Canh ba nửa đêm! Những phiến lá đang dần trở nên nặng trĩu. Từng giọt sương đọng trên lá chậm chạp lăn rồi rơi tí tách xuống mặt nước. Sương rơi dày khiến đêm mang hương thanh tân nhưng lại ẩm ướt và lạnh lẽo. Ngồi tựa đầu vào cột của cái đình nhỏ vươn ra giữa hồ, những gì xảy ra hai ngày nay hiện lên thật rõ nét trong tâm trí của Lôi Vi. Những lời nói của Vũ Linh vọng về thật rõ ràng cứ ngỡ như lúc này, nàng ấy vẫn đang ở bên cạnh nàng.
Đến cuối cùng, trước khi nhắm mắt xuôi tay, Vũ Linh không xin nàng tha thứ cho nàng ấy mà lại xin nàng bỏ qua và có thể ở bên cạnh Hinh Thân vương. Tình cảm của nàng ấy dành cho Phúc Hoằng phải đậm sâu bao nhiêu mới có thể nói ra được những lời ấy? Chỉ nghĩ cho hạnh phúc của người khác chứ không hề nghĩ cho bản thân.
Hạnh phúc đối với rất nhiều người chính là có thể được nhìn thấy người mình yêu hạnh phúc. Nhưng hạnh phúc đôi khi với rất nhiều người khiến họ phải mải miết đi tìm mà không nhận ra rằng nó đang ở ngay trước mặt mình. Hạnh phúc của nàng rốt cuộc là ở nơi đâu? Là ở ngay trước mắt hay là ở một nơi chốn xa xôi nào đó? Những câu nói của Vũ Linh chứ lặp đi lặp lại trong đầu Lôi Vi khiến nàng càng nghĩ càng cảm thấy mơ hồ.
Sương đêm mỗi lúc một dày. Đôi vai của Lôi Vi mỗi lúc một co lại. Thế nhưng nàng kỳ thực không muốn về. Nhắm mắt lại hình ảnh của Vũ Linh rồi cả Phúc Hoằng lại hiện lên trong đầu nàng khiến nàng không thể nào chợp mắt được. Hơn một ngày nay tâm tư của nàng nặng trĩu. Suy nghĩ cũng trở nên hỗn độn. Nàng thật không biết mình phải nghĩ về Phúc Hoằng như thế nào nữa. Nàng chỉ biết giờ đây nàng thật sự rất sợ con người ấy. Nàng không dám đối diện với con người ấy.
Kể ra cũng thật lạ! Người sai là Phúc Hoằng, người có lỗi rõ ràng là chàng ấy mà nàng lại sợ chàng. Nàng thật không hiểu bản thân mình rồi. Nàng không trách Phúc Hoằng chỉ trách bản thân mình quá ngốc nghếch. Giờ nàng mới biết được rằng nàng đã quá ngây thơ, nghĩ mọi việc quá giản đơn rồi. Ở thời đại tranh quyền đoạt vị này, lòng người vốn dĩ rất khó đoán. Lời nói của Hoàng hậu chợt vang vọng lên trong đầu nàng. Không ai cho không ai, giúp đỡ ai mà không cần báo đáp cả. Một giọt nước mắt lăn dài trên gò má của nàng. Nàng khóc cho sự ngốc nghếch của mình. Sự ngốc nghếch ấy không chỉ khiến cho mối tình đầu đời của nàng trở nên đáng sợ mà còn khiến nàng gián tiếp giết chết vị vua tương lai của của Tân Thục. Làm thế nào để mọi chuyện có thể trở về đúng quỹ đạo được đây?
_ Không!- Lôi Vi khẽ lắc đầu.- Lịch sử sẽ không vì ai, vì bất cứ chuyện gì mà thay đổi. Chàng ấy nhất định sẽ lên ngôi Hoàng đế của Tân Thục. Nhất định!
Đúng vật! Lịch sử sẽ không vì ai mà thay đổi. Nhưng...những gì đã xảy ra lại không thể thay đổi được. Cục diện ngày hôm nay chưa đến mức rối ren song nó cũng đủ khiến cho nàng cảm thấy bất an. Trong tương lai liệu sẽ còn xảy ra những chuyện gì? Ôi! Giá như nàng chịu khó học kỹ Lịch sử thì sẽ không đến mức đau đầu đến thế này. Giờ thì tốt thật! Vì sự không hiểu biết của nàng mà đã tạo nên một quá khứ sai lầm, hiện tại lộn xộn còn tương lai cũng mịt mờ, không thể nào định đoạt được. Bị lợi dụng như thế này, nàng thật không biết vận mệnh liệu có còn nằm trong tay bản thân mình nữa hay không. Việc này thật chẳng khác nào rút cạn sức lực của nàng cả. Thật giống với lời Tiểu Yến Tử trong phim Hoàn Châu cách cách vẫn hay nói, sức lực của nàng đã hóa thành hồ dán cả rồi.
