Nắng vàng rực rỡ khiến cả Chính Khiết điện tràn ngập trong vầng hào quang của quyền lực tột đỉnh. Trong gió ngân lên khúc Thái Thường càng khiến bầu không khí trở nên trang nghiêm hơn. Một hàng dài các cung nữ cũng như quan Lễ bộ và các Tự chuyên trách xếp ngay ngắn từ cổng đến cửa điện. Các quan đại thần theo chức vụ cao thấp khác nhau mà đứng xếp hàng ngay ngắn cung kính cúi chào...
_ Nay, chính thức sắc phong Tứ Hoàng tử Lãnh Ngạo Dương là Đông cung Thái tử. Khâm thử!
Chất giọng to, rõ ràng, dõng dạc của Bùi Thạch An vang lên khắp Đại điện.
_ Nhi thần tạ chuẩn long ân.- Chất giọng trong của Ngạo Dương vang lên bên trong Đại điện.
Rất nhanh sau đó các quan lại đại thần quỳ xuống và tung hô:
_ Cung chúc Hoàng thượng! Cung chúc Thái tử Điện hạ!
Nhìn khắp lượt văn võ bá quan đứng trải dài từ trong Đại điện ra đến sân rồng bên ngoài rồi nhìn sang Ngạo Dương đang đứng đó, Hàn Phong chậm rãi mỉm cười, một nụ cười có thể xem là hài lòng.
_ Chúng khanh bình thân!
_ Tạ Hoàng thượng!
Ngay sau khi buổi lễ sắc phong kết thúc, buổi thượng triều lập tức diễn ra. Hàn Phong vốn nổi tiếng là vị vua tham công tiếc việc nên chuyện này không có gì là lạ. Điều khiến các vị quan bất mãn chính là hôm nay họ buộc phải về muộn hơn mọi hôm. Mặc dù trời đã vào thu nhưng tiết trời vẫn còn khá nắng. Và việc phải ra về trong khí trời thế này đối với họ quả thực là cực hình.
Bên trên vừa nghe các quan bẩm tấu, Hàn Phong vừa đưa mắt khắp một lượt. Và xa xa, bên ngoài sân chầu một đoàn người chậm rãi tiến vào. Bàn tay chàng hốt nhiên xiết chặt, ánh mắt trở nên se sắt hơn. Gương mặt tựa hồ như đang căng lên vì phải chịu một áp lực vô hình nào đó.
_ Hoàng thượng!
Ngay bên cạnh, Bùi Thạch An vội lên tiếng, âm lượng vừa đủ để Hàn Phong nghe thấy và kéo chàng trở lại với thực tại.
_ Truyền!- Hàn Phong nhả đúng một chữ.
Rất nhanh sau đó, Bùi Thạch An tiến một bước về phía trước rồi dõng dạc gọi lớn:
_ Cho mời sứ thần Tân Thục triều kiến [1].
Rất nhanh sau đó Phúc Tuần cùng đoàn tùy tùng của mình tiến vào Đại điện. Khi đoàn tùy tùng đặt các rương ngay ngắn đâu vào đó, chàng mới quay về Hàn Phong chắp hai tay ra trước và chào.
_ Thái tử Thục quốc xin được diện kiến Hoàng đế Yên Khâu. Chúc Bệ hạ vạn phúc!- Dứt câu, Phúc Tuần đứng thẳng lên.- Hay tin Yên Khâu sắc phong Thái tử nên Hoàng đế Tân Thục sai ta, Thái tử Tân Thục làm sứ thần qua đây tặng chút quà mọn đểchúc mừng.
Dứt câu, Phúc Tuần chậm rãi quay về phía đám tùy tùng rồi nhẹ nhàng vẩy quạt lên. Rất nhanh chóng, đám tùy tùng lập tức mở rương ra. Các loại trân cầm dị thú [2], trân châu bảo ngọc quý báu lần lượt hiện ra trước mặt mọi người. Mỉm cười, chàng quay về phía Hàn Phong. Tình cờ, Chu Liêm lọt vào nhãn giới của chàng. Trong khi Chu Liêm tỏ thái độ khó chịu, chàng chỉ mỉm cười và nhìn ông ta bằng ánh mắt cung kính rồi quay đi.
_ Hy vọng Hoàng đế Yên Khâu sẽ đón nhận tấm lòng của Hoàng đế Tân Thục ta.
Ngồi trên ngai vàng, Hàn Phong cố không để lộ sắc diện tức giận ra ngoài. Khi nhận được thông báo Tân Thục sẽ cử sứ thần sang mừng lễ sắc phong Thái tử, chàng đã biết Tân Thục chắc chắn sẽ biết được Lôi Vi vẫn còn sống và hiện đang ở biệt cung của Yên Khâu. Song chàng thật không dám tin rằng chuyện này rồi sẽ bị lộ nhanh hơn dự tính của chàng. Bây giờ, những gì chàng có thể làm chính là tìm cách để Lôi Vi tránh xa Phúc Tuần, càng xa càng tốt để hai người không có cơ hội gặp mặt nhau. Lần này, bằng mọi giá chàng phải giữ được nàng bên cạnh mình.
