Duyên Như Mộng: Thiên Nhai Cộng Minh Nguyệt

Chương 36: Chương 36: Phù dung thiếu nữ




Những ngày cuối tháng mười, trời trở nên âm u hơn. Trong bầu không khí cái lạnh cũng trở nên rõ ràng hơn. Chốn Hoàng cung nguy nga lộng lẫy bỗng chốc khoác lên mình cái u tịch. Nhìn từ xa, Hoàng cung cũng chẳng khác chốn cô thôn [1] là bao.

Chậm rãi bước đi trên con đường dài đầy nước, Lôi Vi ngán ngẩm trở về Xuân Hoa viện. Mấy hôm trước, không hiểu là ai lại giở trò khiến một bộ trống trong phòng trống của Thái Thường Nhạc phủ đều bị hư hết cả. Vậy nên, trước khi có kết quả điều tra, nàng không được tới phòng trống nữa. Chỉ dùng nửa bộ óc của mình, nàng cũng biết rằng kẻ ghen ăn tức ở lại phá đám. Không tìm cách đuổi được nàng ra khỏi phủ thì khiến nàng sống dở chết dở. Đã vậy, nàng càng phải kiên quyết bám trụ lại nơi này, quyết không để cho bọn họ đắc thắng.

Càng nghĩ, Lôi Vi càng hạ quyết tâm. Nhưng làm cách nào để khiến bọn chúng không rét mà run lại là cả một vấn đề. Phúc Tuần rồi cả Phúc Khải đều khẳng định chắc chắn với nàng rằng sẽ giúp nàng giải quyết chuyện này, hơn nữa sẽ biến nguy cơ thành thời cơ giúp nàng minh oan việc hạ độc luôn một thể. Trên thực tế, theo những gì nàng biết, Phúc Khải đã giúp nàng minh oan một nửa rồi, nhưng vì thiếu chứng cứ nên chàng đành tạm thời dừng lại. Giờ, có Phúc Tuần, nàng nghĩ ngày nàng lấy lại sự trong sạch của mình cũng không còn xa nữa. Song...nàng không thể cứ nhờ họ mãi. Lối nhỏ dài tít tắp, bước chân nàng bỗng chốc trở nên ngập ngừng. Đúng vậy, nàng không thể cứ bắt họ lo chuyện của nàng mãi được.

_ Vi Nhi!

Có tiếng gọi từ phía sau. Chất giọng quen thuộc khiến môi nàng bất giác vẽ một nụ cười. Phúc Tuần quả đúng là tên cuồng thư, cứ không có việc gì là lại tới tìm nàng. Chàng như vậy không thấy mệt hay sao chứ?

_ Mỗi lần rãnh rỗi là anh chạy đến tìm tôi, anh không thấy mệt sao?

_ Không!- Phúc Tuần lắc đầu.

_ Nhưng tôi thì có!- Chất giọng của Lôi Vi trở nên nghiêm túc hẳn.- Tôi cảm thấy rất mệt và có cảm giác...hình như tôi chỉ được nhớ đến khi anh buồn chán thì phải.

Nghe Lôi Vi nói vậy, Phúc Tuần không khỏi bật cười.

_ Vậy chứ nàng có thể làm khai tâm quả của Thái tử sao không thể làm khai tâm quả của ta?

_ Vì anh và Thái tử không giống nhau.- Lôi Vi tròn mắt.

_ Tại sao chứ? Bọn ta đều là huynh đệ của nhau cả.

Đôi mắt của Lôi Vi càng mở to hơn nhìn Phúc Tuần. Chàng chẳng lẽ không biết rằng anh em cùng một cha một mẹ tính cách đã không giống nhau nói chi đến chuyện hai người lại chỉ chung có nửa dòng máu. Là chàng ngốc thật hay ngốc giả vậy?

_ Thái tử vốn mang bệnh, nên tâm trạng không tốt. Nên tôi muốn có thể đem đến bầu không khí vui vẻ cho Ngài ấy. Còn anh, chạy nhảy thế kia, bệnh tật chỗ nào. Chưa kể suốt ngày cứ chạy lung tung.

_ Ta có sao?- Trong giọng nói của Phúc Tuần có lẩn khuất tiếng cười.- Nàng chạy lung tung thì có. Mấy ngày nay, không tập trống được có người xuất cung vào chốn không nên vào.