Ngước nhìn lên bầu trời, Lôi Vi thật không thể nào tìm thấy một ngôi sao chỉ đường. Màu đen của đêm thật dày khiến nàng cảm thấy u tối biết bao. Con đường này nàng rốt cuộc nên đi thế nào? Cuộc đời nàng rồi sẽ ra sao? Đáp án ấy đến khi nào nàng mới có thể biết được? Có lẽ nàng đành phải chờ đợi thôi. Song trong lúc chờ đợi, nàng tuyệt không để người khác thao túng vận mệnh của mình.
*
Đầu đông tuyết vẫn chưa rơi. Chỉ đến khi nào trời thật lạnh mới thấy tuyết rơi còn bình thường vẫn là trời mưa. Cơn mưa rả rích từ sáng sớm cho đến bây giờ vẫn chưa dứt hẳn. Trên cao, mây đen tụ lại mỗi lúc một dày, bầu trời lại như thấp xuống tưởng chừng có thể đụng tới được báo cho người ta biết rằng cơn mưa này vẫn chưa có dấu hiện dừng lại.
Bầu không khí trong lành. Mọi vật như được tắm gội, chỉ có điều mặt đất lại trở nên lày lội. Dấu xe ngựa đi ngang qua và chạy dài vô tận in hằn rất rõ trên con đường đất không có điểm kết thúc. Con sông nhỏ bắt đầu đầy ắp nước. Mặt sông lặng lẽ. Dòng sông lặng lờ trôi, trôi về nơi nào chẳng ai hay cứ như dòng thời gian cứ mãi trôi về nơi vô tận, nơi con người không thể nào nắm giữ được.
Từng bước chân mỗi lúc một trở nên chậm chạp hơi. Chiếc ô nghiêng nghiêng giờ cũng đã ướt sũng. Đưa mắt nhìn vào một khoảng không không xác định, Lôi Vi cứ thế bước đi. Nàng không rõ nàng sẽ phải bước đi như thế này trong bao lâu. Nàng chỉ biết nơi nàng tới hiện đang ở ngay trước mắt song lại xa vô cùng. Tiễn một người không ngờ lại đau đến vậy. Tâm trạng mệt mỏi, giờ nàng chả muốn nghĩ ngợi gì thêm. Nếu có thể nàng chỉ muốn bản thân có thể quên đi tất cả. Không có dối lừa. Không có bội phản. Cũng không có nỗi đau. Không có nỗi mất mát.
Bên cạnh Lôi Vi, Phúc Hoằng vẫn bước đi lặng lẽ. Không ai nói với ai câu nào. Có lẽ đối với họ lúc này mọi câu nói đều thừa thải, đặc biệt đối với nàng, chàng không còn đáng tin nữa. Cố giấu đi vẻ mặt bi thương song nỗi đau đớn khôn cùng đã hiện rõ ràng trong đôi mắt của chàng, không cách nào che dấu được. Nàng tuy đang cùng chàng bước đi trên một con đường nhưng sao lại xa xôi quá. Con đường dài bỗng chốc trở nên thật mịt mờ, tối tăm. Giờ chàng không biết phải làm thế nào mới có thể giữa nàng bên cạnh mình.
Thật nực cười, chàng đường đường là một Vương gia tuấn tú, lại có tài năng không có vấn đề nào làm khó được chàng, trong phủ lại có không ít thê thiếp và chưa có bất kỳ ai dám cự tuyệt chàng ấy vậy mà Lôi Vi lại trở thành vấn đề nan giải của chàng. Một bài toán tình yêu thật sự! Thê thiếp trong phủ chàng đa phần đều xuất thân từ những gia môn quyền thế, từ nhỏ đã hiểu lễ giáo, biết khuôn phép vậy nên bọn họ khi được gả cho chàng không ai dám trái lời chàng chứ đừng nói gì đến việc cự tuyệt chàng. Thê thiếp của chàng tuy bằng mặt không bằng lòng nhưng họ chưa bao giờ khiến chàng thất vọng. Ấy là bởi với xuất thân của họ, họ có thể giúp chàng đạt được mục đích của mình. Vậy nên đối với chàng, mọi việc đều là hiển nhiên.
