Cả Đại điện lạnh ngắt như tờ! Cầm bảng tấu sớ trên tay, Định An Hoàng đế phải kìm lắm mới không nổi trận lôi đình. Từng câu từng chữ ghi trên bảng tấu đều chỉ rõ rằng Phúc Tuần đã phạm phải tội tham ô tại vùng Tây Thủy. Vẫn biết đây chỉ là trò lừa gạt thiên hạ nhằm mục đích hạ bệ cũng như làm vấy bẩn thanh danh của chàng song quả thực lửa giận trong Ngài đang mỗi lúc bốc lên một cao.
_ Tam Hoàng tử! Ngươi thật sự đã điều tra kỹ chuyện này sao?
Bên dưới, nghe Định An Hoàng đế hỏi, Phúc Hoằng vội quỳ xuống.
_ Muôn tâu Bệ hạ! Nhi thần đã dốc hết sức điều tra, không dám để xảy ra bất kỳ sai sót nào.
Hết nhìn Phúc Hoằng, Định An Hoàng đế chậm rãi quay sang nhìn Phúc Khải. Đứa con trai này của Ngài đang đứng đó cúi gằm mặt xuống đầy bất lực. Phúc Tuần và Phúc Khải từ nhỏ đã lớn lên cùng với nhau nên tình cảm của cả hai gắn bó, thân thiết với nhau hơn so với cách huynh đệ khác. Vì vậy, trong chuyện này người phiền muộn nhất chính là chàng khi không thể giúp được gì cho Hoàng huynh của mình.
Ngay gần Định An Hoàng đế, Phúc Tuần đứng đó với vẻ điềm tĩnh, không có bất kỳ thái độ lo lắng hay hoảng hốt nào. Chàng đang cẩn thận quan sát từng gương mặt một và đoán xem trong lòng bọn họ đang nghĩ gì. Phúc Đạt, đệ đệ dâng tấu tố giác chàng đã sụp lạy từ nãy giờ. Trông đệ đệ này của chàng có vẻ khá lo lắng, nhưng bao nhiêu phần là thật đây? Chỉ đang tiếc, đệ ấy vẫn còn quá trẻ người non dạ. Bên cạnh đệ ấy, Phúc Hoằng, vẫn đang quỳ kể từ khi phụ hoàng gặn hỏi huynh ấy về tính xác thực của vụ việc. Trong số các huynh đệ, Phúc Hoằng là một trong những người có hiềm khích với chàng không chỉ trong chuyện công mà cả chuyện tư. Huynh ấy đã từng có được Lôi Vi nhưng rồi lại để vuột mất. Từ đó đến nay, trong lòng người huynh này vẫn luôn nhen nhóm sự đố kỵ, ích kỷ, ganh ghét hơn là thực tâm chúc phúc cho nàng...
_ Hoàng thượng!- Một vị đại thần chần rãi bước ra giữa.- Mọi chuyện đã được điều tra sáng tỏ. Cúi mong Người xét xử thật công bằng để giữ vững lòng tin của dân chúng.
_ Vậy, theo ái khanh, Trẫm nên xét xử như thế nào?
_ Hồi Hoàng thượng!- Vị đại thần kia dõng dạc nói.- Với tội danh được nêu ra, e rằng Thái tử không thể ở lại Đông cung điện được nữa.
_ Không thể ở lại Đông cung điện? Vậy nếu Thái tử không ở đó, ai sẽ ở đó?
Câu hỏi của Định An Hoàng đế khiến cả Đại điện ngay lập tức lặng ngắt như tờ. Ai nấy cũng trở nên dè chừng trước sắc diện của Ngài. Đại điện mỗi lúc một căng thẳng làm tiết trời dù đã vào thu nhưng người nào cũng vả mồ hôi hột.
_ Khởi bẩm Bệ hạ!- Vị đại thần kia tiếp tục tâu.- Theo thần thấy, người thích hợp nhất là Tĩnh Bình Quận vương, Thất hoàng tử Phúc Khải.
Như sét đánh ngang tai, cả Phúc Khải lẫn Phúc Tuần đều đưa mắt nhìn nhau đầy ngạc nhiên. Họ dường như không dám tin vào những gì mình vừa nghe được. Với câu hỏi nhạy cảm ấy của Định An Hoàng đế, chỉ cần nêu ra tên của một Hoàng tử, Hoàng tử đó lập tức bị nghi ngờ là người đã tìm cách đổ oan cho đương kim Thái tử. Chưa biết vị đại thần kia có thực tâm muốn Phúc Khải làm Thái tử hay không nhưng chắc chắn ông ta không thể không đoán ra điều này.
_ Chuyện này...ngươi nói sao?- Khó khăn lắm Phúc Khải mới hoàn tất được câu hỏi của mình.
