Thọ Thủy năm thứ 2, triều Yên Khâu
Ánh sáng tràn ngập. Ngự hoa viên tràn ngập sắc màu. Theo gió, hương thơm những loài hoa khác nhau quyện hòa lại vào nhau tạo nên một mùi hương thật đặc biệt không thể có ở những mùa còn lại trong năm. Một sức sống mới đang ngập tràn nơi đây.
Tiếng chim líu lo đâu đó khiến cả Ngự hoa viên rộng lớn có âm thành hơn hẳn. Ngồi trong đình nghỉ mát, Anh Đức Hoàng đế chăm chú ngắm nhìn Tề phi đang ru ngủ Ngạo Dương, đứa con trai thứ năm của Ngài mới ra đời cách đây hơn một tháng trước. Tuy lòng còn nhiều bộn bề nhưng khi ở bên cạnh hài tử, không phụ mẫu nào không vui mừng và cảm thấy lo toan đều tan biến.
_ Hoàng thượng!- Vừa ngắm nhìn Ngạo Dương, Tề phi vừa mỉm cười nói.- Người nhìn xem, Ngạo Dương ngủ trông thật đáng yêu.
_ Đúng vậy!- Anh Đức Hoàng đế cười nói.- Đôi lông mày của con trông rất giống nàng.
_ Còn cái miệng thì giống Hoàng thượng!
Phu một câu, thê một câu. Cứ vậy họ hết lời khen ngợi đứa con nhỏ của mình. Nhìn Tề phi, lòng Anh Đức Hoàng đế ấm áp đôi phần. Trong cung cấm này xem ra chỉ còn sót lại Tề phi là chưa bị sự tranh giành quyền lực cuốn vào mà thay đổi bản thân. Nàng chỉ mới theo Ngài 2 năm vậy nên tính cách vốn có của mình, nàng vẫn còn giữ được. Nhưng chỉ vài năm nữa thôi...Nghĩ đến đó, phải kiềm lắm, Ngài mới nén được tiếng thở dài.
_ Hoàng thượng!- Bên ngoài, Bùi Tổng quản vọng tiếng vào.
_ Có chuyện gì?
Nghe Anh Đức Hoàng đế hỏi, Bùi Tổng quản vội tiến vào.
_ Khởi bẩm Hoàng thượng! Sứ thần đi Lăng quốc đã trở về hiện đang đợi ở Đại điện.
Nghe vậy, Anh Đức Hoàng đế vội quay về phía Tề phi. Nhưng Ngài còn chưa kịp lên tiếng, nàng đã mỉm cười nói:
_ Hoàng thượng! Chính sự quan trọng! Ngài mau đi đi! Đừng lo lắng cho mẫu tử thần thiếp.
_ Vậy được!- Anh Đức Hoàng đế gật đầu.- Mẫu tử nàng hãy về Côn Thủy cung nghỉ ngơi sớm. Ta sẽ quay lại sau.
Dứt câu, Anh Đức Hoàng đế nhanh chóng rời khỏi cái đình nhỏ để lại phía sau tiếng tung hô của Tề phi:
_ Cung tiễn Hoàng thượng!
Từ Ngự hoa viên đến Đại điện không quá xa nên chỉ mất một khoảng thời gian ngắn Anh Đức Hoàng đế đã về đến Chính Khiết điện. Từ xa, các cung nữ, thái giám nhìn thấy Ngài đều cúi người thi lễ đến khi Ngài khuất hẳn sau cánh cửa.
_ Hoàng thượng vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!
_ Miễn lễ!
_ Tạ Hoàng thượng!
Tiếp sau đó, Anh Đức Hoàng đế đưa mắt ra hiệu. Ngay lập tức Bùi Tổng quản cùng đám cung nữ có mặt bên trong rời đi và đóng cửa lại.
_ Tình hình thế nào rồi?
_ Hồi Hoàng thượng! Quốc chủ Lăng quốc đã chấp nhận cho ta tiến quân và dựng trại ở biên giới phía Bắc nước họ rồi ạ.
Như đoán trước được điều này, Anh Đức Hoàng đế khẽ nhếch miệng lên cười.