Phúc Tuần nói thế, Lôi Vi không biết cãi lại thế nào. Nhìn vẻ mặt đắc thắng của chàng, đầu nàng thật muốn bốc hỏa tới nơi.

_ Đây là một trong những lí do tôi ghét anh. Con người anh đúng là xấu không kể xiết.

_ Được rồi! Được rồi! Không chọc nàng nữa. Cùng ta xuất cung một chuyến.

Trong lúc Lôi Vi vẫn còn đang ngạc nhiên, Phúc Tuần đã kéo nàng đi. Và có lẽ họ không để ý rằng, ẩn mình sau tán cây, Đồng Thảo đã nghe thấy hết những gì họ nói với nhau. Đồng Thảo nghe rất rõ dù trong giọng nói của Phúc Tuần đầy ý cười nhưng lại dịu dàng vô cùng. Chàng nói chuyện với nàng chưa bao giờ dịu dàng như vậy. Chất giọng của chàng tuy vẫn ôn nhu nhưng rất uy nghiêm. Hình ảnh buổi chiều mưa hôm ấy, hai người bọn họ cùng nhau trở về Xuân Hoa viện chợt hiện lên trong đầu nàng. Vừa đi, Phúc Tuần vừa che ô và kể chuyện cười khiến Lôi Vi không khỏi bật cười. Nàng đứng trong Xuân Hoa viện nhìn thấy hết cả. Họ dường như đắm chìm trong thế giới riêng của mình, không màn thế sự.

Chẳng mấy chốc cả hai đã đến Nam môn Chu Tước. Từ xa, Lôi Vi nhìn thấy một cỗ xe ngựa đã đứng sẵn. Đứng bên cạnh chiếc xe là một dáng dấp khá quen thuộc.

_ Đồng Vũ?- Chất giọng của Lôi Vi có chút ngạc nhiên.- Sao huynh ấy lại ở đây?

_ Trong chuyến đi sứ của ta vừa rồi...ta suýt chút nữa bị hành thích.

Phúc Tuần vừa dứt câu, Lôi Vi lập tức mặt cắt không còn giọt máu. Nàng quay sang nhìn chàng với đôi mắt đầy kinh ngạc. Phải chăng chàng đã biết được chủ mưu của vụ hành thích ấy là ai. Sự sợ hãi, lo lắng bỗng chốc ngập tràn trong tim nàng.

_ Chuyện này...- Lôi Vi mãi không thể nói thành câu.

_ Ta không nói cho nàng biết vì sợ nàng lo lắng. Chuyện cũng không có gì to tát, nhưng truyền đến tai phụ hoàng nên Người rất lo lắng. Và vì Đồng Vũ có công đầu hộ giá nên Người đã phong cho hắn làm Thị trung, đặc biệt cho hắn trở thành cận vệ của ta, có thể bên cạnh ta.

Dù Lôi Vi biết rằng, Phúc Hoằng khó có thể tìm ra được cơ hội thứ hai để ám sát Phúc Tuần, nhưng nghe được tin này nàng quả thực rất vui. Nói cho cùng, nàng cũng không muốn chứng kiến cảnh huynh đệ tương tàn, anh em họ nồi da xối thịt lẫn nhau. Nàng thật sự không muốn chứng kiến cảnh đó. Đặc biệt khi Phúc Tuần lại quan tâm nàng nhiều như vậy, nàng càng không muốn chàng gặp phải bất kỳ chuyện gì.

_ Vậy thì tốt quá!- Chất giọng của Lôi Vi vui vẻ hẳn.

_ Đi thôi!

Dứt câu cả hai nhanh chóng bước lên cỗ xe ngựa kia. Cả ba người gồm Phúc Tuần, Lôi Vi và Đồng Vũ nhanh chóng ra khỏi cổng thành và tiến về phía nơi thành thị náo nhiệt ngay dưới chân thiên tử. Chốn đô hội náo nhiệt bao giờ cũng thu hút mọi người. Lôi Vi đã rất nhiều lần xuất cung rồi nhưng lần nào nàng cũng có cảm giác mới mẻ khiến nàng cảm thấy thích thú. Có lẽ vì thời gian trong cung quá lâu và mỗi lần nàng xuất cung lại chỉ có một buổi nên cảm thấy chưa thỏa mãn. Vì vậy, mỗi lần xuất cung đối với nàng là một trải nghiệm.

Nhìn Lôi Vi thích thú ngắm cảnh, thẳm sâu trái tim chàng hạnh phúc như mỗi lúc một lấp đầy. Chậm rãi vén màn ra quan sát, chàng vọng tiếng ra.