Nhưng đến khi gặp Lôi Vi, một nữ tử có thể nói lai lịch không rõ ràng lại thêm vào đó tính tình có phần nghịch ngợm, sốc nổi, nói năng không biết nặng nhẹ chả chừa một ai, chàng cảm thấy rất hiếu kỳ. Ban đầu chàng nghĩ nữ tử này chẳng qua chỉ là một tiểu yêu thích nghịch ngợm nhưng khi nghe nàng đưa ra những phán đoán của mình trong vụ án của Phúc Tuần, chàng cảm thấy ngạc nhiên vô cùng. Bởi chàng không ngờ tiểu yêu này lại thông minh đến vậy. Chàng cảm thấy thú vị. Chàng hiếu kỳ và bắt đầu quan sát nàng. Vậy nên khi Vũ Linh báo lại với chàng về những việc nàng đã gặp trên đường đi từ kinh thành đến Quang Dương thành, chàng không khỏi kinh ngạc về sự túc trí đa mưu cũng như sự dũng cảm của nàng.
Khi nàng về cung chàng tìm cách tiếp cận nàng. Cho đến khi chàng biết Phúc Tuần để tâm đến nàng, mọi chuyện bắt đầu đi trật quỹ đạo. Chàng vốn không phải là người dễ bị tiểu tiết làm cho vướng bận càng không phải là người vì nữ nhi thường tình quên đi đại cục. Nếu mục đích tiếp cận nàng ban đầu là vì hiếu kỳ và muốn hiểu nàng hơn thì về sau mục đích ấy chính là muốn lợi dụng nàng và chờ thời cơ để diệt Phúc Tuần. Mọi việc diễn ra khá thuận lợi, ngoài việc nàng luôn đem lại chàng hết bất ngờ này đến ngạc nhiên khác thì không có gì nằm ngoài dự tính của chàng. Song điều khiến chàng không ngờ nhất chính là chàng thật sự động tâm với nàng. Nhiều lần nhìn thấy nàng trò chuyện vui vẻ với Phúc Tuần tại bờ hồ nằm bên ngoài ngự hoa viên, lòng chàng nóng hừng hực, chàng có cảm giác toàn thân chàng như phát ra hỏa khí, chỉ muốn chạy đến giật nàng ra khỏi tay của Phúc Tuần. Đó là lần đầu tiên chàng biết thế nào là ghen. Cũng là lần đầu tiên chàng biết thế nào là yêu.
Sau đêm gặp nàng trong ngục, chàng tự hứa với bản thân rằng sẽ không bao giờ lợi dụng nàng. Nhưng cho đến cuối cùng chàng vẫn hèn hạ lợi dụng tình cảm của nàng để đạt được mục đích. Chàng vẫn là vì quyền thế mà lợi dụng nàng. Chàng biết đệ đệ mình nếu càng khuyên can đừng làm việc gì, đệ ấy sẽ càng làm viẹc đó cho bằng được. Vậy nên nhân việc đi sứ mừng tân Hoàng đế của Yên Khâu quốc, chàng đã nói Lôi Vi khuyên Phúc Tuần đừng đi. Mục đích chính là để Phúc Tuần đi sứ. Và quả thật Phúc Tuần sa bẫy. Mọi chuyện sẽ không có gì nếu Lôi Vi không bị hạ độc khiến thời gian đi sứ của Phúc Tuần bị rút ngắn lại. Chàng luôn biết có không ít kẽ muốn ám hại chàng. Đó luôn là hệ quả tất yếu! Mình hại người không thể trách người khác sẽ hại lại mình. Vì vậy việc ám sát Phúc Tuần phải được lên kế hoạch kỹ lưỡng. Việc này mất không ít thời gian. Nhưng vì Phúc Tuần quay trở về Tân Thục gấp nên mọi việc không thể nào chu toàn. Đã có lúc chàng lưỡng lự, song một cơ hội tốt như thế biết đến khi nào mới có lại, chàng tuyệt đối không thể bỏ qua. Vì vậy, chàng vẫn hạ lệnh cho Vũ Linh tiếp tục thực hiện kế hoạch khiến nàng ấy quay trở về hồi báo với chàng trong tình trạng bị thương. Đã vậy nàng còn nhận thay chàng mũi tên tẩm độc. Và cứ thế, sự việc diễn ra đến độ không thể vãn hồi được nữa. Vũ Linh chết. Lôi Vi biết toàn bộ sự thật. Còn chàng, chàng như đứng trước bờ vực. Một tình yêu được dựng xây trên sự dối lừa nào có thể bền vững, rất nhanh thôi nó sẽ lao xuống vực thẳm.
