Duyên Như Mộng: Thiên Nhai Cộng Minh Nguyệt

Chương 34: Chương 34: Ký ức màu máu




Tiếng mưa rả rít mãi không ngừng. Cái lạnh len lõi vào từng ngóc ngách nhỏ bao trùm lên rừng trúc. Trên cao một vài tia nắng yếu ớt xuyên qua đám mây đen dày kịt chiếu xuống nhân gian thứ ánh sáng ấm áp nhưng xem chừng hiệu quả không được bao nhiêu. Cả một khu rừng rộng lớn vậy mà chẳng có chút âm thanh nào. Kể cả tiếng chim kêu cũng không có.

Chậm rãi bước từng bước về phía ngôi nhà nhỏ, từng câu từng chữ Lôi Vi nghe được đêm qua như vang vọng trong đầu nàng. Không sót một câu nào. Người nàng đem trao trái tim lại là một người mưu mô thủ đoạn. Nàng vẫn biết Phúc Hoằng là người có tâm cơ, có tham vọng lớn và sẽ tìm mọi cách để đạt được mục đích của mình. Nhưng nàng thật không ngờ chàng lại ra tay độc ác đến vậy. Chẳng những thế, chàng còn lợi dụng tình cảm của nàng để đạt được mục đích. Quả thật quá phũ phàng!

Chỉ có thể trách là do bản thân nàng quá ngốc. Vẫn biết Phúc Hoằng là người không đơn giản vậy mà nàng vẫn yêu, chẳng khác nào con thiêu thân bay vào lửa, bị ngọn lửa đốt cháy rồi hóa thành tro tàn. Bỏ qua người thật lòng để đến với một người giả dối, nàng thật sự ngốc đến độ hết thuốc chữa rồi.

Vẫn còn nhớ, trưa nay khi Lôi Vi thức dậy, nàng đã thấy mình nằm trong một căn phòng nhỏ của Hinh Thân vương phủ. Bên cạnh nàng, ngay đầu giường, vẫn là gương mặt quen thuộc ấy nhưng sao nàng có cảm giác xa lạ đến vô cùng. Một cảm giác sợ hãi tràn ngập trong tim nàng. Nghe chàng ân cần hỏi han nàng, nàng sợ hãi. Thấy chàng ân cần chăm sóc nàng, nàng cũng sợ hãi. Nhìn vào đôi mắt tràn ngập bi thương của chàng, nàng cũng sợ hãi. Sợ rằng chàng vẫn đang tiếp tục đóng kịch với nàng. Chàng quả thật cao tay! Có thể khiến nàng sợ hãi, không tài nào phân biệt được thật giả, chàng quả thật cao tay.

Dừng chân trước ngôi nhà gỗ, Lôi Vi chậm rãi đẩy cổng, tiến vào khoảng sân nhỏ. Mặt đất bởi cơn mưa nên đã lầy lội ít nhiều khiến cho váy của nàng cũng lấm lem hết cả nhưng điều đó không khiến nàng bận tâm nữa. Có thể khiến một nữ tử toàn tâm toàn ý giúp sức cho tham vọng của mình, Phúc Hoằng đã sử dụng những thủ đoạn gì, đó mới là điều nàng bận tâm. Nàng thật sự rất tò mò. Khẽ cười, nàng cười một nụ cười thật chua chát.

Bên trong, tiếng ho khe khẽ liên hồi vọng ra. Lôi Vi không khỏi thất thần khi nhận ra thời gian của Vũ Linh không còn nhiều. Cố kìm lòng, nàng nhẹ nhàng đẩy cửa vào. Gian phòng giản đơn hiện ra trước mắt nàng với bộ bàn ghế gỗ đơn giản và nơi cuối phòng là một chiếc giường nhỏ. Trong bộ y phục màu đen, trông làn da của Vũ Linh trắng bệch. Vội rót ly nước, nàng nhanh chóng tiến về phía Vũ Linh.

_ Nào! Muội uống nước đi!- Vừa đưa ly nước cho Vũ Linh, Lôi Vi vừa vỗ nhẹ lưng nàng.

Vừa uống nước, Vũ Linh vừa đưa mắt nhìn Lôi Vi. Đôi mắt của nàng mang một nỗi buồn thấm thía, không thể nào nói thành lời.

_ Cát tiểu thư!- Chất giọng của Vũ Linh nghẹn ngào.- Tiểu nữ xin lỗi!

_ Muội đừng nói vậy!- Vừa nói, Lôi Vi vừa đứng lên tiến về phía chiếc bàn nhỏ đặt ly nước xuống.- Có trách thì chỉ có thể trách ta quá ngốc mà thôi. Đáng lý ra ta nên thận trọng hơn để không bị Hinh Thân vương lợi dụng.

_ Không! Không phải đâu tiểu thư!- Vũ Linh vội lắc đầu.- Hinh Thân vương đối với tiểu thư hoàn toàn thực lòng.

_ Thực lòng?- Vừa nói nàng vừa quay ngoắt về phía Vũ Linh.- Thực lòng vậy mà lợi dụng tình cảm của ta để ám hại Linh Thân vương? Và nếu không có chuyện tối qua, ta có lẽ vẫn tiếp tục bị lợi dụng rồi.