_ Tất nhiên rồi!- Hàn Phong chậm rãi nói.- Tấm lòng của Hoàng đế Tân Thục, Yên Khâu sao có thể từ chối được chứ. Thái tử Tân Thục lần này đến đây hãy ở lại trong Hoàng cung này để chúng ta có thể gặp mặt thường xuyên, cùng nhau trò chuyện nhiều hơn.
Nghe ngữ khí của Hàn Phong ở những chữ cuối cùng, Phúc Tuần quả thực không hiểu ý của Hàn Phong tý nào. Chàng tin, nếu không phải cả hai đang đứng giữa Đại điện, vị Hoàng đế kia chắc chắn sẽ sấn tới mà đánh chàng một trận cửu tử nhất sinh [3] chứ đừng nói gì đến chuyện nói chàng ở lại trong cung.
_ Tạ Hoàng đế Yên Khâu.- Vừa nói, Phúc Tuần vừa chậm rãi chắp tay về phía trước.- Sứ thần Tân Thục xin phép cáo lui.
Không nói gì Hàn Phong nhẹ nhàng phẩy tay. Phúc Tuần cùng đoàn tùy tùng của mình nhanh chóng rời khỏi Đại điện. Chuyến đi sang Yên Khâu lần này bản thân Phúc Tuần cũng không mong muốn một tý nào. Vì đối với chàng đi như thế này chẳng khác nào chạy trốn. Thêm nữa, lúc này đây, chàng và Hàn Phong sao có thể có chuyện “cùng nhau trò chuyện” được chứ.
Vẫn biết bản thân đang mang trên mình một sứ mệnh to lớn đó là sang Yên Khâu cầu đồng minh cho Thục quốc, nhưng hoàn cảnh của chuyến đi này thực sự khiến Phúc Tuần cảm thấy bất mãn vô cùng. Phóng tầm nhìn về nơi nào đó xa xăm, chàng nhớ lại những gì phụ hoàng chàng đã nói ngày hôm ấy.
“_ Phụ hoàng còn có việc gì cần bàn thảo ạ?- quay về phía áng thư của Định An Hoàng đế, Phúc Tuần chậm rãi hỏi.
_ Ta vừa mới nhận được tin báo, Anh Đức Hoàng đế của Yên Khâu chuẩn bị tổ chức lễ sắc phong Thái tử. Con hãy làm sứ thần sang đó chúc mừng.
Lẽ thường, làm sứ thần đi sứ sang nước khác chúc mừng sẽ do các quan đại thần phụ trách nhưng Phúc Tuần không hiểu sao phụ hoàng lại sai mình đi. Trong lúc này, nếu chàng rời khỏi Tân Thục thực chẳng khác nào chạy trốn. Chàng thực sự không hiểu phụ hoàng của mình đang suy tính chuyện gì.
_ Phụ hoàng...tại sao lại là nhi thần ạ?- Chắp hai tay về phía trước, Phúc Tuần hơi cúi người xuống, hỏi.- Nếu nhi thần rời khỏi Thục quốc lúc này, chẳng phải càng khẳng định những gì các quan đại thần bàn tán là đúng hay sao ạ?
_ Lần này con không chỉ đơn giản là đi sứ.
Câu trả lời của Định An Hoàng đế khiến Phúc Tuần không khỏi ngạc nhiên. Chàng vội ngẩng đầu lên nhìn phụ hoàng của mình. Và chàng nhanh chóng nhìn thấy sự lo âu đang hiện lên mỗi lúc một rõ trên gương mặt Người.
_ Trong lần đi sứ này Trẫm muốn con đạt được thỏa thuận liên minh với Hoàng đế Yên Khâu. Tộc người Hạ tuy chỉ là một tộc người nhỏ ở phía Tây nhưng vẫn luôn tìm cách quấy nhiễu vùng biên cương Tân Thục ta. Nay bọn họ đã chiếm được Tụ Thủy lập nên Hoàng Viên quốc và bành trướng lãnh thổ các nước phía Bắc Thục quốc ta, thậm chí bọn họ còn chiếm cả các nước bên kia bờ sông Xuyên Tình. Với tình hình hiện giờ, Tân Thục đang gặp nguy.
_ Vậy nên phụ hoàng muốn nhi thần sang Yên Khâu, đạt được thỏa thuận liên mình với Hoàng đế Yên Khâu?- Phúc Tuần tiếp lời của Định An Hoàng đế.