_ Đồng Vũ!

_ Công tử có gì phân phó?

_ Phía trước có một khách điếm nhỏ, chúng ta ghé đó nhờ họ giữ xe. Nhớ cho họ ngân lượng nhiều một chút.

_ Vâng ạ!

Lôi Vi nghe Phúc Tuần nói vậy, mắt nàng lộ vẻ ngạc nhiên. Nhưng sau đó nó vụt sáng như ánh sao trên trời cao.

_ Chúng ta đi bộ sao?

Không nói gì, Phúc Tuần mỉm cười rồi chậm rãi gật đầu.

Sự vui mừng khôn xiết lộ rõ trong đôi mắt, trên gương mặt của Lôi Vi. Nàng reo “a” một tiếng đầy thích thú. Đã lâu rồi nàng không được hòa vào dòng người. Những lần lén xuất cung, nàng toàn phải tìm những con đường tắt để có thể tranh thủ thời gian nhanh đến Phi Thiên lâu để xem Hương Y múa trống rồi lại tranh thủ về. Những lần ấy, nàng chả thể ngắm phố xá gì được cả. Lần này được ngắm phố xa, thích thú gì bằng. Nhưng quả thật trong lòng nàng lại cảm thấy có chút gì đó không ổn.

_ Không phải anh lại tính bày trò gì đó chứ?- Lôi Vi quay sang nhéo mắt nhìn Phúc Tuần.

_ Sao nàng lại nghĩ thế?

_ Không ai cho không ai cái gì.- Lôi Vi chậm rãi nói.- Đó là điều tôi đã học mấy ngày qua. Nên anh cho tôi ra ngoài dạo chơi thế này chắc chắn có âm mưu.

Nghe Lôi Vi, Phúc Tuần không khỏi toát mồ hôi lạnh. Nàng quả thật biết cách suy diễn.

_ Âm mưu thì không có nhưng nhờ vả thì có.

_ Biết ngay mà!- Vừa nói, Lôi Vi vừa vờ thở dài.- Anh có chuyện gì?

_ Sắp tới sinh thần của Thất đệ, ta muốn tặng đệ ấy một món quà. Nhưng không biết nên mua món gì. Nên ta hy vọng nàng có thể chọn giúp ta.

Vừa nghe, Lôi Vi vừa gật gật cái đầu tỏ ý đã hiểu. Thật nam nhân thời đại nào cũng vậy những việc cần đến sự tinh tế, tỉ mỉ thế này họ chẳng có tý kinh nghiệm nào cả. Nhưng...bản thân nàng chưa từng mua quà tặng con trai cùng lứa bao giờ chứ đừng nói gì mua quà tặng con trai lớn hơn nàng vài tuổi như Thất Hoàng tử. Đây chẳng phải đang làm khó nàng sao? Nhận ra điều này, nụ cười của nàng chợt trở nên đông cứng. Giờ nên làm thế nào đây?

Vậy là buổi xuất cung vui vẻ của Lôi Vi tan tành mây khói rồi. Dường như nhận ra bản thân mình đang làm khó nàng nên Phúc Tuần hết kể chuyện cười lại kéo nàng vào một sạp hàng nào đó dành cho nữ khiến nàng tròn mắt không biết chàng rốt cuộc là đang đi mua quà cho đệ đệ mình hay đi mua đồ cho nàng. Nhìn gương mặt hớn hở như trẻ con lần đầu ra phố của chàng, tiếng cười của nàng mỗi lúc một giòn.

Thật ra mua quà không hẳn là chuyện lớn nhưng nó cũng chẳng phải là chuyện nhỏ. Ở thời nàng, mua quà tặng bạn bè hay anh chị em, chỉ cần bản thân cảm thấy ổn là được. Nhưng ở thời đại này, tặng quà có thể xem là một lễ nghi. Bởi nó hội tụ rất nhiều yếu tố trong đó quan trọng nhất chính là món quà phải biểu đạt được thành ý của người tặng. Vậy nên quà mua để tặng phải phù hợp với mối quan hệ cũng như tình cảm của bản thân với người nhận quà. Trị giá của món quà không được thấp, nó có thể cao nhưng cũng không được quá cao. Ngoài ra, quà tặng lại phải phù hợp với tính cách của người nhận. Ví như không thể tặng một văn nhân tính tình nho nhã, ôn nhu một thanh kiếm được. Đây quả thật là hai yếu tố khiến Lôi Vi đau đầu nhất. Nàng cố mường tượt lại trong những bộ phim, truyện cổ đại nàng hay xem, người ta thường tặng gì cho một người có tính cách tương đối phóng khoáng, trọng tình nghĩa lại có phần trẻ con như Phúc Khải. Nhưng nghĩ mãi, nghĩ mãi nàng vẫn không thể nào nghĩ ra.