_ Bọn họ buộc phải đồng ý. Thục quốc đã chiếm được lãnh thổ của tộc người Hạ, Trì quốc. Vậy nên giờ Lăng quốc trở thành nước có đường biên giới chung với Thục quốc. Thục quốc vốn không phải là nước thích động binh đao nhưng một khi động vào, Lăng quốc chống cự không nỗi.
_ Hoàng thượng! Nguy cơ Thục quốc chiếm Lăng quốc không phải không có. Nhưng Lăng quốc là thuộc quốc của chúng ta. Thục quốc dựa vào lí do gì để xâm chiếm Lăng quốc?
_ Dựa vào lí do bất kỳ Hoàng đế nào cũng muốn làm bá chủ, độc chiếm thiên hạ.
Từng câu, từng chữ của Anh Đức Hoàng đế vang lên khiến vị sứ thần kia lạnh buốt xương sống. Trong phút chốc, ông ta nhận ra được rằng vị Hoàng đế trẻ tuổi của mình có tham vọng ôm cả thiên hạ hơn bất kỳ ai.
_ Được rồi! Khanh lui ra đi!
Nghe vậy, vị sứ thần kia vội cúi đầu.
_ Thần xin cáo lui!
Ngay khi sứ thần vừa đi khỏi, Anh Đức Hoàng đế đã sai Bùi Tổng quản lập tức gọi Đại Tư Mã Doãn Hoàng Thịnh, Tướng quân Chu Liêm tiến cung để cùng bàn sách lược. Chẳng biết ba người này nghị sự bao lâu, chỉ biết rằng khi mặt trời đã ngả về phía Tây bọn họ mới thống nhất được ý kiến và đối sách.
_ Đến lúc đó...- Vừa nói, Anh Đức Hoàng đế vừa nhìn ra ngoài cửa sổ.-...chúng ta sẽ tạo nên một vụ việc rồi san bằng Lăng quốc.
Chất giọng trầm ổn nhưng chứa không ít lãnh khí khiến căn phòng này trở nên lạnh lẽo gấp bội phần. Song điều đó dường như cũng không thể nào xua đi được khí thế hừng hực của quân thần đang có mặt tại đây.
_ Hoàng thượng!- Đại Tư Mã Doãn Hoàng Thịnh lên tiếng.- Vì sự nghiệp thống nhất thiên hạ chúng thần sẽ dốc hết sức mình phò tá Người.
Sau câu nói đó hai vị tướng lập tức quỳ xuống.
_ Ngô Hoàng vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!
Cùng lúc này, từ bên ngoài Bùi Tổng quản vội bước vào.
_ Hoàng thượng! Có thư mật báo từ Tân Thục.
Anh Đức Hoàng đế vội quay người lại và đón lấy bức thư từ tay Bùi Tổng quản.
Hai vị Tướng bên dưới chả biết trong thư viết gì chỉ biết gương mặt anh tuấn của vị Hoàng đế trẻ tuổi kia rất nhanh chóng đã sa sầm xuống.
_ Hoàng thượng!- Chu Tướng quân bạo gan lên tiếng.- Mật thám báo về tình hình Tân Thục thế nào vậy ạ?
_ Tân Thục có hỷ sự! Linh Thân vương Mạnh Phúc Tuần thành thân với Ngọc Nhạn Công chúa, con gái của Doãn Thân vương.
_ Doãn Thân vương?- Đại Tư Mã Doãn Hoàng Thịnh khẽ chau mày.- Chính là vị Vương gia đã bị chúng ta giết chết dưới thời tiên đế sao ạ?
_ Đúng vậy!- Anh Đức Hoàng đế khẳng định.
Gương mặt của Anh Đức Hoàng đế lập tức đóng băng. Nó lạnh còn hơn cả băng vạn năm. Cuộc chiến này xem ra không thể không chiến nhưng xem chừng nó sẽ không đến nỗi khó khăn.
*
Thành Thụy thứ 26, triều Tân Thục
Mùa xuân cuối cùng cũng đã về. Nắng chan hòa ấm áp giúp cây cối thuận lợi sinh sôi phát triển và mang theo sức mạnh của sự sống. Trong Ngự hoa viên từng đàn chim vui vẻ bay lượn, từng đàn bướm nhẹ nhàng đậu trên những bông hoa đang rộ nở. Tất cả trở thành một bức tranh sinh động có sức lay động lòng người...