_ Đúng vậy!- Định An Hoàng đế xác nhận.- Lần này nếu con đạt được thỏa thuận với họ, đám quan lại đại thần kia sẽ có cái nhìn khác về con. Bọn chúng sẽ phải cân nhắc lại, không dám mạnh miệng đề nghị phế Thái tử nữa. Vậy nên, chuyến đi này, con nhất định phải đạt được thỏa thuận. Còn việc trong triều, Trẫm tự khắc có cách xử lý.
_ Nhưng phụ hoàng, chuyện này...chẳng khác nào là chạy trốn. Nhi thần không muốn như vậy.
Trong giọng nói của Phúc Tuẩn có lẩn khuất sự bất mãn. Đi sứ Yên Khâu lần này quả thân là chuyện tốt để chàng củng cố địa vị của mình. Song trong trường hợp này, chuyến đi lần này chẳng khác nào chạy trốn. Chàng không muốn như vậy.
_ Đây không phải là chạy trốn!- Định An Hoàng đế khẳng định chắc nịch.- Đây là lùi một bước tiến ba bước. Trẫm nhất định sẽ giải quyết chuyện này thật ổn thỏa. Vậy nên con hãy yên tâm đi sứ đi.
Phúc Tuần không nói gì. Gương mặt chàng lộ rõ vẻ trầm ngâm.
_ Tuần Nhi!
Định An Hoàng đế cất tiếng gọi Phúc Tuần. Chất giọng nghiêm khắc nhưng cũng đong đầy tình yêu thương. Hít một hơi đầy căng, chàng vội ngẩng đầu lên nhìn phụ hoàng của mình.
_ Con nhất định phải trở thành Hoàng đế của Tân Thục. Ngoài con ra không Hoàng tử nào phù hợp với ngôi vị này hơn con. Vậy nên Trẫm nhất quyết không để bất kỳ kẻ nào hạ bệ, làm ô nhục con.
_ Phụ hoàng!- Chất giọng Phúc Tuần đầy ngạc nhiên.
_ Hãy nhớ rõ điều này, con là Hoàng đế tương lai của Tân Thục, là người sẽ thay ta gánh vác non sông này. Vậy nên ta sẽ dùng hết sức mình để bảo vệ con. Còn con sau khi lên ngôi, nhất định phải trở thành một minh quân. Phải chăm lo cho dân chúng. Phải yêu thương huynh đệ. Phải hiếu kính với trưởng bối.
_ Phụ hoàng!
Không nói gì, Định An Hoàng đế nở nụ cười, một nụ cười rất mờ nhạt.”
Minh quân! Đó không chỉ là sự kỳ vọng mà còn là trách nhiệm, một trách nhiệm vô cùng to lớn. Phúc Tuần thật sự không biết bản thân mình liệu có thể gánh vác được hay không. Nhớ lại những lời nói của Lôi Vi đêm trước hôm chàng được sắc phong làm Thái tử, chàng giật mình nhận ra, nàng sớm đã biết chàng sẽ trở thành Hoàng đế của Tân Thục. Cũng phải, nàng là người của thế giới tương lai, sao lại có thể không biết được cơ chứ. Và giờ, chàng thật muốn hỏi nàng, liệu chàng có thể trở thành bậc minh quân hay không.
_ Vi Nhi! Nếu có thể hãy dùng một tín hiệu nào đó để cho ta biết, liệu ta có thể trở thành minh quân như sự kỳ vọng của phụ hoàng?
Khẽ thở ra, chàng cùng đám tùy tùng nhanh chóng rời bước khỏi Ngự hoa viên.
*
Sau buổi lễ sắc phong Thái tử, Hàn Phong năng đến Phương Yên cung hẳn. Song chàng lại đến vào giờ tuy ít người để ý nhưng có phần nhạy cảm. Ấy là từ chạng vạng hôm trước đến sáng sớm hôm sau. Chuyện này khiến Lôi Vi ít nhiều liên tưởng đến một chuyện tình trong thần thoại Hy Lạp. Đó là chuyện tình giữa Eros và Psyche.
_ Psyche sao? Mình phải làm Psyche thật sao?- Nằm dài trên bàn, Lôi Vi ca thán. Song rất nhanh sau đó nàng ngồi bật dậy.- Nhưng tại sao mình lại là Psyche chứ? Huynh ấy còn không phải là Eros.
Nói đến đây, Lôi Vi không khỏi thở dài. Nhìn tứ phía lòng nàng không khỏi chán nản. Cảnh vật tuy đẹp nhưng ngày nào nhìn đi nhìn lại cũng chỉ có ngần ấy cảnh, chẳng có gì thay đổi, quả thật nhàm chán vô cùng. Nhớ lại quãng thời gian sống ở Qua thôn rồi Trầm Châu thành, sự huyên náo của phố xá, tiếng cười nói của mọi người khiến nàng cảm thấy đó mới chính là cuộc sống thực sự. Còn Phương Yên cung này tuy đẹp nhưng lại quá tĩnh lặng làm người ta có cảm giác nơi này không có lấy một chút sinh khí nào.