_ Chúng ta cứ đi vòng quanh thế này liệu có tìm được món quà thích hợp không?- Quay sang hỏi Phúc Tuần, chất giọng của Lôi Vi có phần thểu não.

_ Đừng vội!- Chất giọng của Phúc Tuần vẫn điềm tĩnh.- Ta tin sẽ tìm được thôi.

_ Xem ra anh đã có dự tính?- Chất giọng của Lôi Vi đầy nghi hoặc.

_ Đúng vậy! Ta muốn tặng cho đệ đệ ta một món quà mới lạ nên rủ nàng đi cùng xem thử nàng có nảy ra được ý tưởng gì hay không. Nếu không ta cũng đã có sự sắp xếp của mình. Nên nàng đừng quá lo lắng.

Trong khi Phúc Tuần đề cao sự thành thật dành cho Lôi Vi thì nàng tròn mắt nhìn chàng. Nàng giờ thật không biết nên khóc hay nên cười nữa. Khiến nàng lo vắt óc suy nghĩ từ nãy giờ...

_ Thật không biết anh nhờ vả tôi kiểu gì nữa. Nếu đã có dự tính rồi, anh rủ tôi đi để làm con bù nhìn à?

_ Ta đâu có!

_ Vậy anh là con bù nhìn à?

_ Nàng...Sao nàng lại nói thế?- Phúc Tuần hết ngỏ nói với Lôi Vi.

_ Không nói nhiều! Anh chọn đi! Hoặc là anh hoặc là tôi làm con bù nhìn.

Phía sau, Đồng Vũ phải cố gắng lắm mới nhịn được cười. Cách ví von của nàng thật mới mẻ và khiến người khác cảm thấy thích thú. Nhưng quả cách ví von này không sai. Linh Thân vương nhờ nàng giúp đỡ để chọn quà cho Thất Hoàng tử, nàng cứ nghĩ rằng hôm nay mình là nhân vật chính nào ngờ chủ tử của chàng sớm đã có sự an bài như thế chẳng hóa ra nàng đi chỉ để cho vui, cho có thôi sao. Còn nếu để nàng toàn quyền quyết định, sự sắp xếp của Linh Thân vương sẽ bị hủy hết và không có giá trị sử dụng vậy chẳng phải chàng ở “ngôi cao” nhưng lại không có “thực quyền” sao?

_ Được rồi!- Phúc Tuần thở dài.- Ta là con bù nhìn. Nàng vừa lòng chưa?

_ Phải thế chứ?- Vừa cười, Lôi Vi vừa nói.- Ai bảo anh nhờ tôi giúp?!

Vừa cười, Lôi Vi vừa xoay người chậm rãi bước đi. Bỗng, một cửa hàng bán giấy lọt vào nhãn giới của nàng. Nhìn vào bên trong, nàng thấy có rất nhiều giấy với nhiều màu sắc khác nhau. Một ý tuỏng bay vụt qua đầu nàng.

_ Tôi có ý này!

.......................................

Vừa đi, Lôi Vi vừa suy nghĩ để làm thế nào dể thực hiện được ý tưởng của mình trong thời gian nhanh nhất. Nên có thể vì vậy mà mãi một lúc sau nàng mới nhận ra rằng nàng và Phúc Tuần đã đến biệt viện trong Trùng Hoa viên. Đến khi nhận ra, cả hai đã đứng giữa những hàng Tử vi. Đang tiết Sương giáng nên Tử Vi cũng thưa lá hơn, vẻ đẹp dịu dàng gần như không thể nhìn ra nữa. Nhưng đứng ở một góc khác, Tử vi vẫn đẹp đến độ khiến người ngắm nó không khỏi thương cảm.

_ Ơ! Anh đưa tôi đến đây làm gì?- Chất giọng Lôi Vi có chút ngạc nhiên.- Tôi cứ tưởng Trùng Hoa viên của anh rộng lớn và có nhiều nơi đẹp lắm chứ?! Thì ra chả có chỗ nào đẹp.- Chất giọng của nàng càng về cuối càng đầy sự mỉa mai.