_ Cát Tiểu thư! Xin Tiểu thư đừng nói như vậy. Xin Tiểu thư đừng nghĩ về Ngài ấy như kẻ không có trái tim như thế. Xin hãy nghĩ đến những gì Ngài ấy đã làm cho Tiểu thư.

_ Ta đã nghĩ rồi! Từ khi tỉnh giấc cho đến giờ ta đã nghĩ cả chục lần rồi. Con người ấy...thật ra là có bao nhiêu mặt nạ. Đâu là gương mặt thật của Ngài ấy? Ta thật không thể nào nhìn rõ.

_ Vậy để tiểu nữ kể cho Tiểu thư nghe một câu chuyện.

Một loạt hình ảnh chợt hiện về trước mắt Vũ Linh. Bụi thời gian được lau sạch, quá khứ hiện về sao rõ ràng đến vậy. Những ngày tháng êm đềm hạnh phúc cả nỗi đau đầu đời đều lần lượt, lần lượt hiện lên một cách sắc nét, sống động...

Minh Uy Tiêu cục trong Dương Khánh thành là một tiêu cục nổi tiếng uy tín, lưu danh lâu đời. Các thương buôn trong thành mỗi lần có hàng lớn cần vận chuyển đến nơi xa đều tìm đến Minh Uy Tiêu cục để vận chuyển hàng. Đến đời Khúc Hùng Minh, Minh Uy Tiêu cục đã vang danh tứ phương. Mỗi tháng họ đều nhận vận chuyển ít nhất là bốn đến năm chuyến hàng lớn. Vậy nên những kẻ ghen ăn tức ở với họ cũng không ít.

Trong đời sống thường ngày, Khúc Hùng Minh là một người có nhân phẩm tốt, tính tình hào sảng, phóng khoáng rất được lòng mọi người. Đối với thê thiếp, con cái trong nhà gia pháp rất nghiêm, không ai dám trái chính vậy trong nhà không có gì rối loạn, trên dưới hòa thuận với nhau. Khúc gia không thể cho rằng là lầu son gác tía nhưng cái ăn cái mặc đều không phải lo lắng. Có lẽ đó cũng là phúc mấy đời của ông.

Năm Hùng Minh tròn năm mươi tuổi, đứa con gái út của ông chào đời. Ở cái tuổi đã quá nửa đời người, ông trời vẫn ban cho ông một đứa con quả là một chuyện đáng mừng, đáng hạnh phúc. Vì cô bé sinh vào một ngày mưa cuối thu, lúc sinh, tiếng phong linh bên ngoài không ngừng vang lên như để chúc mừng sự ra đời của của đứa trẻ nên ông đã đặt tên cho nó là Khúc Vũ Linh.

Cũng như các tỷ của mình, từ nhỏ Vũ Linh đã được chỉ bảo thêu thùa may vá và cả cầm kỳ thi họa. Bên cạnh đó nàng cũng được cha và các huynh của mình dạy võ công. So với việc học cầm kỳ thi họa, nàng học võ công rất nhanh lại rất giỏi. Những ngày tháng bên cạnh gia đình thật hạnh phúc. Nàng hồn nhiên lớn lên trong vòng tay yêu thương của cha mẹ, của các huynh tỷ. Vì là con út trong nhà nên nàng được cưng chiều hết mực. Có thể nói trong nhà nàng là người nghịch ngợm nhất, nhưng gia quy trong nhà nghiêm là thế song cha chưa bao giờ phạt nàng lần nào. Cũng nhờ có nàng mà anh chị em trong nhà mỗi lần mắc lỗi cha đều chỉ phạt nhẹ. Nàng thật chẳng khác nào phúc tinh cả.

Cha nàng là người biết chăm lo cho gia đình. Chưa bao giờ ông để gia đình rơi vào cảnh thiếu thốn hay để cho thê thiếp, con cái trong nhà tỵ nạnh nhau cả. Ông đối với mọi người trong nhà đều rất công bằng. Chính vì vậy thê thiếp, con cái trong nhà tuy đông nhưng chưa một lần cãi nhau. Nàng còn nhớ rất rõ, mỗi lần đi tải hàng về, cha nàng lại đem quà về cho cả nhà. Những món quà ấy tuy nhỏ thôi nhưng lại có ý nghĩa rất lớn. Chỉ bấy nhiêu đó thôi, cả nhà nàng đã tràn ngập tiếng cười hạnh phúc.

Cuộc sống đủ đầy, vui vẻ hạnh phúc. Trong tâm trí non nớt của một đứa trẻ, Vũ Linh nghĩ rằng nàng sẽ mãi sống những ngày tháng bình yên như thế. Nhưng sự đời nào có thể lường trước mọi việc. Không rõ kẻ nào dở trò mà những lần tiêu cục gia đình nàng tải hàng đều xảy ra cướp bóc trên đường khiến thời gian giao hàng trễ hẹn hoặc chất lượng hàng được giao không còn được đảm bảo như ban đầu...đã khiến tiêu cục gia đình nàng mất dần uy tín với khách hàng. Song cha nàng vẫn tìm mọi cách để khôi phục lại danh tiếng của tiêu cục, quyết không để cơ nghiệp bao đời bị hủy hoại trong tay ông.