_ Quận vương!- Vị đại thần kia chậm rãi quay về phía Phúc Khải.- Ngài trên sa trường lập không ít chiến công, ai cũng nhìn thấy. Ngoài ra Ngài đã điều tra ra được các vụ án lớn như Khải Phát Thương hội, lập được công lao không nhỏ trong việc làm sáng tỏ cái chết của Tư Thái tử hay như mới đây nhất chính là điều tra vụ tham ô tại vùng Tây Thủy này. Vậy nên, thần thiết nghĩ người xứng đáng làm chủ Đông cung điện chính là Ngài.
Tất cả những bằng chứng vị đại thần kia đưa ra đều là những vụ án oan liên quan đến Phúc Tuần. Và cứ theo như cách nói của ông ta, Phúc Tuần đã làm nền để Phúc Khải nổi lên, trở thành người xứng đáng cho ngôi vị Thái tử.
_ Hỗn xược!- Phúc Khải quát lên. Chất giọng của chàng đầy nộ khí.
“Rầm”, trên ngai vàng, Định An Hoàng đế đập bàn một cái khiến bên dưới ai nấy không dám hó hé thêm câu nào.
_ Chuyện của Thái tử, Trẫm tự biết cách xử lý. Bãi triều!
Dứt câu Định An Hoàng đế đứng lên bước thẳng vào trong. Bên dưới các quan đại thần ai nấy cũng tung hô:
_ Hoàng thượng vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!
Buổi chầu sớm kết thúc với cục diện hết sức rối ren khiến những người trong cuộc không khỏi đau đầu. Trong thư phòng tĩnh lặng, Định An Hoàng đế hướng mắt mình nhìn ra bên ngoài ô cửa sổ. Ngoài trời nắng vẫn vàng óng như mật, tiếng chim vẫn líu lo không ngừng. Một khung cảnh thật đẹp, tràn đầy sức sống và nó cũng sẽ không vì bất kỳ sự biến thiên nào mà thay đổi. Thủy chung bức tranh thiên nhiên ấy vẫn mãi đẹp tươi.
_ Phúc Khải! Con hãy trở về doanh trại đi!- Chất giọng của Định An Hoàng đế trầm buồn.- Mấy năm gần đây, tộc người Hạ đã chiếm được Tụ Thủy lập ra Hoàng Viêm quốc và không ngừng bành trướng lãnh thổ. Bọn họ chắc chắn đang chờ thời cơ để xâm lực Thục quốc ta. Con hãy trở về doanh trai chỉnh đốn quân ngũ, nêu cao tinh thần sẵn sàng chiến đấu của binh sĩ.
Cả Phúc Tuần lẫn Phúc Khải đều nhìn rõ ẩn ý bên trong của việc điều đi này. Trong lòng hai huynh đệ bỗng chốc dấy lên nỗi bất an.
_ Phụ hoàng!- Chất giọng của Phúc Tuần lẫn Phúc Khải đầy ngạc nhiên.
_ Đây rõ ràng là kế ly gián. Người không thể để Thất đệ trở về doanh trại được.- Phúc Tuần vội đưa ra ý kiến.
_ Vậy con đã nghĩ ra chủ ý gì hay để Phúc Khải không phải trở về doanh trại chưa? Chúng ta đều biết rõ đây là kế ly gián nhưng nếu Phúc Khải còn tiếp tục ở lại Hoàng cung, đến cuối cùng...- Định An Hoàng đế chậm rãi quay về phía Phúc Khải.-...những gì bọn họ nói sẽ trở thành sự thật.
_ Phụ hoàng!- Phúc Khải cả kinh.- Tuyệt đối không có chuyện đó! Nhi thần chỉ muốn ở bên cạnh Thái tử, phò tá huynh ấy. Tuyệt đối không ham muốn ngôi vị!
Tấm lòng của Phúc Khải dành cho Phúc Tuần, Định An Hoàng đế hiểu rõ. Chỉ là lòng người chốn Hoàng cung này quá hiểm ác.
_ Con có chắc chắn?- Định An Hoàng đế hỏi ngược lại.- Con có chắc chắn rằng, sau này dù có bao nhiêu lời gièm pha bên tai con vẫn giữ vững chữ “trung nghĩa” trong lòng? Con có chắc chắn rằng, sau này dù có xảy ra bất kỳ chuyện gì con vẫn trung thành với Hoàng huynh của mình? Con có chắc chắn rằng, sau này dù có bị ép vào đường cùng con cũng tuyệt đối không phản bội Hoàng huynh của con?
_ Nhi thần chắc chắn!- Phúc Khải khẳng định gần như ngay lập tức.
_ Nhưng ta thì không chắc chắn.- Định An Hoàng đế không khỏi thở dài.