_ Trùng Hoa viên vốn là của phụ hoàng ta dĩ nhiên là có không ít cảnh đẹp.- Phúc Tuần chậm rãi nói.- Ta chỉ sợ trong một lúc không thể dẫn nàng đi tham quan hết. Nên ta mới chọn nơi đẹp nhất của Trùng Hoa viên để dẫn nàng tới.

_ Nơi đẹp nhất?- Trong giọng nói của Lôi Vi có lẫn khuất tiếng cười.

_ Đúng vậy!- Phúc Tuần gật đầu.- Nàng chờ ta một chút!

Nói đoạn Phúc Tuần chậm rãi cầm sấp giấy có đủ màu sắc và túi gạo nếp đã được xay mịn vào trong nhà trước sự khó hiểu của Lôi Vi. Còn lại một mình đứng giữa không gian có chút quen thuộc, nàng lại nhớ về buổi chiều hôm ấy, buổi chiều lần đầu tiên nàng bước vào biệt viện này. Nàng còn nhớ rất rõ, khi nhìn lên cửa viện nàng thấy biển để tên viện vẫn còn trống. Lúc nãy bước vào nàng không để ý nên cũng không biết viện đã được đặt tên hay chưa. Tử vi nở rộ rợp một màu hồng nay đã không còn nữa. Giờ chỉ còn lại một màu xanh úa tàn nhưng nó vẫn đậm chất thơ. Nàng tự hỏi, nếu buổi chiều hôm ấy nàng nhận lời, có phải mọi chuyện đã khác? Quả thật nhân sinh khó lường trước mọi việc.

_ Nào!

Chất giọng Phúc Tuần chợt vang lên khiến Lôi Vi khẽ giật mình. Trong buổi chiều hôn ám của mùa đông, bạch y nam tử ấy như khiến cảnh sắc nơi đây trở nên đẹp đẽ, sáng rỡ, vạn vật như trở nên sinh động và tràn đầy sức sống. Chàng tiến về phía nàng với nụ cười tươi trên môi khiến nàng không khỏi thất thần.

_ Cùng ta ra hậu hoa viên.

Có chút giật mình, Lôi Vi đưa mắt nhìn Phúc Tuần lúc này đang đứng ngay trước mặt mình. Vội định thần lại, nàng gật đầu rồi theo chàng bước đi.

Một con đường nhỏ lát đá bọc hậu bên phía phải của ngôi nhà. Men theo con đường này cả hai nhanh chóng tiến đến một hồ nhỏ với những hàng liễu rũ xuống và nhịp cầu trắng nối giữa hai bờ. Đứng từ trên cầu, Lôi Vi có thể nhìn bao quát toàn bộ khung cảnh của hồ. Hàng liễu xanh đang chờ đợi người thương, xa xa là một mô đất khá cao mô tả một ngọn đồi thấp. Mô đất nhấp nhô trông thật sống động khiến nàng cứ ngỡ nó là thật. Chút hùng vĩ, chút nên thơ khiến cho những ai dường chân lại nơi này đều không nỡ rời đi và có chút gì đó tiếc nuối. Qua khỏi cây cầu, trước mặt cả hai là một hang đá. Địa hình bên này dường như khá cao so với bên kia. Đảo mắt nhìn xung quanh một lượt, nàng nhanh chóng cùng chàng bước vào trong hang. Nhìn vào kết cấu và độ kiên cố của hang đá này, nàng đoán, nó không phải là nhân tạo. Tiếng nước nhỏ xuống đất vang lên rất to và rõ ràng. Bầu không khí có chút ẩm ướt khiến nàng khẽ run lên. Tiến vào sâu bên trong, nàng có thể nhìn thấy ánh sáng mờ mờ. Dường như, ánh sáng đã bị chắn lại. Nàng nheo mắt lại để nhìn rõ hơn nhưng vô lực.

_ A!

Chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, Lôi Vi đã thấy toàn thân mình chao đảo về phía sau. Nhưng rất nhanh sau đó, một bàn tay mạnh mẽ đã kịp kéo nàng lại. Chẳng mấy chốc mái đầu nàng đã tựa hẳn vào một vồng ngực rộng lớn. Mùi hương nam tính, mạnh mẽ tỏa ra từ người Phúc Tuần khiến đầu óc nàng trở nên váng vất. mang theo đó là một cơn sóng thủy triều thật khó tả trong lòng nàng.