Khi danh tiếng có thể khôi phục trở lại, khi khách hàng bắt đầu tin tưởng trở lại vào tiêu cục gia đình nàng, tai họa bất ngờ ập đến. Một vị khách phương xa giao cho tiêu cục nhà nàng một lượng hàng lớn toàn đồ quý hiếm, người đó muốn đích thân cha nàng áp tải hàng. Nếu cha nàng đích thân đi, người đó nguyện đồng ý trả tiền công gấp ba lần. Khi kiểm tra hàng, nhận thấy hàng đều là những đồ quý hiếm, cha nàng đã nhận lời với vị khách đó, ông sẽ đích thân áp tải hàng. Lộ trình áp tải hàng lần đó chủ yếu phải đi trong rừng nên mọi người trong cục ngày đêm luyện tập võ công để có thể đối phó với bọn cướp trên đường. Ai ai cũng hừng hực khí thế và niềm tin. Thấy mọi người tin tưởng như vậy, trong nhà nàng ai cũng vui mừng. Nào ngờ đâu năm ngày sau ngày khởi hành, gia đình nàng nhận được tin tiêu cục gia đình nàng áp tải vũ khí nên đã bị quan phủ bắt giam. Áp tải vũ khí trái phép là phạm vào điều cấm kỵ của triều đình, tội không hề nhẹ. Vậy nên mọi người trong nhà nàng ai cũng thất kinh sợ hãi, tìm mọi cách để cứu cha và các huynh của nàng ra. Nhưng chưa dừng lại đó, vị khách nọ lại kiện cha nàng lên quan phủ tội tráo hàng, hắn muốn gia đình nàng phải bồi thường cho hắn. Và cái giá hắn đưa ra không hề nhỏ.

Tội chồng tội, cha và các huynh nàng xem chừng khó thoát khỏi vòng lao lý. Mọi người trong nhà nàng, ai ai cũng chạy khắp nơi để cứu cha và các huynh. Người đem tư trang đi cầm cố, người về gia đình cha mẹ ruột mượn tiền. Mẫu thân nàng gia thế không mấy khá giả nên mượn chẳng được bao nhiêu, bà đành đem hết số tư trang được cha nàng tặng đi bán, gom góp lại cũng được một ít tiền. Nào ngờ đâu đến khi tiền gom gần đủ, nhà nàng lại bị cướp. Vốn tiêu cục là nơi bọn cướp vẫn thường e dè. Song vì nhà chỉ toàn là đàn bà con gái nên khó lòng địch lại bọn cướp toàn là nam nhân cường tráng. Thê thiếp của cha nàng nào có ai biết võ công. Ba người con gái, tính thêm cả nàng là bốn vừa phải đánh nhau vừa phải bảo vệ mọi người nên cũng nhanh chóng đuối sức. Vì vậy có bao nhiêu tiền, ngân phiếu...đều bị bọn chúng cướp đi cả. Đêm hôm ấy quả thật là một đêm kinh hoàng với gia đình nàng. Tiếng kêu la vang lên khắp nơi mà trời chẳng thể nào nghe thấu.

Không có tiền để bồi thường. Không có nhân chứng để chứng mình sự trong sạch. Quan phủ lại chẳng hiểu vì sao gán thêm cha nàng tội phản loạn, chuyển vũ khí cho giặc. Sĩ khả sát bất khả nhục! Cha nàng dù có rơi đầu cũng không chịu ký tên điểm chỉ vào bảng cáo trạng khai man đó. Vậy nên, bao nhiêu tội gộp lại, cha và các huynh của nàng không ai có thể thoát khỏi tội chết. Ngoài ra, gia đình nàng còn bị tịch biên toàn bộ gia sản, thê thiếp của cha nàng sẽ bị bán hoặc chia vào các gia đình giàu có làm người hầu còn các tỷ nàng sẽ bị đem vào kỹ viện. Thế nhưng không một ai chịu tuân theo.

Buổi chiều hôm ấy, mẫu thân của nàng kéo nàng vào phòng dặn dò nàng kỹ lưỡng mọi việc. Từng câu từng chữ vẫn còn in đậm trong tâm trí nàng.

“_ Linh Nhi! Con hãy nghe mẫu thân nói. Con hãy nhớ kỹ, con giờ đã trưởng thành rồi, không còn nhỏ nữa. Vậy nên con phải chăm sóc thật tốt cho bản thân mình, phải biết yêu thương bản thân mình. Sau này nếu gặp phải chuyện nên lấy chữ “nhẫn” là đầu, trừ phi là chuyện quá đáng, không thể không ra tay. Tính con từ nhỏ đã bướng bỉnh lại có phần nóng tính. Con phải bỏ đi, không được như vậy nữa. Bằng không bản thân con sẽ phải chịu thiệt thậm chí còn mang họa sát thân vào người.

_ Mẫu thân sao hôm nay mẫu thân lại nói với con những điều này?

Ôm nàng vào lòng, đôi vai mẫu thân nàng run lên.

_ Là vì mẫu thân lo cho Linh Nhi. Mẫu thân rồi sẽ đến một lúc nào đó không còn trên đời này nữa. Nên mẫu thân lo lắng cho Linh Nhi. Lo Linh Nhi một mình sẽ bị người ta ăn hiếp.