Câu nói của Định An Hoàng đến khiến cả Phúc Tuần lẫn Phúc Khải không khỏi bàng hoàn.
_ Phụ hoàng!- Vừa nói, Phúc Tuần vừa quỳ xuống.
_ Là phụ thân, ta hoàn toàn tin tưởng con.- Vừa nói, Định An Hoàng đế vừa chậm rãi nhắm mắt.- Nhưng là một Hoàng đế, ta không thể tin tưởng con tuyệt đối. Hoàng cung là nơi mọi chuyện đều diễn biến khôn lường.- Chậm rãi tiến về ô cửa sổ, Ngài không nén được tiếng thở dài.- Không ai có thể biết trước được bản thân liệu có thể sống trọn ngày hôm nay hay không. Vậy nên, đối với những ai sống trong nơi này, điều quan trọng nhất chính là không được đặt niềm tin vào bất kỳ người nào, bao gồm với cả chính bản thân mình.
Vốn sống trong Hoàng cung từ nhỏ, cả Phúc Tuần lẫn Phúc Khải đều hiểu rõ nơi này nguy hiểm đến thế nào. Những người sống trong này ai cũng phải phòng trước phòng sau và không dám lơi lỏng tinh thần bằng không nguy hiểm sẽ ập đến bất kỳ lúc nào. Nhưng cho đến hôm nay, lúc nghe những gì phụ hoàng của mình nói, họ thật sự cảm thấy nơi này quá đáng sợ khi mà đến ngay cả chính bản thân mình họ cũng không được phép tin tưởng hoàn toàn. Cuộc chiến tranh quyền đoạt vị đã khiến mỗi người bọn họ trở thành Tào Tháo. Họ buộc phải nghi ngờ tất cả những ai ở bên cạnh mình và họ cũng phải nghi ngờ luôn chính bản thân mình.
_ Nhi thần đã hiểu!- Chất giọng của Phúc Khải khàn đặc lại.- Nhi thần sẽ trở về doanh trại để chỉnh đốn quân ngũ phòng khi Hoàng Viêm quốc có ý lăm le lãnh thổ Thục quốc ta. Chỉ khẩn xin phụ hoàng cho nhi thần được ở lại Hoàng cung một ngày để từ biệt mẫu phi.
Không nói gì, Định An Hoàng đế chậm rãi gật đầu.
_ Nhi thần xin phép cáo lui.
Dứt câu, Phúc Khải nhanh chóng rời đi.
_ Thất đệ!- Vội đứng lên, Phúc Tuần gọi với theo.
_ Cứ để nó một mình!- Định An Hoàng đế chậm rãi lên tiếng.- Lúc này hãy để Khải Nhi một mình suy nghĩ mọi chuyện. Ta tin nó sẽ hiểu.
_ Nhưng đệ ấy...
_ Được rồi!- Vừa nói, Định An Hoàng đế vừa trở lại án thư.- Ta còn có một chuyện cần bàn bạc với con.
Khẽ thở dài, Phúc Tuần chậm rãi quay về phía Định An Hoàng đế.
_ Vâng ạ!
..................
Thấp thoáng xa xa trong Ngự hoa viên là vài ba cung nữ, thái giám đang vội vàng chạy đi làm việc. Ai nấy nhìn thấy Phúc Tuần đều kính cẩn cúi xuống chào. Quan sát bọn họ, chàng thấy họ tuy vội vàng nhưng trên gương mặt ấy đều không lộ vẻ lo lắng hay sợ hãi, tất cả đều chỉ là sự bình lặng, an yên. Với thân phận địa vị ấy, họ không có quyền được biết bất kỳ một điều gì liên quan đến triều chính vậy nên không một ai trong số họ biết được rằng triều đình đang có biến động.
Phúc Khải phải về doanh trại. Còn bản thân chàng cũng phải buộc rời khỏi Hoàng cung...không...là rời khỏi Tân Thục mới đúng. Chàng buộc phải rời khỏi Tân Thục trong một thời gian chưa biết là bao lâu. Nhưng chàng đoán, có lẽ mình sẽ không thể đón Trung thu tại kinh thành. Chuyến đi này thật chẳng biết phúc họa thế nào.
_ Thái tử Điện hạ!
Giật mình trở lại với thực tại, Phúc Tuần nhìn thấy Đồng Vũ đang cung kính cúi chào mình. Từ sau trận chiến với Yên Khâu hồi năm ngoái, Đồng Vũ đã được thăng lên làm Vệ úy Thị nội nên việc đi lại trong Hoàng cung cũng được tự do hơn trước.
_ Ngươi đứng lên đi!