Song, nơi đây là biệt cung vậy nên muốn ra ngoài cũng không phải là điều dễ dàng gì. Nhưng lẽ nào...nàng phải ở đây từ ngày này sang ngày khác sao?
_ Ông trời ơi! Sống kiểu này ai mà chịu được chứ?
Vừa nói Lôi Vi cừa tiện tay bứt một cành cây gần đó. Cảm giác bức bối vô cùng tận!
_ Cát Tiểu thư!- Vừa cúi người thi lễ, Hân Di vừa chậm rãi nói.- Đã tới giờ cơm trưa rồi.
Có cách rồi! Vừa nghĩ Lôi Vi vừa nhìn Hân Di và mỉm cười một cách tinh quái. Nhìn điệu cười của nàng, nàng tỳ nữ này hốt nhiên có dự cảm chẳng lành. Nuốt ực nước miếng, Hân Di cố mỉm cười.
_ Cát Tiểu thư! Chúng ta vào trong thôi!
_ Uhm!
Lôi Vi mỉm cười thật tươi rồi bước theo Hân Di vào trong phòng. Vừa đi, nàng vừa tính toán chờ thời cơ để hành sự...
...Kinh kỳ từ ngàn đời luôn là chốn xa hoa, sầm uất bậc nhất của cả một đất nước. Vừa đi, Lôi Vi vừa đưa mắt nhìn khắp lượt mọi thứ xung quanh và không ngừng sà vào các hàng quán để xem hàng hóa, chủ yếu là những quầy hàng bán đồ ăn nào là ngào đường, hồ lô nướng, xíu quẩy, bánh bao hấp, bánh màn thầu,...bày la liệt suốt dọc đường đi, hay ở một góc khuất nào đó của đường sẽ nhìn thấy một quán chè nhỏ của một cặp phu phụ đã đứng tuổi, hoặc đâu đó bên kia đường dậy lên mùi hương thơm ngon, ngọt ngào của một tô phở nóng hổi khiến những ai đi ngang qua đều không thể cầm lòng được.
_ Đói quá đi mất!
Rõ ràng khi nãy Lôi Vi đã ăn trưa vậy mà giờ nhìn thấy đồ ăn nàng lại không thể nào kìm được lòng mình. Cũng may nàng có dáng người nhỏ con lại không dễ gì tăng cân bằng không...Haizzz!!!
_ Ông chủ! Cho ta một tô phở!- Vừa ngồi xuống một quán phở bên đường, Lôi Vi vừa cất tiếng gọi.
_ Một tô phở! Có ngay!
Trong khi chủ quán lo chuẩn bị phần ăn cho khách, Lôi Vi đưa mắt nhìn khắp môt lượt không gian xung quanh. Đường xá tuy có chút nhỏ hẹp nhưng không gian tương đối thoáng đãng, hàng quán dựng lên ngay ngắn thẳng tắp một đường, nhìn vào thấy có thiện cảm hẳn. Đặc biệt ngay đầu đường là một quán nhỏ bên ngoài sân, trên cao treo rất nhiều ô. Mỗi lần có một cơn gió nào đó vô tình lướt qua, những tán ô đầy màu sắc ấy lại nhẹ nhàng bay theo gió tựa như từng đợt sóng lượn quanh nhìn thích mắt vô cùng. Ánh nắng vàng tựa mật ngọt nhẹ nhàng rót vào càng khiến cho làn sóng trở nên lung linh và mang chút gì đó thật hư ảo khi thấp thoáng ẩn hiện sau tán cây nghiêng nghiêng.
_ Ông chủ! Cứ để tô phở trên bàn cho ta nhé.- Vừa nói, Lôi Vi vừa đứng lên.
_ Vâng!
Cười thật tươi, Lôi Vi chạy ào một cái đến quán nhỏ ngay đầu đường. Đứng từ bên này đường nhìn sang, đôi mắt nàng lộ rõ vẻ thích thú. Một bức tranh giản đơn nhưng đẹp vô cùng khiến những ai đi ngang qua không khỏi ngẩn ngơ dừng lại nhìn. Nhắm một mắt lại nàng đưa hai tay lên làm thành khung k=hùng rồi không ngừng trầm trồ.
_ Wow! Đẹp quá! Nếu có giấy và bút ở đây thì tốt quá.
_ Nếu nàng muốn, ta sẽ giúp nàng.
Chất giọng trầm ấm của nam nhân vang lên ngay trên đỉnh đầu khiến Lôi Vi không khỏi giật mình lùi lại. Và chẳng biết nàng lùi thế nào mà chân nọ đá phải chân kia khiến toàn thân ngay lập tức bị chới với. Song trước khi nàng kịp ngã nhào ra sau, nam nhân kia đã ôm ngang eo nàng. Vội quay lại nhìn, nàng thực sự không khỏi chấn động. Nam nhân kia không chỉ có gương mặt đẹp tựa ngọc tạc mà đôi mắt còn ôn nhu thâm tình khiến trái tim nàng không khỏi lỗi nhịp.