_ Có mẫu thân rồi, Linh Nhi không lo gì nữa. Mẫu thân yên tâm! Mẫu thân sẽ sống thật lâu, thật lâu với Linh Nhi. Chúng ta còn phải cứu phụ thân nữa mà.

_ Đúng! Linh Nhi nói đúng! Linh Nhi ngoan! Con nghe mẫu thân nói. Con phải tự hào về phụ thân. Phụ thân của con là nam nhân tốt nhất trên đời. Ông tuyệt đối không làm ra những chuyện thiên địa bất dung. Hôm nay xảy ra cơ sự này là vì phụ thân và các huynh của con là bị người ta hãm hại. Con nhất định phải tin vào điều này. Linh Nhi! Gia đình chúng ta gặp phải họa lớn rồi. Mỗi người trong chúng ta đều khó lòng thoát khỏi nó. Nhưng con phải tin vào công lý, vào chính nghĩa. Con phải sống! Phải sống thật tốt để sau này có thể quay lại báo thù cho phụ thân con, cho các huynh con và cho chúng ta. Con nghe rõ không?

_ Dạ rõ!”

Sau cuộc trò chuyện ấy, nàng được vú nuôi theo hầu mẹ nàng nhiều năm dẫn về phòng. Sau đó...nàng không biết gì nữa. Mãi đến trưa hôm sau khi tỉnh dậy nàng đã thấy mình cùng bà vú ở một nơi xa lạ. Song nàng phỏng đoán nơi này cách Dương Khánh thành không xa. Nàng nằng nặc đòi trở về nhà nhưng bà vú già quyết không cho. Phải đến vài ngày sau đó, nàng tìm cách trốn đi mới quay trở lại nhà được. Và cảnh tượng khi ấy khiến nàng không thể nào quên được. Nhìn từ bên ngoài vào, nhà nàng đã bị phá tan hoang, cả căn nhà rộng lớn trống trơn, không còn bất kỳ thứ gì. Giữa sân nhà nàng phơi đầy tử thi đang thối rữa, đó đều là thê thiếp cũng như con gái của cha nàng. Tử khí bốc lên nồng nặc khiến nàng không khỏi nhộn nhạo. Lân la hàng quán ven đường nàng biết được sáng hôm sau khi nàng bị đánh thuốc mê mang đi, cha và các anh nàng đã bị xử trảm. Ngay sau đó, thê thiếp của cha nàng, bao gồm cả mẫu thân của nàng cùng các tỷ của nàng đã uống thuộc độc tự tử. Thi thể của họ bị phơi giữa sân nhà. Còn thi thể của cha và các huynh nàng đã bị liệng ngoài bãi tha ma. Càng nghe lòng nàng càng uất hận. Nhưng nhớ đến lời căn dặn của mẫu thân, nàng đành nhẫn nhịn.

Sau khi quay trở về căn lều nhỏ nằm sâu trong rừng, Vũ Linh đã lên kế hoạch trộm thi thể của toàn thể gia đình nàng. Nhưng đối với một nữ tử vẫn còn non nớt như nàng, điều đó là bất khả thi. Song dù thế nào nàng vẫn phải thực hiện. Đúng lúc này, nơi ở của nàng bị một lũ du thủ du thực sống trong rừng phá đám. Với võ công của mình, nàng chẳng những nhang chóng dẹp yên bọn chúng mà còn khiến bọn chúng tâm phục khẩu phục vì chúng không ngờ một nữ tử miệng còn hôi sữa lại giỏi võ công đến vậy. Vì thế nàng đã cùng bọn chúng đánh cắp thi thể của gia đình nàng về. Sau đó nàng đã đắp cho cả nhà nàng một ngôi mộ chung nằm sâu trong rừng, ở nơi bọn quan phủ không thể tìm thấy. Trên bia mộ có ghi “Khúc gia chi oan mộ“.

Nạn diệt môn [1] năm ấy xảy ra khi nàng mới chỉ có mười tuổi.

Nghe đến đấy Lôi Vi không khỏi lặng người. Trong tâm trí nàng chợt hiện lên hình ảnh của máu và nước mắt. Bên cạnh đó là tiếng gào khóc, kêu la thảm thiết. Lòng nàng chợt lặng đi. Nàng như không thể nào tin vào những gì mình vừa được nghe.

Tiếng ho của Vũ Linh lại vang lên đưa Lôi Vi trở lại với hiện tại. Nàng chậm rãi quay nhìn về phía Vũ Linh. Mười tuổi! Khi ấy Vũ Linh chỉ mới có mười tuổi vậy mà nàng ấy đã phải chịu một nỗi đau quá lớn. Họa diệt môn thật đáng sợ!

_ Sau...sau đó thì sao?

_ Muội ở với vú già của mình trong rừng một năm.- Vũ Linh chậm rãi kể tiếp.- Ngày ngày muội đều ra viếng mộ của gia đình muội. Là vì muội không muốn quên họ, muội muốn tin họ vẫn còn ở bên cạnh muội. Là vì muội muốn bản thân khắc cốt ghi tâm mối thâm thù huyết hải này, muội muốn báo thù.