_ Tạ Điện hạ!- Dứt câu, Đồng Vũ chậm rãi đứng lên rồi đi theo sau Phúc Tuần.- Điện hạ! Mạt tướng đã nghe chuyện xảy ra trong triều hôm nay. Người...không sao chứ ạ?- Nhìn sắc diện của Phúc Tuần, chàng dè dặt hỏi.
_ Chuyện này vốn dĩ ta đã lường trước.
Đúng vậy! Sự việc xảy ra hôm nay Phúc Tuần vốn đã lường trước. Nhưng điều chàng không ngờ nhất chính là có kẻ lại nhân lúc này tìm cách chia rẽ tình cảm huynh đệ của chàng và Phúc Khải, chia cắt hai người. Lòng chàng giờ thật ngổn ngang trăm bề, ruột gan đều quặng thắt, không tài nào nghĩ được gì nên hồn.
_ Không nói chuyện này nữa!- Vừa nói, Phúc Tuần vừa quay về phía, Đồng Vũ.- Ngươi hình như đang đi đâu thì phải?
_ Hồi Điện hạ! Mạt tướng đang định đến chỗ Edlen đại nhân để xin Ngài ấy chỉ giáo một số thứ.
_ Vừa hay ta cũng muốn đến chỗ của Edlen tìm hiểu vài việc. Chúng ta đi!
_ Vâng ạ!
*
Vừa thở, tỳ nữ kia vừa chạy nhanh về phía tiểu đình bên trong hậu hoa viên. Bầu không khí nặng nề đã bao trùm khắp cả Hoàng cung này từ sang đến giờ khiến ngay cả con kiến cũng cản thấy bất an lo lắng chứ đừng nói chi đến con người.
_ Chủ tử!- Đứng bên ngoài tiểu đình, nữ tỳ nhanh chóng lên tiếng.
_ Vào đi!
Bên trong, chất giọng cao trong chậm rãi cất lên. Hít một hơi thật sâu, nàng nữ tỳ vội bước vào trong tiểu đình.
_ Ngươi đã nghe ngóng được gì? Hoàng thượng xử lý chuyện đó thế nào?
Nét lưỡng lự hiện rõ trên gương mặt của nàng nữ tỳ. Quan sát sắc diện của chủ tử mình, nàng ta nhanh chóng ghé vào bên tai của chủ tử mình nói nhỏ. Theo từng câu nói, nộ khí mỗi lúc hiện lên một rõ hơn trên gương mặt của vị chủ tử kia, bàn tay xiết chặt càng khiến nữ tỳ kia không khỏi khiếp sợ.
_ Lâm Tướng quân còn ở trong cung không?
_ Hồi chủ tử! Vẫn còn ạ!- Nàng nữ tỳ dè dặt thưa.
_ Gọi ông ta tới cho ta!
Không dám chần chừ lâu, nữ tỳ kia vội vâng một tiếng rồi rời khỏi tiểu đình. Không lâu sau đó, nữ tỳ kia dẫn theo Lâm Trí Bình vào tiểu đình.
_ Hồi chủ tử! Lâm Tướng quân đã tới rồi ạ.
_ Cho Ngài ấy vào!
Rất nhanh sau đó Lâm Trí Bình tiến vào bên trong tiểu đình. Vừa đi, ông ta vừa suy tính xem nên đưa ra kế sách gì cho người mình đang theo hầu. Nói gì đi chăng nữa, ông ta được làm Tổng chỉ huy sứ cũng nhờ người này. Thêm vào đó, nếu đại nghiệp thành công, ông ta chắc chắn được hưởng lợi không nhỏ. Song nếu chẳng may thất bại...
_ Nương nương cát tường!- Vừa quỳ xuống, Lâm Trí Bình vừa tung hô.
_ Đứng lên đi!- Nhấp ngụm trà, chủ tử kia chậm rãi nói.
_ Tạ nương nương!- Vừa nói, Lâm Trí Bình vừa đứng lên.
_ Tướng quân hẳn đã biết chuyện xảy ra trên triều sáng nay rồi phải không?
_ Dạ vâng...thưa nương nương!
Lúc nữ tỳ kia chạy đi tìm ông, ông đã biết được rằng vị Nương nương kia tìm mình vì chuyện gì, vậy nên ông cũng chả mấy ngạc nhiên. Song bề ngoài vẫn phải tỏ ra lo lắng một chút bằng không...
_ Vậy Lâm Tướng quân tính thế nào?- Đặt tách trà xuống bàn, vị chủ tử kia chậm rãi hỏi.
Trên đường đi Lâm Trí Bình đã cố gắng nghĩ ra cách sao cho vẹn toàn nhất. Song xét tình hình hiện tại, chuyện này thực sự khó mà thực hiện được. Bởi không ai biết được thánh ý của Hoàng thượng.
