lưỡng bại câu thương: Câu thành ngữ này có xuất xứ từ “Sử ký - Truyện Trương Nghi Liệt“.
Thời Chiến Quốc, hai nước Hàn- Ngụy giao chiến với nhau đã được hơn một năm, mà vẫn chưa phân thắng bại.
Tần Huệ Vương muốn xuất quân can thiệp việc này, mới triệu tập quần thần lại hỏi ý kiến. Các đại thần đều có ý kiến khác nhau, khiến Tần Huệ Vương chẳng biết quyết đoán ra sao.
Bấy giờ có một người nước Sở tên là Trần Chẩn mới kể truyện Biện Trang Tử giết hổ cho vua nghe: “Một hôm, Trang Tử nhìn thấy hai con hổ ăn thịt một con trâu, ông đang định rút kiếm ra đâm chúng, thì người hầu bàn trong quán dịch vội ngăn ông lại nói: Hiện nay chúng đang mải ăn, nhưng đến lúc ăn ngon miệng rồi thì chúng tất tranh nhau, mà đã tranh giành nhau thì tất cắn xé nhau. Sau đó thì con hổ to hơn sẽ bị thương, con hổ nhỏ sẽ bị cắn chết. Đến lúc đó, ông ra tay đâm chết con hổ bị thương kia, há chẳng phải có tiếng tăm cùng lúc giết chết hai con hổ sao. Biện Trang Tử nghe lời nói này thật có lý, bèn dừng tay ngồi đợi xem, cuối cùng quả nhiên đúng như vậy, ông một lúc giết chết cả hai con hổ“.
Kỳ thực thì Trần Chẩn đã ví hai nước Hàn- Ngụy là hai con hổ, khuyên nước Tần hãy đợi khi hai nước này đã thương vong nặng nề rồi mới xuất quân, thì sẽ chẳng khác gì Biện Trang Tử ngồi không mà được lợi. Tần Huệ Vương nghe xong vô cùng mừng rỡ, bèn làm theo ý của Trần Chẩn, tạm thời không xuất quân để chờ đợi thời cơ.
Hiện nay, người ta vẫn thường dùng câu thành ngữ này để chỉ hai bên đều bị tổn thường trong tranh chấp, chẳng được ích lợi gì.
[3] Dương Ngọc Hoàn (26/6/719- 15/7/756) nàng vốn là Thọ Vương phi, phi tử của Thọ vương Lý Mạo. Sau khi Võ Huệ phi, ái phi của Đường Huyền Tông, trong một lần nhìn thấy sắc đẹp của con dâu, ông đã rung động. Sau đó, ông chia uyên rẽ thúy bằng cách cho Lý Mạo đi xa sau đó gả Vi Chiêu huấn cho Lý Mạo để thay Dương Ngọc Hoàn. Còn Ngọc Hoàn phải đến Tập Linh đài để trông coi nhang đèn cho Võ Huệ phi. Từ đó nàng lấy đạo hiệu là Thái Chân. Đến năm 745, Đường Huyền Tông lập nàng là Dương Quý phi và nhất mực sủng ái nàng. Nhờ vậy gia tộc Dương thị của nàng cũng được trọng dụng, đặc biệt anh họ của nàng Dương Xuyên (sau đổi thành Dương Quốc Trung).
Năm 755, An Lộc Sơn lấy danh nghĩa “phụng mật chiếu Hoàng đế thảo phạt Dương Quốc Trung” mà binh biến nổi dậy chống lại nhà Đường. Đường Huyền Tông dẫn theo Hoàng thất trong đó có Dương Quy phi cũng như gia đình Dương thị chạy trốn khỏi kinh thành Trường An. Đến Mã Ngôi, binh sĩ hộ tống Đường Huyền Tông làm cuộc binh biến đòi giết cả nhà Dương thị đặc biệt là Dương Quốc Trung và Dương Ngọc Hoàn. Bởi họ sợ nàng sẽ là Võ hậu thứ hai gây họa cho nhà Đường.
Binh sĩ tâu:
_ Quốc Trung mưu phản, không nên để Quý Phi hầu hạ ở bên bệ hạ nữa, xin bệ hạ vì quốc pháp mà cắt bỏ tình riêng.
Huyền Tông do dự, vào bên trong. Lát sau, cuối đầu đi ra. Kinh Triệu doãn Triệu Tư Lục cùng Vi Ngạc đều khuyên ông phải thuận theo tình thế. Ông nói với Cao Lực Sĩ:
_ Quý Phi ở trong thâm cung, sao biết được Quốc Trung mưu phản?
Cao Lực Sĩ nói:
_ Quý Phi quả thật vô tội, nhưng nay tướng sĩ đã giết Quốc Trung rồi, mà Quý Phi còn sống bên cạnh bệ hạ, tướng sĩ đâu có yên lòng? Xin bệ hạ suy xét kỹ lại. Tướng sĩ được yên lòng, tức bệ hạ được bình an.
Ngày 15/7/745, ĐƯờng Huyền Tông không còn cách nào khác phải thuận lòng binh sĩ, ban cho Dương Quý phi một dải lụa trắng ba tấc và cho Cao Lực Sĩ thắt cổ nàng. Đường Huyền Tông quá đau xót đến độ không dám nhìn. Cuộc đời của mỹ nhân Tu hoa Dương Ngọc Hoàn khép lại ở tuổi 38. Sau khi chết, xác của nàng cũng chỉ được chôn vội bên đường. Năm 757, sau khi Dương Quý Phi chết 2 năm, Đường Túc Tông dẹp loạn xong. Sau khi qua trạm dịch Mã Ngôi, Thượng hoàng sai tìm di thể của Dương Quý Phi để cải táng nhưng lúc đó di thể đã mục nát thối rữa, không thể nhận ra được, chỉ còn một túi gấm bên cạnh vẫn tỏa hương thơm. Thượng hoàng bèn giữ lấy, đem về và thường xuyên ngắm nhìn, như thể Quý phi còn sống. Thái Thượng Hoàng Đường Minh Hoàng cho người xây lại mộ cho Dương quý phi, nhưng vì không tìm được thi thể, nên chỉ xây mộ gió để tưởng niệm.
Câu chuyện mối tình của Dương Ngọc Hoàn với Đường Huyền Tông cũng như cái chết của nàng vẫn còn được lưu truyền cho đến ngày nay khiến người ta gọi nàng là “Mỹ nhân thiên cổ hận tình“.
[4] Nhược quốc: nước yếu.
[5] Sinh linh đồ thán: (Nghĩa bóng) Đồ thán có nghĩa đen là bùn than; sinh linh là đời sống người ta.
(Nghĩa bóng) Nói sự khốn khổ của quần chúng.
------------------------------
Hết chương 63