_ Nàng không sao chứ?- Chất giọng của Phúc Tuần ngập tràn lo lắng.

_ Không sao! Chỉ là tôi trượt chân thôi.

Vừa dịch đầu ra khỏi người Phúc Tuần, Lôi Vi vừa trả lời. Nàng giờ thật không dám ngẩng đầu lên nhìn chàng. Cũng may cả hai hiện vẫn đang ở trong đá nếu không có lẽ nàng đã tự đào cho mình một cái lỗ để chui xuống rồi.

Không gian xung quanh chợt ngưng đọng. Ngoài tiếng nước ra, Lôi Vi tuyệt không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào cả. Sự tò mò của nàng càng tăng lên cao. Khẽ ngước nhìn, nàng nhận ra Phúc Tuần đang nhìn nàng khá chăm chú. Đưa mắt quan sát xung quanh, gương mặt nàng càng đỏ hơn khi biết rằng họ đang đứng thuận chiều ánh sáng. Điều đó đồng nghĩa với việc có khả năng chàng đã nhìn thấy gương mặt đỏ ửng của nàng. Xem cách chàng nhìn nàng thế này, chắc rằng chàng đã thấy rất rõ ràng rồi.

_ Anh...anh nhìn gì thế?

_ Ta đang nghĩ...ta có nên là sắc lang không?!

_ Hả?- Lôi Vi ngạc nhiên nhìn Phúc Tuần.

Nhìn bộ dạng của Lôi Vi, Phúc Tuần không tài nào nén nổi tiếng cười. Tiếng cười của chàng nhanh chóng vang khắp cả hang đá. Vì bị dội lại nên nó vừa to hơn bình thường lại có chút ma quái khiến nàng không khỏi nhăn mặt.

_ Ta chỉ đùa thôi mà! Nào!

Dứt câu, Phúc Tuần chậm rãi khoác lấy vai Lôi Vi. Để tránh nàng bị trượt ngã lần nữa, lần này, chàng lùi về phía sau nàng một bước. Bước chân của cả hai dường như cũng trở nên chậm hơn. Khẽ nghiên đầu về phía sau một chút, nàng lén đưa mắt quan sát chàng. Nhưng tất cả những gì nàng nhìn thấy chỉ là vồng ngực rộng và rắn chắc của chàng. Nhớ lại cảnh bị trượt lúc nãy, nàng vẫn không khỏi thấy ngượng. Hít một hơi thật sâu, nàng thôi không nhìn nữa.

Tia sáng mỏng manh dần trở thành một khoảng ánh sáng trước mặt hai người. Nhưng vì nhờ có những sợi dây Thường xuân buông xuống nên ánh sáng đã giảm đi phần nào. Chậm rãi đưa tay lên vén tấm rèm Thường xuân, Phúc Tuần dẫn Lôi Vi tiến về phía trước.

Một khung cảnh đẹp chẳng khác nào chốn thần tiên hiện ra ngay trước mắt Lôi Vi. Từng hàng, từng hàng cây Phù dung cao chưa quá đầu người. Màu đỏ xen lẫn với màu xanh chẳng khác nào gương mặt người thiếu nữ đang e ấp nấp sau tán lá. Hoa Phù dung đang vào mùa rợp một màu đỏ khiến nàng không khỏi ngạc nhiên. Từng cánh hoa rung rinh trong gió hệt như những nàng vũ công ngây thơ nhưng cũng không kém phần gợi cảm đang khéo léo khoe dáng qua điệu vũ. Hình ảnh trước mắt nàng thật kỳ diệu. Nàng thật không thể tưởng tượng được rằng lại có một nơi nên thơ đến vậy.

Nhìn ánh mắt vụt sáng đầy ngạc nhiên của Lôi Vi, lòng Phúc Tuần không khỏi vui sướng. Cuối cùng, sau nhiều ngày ủ rũ, chàng đã được nhìn thấy nụ cười rạng rỡ, ngọt ngào và đáng yêu của nàng. Nụ cười tươi của nàng khiến lòng chàng nhảy múa vui mừng. Thật chàng không biết diễn tả cảm xúc của mình lúc này như thế nào nữa. Chàng chỉ biết rằng, chỉ cần nàng vui chàng đã cảm thấy hạnh phúc rồi. Và chàng nguyện làm tất cả để nhân niềm vui, hạnh phúc của nàng lên gấp nhiều lần. Giờ chàng hiểu được phần nào tại sao U vương không tiếc công sức để có được nụ cười của nàng Bao Tự. Hít một hơi thật sâu, chàng chậm rãi rút từ trong tay áo ra một cuộn giấy rồi mở ra đưa tới trước mặt nàng.