_ Lan...Lăng...vương!?
_ Nàng không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?
Nén cười, Phúc Tuần chậm rãi hỏi. Chàng còn nhớ, lần đầu tiên gặp Lôi Vi, nàng cũng ở trong bộ dạng thế này và gọi chàng là Lan Lăng vương. Lần này gặp lại, nàng vẫn hệt như vậy. Nha đầu này thật khiến người ta có cảm giác vừa đáng yêu vừa đáng ghét không biết để đâu cho hết.
Vội định thần lại, Lôi Vi nhanh chóng đứng thẳng người lên. Chuyện vừa xảy ra khiến nàng cảm thấy mất mặt quá thể.
_ Đa ta Công tử đã giúp đỡ! Xin cáo từ!
Dứt câu, Lôi Vi dời gót nhưng bước chưa được mấy bước nàng đã bị Phúc Tuần giữ lại.
_ Nàng lẽ nào không muốn vẽ một bức tranh để lưu lại cảnh đẹp trước mắt?
Câu hỏi của Phúc Tuần khiến Lôi Vi không khỏi ngạc nhiên. Song rất nhanh sau đó nàng trở nên cảnh giác, trên đời này làm gì có người nào tốt đến độ không quen không biết lại đi giúp đỡ mình như vậy chứ.
Nhìn thấy sự cảnh giác của Lôi Vi, tim Phúc Tuần nhói đau. Vừa nãy, khi nghe chất giọng lảnh lót của nàng gọi đồ ăn, chàng cứ tưởng mình nghe nhầm. Đến khi nhìn thấy dáng người nhỏ bé của nàng chạy về phía đầu đường, ngắm những chiếc ô với gương mặt thích thú, chàng mới chắc chắn rằng mình không hề nhận nhầm và rằng chàng cũng không hề nằm mơ. Là nàng, thực sự là nàng đang ở đây, đang hiện diện ngay trước mắt chàng. Nàng vẫn ở đây, vẫn chưa quay trở về thời đại của mình. Nhưng nếu vậy...suốt thời gian qua nàng đã ở đâu và tại sao giờ, nàng lại ở Yên Khâu quốc? Rất nhanh chóng, một cái tên hiện lên trong đầu chàng.
Song giờ đó không phải là điều chàng bận tâm. Chàng tiến lại gần nàng để nhìn rõ hơn, để có thể bắt chuyện với nàng. Tuy nhiên, lúc này chàng mới nhớ ra, nàng đã bị mất trí nhớ. Chàng biết, nàng bị mất trí nhớ, không còn nhận ra chàng là ai nữa. Nhưng trái tim chàng vẫn nhói đau.
_ Dù giờ nàng nghĩ về ta thế nào ta cũng không quan tâm. Ta vẫn sẽ giúp nàng!
Dứt câu, Phúc Tuần vội nắm tay Lôi Vi và kéo nàng đến một thư quán gần đó để mua giấy bút, nghiêng và thỏi mực...
Đặt tô phở của mình sang một bên, Phúc Tuần chậm rãi ngồi nhìn Lôi Vi tập trung vẽ từng nét trên trang giấy trắng tinh. Xem nét mày của nàng có phần chau lại, chàng đoán nàng không mấy thích thú gì với việc dùng bút lông để vẽ. Song không còn cách nào khác. Theo những gì chàng biết qua Edlen, người phương Tây bây giờ vẫn chưa có thứ nàng gọi là bút chì. Hơn nữa Yên Khâu lại không giao thương với phương Tây nên chàng chẳng thể nào kiếm đâu ra ngay một cây viết tương tự cho nàng. Nghĩ đến đây chàng không khỏi rầu rĩ.
_ Dường như...nàng không phải là người của Yên Khâu phải không?
Vừa nhìn ngắm bức tranh của Lôi Vi, Phúc Tuần vừa vờ phỏng đoán. Nhớ lại sắc mặt của Hàn Phong hôm trên Đại điện, chàng đoán mười phần hết tám, chín phần Hàn Phong vẫn chưa kể bất kỳ chuyện gì với nàng, hoặc có chăng cũng rất qua loa. Nghĩ đến đây, chàng cũng hiểu ra tại sao Hàn Phong lại để chàng ở lại Hoàng cung thay vì dịch xá như lần đi sứ trước.
Nghe câu hỏi của nam nhân ngồi bên cạnh mình, bàn tay cầm bút của Lôi Vi bỗng chốc ngừng lại. Khẽ thở dài, nàng chậm rãi gác bút lên nghiêng mực.
_ Thực ra...ta cũng chẳng biết ta là người ở đâu nữa. Hơn bốn tháng nay, câu hỏi này lúc nào cũng thường trực trong đầu ta nhưng ta mãi vẫn không tìm ra câu trả lời.