Trong đầu Vũ Linh nhanh chóng hiện lên hình ảnh một cô bé có thân hình nhỏ nhắn quỳ trước ngôi mộ to nằm sâu trong rừng. Đôi mắt của cô bé Vũ Linh khi ấy hừng hực ánh lửa. Ánh lửa của sự giận dữ. Ánh lửa của sự căm thù. Ai là người đã khiến nàng rơi vào cảnh nhà tan cửa nát, rơi vào cảnh tứ cố vô thân? Nàng quyết không thể bỏ qua cho thủ phạm thật sự dễ dàng như thế được. Nàng quyết phải trả mối thù của cả nhà.

Càng lớn quyết tâm ấy của nàng càng cao. Ngày ngày qua đi, nàng nung trong lòng một thanh kiếm, một thanh kiếm sắc bén được luyện từ sự hận thù và quyết tâm để trả thù. Thanh kiếm ấy mỗi ngày một sắc bén hơn và chỉ cần thời cơ chín mùi nó sẽ vung ra những đường kiếm thật ngọt vào kẻ thù mà không hề khoang nhượng. Nàng chăm chỉ luyện tập võ công, kinh công và ám khí. Bất kể là ngày hay đêm. Là mưa hay nắng, nàng đều không màng đến mà vẫn kiên trì, chăm chỉ luyện tập để nâng cao võ nghệ của mình. Bên cạnh đó, nàng cũng thăm dò, thám thính tình hình rồi cuối cùng nàng cũng biết được kẻ thù thực sự của nàng là ai.

Trong Dương Khánh thành ngoài Minh Uy Tiêu cục của gia đình nàng còn có một gia Tiêu cục khác thanh thế cũng không hề thua kém, đó là Phúc Khoái Tiêu cục. Nàng từng nghe cha nàng nói, tính về thời gian, tiêu cục này xuất hiện sau tiêu cục gia đình nàng vài năm. Khi ấy gia đình nàng đã trở thành một tiêu cục có tiếng trong thành nên tiêu cục này gặp không ít khó khăn. Nhưng sau nhiều năm, tiêu cục này cũng đã khẳng định được vị trí của mình. So với gia đình nàng, đây quả là một đối thủ xứng tầm. Song, từ đời Khổng Đạt, đồng lứa với cha nàng, tiêu cục này bắt đầu giở những mánh khóe làm ăn đê tiện hòng cướp khách hàng của tiêu cục nhà nàng. Những vụ cướp bóc xảy ra mỗi lần gia đình nàng tải hàng trong thời gian trước đều do tiêu cục này gây ra khiến tiêu cục gia đình nàng nhanh chóng mất uy tín với khách hàng.

Một năm trước khi Minh Uy tiêu cục gặp họa diệt môn, trong một lần tình cờ người của Minh Uy Tiêu cục gặp người của Phúc Khoái Tiêu cục tại Bạch Vân lâu, một tửu lầu có tiếng trong thành. Khổng Tuấn Kình, con trai của Khổng Đạt đã không tiếc lời chửi bới tiêu cục nhà nàng. Kỷ luật trong tiêu cục rất nghiêm nên người của Tiêu cục nhà nàng không tranh luận cũng không động thủ với người của Phúc Khoái Tiêu cục. Song người của Phúc Khoái Tiêu cục được nước lấn tới. Chẳng những chửi đệ tử của Tiêu cục mà còn chửi cả nhà nàng. Lúc người của Tiêu cục nhà nàng đứng lên bỏ đi, người của Phúc Khoái Tiêu cục đột nhiên xông vào đánh người của tiêu cục nhà nàng. Hai bên nhanh chóng xảy ra xô xác. Vì vậy, bao nhiêu tức giận trong lòng đều được huynh đệ của Minh Uy Tiêu cục xổ ra hết cả. Tức nước vỡ bờ! Đó luôn là hệ quả tất yếu! Nhưng do quá nóng nảy nên Khải Bình, một đồ đệ của Minh Uy Tiêu cục đã ra tay quá mạnh vào Tuấn Kình khiến hắn bị trọng thương. Sau đó khoảng bốn ngày sau, tên Tuấn Kình ấy qua đời. Đại phu cho biết hắn chết vì giang mai. Tên đó vốn là tên ăn chơi có tiếng, ra vào kỹ viện như cơm bữa nên chết vì căn bệnh ấy vốn chả có gì lạ. Nhưng mọi chuyện sẽ yên ổn nếu hắn không chết sau khi xảy ra xô xác với người của Minh Uy Tiêu cục. Khổng Đạt vốn ganh ghét với Hùng Minh nên hắn tìm cách che đậy việc Tuấn Kình chết do giang mai rồi kiện người của Minh Uy tiêu cục với tội cố sát [2]. Khải Bình vì vậy bị tống vào nhà lao và xử tử. Song chưa dừng lại đó, hắn vì muốn “báo thù” cho con trai nên đã lên kế hoạch tỉ mỉ một năm trời để gây nên vụ án oan nổi tiếng của Dương Khánh thành.