Hình ảnh một thiếu nữ đang nằm ngủ bên những cánh hoa Phù dung đang nở rộ hiện ra trước mắt Lôi Vi khiến nàng không khỏi ngạc nhiên. Vội quay sang nhìn Phúc Tuần, nàng nhận ra chàng đang nhìn nàng với đôi mắt nồng ấm. Môi chàng khẽ cong lên tạo thành một nụ cười rất đỗi dịu dàng.

Đón lấy bức tranh từ tay Phúc Tuần, Lôi Vi không khỏi trầm trồ. Hình ảnh rồi màu sắc kết hợp với nhau rất hài hòa. Nét vẻ lại thanh thoát nhẹ nhàng càng khiến bức họa thêm hoàn mỹ. Lại thêm chất liệu giấy là giấy Tuyên Thành càng khiến bức tranh trở nên hoàn mỹ. Đôi mắt nàng trở nên tập trung hơn khi nhìn vào người thiếu nữ đang ngủ. Hình ảnh chân thật sống động, nàng tựa hồ như đang nhìn thấy chính mình.

“Sương giáng đáo trung viên

Mộc liên khai nhất biện

Mỹ nhân như Phù dung

Quân tử hóa cuồng thư*”

Chất giọng trầm khẽ ngâm nga thu hút sự chú ý của Lôi Vi. Đến khi Phúc Tuần ngâm xong, nàng mới nhận ra chàng chính là ngâm bài thơ đề trên bức họa.

_ Tôi không biết bình thơ đâu!- Vừa cười, Lôi Vi vừa nói.

_ Như thế lại hay!- Chất giọng Phúc Tuần trở nên bông đùa.- Nàng không biết bình thơ như vậy nếu ta có chê nàng, nàng cũng không biết.

_ Hả? Anh...

Không nói được câu nào, Lôi Vi đưa tay lên đánh Phúc Tuần tới tấp. Trong khi đó chàng vừac cười vừa đưa tay lên đỡ đòn của nàng.

_ Nàng nghĩ rằng ta đang chê nàng thật sao?- Túm lấy tay Lôi Vi, Phúc Tuần nhìn thẳng vào mắt nàng.- Trong lòng ta nàng là đẹp nhất, hoàn mỹ nhất.

Gò má của Lôi Vi đỏ ứng lên. Nàng nhanh chóng cụp mắt xuống vì ngượng.

_ Ai...ai mà tin được lời nói của nam nhân các người chứ. Chỉ được cái dẻo miệng, giỏi nịnh.

Cong khóe môi lên, Phúc Tuần chậm rãi thả tay của Lôi Vi ra rồi nâng gương mặt nàng lên.

_ Ta chỉ dẻo miệng khéo nịnh với nữ tử mà để tâm thôi.

Không tránh được ánh mắt của Phúc Tuần, gương mặt của Lôi Vi đã đỏ lại càng đỏ hơn. Nàng thật không biết bản thân nên làm gì lúc này cả.

_ Đi nào! Ta còn có thứ muốn tặng nàng.

Dứt câu, Phúc Tuần nắm tay Lôi Vi rồi kéo nàng xuống dưới chân hang. Lúc này nàng mới để ý giữa cánh đồng, cách nơi họ đứng không xa có một mô đất khá cao, trên đó có một cái đình nhỏ. Băng qua một con đường lát đá nhỏ, họ nhanh chóng tiến vào giữa cánh đồng vào trong đình. Từ đây, nàng có thể tha hồ nhìn bao quát cánh đồng Phù dung. Từ trên cao nhìn xuống, cánh đồng thật sự tươi đẹp ngoài sức tưởng tượng của nàng.

Lần đầu tiên nàng nhìn thấy Phù dung chính là tại Chiêu Anh hầu phủ. Nhưng khi ấy Phù dung vẫn chưa vào mùa khai hoa. Và cây Phù Dung trong vườn cũng không nhiều để tạo nên một cánh đồng như thế này. Nghĩ đến đây, nàng không khỏi chau mày khó hiểu.