Một khung cảnh trắng xóa với rất nhiều giấy hiện ra trước mắt cả hai. Ngôi mộ giản đơn với bia mộ làm bằng gỗ. Trên đó có ghi “Khúc Vũ Linh chi mộ“. Mộ mới lập nhưng không hiểu sao Lôi Vi có cảm giác nó đã được đắp từ lâu lắm rồi. Có lẽ là do mưa gió nên gây ảo giác chăng. Một giọt nước mắt lăn dài trên gò má có nàng. Hít một hơi thật sâu, nàng chậm rãi tiến về phía mộ phần của Vũ Linh và ngồi xuống. Một bầu không khí lạnh lẽo và đặc quánh bao trùm cả không gian xung quanh. Đưa mắt nhìn theo nàng, Phúc Hoằng nhanh chóng đưa ô về phía trước che cho nàng.
Tiếng mưa mãi rả rích không ngừng như bản bi khúc não nùng và đau nhói cả tâm can. Vừa rút khăn tay ra, Lôi Vi vừa ngồi xuống. Ngắm nhìn thật kỹ từng nét chữ khắc trên bia gỗ, nàng đưa khăn lên lau sạch những vệt nước. Từng tiếng nấc thoát ra khỏi vành môi nàng. Bờ vai nàng run lên mỗi lúc một dữ dội. Và đôi mắt nàng cũng nhanh chóng đỏ lên.
_ Vũ Linh!- Vừa nói, Lôi Vi vừa bày hoa quả trong giỏ ra.- Tuy rằng chúng ta quen nhau không bao lâu, nhưng trong lòng ta, ta thật sự xem muội là muội muội của ta. Ta tin tình cảm tỷ muội của chúng ta là thật, không một chút giả dối. Ta cũng tin rằng muội cũng có cùng suy nghĩ với ta. Vậy nên, Vũ Linh, ta không hề giận muội đâu...Chỉ là...ta mong muội có thể yên nghĩ. Hy vọng muội có thể gặp lại gia đình của mình nơi cõi cực lạc.
Dứt câu, Lôi Vi chậm rãi vái lạy trước phần mộ của Vũ Linh ba cái. Cùng lúc này Phúc Hoằng cũng ngồi xuống bên cạnh nàng. Quay sang nhìn nàng đang lăn dài nước mắt, lòng chàng quặng thắt lại. Từ tay áo, chàng rút ra một chiếc khăn và ngập ngừng đưa về phía nàng. Chàng muốn lau khô những giọt nước mắt đang lăn dài trên gò má của nàng. Song chàng lại không dám. Chàng sợ giờ chỉ cần một hành động nhỏ của chàng thôi cũng sẽ kéo dài khoảng cách giữa hai người ra. Nắm chặt chiếc khăn trên tay, chàng chậm chạp thu về. Lôi Vi chậm rãi đứng lên khiến chàng khẽ giật mình. Hít một hơi thật sâu, chàng tiến về phía nàng.
Nhìn về phía dòng sông đang chậm chạp trôi, đôi mắt Lôi Vi trở nên xa xăm hẳn. Trong dòng sông ấy, hình ảnh của Vũ Linh từ khi hai người quen biết đều hiện lên rõ ràng, chân thật và sống động. Và cả những hình ảnh giữa nàng và Phúc Hoằng cũng hiện lên. Dựa theo những gì Vũ Linh nói, nàng cũng thật sự muốn biết, trong tim chàng, nàng liệu có chút chỗ đứng nào hay không hay chỉ là một con tốt mà thôi.
_ Vương gia!- Lôi Vi chậm rãi lên tiếng.- Tiểu nữ có chuyện muốn hỏi Vương gia. Hy vọng Ngài có thể thành thật trả lời cho tiểu nữ biết.
_ Được! Nàng có chuyện muốn hỏi, cứ hỏi đi, ta sẽ trả lời.
_ Việc...việc Ngài bảo tiểu nữ khuyên Linh Thân vương đừng đi sứ, có phải cũng đã nằm trong dự liệu của Vương gia?
_ Đúng vậy!- Phúc Hoằng chậm rãi trả lời.
Câu trả lời của Phúc Hoằng không nằm ngoài dự tính của Lôi Vi những vẫn khiến nàng không khỏi bàng hoàng.
_ Tại sao Ngài lại chắc chắn Linh Thân vương sẽ không nghe lời của tiểu nữ?