Phúc Khoái Tiêu cục dưới thời Khổng Đạt đã giở không ít mánh khóe hòng thu nhiều mối hời. Bên cạnh đó hắn cũng đã cấu kết với bọn chuyên đi cướp bóc để vận chuyển hàng hóa trá hình. Bề ngoài nhìn vào ai cũng nghĩ rằng hắn vận chuyển hàng cống phẩm hoặc đồ quý giá, đắt tiền. Nhưng kỳ thực bên trong lại là vũ khí. Vì giúp bọn cướp bóc vận chuyển không ít chuyến hàng nên giữa Khổng Đạt và bọn chúng có mối quan hệ tương đối. Vậy nên chúng đã liên thủ với nhau để hại Minh Uy Tiêu cục.

Đầu tiên, sau khi chuẩn bị hàng là những thứ đồ quý giá, chúng cho người đến nhờ Minh Uy Tiên cục vận chuyển hàng. Chúng ra giá cao hơn so với các vị khách khác. Minh Uy Tiêu cục đang trong thời gian cần lấy lại uy tín nên chúng biết họ sẽ nhận vận chuyển chuyến hàng này lớn này. Đợi sau khi đích thân Khúc Hùng Minh tới kiểm tra hàng và nhận lời, chúng sẽ tráo hàng. Bên trên rương là những đồ đã được kiểm tra còn bên dưới chính là vũ khí.

Sau đó, chúng tính thời gian của lộ trình vận chuyển rồi báo với quan phủ khiến người của Minh Uy Tiêu cục không kịp trở tay, bị tóm gọn mà không thể phản kháng gì được. Tiếp theo Khổng Đạt hối lộ quan phủ để đẩy nhanh tiến độ xét xử. Liền kề sau đó, Khổng Đạt sai người nhờ vận chuyển đồ kiện ngược lại Minh Uy Tiêu cục tráo hàng can thêm tội vận chuyển vũ khí trái phép. Quan phủ đã nhận tiền của Khổng Đạt nên chỉ xét xử qua loa. Ép Khúc gia phải bồi thường để cứu mạng cha và các huynh của nàng.

Trong lúc Khúc gia gom tiền bồi thường, bọn Khổng Đạt ngồi chờ. Đến khi Khúc gia gom gần đủ tiền, Khổng Đạt cho bọn cướp kia tới cướp một mẻ thật lớn khiến toàn bộ Khúc gia rơi vào cảnh diệt môn.

Khi điều tra được toàn bộ sự việc, Vũ Linh càng nung nấu ý chí quyết tâm trả thù cho gia môn. Song đúng lúc này, bà vú già của nàng ngã bệnh. Trong nhà không có đủ tiền để mua thuốc chữa bệnh cho vú, nàng đành phải đến Kiến Đức thành gần đó để kiếm việc làm may ra có ít bạc để mua thuốc. Lúc này, nàng thật không ngờ kiếm tiền lại khó khăn đến thế. Nếu không bị ông chủ gây khó dễ thì cũng bị khách hàng có ý đồ xấu. Nàng còn nhớ có một lần vì không thể nào chịu được sự sàm sỡ của một tên khách quen nên đã động thủ khiến ông chủ tức giận đuổi đánh nàng ra tới tận cửa. Đúng lúc đó một cỗ xe ngựa sang trọng lao tới chỉ một tý nữa thôi nàng đã chết dưới cỗ xe ấy rồi.

_ Đi đứng kiểu gì thế?- Tên phu xe quát lên.

_ Phu xe! Không thấy tiểu cô nương đó bị ngã sao?

Từ trong vọng ra chất giọng của một nam nhân. Chất giọng ấy điềm tĩnh đến lạ lùng. Vũ Linh có cảm giác như người đó đang nói một điều rất hiển nhiên và điều đó không liên quan gì đến người đó. Đương lúc nàng đang lồm cồm đứng dậy, nam nhân đó đã bước xuống xe, đứng ngay trước mặt nàng.

_ Ngươi không sao chứ?

Không biết nói gì Vũ Linh chỉ nhẹ lắc đầu. Nam nhân đó nhìn nàng một lượt từ trên xuống dưới khiến nàng không khỏi xấu hổ. Quần áo xộc xệch, tóc tai lôi thôi, mặt mày nhem nhuốc. Nói gì nàng vẫn là nữ nhi hơn nữa người đứng trước mặt nàng lại là một nam tử ăn vận sang trọng. Chỉ nghĩ đến đó thôi gương mặt nàng đã đỏ bừng rồi.

_ Vậy thì tốt!

Sau câu nói đó, nam nhân kia quay đi. Vũ Linh vội ngẩn đầu lên, lúc này nàng mới có dịp quan sát kỹ lưỡng hơn nam nhân kia. Người đó vận y phục màu lam toát lên khí chất lạnh lùng, cao quý. Từng bước chân lại dứt khoát, mạnh mẽ khiến nàng có cảm giác kiêu hùng. Nghĩ đến bệnh của vú nuôi mãi vẫn chưa khỏi, nghĩ đến mối thâm thù huyết hải mãi vẫn chưa thể báo, nàng liền đánh liều một phen.

_ Công tử!- Vũ Linh cất tiếng gọi.

Nam nhân kia chậm rãi quay đầu lại nhìn. Đôi mắt chàng điềm tĩnh đến lạ thường. Nhìn vào đôi mắt ấy, trái tim nàng khẽ run lên. Hít một hơi thật sâu, nàng tiến về phía nam nhân đó rồi quỳ lạy.