_ Nương nương! Đến nay, Hoàng thượng vẫn chưa đưa ra quyết định rõ ràng vậy nên...
_ Vậy để ta nói cho Ngài biết.- Vị Nương nương kia cắt ngang lời Lâm Trí Bình.- Tĩnh Bình Quận vương sẽ trở về doanh trại. Còn đương kim Thái tử sẽ rời khỏi Thục quốc một thời gian đến khi tình hình lắng dịu sẽ quay trở về. Ngươi nói xem, đây rốt cuộc là phúc hay họa?
_ Như vậy chẳng phải hay hay sao ạ?
Quay ngoắt về Lâm Trí Bình, vị Nương nương kia khẽ chau mày. Nhưng nhìn điệu cười của ông ta vị chủ tử ấy dường như hiểu ra được điều gì đó. Quả thật vị chủ tử ấy đã không nhìn nhầm người. Lâm Trí Bình đúng là một con cáo già, rất tinh ranh và nhanh nhạy.
_ Ngươi nói đi!
Liếc mắt nhìn nàng tỳ nữ đứng hầu bên cạnh, đôi mắt Lâm Trí Bình trở nên è dè hẳn. Đến khi vị Nương nương kia cho nàng ta ra ngoài, ông ta mới ghé đến gần chủ tử mình theo hầu thì thầm to nhỏ điều gì đó chẳng ai rõ song sắc mặt của nữ nhân kia đang dần tốt lên thấy rõ.
*
Bên ngọn nến leo lắt, từ chiều đến giờ Lôi Vi ngồi lặng im không nói một câu nào khiến đám người hầu không khỏi lo sợ. Bọn họ bắt đầu đoán già đoán non rằng phải chăng hôm nay vì Hoàng thượng không ghé thăm nên nàng mới có thái độ như vậy. Bởi từ sau khi chọn được vị Hoàng tử sẽ trở thành Thái tử Yên Khâu, là người sẽ kế vị mình, Hàn Phong quả thực không ghé nơi này thường xuyên. Song mỗi lần ghé đến đây, thời gian chàng ở lại được kéo dài ra và hai người bên nhau rất vui vẻ. Vậy mà hôm nay nàng lại có thái độ khó hiểu này. Chẳng phải hôm qua, Hoàng thượng của họ đã ghé thăm nàng rồi sao?
_ Công tử đã về!
Bên ngoài, chất giọng trong trẻo của Hân Di, tỳ nữ của nàng nhẹ nhàng vang lên. Lôi Vi vẫn ngồi đó bất động, nhưng nộ khí đã lộ ra ít nhiều.
_ Công tử sao?- Lôi Vi hừ lạnh một cái.
_ Cát Tiểu thư thế nào rồi?
Bên ngoài, chất giọng trầm của Hàn Phong chậm rãi vang lên đầy uy quyền nhưng cũng ẩn chứa đầy sự quan tâm và yêu thương.
_ Dạ...vẫn ổn...ạ!- Hân Di dè dặt trả lời.
_ Được rồi! Ngươi đi làm việc của mình đi!
_ Vâng ạ!
Tiếng bước chân vang lên mỗi lúc một gần. Lôi Vi vẫn không có bất kỳ động thái nào. Đến khi cửa phòng hé mở, nàng mới hơi quay đầu về phía sau một tý, nhưng rất nhanh sau đó nàng trở lại tư thế cũ.
_ Muộn rồi sao muội còn chưa ngủ?- Vừa cất tiếng hỏi, Hàn Phong vừa choàng áo khoác cho Lôi Vi.
Không nói gì, Lôi Vi gạt tay Hàn Phong ra khỏi vai mình khiến chiếc áo khoác tuột xuống đất. Thoáng ngỡ ngàng hiện lên trên gương mặt của chàng. Mới hôm qua tâm tình của nàng vẫn còn rất tốt, sao chàng mới đi vắng một ngày nàng lại trở nên thế này? Hít một hơi đầy căng, chàng vội ngồi xuống ngay bên cạnh nàng. Xem sắc mặt nàng không được tốt, lòng chàng không khỏi lo lắng.
_ Vi Vi! Muội sao thế?- Vừa hỏi, Hàn Phong vừa nhẹ lay vai Lôi Vi.- Có phải muội bị đau ở đâu không?
_ Đừng đụng vào muội!- Vừa gạt tay Hàn Phong, Lôi Vi vừa nói, chất giọng nàng điềm tĩnh không chút nộ khí.
Linh tính mách bảo Hàn Phong sắp có chuyện không lành xảy ra. Song cụ thể đó là điều gì, chàng vẫn chưa nắm rõ được. Lôi Vi vốn chỉ là một tờ giấy trắng nhưng để nắm bắt được tâm tư của nàng không phải là điều dễ dàng.