Nghe chất giọng ủ dột của Lôi Vi, lòng Phúc Tuần cũng buồn theo. Mất trí nhớ và tìm lại thân thế của mình, đối với nàng quả thật không phải là một điều dễ dàng. Bởi gốc tích của nàng dù có đào cả Tân Thục hay Yên Khâu lên cũng không thể nào tìm được.
_ Nghe cách nói của nàng...cứ như nàng từ nơi khác đến ấy nhỉ?
_ Cũng có thể lắm chứ!- Vừa nói, Lôi Vi vừa cười khì khì.- Ta bị mất trí nhớ, chả nhớ được gì. Nhưng từ những gì còn sót lại trong đầu, ta biết được rằng dường như...ta không thuộc về nơi này. Cử chỉ, ngôn ngữ, cung cách này nọ của ta và mọi người có sự khác biệt rất rõ ràng luôn khiến bản thân ta lắm lúc hoang mang, chẳng biết đường nào mà lần. Ta vì sợ mọi người nghi ngờ này nọ nên cố gắng bắt chước sao cho thật giống bọn họ. Chẳng thoải mái tý nào! Vậy mà vẫn bị lộ.
_ Vẫn bị lộ sao?- Phúc Tuần vờ ngạc nhiên. Vừa nhìn nàng, chàng vừa kéo tô phở của mình lại gần và bắt đầu ăn.- Sao có thể được chứ?
_ Có đấy!- Vừa nói, Lôi Vi vừa thở dài.- Bà chủ của cái lầu gì ấy nhỉ...lầu gì nhỉ...ở đó người ta gọi bà ta là mama. Từ từ để ta nhớ lại xem!
Nghe Lôi Vi nói đến hai chữ “mama” Phúc Tuần không khỏi tái mặt. Linh tính mách bảo chàng rằng trong suốt thời gian qua nàng đã gặp phải chuyện chẳng lành.
_ À! Kỹ viện! Kỹ viện đấy!- Lôi Vi vừa vờ rùng mình.- Mụ ta nói, nhìn ta thế nào cũng không giống người ở đây. Còn dám bảo ta là cốt khỉ nữa chứ.
Câu cuối cùng của Lôi Vi rõ ràng rất buồi cười, song Phúc Tuần không thể nào cười nỗi. Cứ nghĩ đến những việc nàng đã phải trải qua trong suốt thời gian qua, chàng không thể nào cười nổi.
_ Nàng còn nhớ...kỹ viện đó tên gì không?- Chất giọng Phúc Tuần ẩn chứa ít nhiều nộ khí.
_ Ai nhớ chứ!- Vừa nói, Lôi Vi vừa kéo tô phở lại gần mình.- Mấy thứ chữ vuông đó ta chẳng thể nào đọc được. Nhưng...- Vừa nói, nàng vừa quay ngoắt về phía Phúc Tuần.- Tại sao huynh lại tò mò chuyện của ta đến vậy. Lẽ nào...chúng ta...quen biết nhau sao?
Khóe môi của Phúc Tuần nhẹ cong lên tạo thành một nụ cười man mác buồn song vẫn đong đầy yêu thương.
_ Nàng nghĩ sao?
Câu hỏi của Phúc Tuần khiến Lôi Vi hơi ngẩn người. Nàng vội ngẩng mặt lên nhìn nam nhân ngồi ngay trước mặt mình. Gương mặt tuấn tú với những đường nét đầy nam tính mang đến cho người đối diện một cảm giác thật ấm áp. Đôi mắt dịu dàng đong đầy yêu thương, song ẩn thật sâu bên trong nơi đáy mắt là đau thương không thể nói nên lời. Có vẻ như chàng đã cố giấu nó rất kỹ, nhưng nó vẫn lộ ra ít nhiều. Thần thái toát lên sự vương giả hiếm có gợi cho nàng chút gần gũi. Song nàng thật chẳng dám khẳng định điều gì.
_ Đừng đánh đố ta!- Lôi Vi ủ dột nói.- Bây giờ ta bị xã hội liệt vào loại ai nói gì cũng tin vì trong đầu chả có mảnh ký ức nào cả.
Phải kìm lắm Phúc Tuần mới không thở ra một hơi dài thường thược. Lôi Vi! Nàng thật đúng là biết cách làm cho người ta thất vọng. Nhìn gương mặt nàng có phần thích thú khi ăn bát phở ngay trước mặt, chàng thực sự lắc đầu chào thua. Bản tính ham chơi, thích ăn vặt của nàng đúng là ngàn năm không đổi. Cảm giác an yên đã mất từ khi nào giờ quay trở lại khiến chàng cảm thấy ấm áp vô cùng. Dù cho nàng không nhớ ra chàng cũng không sao cả. Chàng vẫn sẽ luôn ở bên cạnh, chăm sóc, yêu thương và chở che cho nàng.