_ Xin hãy giúp tiểu nữ!

Thoáng chút ngạc nhiên hiện lên trong đôi mắt của nam nhân kia song rất nhanh sau đó nó khôi phục lại trạng thái bình thường khiến Vũ Linh cảm thấy có chút mơ hồ. Mơ hồ không biết liệu những gì nàng vừa nhìn thấy có phải là thật hay không.

_ Ta tại sao lại phải giúp ngươi?

_ Tiểu nữ đã đến đường cùng rồi! Xin Công tử hãy giúp tiểu nữ! Tiểu nữ nguyện làm thân trâu ngựa để báo đáp Người.

_ Làm trâu ngựa? Nhìn dáng vẻ của ngươi, ta đoán việc ngươi muốn ta giúp không phải là việc nhỏ. Vậy nên ta e rằng dù ngươi có làm trâu ngựa cũng không thể nào báo đáp được ta.

Trong phút chốc Vũ Linh cảm thấy lúng túng. Nàng thật không biết nên nói như thế nào để nam nhân trước mặt có thể giúp đỡ. Nhưng nàng đã đánh liều rồi nàng không thể để vuột mất cơ hội này được.

_ Công tử! Công tử muốn tiểu nữ làm gì tiểu nữ sẽ làm cái đó. Làm nô tỳ cũng được. Làm vật thí mạng cũng được.

_ Làm nô tỳ? Nhà ta không thiếu nô tỳ. Làm vật thí mạng? Ta tuy không phải người tốt nhưng cũng không xấu đến mức đem người khác thí mạng để bảo vệ mạng sống của mình. Ngoài những điều đó, ngươi còn có thể làm gì?

_ Tiểu nữ...tiểu nữ...tiểu nữ có biết chút ít võ công. Có thể...có thể sẽ giúp được Công tử.

_ Cũng không tồn!- Vừa nói, nam nhân đó vừa gật đầu.- Vậy nếu ta muốn...mạng của ngươi thì sao?

Khẽ giật mình, Vũ Linh mở to đôi mắt nhìn nam nhân đang đứng trước mặt mình. Gương mặt nàng cắt không còn giọt máu.

_ Việc ngươi nhờ ta khẳng định đây chắc chắn không phải là việc nhỏ. Nói không chừng việc này có thể khiến ta không những lao tâm khổ tứ mà còn nguy hiểm đến tính mạng bản thân. Nên dùng mạng của ngươi để báo đáp ta cũng không quá đáng chứ?

Thoáng ngập ngừng hiện lên gương mặt của Vũ Linh. Nàng thật không biết mình có nên nhận lời hay không.

_ Nếu ngươi không đồng ý, ta cũng không ép.

Dứt câu, nam nhân kia dứt khoát quay đầu đi.

_ Tiểu nữ đồng ý!- Chất của Vũ Linh trở nên bình tĩnh lạ thường.- Chỉ cần Công tử có thể giúp tiểu nữ chữa cho vú nuôi khỏi bệnh và giúp tiểu nữ giải được mối oan cho gia môn, tiểu nữ nguyện trao cho Công tử mạng này.

Kể từ ngày hôm đó, Vũ Linh nhận một khoản ngân lượng không hề nhỏ, vú nuôi của nàng được chăm sóc chu đáo. Bệnh tình cũng dần thuyên giảm. Và chỉ trong một tháng sau, án oan của Khúc gia đã được giải. Chính lúc ấy, nàng biết được người nàng nhờ cậy chính Hinh Thân vương Mạnh Phúc Hoằng. Khi biết được sự thật nàng không khỏi kinh ngạc. Lúc ấy nàng tưởng chừng mình đã hồn bay phách tán, không thể nào tin được.

_ Sau đó, tiểu nữ trở thành thuộc hạ của Vương gia. Ngày ngày ở bên Người, giúp Người an bài mọi việc, âm thầm bảo vệ Người. Tiểu thư cũng biết, Hoàng cung không phải là nơi dành cho những người có tâm cơ giản đơn. Quy luật tất yếu của nơi đó chính là mình không hại người người khác sẽ hại mình. Người nào sinh ra là người của Hoàng thất, chắc chắn người đó sẽ gặp không ít nguy hiểm. Vậy nên hoặc là mãi câm nín, an phận mà hưởng lạc, hoặc là phải đoạt được thiên hạ để mọi người quy phục. Vương gia không phải là người chịu ngồi yên nên Ngài ấy buộc phải đoạt thiên hạ. Vì vậy nguy hiểm rình rập Ngài ấy càng cao. Có vài lần Vương gia từng bị hành thích nhưng nhờ có võ nghệ cao cường nên Ngài ấy mới có thể thoát nạn. Tiểu nữ ngày ngày ở bên Vương gia, phụng mệnh Ngài ấy làm việc. Ban đầu tiểu nữ cũng chỉ nhìn thấy sự tàn nhẫn nhưng khi hiểu ra quy luật sống còn chốn Hoàng cung, tiểu nữ không thể không giúp Ngài ấy. Vương gia đối với tiểu nữ không quá ân cần cũng không quá lạnh nhạt, không quá quan tâm cũng không quá vô tâm. Cứ như vậy, Ngài ấy bước vào trái tim của tiểu nữ. Sinh mạng giao cho Ngài ấy, trái tim cũng trao cho Ngài ấy. Có thể trong mắt tiểu thư, tiểu nữ là một nha đầu ngốc nghếch. Nhưng đối với tiểu nữ được ở bên cạnh, bảo vệ Vương gia là niềm hạnh phúc lớn nhất đời này. Dù có chết, tiểu nữ cũng không hối tiếc.