_ Vi Vi! Đã xảy ra chuyện gì thế?- Trong giọng nói của Hàn Phong ít nhiều đã có sự dè dặt.
Hít một hơi đầy căng Lôi Vi quay ngoắt về phía Hàn Phong. Đôi mắt trong veo tĩnh lặng của nàng giờ đã gợn sóng khiến tim chàng hốt nhiên đập nhanh vài nhịp.
_ Vi...Vi Vi!
_ Huynh nói thật đi! Huynh đang giấu muội chuyện gì?
Câu hỏi của Lôi Vi lập tức khiến Hàn Phong đông cứng người. Nàng đã biết được điều gì? Tại sao nàng lại biết? Ai là người đã nói với nàng chuyện đó? Hàng loạt câu hỏi ngay lập tức xuất hiện trong đầu chàng.
_ Ý muội là gì?- Trên môi Hàn Phong xuất hiện nụ cười mờ nhạt.
_ Muội tin, huynh hiểu ý của muội.- Chất giọng của Lôi Vi đã mềm mỏng đôi chút.
_ Chẳng phải ta đã nói rồi sao? Đến lúc thích hợp ta sẽ nói với muội.
_ “Đến lúc thích hợp ta sẽ nói“. Đó là khi nào chứ?- Lôi Vi gặng hỏi lại.- Là khi huynh sắc phong Hoàng tử của mình thành Thái tử hay khi huynh đưa muội vào Hoàng cung? Lãnh Hàn Phong! Huynh lẽ nào không biết bí mật giấu càng lâu sẽ càng không nói ra được sao?
Còn nhớ lúc chiều khi Lôi Vi đang đọc Tam tự kinh trong Hậu hoa viên, nàng đã gặp một nữ nhân ăn vận sang trọng. Từ trên xuống dưới không nơi nào không toát lên sự quyền quý cao sang.
“_ Phu nhân! Người là...- Vừa hướng mắt về phía nữ nhân kia, Lôi Vi vừa dè dặt hỏi.
_ To gan!- Tên nô tài đi theo sau vội quát lên.- Đây là đương kim Hoàng hậu của Yên Khâu. Ngươi dám hỗn láo?
_ Được rồi!- Thuận Bình Hoàng hậu chậm rãi lên tiếng.
Trong khi Thuận Bình Hoàng hậu đưa tay ra hiệu cho tên nô tài của mình im lặng, Lôi Vi dường như đã đứng chết trân ngay tại chỗ. Những gì tên nô tài kia vừa nói chẳng khác nào sét đánh ngang tai khiến nàng thực sự không tài nào tin được. Nàng...phải chăng nàng đã nghe nhầm?
_ Đương...đương kim Hoàng hậu Yên Khâu.
_ Đúng vậy! Bổn cung chính là đương kim Hoàng hậu của Yên Khâu, là chính thất của Anh Đức Hoàng đế.
_ Anh Đức Hoàng đế? Người đó là ai chứ? Còn nữa, tại sao các người lại xuất hiện ở biệt phủ này?
_ Cô nương không biết sao?- Chất giọng của Thuận Bình Hoàng hậu đầy ngạc nhiên.- Cũng phải! Chắc là Bệ hạ vẫn chưa nói cho cô nương biết chuyện. Cô nương! Nơi cô đang ở đây không phải là biệt phủ mà là biệt cung Phương Yên ở ngọn Vân Đoan của Yên Khâu. Đây là nơi cả Hoàng tộc sẽ chuyển đến sinh sống vào mùa đông. Nhưng từ khi Anh Đức Hoàng đế lên ngôi vì tiết kiệm nên Ngài chưa về đây lần nào, duy chỉ có năm nay.
Thuận Bình Hoàng hậu càng nói, Lôi Vi càng tỏ ra hoang man. Hóa ra nơi nàng vẫn ở bấy lâu vốn không phải là biệt phủ của Lãnh gia mà là biệt cung của Hoàng tộc Yên Khâu.
_ Vậy còn Anh Đức Hoàng đế?
Câu hỏi nửa khẳng định nửa ngờ vực của Lôi Vi khiến khóe môi Thuận Bình Hoàng hậu nhẹ cong lên. Hít một hơi đầy căng, Hoàng hậu chậm rãi bước đi và vờ như không quan tâm đến câu hỏi của nàng.