_ Ngũ đệ xưa nay luôn là người hành sự có chừng mực, không gây sự chú ý. Nhưng tính cách của đệ ấy có phần cố chấp, càng khuyên giải, đệ ấy càng không nghe. Bởi vậy...ta mới để nàng khuyên đệ ấy. Đệ ấy vốn có tình cảm với nàng, để nàng khuyên đệ ấy sẽ càng kích thích vào tính cách bướng bỉnh này của đệ ấy. Dù gì đệ ấy cũng chỉ mới mười chín tuổi, trước mặt người mình thích đệ ấy càng muốn chứng tỏ mình có thể trở thành chỗ dựa vững chắc. Càng huống hồ việc dẹp thảo khấu vùng biên cương và vụ án của Khải Phát Thương hội đều có xuất phát điểm là từ đệ ấy nên đệ ấy càng phải đi. Nam nhi chí tại tứ phương, đệ ấy sao lại có thể chịu là con rùa rụt cổ được.
Càng nghe, tim của Lôi Vi càng đau nhói. Bởi Phúc Hoằng không chỉ lợi dụng tình cảm của nàng mà còn lợi dụng cả tình cảm của Phúc Tuần dành cho nàng để đạt được mục đích. Nàng muốn nghe sự thật nhưng đây lại là sự thật nàng không muốn nghe. Tại sao? Tại sao sự thật lại luôn khiến con người ta đau lòng đến vậy. Giờ nàng thật không biết nên tin vào điều gì nữa. Thời đại này lẽ nào không có cái gọi là tình thân, tình người nữa hay sao? Chẳng lẽ không còn điều gì để nàng có thể tin tưởng, lấy đó làm chỗ dựa cho mình sao?
_ Vậy...Ngài có phải ngay từ đầu lao tâm khổ tứ tiếp cận tiểu nữ là vì mục đích này?- Chất giọng của Lôi Vi chợt như nghẹn lại.
_ Ta...- Phúc Hoằng không biết trả lời như thế nào.
_ Thì ra là vậy! Thì ra từ trước đến giờ vẫn là tự tiểu nữ đa tình, vẫn là tiểu nữ ngốc nghếch. Đáng lý ra tiểu nữ phải sớm hiểu rằng trên đời này không ai cho không ai điều gì kể cả trái tim. Những con người như vậy sớm đã không còn rồi.- Chất giọng của Lôi Vi mỗi lúc một kích động.- Thời đại này là thời đại của quyền thế, là thời đại của lọc lừa. Người ta có thể làm tất cả, bao gồm cả việc lợi dụng tình cảm và hy sinh tính mạng của người khác để leo lên đỉnh cao, để đoạt lấy điều mình mong muốn. Thời đại này căn bản không có chỗ dành cho những người ngốc nghếch, có tâm cơ đơn giản như tiểu nữ. Gì mà cuộc sống giản đơn, gì mà được ở bên cạnh người mình yêu thương. Đó chẳng qua chỉ là giả, chỉ là những thứ viễn vông, xa xỉ phẩm mà thôi. Không có! Căn bản không có cái gọi là chân tình!
_ Không phải như vậy! Lôi Vi! Không phải như vậy đâu!- Phúc Hoằng vội giữ lấy vai Lôi Vi.
_ Không phải như vậy, vậy thì là thế nào?- Vừa nói, Lôi Vi vừa quay lại hất văng cây dù Phúc Hoằng đang cầm trên tay.- Có trời đất ở đây, Ngài có dám thề Ngài chưa từng lợi dụng tình cảm của tiểu nữ cũng như tình cảm của Linh Thân vương dành cho tiểu nữ và kể cả tình cảm của Vũ Linh dành cho Ngài không?
Im lặng! Phúc Hoằng im lặng. Đôi mắt chàng nhắm nghiền đầy đau khổ. Từng giọt mưa bay vào mặt chàng chả khác nào hàng vạn mảnh thủy tinh găm vào da thịt. Đau nhói!