_ Nhưng...- Nuốt hết đồ ăn trong miệng xuống, Lôi Vi quay sang hỏi nam nhân ngồi ngay trước mặt mình.- Nói chuyện với nhau từ nãy giờ, ta vẫn chưa biết tên họ của huynh.
_ À...ta là...
Vốn định nói thẳng tên của mình ra song chàng nghĩ, nếu Hàn Phong đã không muốn cho chàng biết nàng đang ở đây, vậy chàng cũng sẽ không cho hắn biết chàng đã gặp được Lôi Vi. Bằng không e rằng, nếu hắn biết được chuyện này, hắn sẽ tìm cách ngăn không cho chàng gặp nàng.
_ Ta là...Đao...Hoa Xuyên.- Vừa ăn, Phúc Tuần vừa nghĩ bừa một cái tên.
_ Hoa Xuyên? Họ Hoa sao?
_ Đúng vậy!- Phúc Tuần gật đầu xác nhận.
_ À...ra là Hoa Hoa Công tử. Thảo nào...
Đang ăn, nghe Lôi Vi nói vậy, Phúc Tuần thiệt sự muốn cắm mặt vào tô phở. Lần trước chàng nói mình họ Đào, đã bị nàng mỉa mai rồi, lần này chàng lấy họ Hoa, nàng vẫn mỉa mai chàng cho bằng được. Hoa Hoa Công tử! Số chàng nào có đào hoa đến thế cơ chứ.
_ Ta họ Hoa...chứ không phải...là...Hoa Hoa gì đấy đâu.- Vừa sặc, Phúc Tuần vừa phân bua.
_ Thì...thêm một chữ “Hoa” vào cũng đâu có chết ai.
_ Nàng...
Phúc Tuần á khẩu, không biết cãi lại Lôi Vi thế nào. Trong khi nàng vừa cười tít mắt thích thú vừa tiếp tục ăn tô phở của mình, chàng lại ảm não vô cùng. Nữ tử này dù trong đầu có quên sạch sẽ mọi chuyện vẫn có một cái nàng không quên đó chính là cách giết người bằng miệng.
Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Phúc Tuần. Song chàng đã nhanh chóng nắm bắt lấy nó. Chàng thực sự rất muốn thực hiện việc này ngay và luôn chỉ là mục đích của chuyến đi sứ vẫn chưa hoàn thành nên nếu giờ thực hiện kế hoạch, e rằng sẽ gặp không ít khó khăn. Nhưng để Lôi Vi ở chỗ Hàn Phong, chàng thực sự không an tâm.
_ Nếu ta có thể giúp nàng tìm ra thân thế, nàng liệu có muốn đi cùng ta không?- Phúc Tuần ướm hỏi.
Một lần nữa, Lôi Vi không khỏi ngỡ ngàn, quay lại nhìn nam nhân trước mặt, nàng cố nhìn thật kỹ vào đôi mắt chàng liệu có chút nào bông đùa hay không. Nhưng ngoài chân thành ra cũng chỉ có yêu thương. Nàng tuyệt nhiên không nhìn thấy sự đùa cợt nào trong đây cả.
_ Công tử sao lại...
Lôi Vi bỏ lửng câu hỏi của mình. Kỳ thực nàng cũng không biết nên hỏi thế nào. Nếu cứ thế hỏi thẳng tuột ra quả thật quá thất thố. Song nếu hỏi úp úp mở mở, mọi chuyện sẽ không thể nào nói rõ ràng được.
_ Đừng gọi ta là Công tử! Ta đã quen nghe nàng gọi ta là “anh” xưng “em” rồi.
Gương mặt của Lôi Vi ngay lập tức biến sắc. Hai từ “anh”, “em” đó là những từ từ khi tỉnh lại nàng không dám dùng. Tại sao nam nhân ấy lại có thể biết được. Lẽ nào...thật sự đúng như những gì nàng đoán sao?
_ Chúng ta...thật sự biết nhau sao?- Lôi Vi dè dặt hỏi.
_ Chúng ta không chỉ biết nhau mà còn rất...rất rất thân thiết, gắn bó với nhau.
Nhìn vào đôi mắt kia, Lôi Vi tin những gì nam nhân ấy nói là thật. Bởi từ lúc mới vừa gặp nhau đến giờ, trong nàng luôn có cảm giác gì đó thật thân thuộc, bình yêu vô cùng. Và bên cạnh nam nhân ấy, nàng cứ vậy mà chia sẻ mọi chuyện với chàng mặc cho hai người chỉ vừa mới gặp nhau.
_ Cát Tiểu thư!