_ Ta còn nhớ, thời gian trước Hoàng thượng rất phiền lòng về việc chọn vị Hoàng tử nào lên làm Thái tử, kế thừa ngôi vị của mình. Rồi có một hôm, khi từ Phương Yên cung này trở về Hoàng cung, ta thấy sắc diện của Bệ hạ tươi tỉnh hẳn lên. Hỏi thì Bệ hạ nói đã tìm ra cách. Qua ba ngày sau đó Hoàng thượng tổ chức một buổi đi săn và đã tìm được vị Hoàng tử kế thừa ngôi vị của mình. Ta hỏi những người theo hầu mới biết, Hoàng thượng đã dùng một quả táo đặt trên đầu Tam Công chúa và yêu cầu các Hoàng tử dùng tên bắn quả táo đó. Cách táo bạo này, đừng nói đến các quan đại thần ngay cả Hoàng tộc cũng không dám nghĩ đến.- Vừa nói, Thuận Bình Hoàng hậu vừa quay về phía Lôi Vi.- Phải chăng cách đó là do cô nương nghĩ ra?
Câu hỏi của Thuận Bình Hoàng hậu khiến Lôi Vi không khỏi tái mặt. Nói như vậy...tức là...
_ Ý Hoàng hậu...là...Hoàng đế Yên Khâu...là...chính là...- Chất giọng của Lôi Vi đầy kinh ngạc.
_ Đúng vậy! Đương kim Hoàng đế Yên Khâu chính là nam nhân thường xuyên ghé thăm cô nương. Tên của Người là Lãnh Hàn Phong.
Trời đất quay cuồng! Lôi Vi không dám tin vào những gì mình vừa nghe được. Ngồi phịch xuống ghế nàng gắng nhớ lại từng câu nói, từng cử chỉ của chàng. Chàng từng nói, chàng có điều muốn nói cho nàng biết nhưng phải chờ đến lúc thích hợp. Phải chăng đó chính là điều này? Chàng thực sự là Hoàng đế của cả một đất nước sao?
_ Không...không lý nào...- Chất giọng của Lôi Vi vẫn còn hoang mang.
_ Cô nương! Không gì là không thể cả!
Dường như Thuận Bình Hoàng hậu đã hiểu sai câu nói của Lôi Vi. Song đó không phải là điều họ quan tâm lúc này. Hít một hơi đầy căng, Hoàng hậu chậm rãi tiến về phía nàng.
_ Ta tin rằng, cô nương biết Hoàng thượng có tình cảm với cô nương. Nhưng nam nhân mấy người chung tình? Tình cảm của nam nhân thật ra chỉ như gió thổi mây bay mà thôi. Hơn nữa, cô nương lại thân cô thế cô nơi này, nếu thực sự trở thành phi tần của Bệ hạ, e rằng...cô nương...sẽ phải sống cô độc một đời. Song nếu cô nương buông tay Bệ hạ trước, con đường của cô nương sẽ rộng mở thênh thang. Chỉ cần cô nương muốn, Bổn cung sẽ an bài cho cô nương trở thành chính thê của một hào gia ở đất kinh kỳ này. Suốt phần đời còn lại không phải lo cơm ăn áo mặc cũng như không phải sợ cô độc một đời. Vậy nên giữa được và mất, cô nương hãy cân nhắc thật kỹ.
Nghe qua cách nói chuyện của Thuận Bình Hoàng hậu, Lôi Vi lập tức hiểu ngay mục đích thật sự của nàng ta đến đây để làm gì. Nàng ta đến chẳng phải để vạch trần Hàn Phong mà là cho nàng một lời khuyên, hay nói chính xác hơn một lời cảnh cáo.
_ Hoàng hậu!- Hít một hơi đầy căng, Lôi Vi đứng lên nhìn thẳng vào mắt Thuận Bình Hoàng hậu.- Chuyện Hàn Phong huynh là Hoàng đế của Yên Khâu, ta quả thật không biết và ta cảm thấy bản thân không nhất thiết phải biết điều này. Vì vậy chuyện hậu cung của huynh ấy, ta cũng chẳng cần biết bởi nó căn bản chả liên quan gì đến ta. Nhưng Hoàng hậu đường đường là mẫu nghi thiên hạ của Yên Khâu lại đi thoá mạ [1] nhân phẩm của một dân nữ khiến ta cảm thấy rất lo lắng cho Người đấy.
_ Ngươi...
Câu nói sau cuối của Lôi Vi khiến Thuận Bình Hoàng hậu muốn nổi cơn xung thiên lạc địa với nàng. Nhưng nhìn vào đôi mắt điềm tĩnh của nàng, Hoàng hậu không khỏi giật mình. Chỉ là một “dân nữ” song lá gan lại không hề nhỏ, dám thách thức cả mẫu nghi thiên hạ của một nước.
_ Người thật sự cho rằng tình cảm con người rẻ mạt như thế sao Hoàng hậu? Vậy thì...Người cũng nên xem lại tình cảm của mình đi thôi, đặc biệt là với phu quân của mình.
Dứt câu, Lôi Vi chậm rãi cúi người thi lễ với Thuận Bình Hoàng hậu rồi nhanh chóng rời đi.”