_ Vương gia! Ngài lợi dụng nhiều người như vậy có bao giờ Ngài từng nghĩ qua họ cũng là con người, có suy nghĩ, có tình cảm chưa? Tiểu nữ là người chứ không phải là con tốt thí của Ngài để khi hữu dụng thì Ngài lợi dụng còn khi vô dụng thì trở thành khí tử [1] trong tay Ngài. Vũ Linh nói Ngài thật lòng với tiểu nữ nhưng giờ, tiểu nữ quả thật không thể nào chấp nhận được chuyện này. Là Ngài thật lòng quan tâm đến tiểu nữ hay thật lòng lợi dụng tiểu nữ? Nhờ có phúc của Ngài mà giờ tiểu nữ ngay cả lời thật lòng của Vũ Linh trước lúc lâm chung cũng không dám tin. Chẳng lẽ thứ tình cảm Ngài dành cho tiểu nữ chỉ là sự lợi dụng? Tiểu nữ không tin! Nhưng Vương gia biết không, khi Ngài lợi dụng tình cảm của tiểu nữ cũng chính là lúc Ngài đang lợi dụng tình cảm của chính Ngài. Ngài không cảm thấy khó chịu sao? Mấy ngày nay tiểu nữ đều mong rằng tất cả những gì xảy ra việc chỉ là ác mộng, ngủ một giấc là sẽ không có chuyện cả. Không có chuyện Vũ Linh bị thương mà chết, cũng không có chuyện tiểu nữ bị Ngài lợi dụng. Càng không có chuyện Linh Thân vương suýt chút nữa thì mất mạng. Nhưng nhắm mất rồi mở mắt, mở mắt rồi lại nhắm mắt, mọi chuyện đến một chút cũng không thay đổi. Tất cả đều là thật! Đúng vậy! Sự thật luôn tàn khốc như vậy. Trò chơi này của Ngài, tiểu nữ thật sự không thể chơi nổi.
Hít một hơi thật sâu, Lôi Vi kiên quyết nâng đôi bàn tay lên. Di chuyển đôi mắt theo từng hành động nhỏ nhất của nàng, Phúc Hoằng không khỏi sững sờ khi nhìn thấy nàng cố tháo chiếc ngọc xuyến chàng tặng nàng trong ngày sinh thần của nàng ra khỏi tay.
_ Lôi Vi! Đừng!- Vừa nói, Phúc Hoằng vừa vội giữ tay của Lôi Vi lại.- Ta xin nàng đừng tháo nó ra! Nàng có thể mắng ta, đánh ta thế nào cũng được nhưng xin nàng đừng tháo nó ra.
Dù đã cố kiềm nén nhưng những tiếng nấc vẫn cứ thoát ra khỏi vành môi của Lôi Vi, nó dường như còn át cả tiếng mưa. Gương mặt nàng cũng ướt đẫm bởi mưa và nước mắt. Vạn lần không nỡ nàng cũng phải nỡ bởi nàng thật không thể tiếp tục ở bên cạnh một người như chàng được nữa. Kiên quyết hất tay Phúc Hoằng ra, nàng tháo chiếc ngọc xuyến ra khỏi tay. Bởi nàng chỉ đeo nó có vài tháng nên cổ tay nàng vẫn chưa lớn vì vậy nàng dễ dàng tháo nói ra. Cầm nó trên tay, nàng chậm rãi tiến về phía chàng lúc này đang đứng sững sờ một chỗ.
_ Tình yêu được xây dựng trên sự dối trá lọc lừa thì không thể nào bền vững được. Nó chẳng khác nào lâu đài cát đến một lúc nào đó cũng sẽ bị sóng biển đánh sập. Vương gia! Mối tình này...bắt buộc phải chấm dứt!
Nói đoạn Lôi Vi đặt chiếc ngọc xuyến vào tay Phúc Hoằng rồi dứt khoát quay gót, không một lần ngoáy đầu nhìn lại.
Nhìn bóng dáng Lôi Vi dần khuất sau những gốc cây già, nhìn chiếc ngọc xuyến trong lòng bàn tay, tâm can Phúc Hoằng như bị xé nát. Bất chợt chàng hét lên một tiếng “A” thật to và thật dài. Vừa hét chàng vừa khụy gối xuống. Miệng chàng ngoài vị thanh mát của nước mưa chợt có thêm vị mặn đắng. Chàng yêu người con gái ấy phải sâu đậm bao nhiêu mới thành ra thế này? Đến khi hiểu được, tất cả đã quá trễ, không thể vãn hồi. Nàng mãi mãi rời xa chàng, không bao giờ trở lại nữa.
*
Tiếng mưa mỗi lúc một nhỏ. Cơn mưa cũng ngớt dần. Ngồi bên đình, Lôi Vi chậm rãi đưa mắt ngước nhìn bầu trời. Nàng như muốn nhìn xuyến thấu qua đám mây đen đó, nhìn tới tận vầng thái dương sáng chói kia. Nàng thật sự rất muốn hỏi Ngọc Hoàng rằng nhân gian này liệu có còn cái gọi là tình người, chân tình hay không. Nhưng đáp lại nàng chỉ có tiếng mưa rơi lộp độp trên mái đình. Có lẽ, lão thiên gia cũng không biết trả lời nàng như thế nào.