Tiếng gọi kèm theo tiếng thở hổn hểnh khiến cả Lôi Vi lẫn Phúc Tuần đều không khỏi chú ý. Vội quay lại nhìn, nàng nhìn thấy Hân Di đang gắng hết sức chạy về phía mình. Trông dáng vẻ vội vả của nàng tỳ nữ này, nàng đoán có chuyện không lành đang chờ nàng.
_ Hân Di!- Vừa đứng lên, Lôi Vi vừa hỏi.- Có chuyện gì xảy ra vậy?
_ Tiểu thư! Mau...mau về thôi...Công tử đang tìm Tiểu thư khắp nơi.
Hỏng rồi! Lôi Vi không khỏi cảm thán trước tình hình hiện tại. Nhưng không khỏi hồ nghi. Trời vẫn còn chưa chạng vạng sao Hàn Phong lại về sớm như vậy chứ.
_ Ta biết rồi! Chúng ta nhanh về thôi!
Vừa nói, Lôi Vi vừa bước vội theo Hân Di. Nhưng bước chưa được mấy bước, Phúc Tuần đã vội đuổi theo.
_ Vi Nhi!- Vừa gọi, Phúc Tuần vừa cầm lấy tay của Lôi Vi.- Nàng hãy giữ cái này. Xem như là quà gặp mặt ta tặng nàng.
Vừa nói, Phúc Tuần vừa đặt vào tay Lôi Vi nửa miếng ngọc bội nàng từng giữ khiến nàng không khỏi ngạc nhiên.
_ Đây là...- Chất giọng của Lôi Vi có khuất sự ngạc nhiên.- Là miếng ngọc bội của Công tử sao?
_ Đúng vậy!- Phúc Tuần gật đầu xác nhận.- Còn nữa, ta có thể nhờ nàng một việc được không?
_ Là việc gì?
Không nói gì, Phúc Tuần chậm rãi đưa mắt nhìn về phía Hân Di. Hiểu ý, Lôi Vi nhanh chóng cho nàng tỳ nữ của mình lui ra xa.
_ Cuộc gặp gỡ hôm nay của chúng ta, nàng có thể đừng nói cho bất kỳ ai, đặc biệt là vị Công tử kia biết có được không?
_ Tại sao?- Chất giọng của Lôi Vi đầy hồ nghi.
_ Bởi vì vị Công tử đó không hề muốn ta gặp nàng. Quan trọng nhất là ta không muốn nàng gặp phải chuyện khó xử với Công tử đó.
Mối nghi ngờ của Lôi Vi càng lúc càng tăng lên. Lãnh Hàn Phong là Hoàng đế của một nước, địa vị cao cao tại thượng ấy nào có phải ai muốn gặp gỡ cũng được. Vậy mà chàng Hoa Công tử này...cứ theo cách chàng nói xem chừng hai người không chỉ đơn giản là quen biết nhau.
_ Hai người...biết nhau sao?
_ Đúng vậy!- Phúc Tuần gật đầu xác nhận.- Vi Nhi! Về chuyện này, sau này gặp lại ta sẽ giải thích cho nàng hiểu.
_ Chúng ta sẽ gặp lại nhau?- Đáy mắt của Lôi Vi thắp lên tia sáng.
_ Chúng ta nhất định gặp lại nhau.- Phúc Tuần khẳng định chắc nịch.
_ Vậy...ta sẽ chờ Công tử!
Dứt câu, Lôi Vi vội buông tay Phúc Tuần ra rồi nhanh chóng quay đi để giấu một nụ cười. Thật vội vàng, nàng chạy về phía Hân Di. Vừa chạy nàng vừa quay về phía chàng và nở một nụ cười thật tươi.
_ Vi Nhi! Ta nhất định đưa nàng đi. Vì nàng là thê tử của Mạnh Phúc Tuần ta.
Nhìn về nơi Lôi Vi vừa đi khuất, đôi mắt của Phúc Tuần trở nên xa xăm hẳn. Nếu có thể, chàng chắc chắn sẽ cùng nàng đến gặp Hàn Phong để ba mặt một lời. Nhưng giờ, chàng phải lấy đại cục làm trọng. Tân Thục cần đạt được thỏa thuận liên minh với Yên Khâu để gia tăng thế lực cũng như sức ép. Có như vậy Hoàng Viêm mới không dám làm càng. Nếu biết chàng đã gặp Lôi Vi, chàng không tin Hàn Phong sẽ không để chuyện riêng tư ảnh hưởng đến chuyện công.
_ Vi Nhi! Hãy chờ ta một thời gian nữa thôi, ta chắc chắn đưa nàng đi.
--------------------------------------
* Hoa Hoa Công tử: chỉ những nam nhân phong lưu.
[1] Triều kiến: vào chầu gặp mặt vua.
[2] Trân cầm dị thú: Chim quý thú lạ.
[3] Cửu tử nhất sinh: chín chết một sống. Đây là câu đúng song sang Việt Nam đã biết thành “Thập tử nhất sinh“.
------------------------------
Hết chương 129