_ Là ai nói cho muội biết?
Chất giọng trầm ổn của Hàn Phong kéo Lôi Vi trở lại với hiện tại.
_ Điều đó không quan trọng! Quan trọng là huynh định giấu muội đến bao giờ? Hay là cả đời này huynh cũng không định nói cho muội biết?
_ Không phải đâu Vi Vi!- Hàn Phong vội giữ lấy tay Lôi Vi.- Là vì ta sợ muội sẽ phản ứng như thế này nên ta mới không vội nói. Chứ thực ra, ta không hề có ý giấu muội.
_ Dù là như vậy huynh cũng không nên giấu muội lâu như thế.- Lôi Vi đứng phắt lên.- Từ lúc huynh tìm thấy muội cho đến nay cũng đã một tháng có lẻ rồi. Huynh cũng từng nói chúng ta quen biết nhau trước kia. Muội tin rằng, chúng ta quen biết nhau không chỉ ngày một ngày hai. Vậy mà huynh suốt một thời gian dài như vậy lại không nói hay gợi ý cho muội bất kỳ điều gì là sao? Lãnh Hàn Phong! Rốt cuộc là huynh không tin muội hay muội không nên tin huynh nữa đây?
Vừa nói, Lôi Vi vừa nhìn thật sâu vào đôi mắt Hàn Phong hòng tìm kiếm điều gì đó để bản thân mình có thể tin tưởng ở chàng. Và đôi mắt của chàng cũng rất chân thành nhưng không hiểu sao nàng lại cảm thấy cả hai như đang có một bức tường lạnh lẽo ngăn cách.
_ Là bởi ta sợ muội sẽ phản ứng thế này.- Chất giọng của Hàn Phong không khỏi phiền muộn.- Ngôi vị đế vương này không chỉ đem lại cho ta quyền lực mà còn khiến ta...phải một đời cô độc. Vì không thể tin tưởng bất kỳ ai. Lúc nào cũng phải phòng trước phòng sau. Chẳng những vậy, những người ta từng xem trọng, từng là bằng hữu, từng là người thân của ta đều tự nhiên giữ khoảng cách và trở nên dè chừng ta. Vậy nên ta mới chần chừ không nói cho muội biết sớm.
Bao nhiêu nộ khí xung thiên của Lôi Vi bỗng chốc bay biến hết sạch khi nghe Hàn Phong trải lòng mình với nàng. Lãnh Hàn Phong! Chỉ riêng cái tên thôi cũng đã đủ thấy chàng cô độc đến nhường nào. Ngồi trên ngôi vị cao cao tại thượng kia và chấp nhận sự cô độc quả thật không dễ dàng gì. Bởi Hoàng đế suy cho cùng cũng chỉ là con người...
_ Ta xin lỗi vì đã giấu muội!
Không nói gì, Lôi Vi nhẹ buông tay mình ra khỏi tay Hàn Phong rồi nhẹ nhàng vòng qua cổ và ôm lấy chàng. Đáp lại, Hàn Phong cũng chậm rãi đưa tay lên ôm lấy nàng. Vòng tay chàng mỗi lúc một xiết chặt hơn tựa hồ chàng sợ rằng chỉ cần bản thân nới lỏng tay, nàng sẽ không còn ở bên chàng nữa. Một tay xiết chặt eo nàng, một tay dịu dàng vuốt mái tóc dài của nàng, chàng đặt lên đỉnh đầu nàng một nụ hôn thật sâu và lâu với hy vọng thời gian mãi dừng lại ở khoảnh khắc này...
Hít một hơi thật sâu, Hàn Phong chậm rãi buông Lôi Vi ra. Ngắm thật kỹ gương mặt thanh tú của nàng, chàng nhẹ nhàng mỉm cười.
_ Muộn rồi! Muội nghỉ ngơi sớm đi!
_ Uhm!- Vừa nói, Lôi Vi vừa gật đầu.
Dứt câu, Lôi Vi nhanh chóng rời khỏi vòng tay Hàn Phong rồi nhanh chóng tiến về tư phòng của mình gần đấy. Bất thình lình nàng bị một lực nào đấy kéo cánh tay mình lại. Và trước khi kịp hiểu điều gì vừa diễn ra, chàng đã vội đặt lên môi nàng một nụ hôn.
_ Nhớ phải ngủ thật ngon nhé!
Dứt câu Hàn Phong nhanh chóng rời đi để lại mình Lôi Vi đứng giữa phòng mà ngẩng ngơ. Gò má người thiếu nữ ửng hồng lên tựa trái đào chín chẳng biết là do ngại ngùng hay do gió thu khẽ thổi qua đây.
------------------------------
[1] Thóa mạ: sỉ nhục, xúc phạm người khác.
------------------------------------