Trong cung, sắc đỏ của hỷ sự dường như tràn ngập khắp nơi khiến Lôi Vi cảm thấy nhức mắt vô cùng. Mấy ngày nay ngoại trừ những lần lên lớp ra còn nàng cứ ở mãi trong Xuân Hoa viện. Nàng thật sự không muốn nhìn thấy hôn sự này. Nàng không muốn và cũng không có đủ dũng khí để đối mặt với thực tại.
Từ ngày xảy ra chuyện đến ngày cử hành đại hôn của Phúc Tuần là hôm nay, mọi thứ diễn ra chưa quá mười ngày. Nhưng Lôi Vi lại có cảm giác bản thân đã trải qua mấy chục năm. Dường như những biến đổi cảm xúc lớn nhất của con người nàng đều đã trải qua. Phẫn nộ. Tức giận. Đau đớn. Thống khổ. Bất cần. Một cái chớp mắt không ngờ mọi chuyện lại vượt xa sức tưởng tượng của nàng.
Bầu không khí trong Hoàng cung dường như náo nhiệt lên từng ngày. Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi đâu đâu trong Hoàng cung cũng thấy kết hoa chúc đỏ thắm, dán đầy chữ hỷ. Lôi Vi đoán chắc đám cưới này sẽ linh đình lắm đây. Không linh đình sao được khi Tân lang là con trai đang được Hoàng đế đương triều yêu mến còn Tân nương lại là cháu gái được Thái hậu yêu thương. Đây có thể là bữa tiệc đám cưới xa hoa nhất được tổ chức cho các con của Định An Hoàng đế cũng nên.
Càng nghĩ, Lôi Vi càng mỉm cười. Nụ cười thật cay đắng. Khi còn ở thời hiện đại, nàng cũng giống như các bạn đồng trang lứa của mình, mơ về những câu chuyện cổ tích. Những chàng Hoàng tử và những nàng Công chúa xinh đẹp, cùng với đó là câu chuyện tình lay động lòng người. Nàng từng ước rằng, sau này khi lớn lên, nàng sẽ gặp được chàng Bạch mã Hoàng tử. Rồi cả hai sẽ viết nên câu chuyện cổ tích cho riêng mình. Và kết thúc của họ sẽ là một đám cưới đẹp như truyện cổ tích. Đến khi đọc các tiểu thuyết ngôn tình, nàng ước mình cũng có thể gặp được một soái ca như vậy: đó có thể là một tổng tài khí chất bất phàm; hoặc một thiên tài lạnh lùng ngay từ lần đầu nhìn thấy, nhưng ấm áp vô cùng; cũng có thể là một soái ca tao nhã, chững chạc...nàng mơ mộng nhiều thậm chí có lúc phi thực tế như vậy đấy. Đến khi bị đưa tới thời đại này và gặp Phúc Tuần nàng mới hiểu chỉ cần hai người yêu nhau bằng cả tấm chân tình là đủ rồi. Còn những thứ kia đều không quan trọng.
Bên cạnh chàng, nàng cũng lo lắng và sợ đến một ngày nào đó hai người sẽ phải chia xa mãi mãi. Song chưa bao giờ nàng không toàn tâm toàn ý yêu chàng. Vậy nên, nàng cũng luôn khát khao hai người sẽ có một cái kết viên mãn. Chàng từng nói muốn chờ nàng lớn lên thêm tý nữa, chờ nàng đến một trong những tuổi đẹp nhất của người thiếu nữ, tuổi 18, chờ đến khi nào nàng hoàn toàn chắc chắn về tình cảm của hai người, đến khi ấy chàng sẽ xin Hoàng thượng ban hôn cho hai người. Chỉ còn khoảng bảy tháng nữa thôi nàng sẽ được 18 tuổi vậy mà họ lại không thể chờ được. Càng nghĩ nàng càng xót lòng. Trái tim dường như bị co rút liên hồi khiến nàng cảm thấy khó thở vô cùng.
Bên ngoài Xuân Hoa viện, tiếng xôn xao lại nổi lên. Nàng không muốn nghe cũng không muốn nhìn thấy bất kỳ điều gì vào lúc này. Nàng thật sự không chịu đựng nổi. Không nghĩ ngợi nhiều, nàng vội chạy ra khỏi Xuân Hoa viện. Sự kiềm chế mấy ngày nay cuối cùng cũng đã đi đến giới hạn. Nước mắt nàng bắt đầu thi nhau tuôn ra như thác đổ...