Thời đại này muốn tìm một người mình có thể nương tựa đã khó, tìm sự chân tình lại càng khó hơn. Chân tình! Nó mỏng manh và thật hiếm hoi tựa như những tia nắng ngày đông. Những tia nắng ấy thật đẹp song lại yếu ớt vô cùng, nó không thể nào chiếu xuyên qua tầng tầng lớp lớp đám mây đen dày kịt kia để ban phát hơi ấm cho nhân gian.
Từ khi bị đưa tới thời đại này. Ngoài việc chờ ngày trở về, Lôi Vi luôn mong muốn mình có thể tìm được một chỗ dựa. Nghe theo trái tim, nàng lựa chọn Phúc Hoằng làm chỗ dựa cho mình. Nàng vẫn biết chàng là người có tâm cơ nhưng chưa bao giờ nghĩ nhiều và xa đến thế. Bản thân chỉ là một quân tốt trong tay chàng. Thế giới của nàng vốn đang tốt đẹp giờ đều bị một tay chàng phá hỏng. Chàng thật tàn nhẫn! Giờ tuy nàng vẫn giữ trong mình niềm tin về những điều tốt đẹp song nàng lại không dám tin rằng những điều tốt đẹp ấy sẽ tìm đến nàng.
Ngồi tựa đầu vào đầu gối, Lôi Vi thả trôi tâm hồn mình. Nàng thật sự không muốn nghĩ gì về hiện tại nữa. Nàng muốn nghĩ về một điều gì đó tươi sáng hơn một tí. Có như vậy nàng mới có thể bình tâm mà bước tiếp được. Nàng không thể cứ mãi chìm đắm trong nỗi đau. Nàng càng không muốn mình có những suy nghĩ tiêu cực. Thế giới riêng của nàng đã bị người khác phá nàng không thể tự phá thế giới ấy được.
_ Vi Nhi! Vi Nhi!
Có tiếng gọi Lôi Vi hớt hơ hớt hải. Chậm rãi đưa mắt lên nhìn, nàng nhìn thấy Phúc Tuần đang cầm dù chạy về phía nàng. Dáng vẻ của chàng tràn ngập sự lo lắng. Nhìn thấy chàng, tim nàng bỗng run lên, một cảm giác tội lỗi xen vào tim nàng.
_ Vi Nhi! Sao nàng lại ở đây? Thân thể chưa khỏe hẳn, nàng không nên ngồi đây.
Sáng nay, sau khi hồi kinh và diện kiến Hoàng thượng, Phúc Tuần đã gặp Phúc Khải để hỏi về tình hình của Lôi Vi. Phúc Khải nói với chàng rằng Thái y đã loại bỏ hết chất độc trong người nàng, giờ nàng không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa. Song không hiểu vì sao mấy ngày nay tâm trạng của nàng rất tệ. Việc ăn uống ngủ nghỉ rất thất thường, nàng lại cả ngày không nói gì, tâm trạng rất u uẩn. Hai ngày nay lại bị lên cơn sốt. Vừa nghe Phúc Khải nói xong, chàng đã vội vàng chạy đi tìm nàng. Mặc kệ mưa to gió lớn đến thế nào, chàng phải tìm bằng được nàng. Chàng chạy khắp nơi quanh Thái Thường Nhạc phủ tìm nàng, đến những nơi nàng hay đến để tìm nàng. Nhưng không thấy. Cuối cùng chàng chạy tìm nàng trong tình trạng không xác định phương hướng. Chạy đi nửa ngày trời, chàng đã tìm thấy nàng. Nàng ngồi lặng lẽ bên cái đình này, một cái đình ẩn mình trong những tán cây cao, người qua lại nếu không chú ý sẽ không thể nào tìm thấy được.
Hít một hơi đầy căng, Phúc Tuần chậm rãi ngồi xuống bên cạnh Lôi Vi.
_ Rốt cuộc nàng đã gặp phải chuyện gì vậy?