_ Làm sao anh có thể tạo ra cánh đồng Phù dung này được?- Lôi Vi quay về phía Phúc Tuần hỏi.

_ Đất của Trùng Hoa viên vốn tươi tốt, rất thích hợp để trồng Phù dung. Nên từ thời nó còn là của phụ hoàng ta, phụ hoàng ta đã trồng không ít Phù dung trong vườn. Sau khi phụ hoàng tặng ta vườn này. Ta liền nghĩ, Phù dung rất đẹp nhưng nếu tập trung lại một chỗ không phải sẽ đẹp hơn sao? Nghĩ là vậy nhưng phải đến đầu năm ngoái, ta mới thực hiện được ý định này. Khi ấy, ta muốn tổng sửa sang lại Trùng Hoa viên. Trong lúc nghĩ ngợi, ta tình cờ đi vào hang động này. Qua khỏi hang động, ta nhìn thấy một vùng đất rộng ngay bên dưới chân hang. Ta thật không ngờ trong Trung Hoa viên lại sót một nơi như thế này. Vậy là ta thực hiện ý định của mình. Đắp một mô đất thật cao ở giữa vùng đất rồi sau đó xây cái đình nhỏ này cuối cùng là chuyển tất cả Phù dung trong vườn đến đây. Ta căn dặn thợ làm vườn thật kỹ, ngoài việc chăm sóc tốt cánh đồng này còn phải để Phù dung không được cao quá đầu người và các cây phải cao gần bằng nhau. Như vậy từ trên nhìn xuống mới có cảm giác như một cánh đồng.

_ Nhưng...năm ngoái chẳng phải anh còn đang dẹp thảo khấu phía Nam sao? Làm sao có thời gian để làm việc này được?

_ Ta nhờ Thất đệ!- Phúc Tuần chậm rãi trả lời.

Khẽ gật đầu, Lôi Vi lại quay về với mỹ cảnh trước mắt. Sắc chiều càng buông xuống, sắc đỏ của Phù dung càng đậm.

_ Phù dung một ngày đổi màu ba lần. Đến tối sẽ tàn úa.- Chất giọng của Lôi Vi có chút thương cảm.- Đứng đây ngắm nhìn nó, giờ tôi đã hiểu tại sao nó lại được ví như phận hồng nhan. Hồng nhan bạc mệnh!

_ Nhưng nàng là đóa Phù dung đẹp nhất. Vĩnh viễn không bao giờ tàn.

Dứt câu, Phúc Tuần chậm rãi tiến lại chiếc bàn nhỏ đặt giữa đình. Trên bàn chính là Cổ cầm Ngô đồng chàng mua từ Yên Khâu. Mỉm cười thật tươi, chàng chậm rãi gảy lên những thanh âm đầu tiên. Thanh âm chậm rãi không quá nhanh. Tiếng nhạc réo rắc nghe tựa như sự háo hức của thiên nhiên khi đất trời vào xuân. Đây đó nàng còn nghe thấy tiếng tuyết rơi khẽ. Nghe kỹ hơn, nàng nhận ra đó là bản Dương xuân bạch tuyết [2]. Nàng từng nghe bà nội của nàng chơi bài này. Bài này tiết tấu khá nhanh nhưng chàng đã đánh chậm lại khiến bản nhạc như ngân nga vang vọng mãi. Tiếng đàn bay xa hòa vào thiên nhiên càng khiến nơi này đậm chất tình.

Nhìn phong thái đánh đàn của Phúc Tuần, trái tim Lôi Vi bỗng lỗi một nhịp. Nhìn chàng thật giống như một văn nhân mặc khách hơn là một Vương gia cao quý. Thoải mái, không gò bó. Lúc này đây sự vương giả toát ra từ người chàng như một vầng hào quang tôn lên vẻ đẹp của chàng. Khẽ quay đi nàng giấu một nụ cười e ấp của một thiếu nữ tuổi vẫn đang lớn.

Trong ánh chiều tà, nụ cười duyên của người thiếu nữ khiến bản nhạc của người quân tử chợt đánh mất một nhịp...

-------------------------------

[1] Cô thôn: thôn nhỏ nằm tách biệt, cô đơn.

[2] Dương xuân bạch tuyết: một bản nhạc dành cho Cổ cầm.

*Sương giáng đến trong vườn

Phù dung nở từng cánh

Mỹ nhân như phù dung

Quân tử biến thành chàng khùng

---------------------------------

Hết chương 36

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.