*
Hôn lễ của Phúc Tuần được tổ chức tại Linh Vương phủ. Đội rước dâu sẽ xuất phát từ Lạc Nhạn cung đi qua Nam môn Chu Tước rồi tiến thẳng đến phủ đệ của chàng. Suốt cả chặng đường đi, đội kèn trống nổi nhạc liên tục làm huyên náo cả con đường.
Đoàn rước dâu nhanh chóng rời khỏi Hoàng cung, đến chốn đô hội dưới chân thiên tử. Dân chúng trong thành lập tức dạt vào hai bên đường để họ đi qua. Đoàn đi tới đâu mọi người liền vỗ tay hưởng ứng đến đó. Vài ba đứa trẻ tụ lại thành một nhóm chạy theo sau đoàn rước mà đùa nghịch. Có lẽ đã lâu lắm rồi kinh thành mới có một đám cưới linh đình như lễ hội như thế này. Trong thâm tâm dân chúng, ai cũng nghĩ rằng vì Linh Thân vương lập được đại công cho đất nước nên được ban hôn. Vậy nên đây không phải là chuyện đã vui lại càng vui hay sao? Chỉ cần bấy nhiêu đó thôi cũng đủ để bọn họ vui lay cùng đôi uyên ương này rồi. Cứ thế đoàn người hò reo chúc phúc cho cặp đôi này.
Kiệu dừng ngay cổng lớn của Linh Vương phủ, mọi người trong phủ nhanh chóng hướng ra ngoài chờ đợi sự xuất hiện của Tân nương. Đứng bên cạnh Phúc Tuần, Phúc Khải chậm rãi đặt tay mình lên vai chàng. Hỷ nương [1] chậm rãi vén rèm lên rồi đỡ Tân nương bước ra. Phúc Tuần chậm rãi cầm lấy một đầu của hoa chúc kết bằng vải đỏ rồi dẫn Ngọc Nhạn vào hỷ đường [2]. Đi tới đâu tiếng chúc mừng của các huynh đệ tỷ muội, của các vị quan trong triều vang lên tới đó. Mỗi người một câu khiến bầu không khí trong sân nhộn nhịp, rộn ràng hẳn lên.
_ Chúc mừng Linh Thân vương! Chúc mừng Ngọc Nhạn Công chúa!
_ Chúc hai người vĩnh kết đồng tâm [3]! Bách niên hảo hợp [4]!
Những lời chúc ấy đối với Phúc Tuần mà nói chẳng khác nào là hoa ngôn xảo ngữ [5]. Thật sáo rỗng! Nếu Tân nương hôm nay là Lôi Vi, chàng chắc chắn sẽ cười thật tươi để đáp lại lời chúc đó. Nhưng giờ, khóe miệng chàng lười biếng không chịu cong lên. Miễn cưỡng lắm chàng đành gật đầu đáp lễ cho có.
Đứng trước bàn thờ, Phúc Tuần có cảm giác mình như khúc gỗ, chủ hôn nói gì chàng làm theo đó, chẳng quan tâm nó có ý nghĩa như thế nào.
_ Nhất bái thiên địa!
Cả hai xoay về phía cửa lớn vái ba vái rồi lại quay vào.
_ Nhị bái cao đường!
Cả hai hướng lên hỷ đường rồi lại tiếp tục vái ba vái.
_ Phu thê giao bái!
Phúc Tuần và Ngọc Nhạn quay mặt về phía nhau. Miễn cưỡng chàng hơi cong môi lên một chút để bên trong khăn trùm đầu nhìn ra, nàng không phải buồn tủi.
_ Động phòng hoa chúc!
Gọi là động phòng hoa chúc nhưng trên thực tế, Ngọc Nhạn được nô tỳ của mình, Lệ Uyên dìu vào bên trong. Nàng sẽ ngồi trong đó cho đến khi tiệc rượu kết thúc. Khi ấy, Phúc Tuần sẽ vào phòng, mở khăn trùm đầu của nàng, sau đó cả hai sẽ uống rượu giao bôi. Làm xong tất cả, những khâu đó Ngọc Nhạn sẽ chính thức trở thành thê tử của chàng.