Đưa mắt nhìn Phúc Tuần, Lôi Vi lặng im không nói. Nàng không biết mình nên nói gì và cũng không có đủ can đảm để nói cho chàng biết rằng, chàng suýt mất mạng là vì nàng mà ra. Nàng trên đời này ghét nhất là bị đổ oan và lừa dối. Nếu không phải là chuyện nàng gây ra, nàng chết cũng sẽ không nhận. Còn nếu là chuyện của bản thân mình gây ra, nàng sẽ nhận. Nhưng giờ đây, đối diẹn với chàng, nàng không lấy đâu ra dũng khí để nhận lỗi với chàng.
_ Được rồi!- Phúc Tuần từ tốn lên tiếng.- Nếu nàng không muốn nói ta cũng không ép. Nhưng nàng tuyệt đối không được tự dày vò bản thân mình như thế này. Dù có xảy ra chuyện gì, đã có ta bên cạnh nàng. Ta sẽ gánh vác thay nàng.
Từng giọt, từng giọt nước mắt lăn dài trên gò má của Lôi Vi. Chàng quan tâm nàng bao nhiêu, cảm giác tội lội của nàng lại tăng lên bấy nhiêu. Nàng không xứng, nàng quả thật không xứng với những gì chàng dành cho nàng.
_ Đừng khóc!- Vừa nói, Phúc Tuần vừa dịch lại gần, kéo tay áo của mình lau nước mắt cho nàng.- Nàng đừng khóc!
_ Vương gia!- Lôi Vi nức nở.- Tiểu nữ không đáng! Tiểu nữ không đáng để Ngài phải quan tâm, lo lắng như thế này đâu. Tiểu nữ thật sự không đáng đâu! Thật sự không đáng!
Mi tâm của Phúc Tuần khẽ nhăn lại song chàng vẫn tiếp tục lau nước mắt cho nàng.
_ Nha đầu ngốc! Nàng nói gì thế! Gì mà đáng với không đáng?! Ta là can tâm tình nguyện vì nàng mà.
_ Nhưng mà...nhưng mà...tiểu nữ...
_ Đừng “nhưng” nữa! Vi Nhi! Để ta nói nàng nghe! Vì nàng mọi việc ta làm đều đáng cả. Ta chỉ sợ bản thân mình làm chưa đủ tốt, khiến nàng buồn mà thôi.
Lôi Vi thật không biết phải nói như thế nào để Phúc Tuần hiểu, nàng chỉ biết lắc đầu liên tục.
Khẽ thở ra, Phúc Tuần chậm rãi giữ lấy bờ vai Lôi Vi, khiến nàng phải nhìn thẳng vào đôi mắt ôn nhu nhưng cũng rất mãnh liệt của chàng.
_ Vi Nhi! Ta đã nói rồi! Nàng cứ là nàng, là một tiểu cô nương hay nghịch ngợm, thích đấu khẩu với người khác. Còn ta, ta sẽ toàn tâm toàn ý bảo vệ nàng, để nàng luôn được vui vẻ
Lôi Vi mở to đôi mắt nhìn Phúc Tuần. Tiếng nấc đã không còn nhưng giọt nước mắt vẫn lăn dài trên gò má của nàng.
_ Vương gia! Tiểu nữ có lỗi với Ngài!
_ Nếu nàng cảm thấy có lỗi với ta vậy thì hãy ngưng khóc đi.- Chất giọng của Phúc Tuần có chút bông đùa.- Ta thật sự rất sợ nước mắt của nữ nhi, đặc biệt là của nàng đó.
Không nén được, Lôi Vi bật cười. Tiếng cười có chút khàn đi do khóc quá nhiều.
_ Vậy có phải tốt hơn không!- Phúc Tuần mỉm cười.- Ta không biết nàng gặp phải chuyện gì. Nàng không muốn nói ta cũng không ép. Ta chỉ muốn nàng biết một điều rằng bất kể nàng gặp phải chuyện gì, hãy luôn nhớ, ta sẽ mãi luôn ở bên cạnh nàng, chăm sóc nàng, bảo vệ nàng. Nàng nói nàng có lỗi với ta, ta nói cho nàng hay, nàng sẽ chỉ có lỗi với ta khi nàng quên những gì ta vừa nói, có biết không?
Lúc này, Lôi Vi chả còn tâm trí đâu mà đấu khẩu với Phúc Tuần nữa. Nàng chỉ biết lặng lẽ gật đầu mà thôi.
_ Thật hiếm thấy nàng nghe lời ta như vậy!- Phúc Tuần bật cười.- Vậy giờ nàng có thể nghe lời ta, cùng ta về Xuân Hoa viện được không? Đồng Thảo và Quân Đài đang rất lo lắng cho nàng.
------------------------------------
[1] Khí tử: quân cờ chết.
------------------------------------
Hết chương 35