_ Có đáng hay không?- Câu hỏi ấy đột nhiên thoát ra khỏi vành môi của Lôi Vi.

_ Vương gia biết rõ Ngài ấy đang lợi dụng tiểu thư để đạt được mục đích của mình nhưng vẫn động tâm với tiểu thư. Một lòng, một dạ với tiểu thư và luôn mong muốn có thể ở bên cạnh tiểu thư dù Ngài vẫn biết rằng trước sau gì tiểu thư cũng sẽ phát hiện ra mọi chuyện, tiểu thư sẽ khó lòng tha thứ cho Ngài ấy. Vậy theo tiểu thư, Ngài ấy làm như thế có đáng hay không? Đáng hay không đáng chỉ có chính bản thân mình biết rõ.

Nghe trong chất giọng, Vũ Linh đã yếu mệt đi rất nhiều. Nhưng nàng vẫn gắng gượng, cầm cự để nói hết những gì nàng muốn nói.

_ Tiểu thư! Từ khi quen biết Vương gia đến giờ, Vũ Linh chưa một lần nhìn thấy Ngài ấy nở một nụ cười tự tận đáy lòng. Chỉ từ khi Ngài ấy gặp tiểu thư, tiểu nữ mới nhìn thấy nụ cười ấy của Ngài ấy. Tiểu thư! Vương gia là hoàn toàn thật lòng với tiểu thư. Tiểu nữ không xin tiểu thư tha thứ cho tiểu nữ chỉ xin tiểu thư hãy hiểu cho những việc Vương gia đã làm. Mong...mong tiểu thư có thể...có thể bỏ qua mà...mà ở bên cạnh Ngài...Ngài ấy.

Sau câu nói ấy, Vũ Linh đổ rạp xuống giường như một cái cây bị bứng cả gốc rễ. Nàng đã ra đi và không nuối tiếc bất kỳ điều gì. Một giọt nước mắt lăn dài trên gò má của Lôi Vi. Tiếng khóc của nàng khẽ vang vọng vào mọi ngóc ngách của ngôi nhà gỗ.

_ Vũ Linh!- Chất giọng của Lôi Vi nghẹn ngào.- Muội có biết không...có chuyện không phải cứ bỏ qua...cứ quên đi là được. Ta làm sao có thể...

Tiếng khóc của Lôi Vi mỗi lúc một dữ dội. Vũ Linh! Nàng tin cả hai kết nghĩa chị em không phải là giả. Nàng cũng tin tình cảm tỷ muội hai người dành cho nhau cũng không phải là giả. Nhìn Vũ Linh nằm bất động trên giường, tâm can nàng không khỏi đau nhói, nó như bị xé nát ra cả ngàn mảnh.

“Két...” tiếng cửa bật mở, Phúc Hoằng chậm rãi bước vào. Nhìn Vũ Linh nằm im trên giường, Lôi Vi đứng khóc dữ dội chàng biết được chuyện gì đã xảy ra. Dù đã biết cái kết song chàng vẫn không khỏi bàng hoàng. Vũ Linh theo chàng bốn năm, không ngày nào tiểu cô nương ấy không bị rình rập bởi hiểm nguy ấy vậy mà nàng vẫn chỉ luôn lo lắng cho chàng, không nghĩ gì đến bản thân mình. Nhớ lại đêm hôm ấy, nàng thay chàng đón lấy mũi tên tẩm độc, lòng chàng quặng thắt lại. Vũ Linh! Kiếp này chàng đã nợ nàng, không cách gì báo đáp được. Kiếp sau, chàng nhất định báo đáp nàng.

Nhìn Lôi Vi ngồi thụp xuống đất mà khóc dữ dội, lòng Phúc Hoằng đau đớn khôn cùng. Bất chấp sự sợ hãi nàng sẽ đẩy chàng ra, chàng vội lao đến ôm lấy nàng. Chàng mặc kệ nàng có vùng vẫy như thế nào trong lòng chàng, chàng vẫn ôm chặt nàng không buông. Mặc kệ nơi cánh tay chàng bị nàng cắn đến chảy máu, chàng vẫn quyết ôm chặt nàng. Bởi đây có lẽ là lần sau cuối chàng có thể ôm nàng vào lòng. Đôi mắt nhắm nghiền, chàng cố kiềm nén cơn đau, không phát từ nơi cánh tay mà từ trái tim. Hạnh phúc đối với chàng chưa bao giờ mỏng manh, chênh vênh đến thế...

-------------------------

[1] Nạn diệt môn: án giết chết cả nhà. Ngày nay nó là giết chết cả gia đình đó tại nhà. Vụ án ở Bình Phước có thể xem là án diệt môn.

[2] Cố sát: cố ý giết người.

------------------------

Hết chương 34

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.