Trong phòng, Ngọc Nhạn im lặng chờ đợi. Môi nàng ngọt ngào cong lên. Một cảm xúc dâng trào. Có lẽ, đó là hạnh phúc. Bên ngoài tiếng huyên náo của mọi người càng khiến nàng phấn chấn tinh thần.
Bỗng nhiên tiếng cửa phòng kêu lên khiến Ngọc Nhạn không khỏi ngạc nhiên song nàng vẫn không mở khăn trùm đầu lên.
_ Ngọc Nhạn!
Chất giọng trong trẻo quen thuộc vang lên khiến Ngọc Nhạn không khỏi ngạc nhiên. Nàng vội vén khăn che mặt lên nhìn. Quả nhiên là Thiên Phương Công chúa đang đứng trước mặt nàng.
_ Tỷ tỷ!
Không nói gì, Thiên Phương Công chúa chậm rãi tiến về phía Ngọc Nhạn. Khi nghe tin Phúc Tuần phải lấy nàng ta, nàng đã tức tốc trở về Hoàng cung. Không phải để dự hỷ yến [6] này mà chính là để ngăn cản nó. Nhưng cuối cùng nó vẫn diễn ra. Bởi người ngăn cản nàng chính là Phúc Tuần. Nàng còn nhớ rõ thái độ kiên quyết của đệ đệ mình hôm ấy.
“_ Tỷ tỷ! Tỷ không cần làm như thế!- Chất giọng của Phúc Tuần kiên quyết.- Đệ đã quyết định rồi, đệ sẽ thành thân với Ngọc Nhạn.
Nghe Phúc Tuần nói, Thiên Phương Công chúa cả kinh. Nàng thật không muốn tin vào tai mình.
_ Nhưng đây là hạnh phúc cả đời của đệ. Tỷ không thể trơ mắt đứng nhìn như thế này được.
_ Hạnh phúc của đệ có lẽ cần phải được thử thách để bền chặt, để trân trọng. Nó chỉ đến với đệ muộn hơn so với dự tính mà thôi.
Nghe trong ý tứ của Phúc Tuần, Thiên Phương Công chúa ngẫm ra ý khác song vẫn hồ nghi. Nàng đưa mắt nhìn chàng ý dò hỏi.
_ Đệ không thể nào từ bỏ Vi Nhi được! Giờ nàng ấy đang chịu tổn thương, đang rất giận đệ. Thậm chí nàng ấy đã buông tay đệ. Nhưng đệ không cách nào từ bỏ nàng ấy được. Đệ sẽ chờ! Chờ đến khi nào Vi Nhi chấp nhận đệ một lần nữa. Tích thủy xuyên thạch [7]! Đệ tin vào điền đó.
_ Vậy còn Ngọc Nhạn? Muội ấy cũng là nữ nhi, cũng là người yêu đệ sâu sắc. Đệ làm như vậy, đệ nghĩ rằng muội ấy không chịu tổn thương sao?
Khẽ nhắn mắt Phúc Tuần quay đi. Chàng hiểu Ngọc Nhạn sẽ bị tổn thương. Nhưng trái tim của chàng chỉ có một. Và nó đã toàn tâm toàn ý yêu Lôi Vi. Chàng làm sao có thể san sẻ nó cho Ngọc Nhạn được? Có lẽ giờ, ngoài hai chữ “trách nhiệm” ra chàng không thể cho nàng điều gì.
_ Đối với Ngọc Nhạn, đệ sẽ cố gắng giảm sự tổn thương của muội ấy xuống mức thấp nhất có thể. Vì đệ không thể trao trái tim mình cho muội ấy nên đây có lẽ là cách bù đắp tốt nhất.
Thiên Phương Công chúa hiểu, giờ, đây là cách tốt nhất. Song Ngọc Nhạn...
_ Ta chỉ hy vọng Ngọc Nhạn chịu an phận. Đệ cũng đã biết Ngọc Nhạn...- Thiên Phương Công chúa cố nén tiếng thở dài.
_ Đệ biết! Cưới muội ấy về, đệ hy vọng đến một ngày nào đó muội ấy sẽ từ bỏ được tà tâm. Đệ tuy không thể trao cho muội ấy trái tim mình nhưng sẽ cố gắng dùng sự khoan dung để đối xử với muội ấy.
_ Cố lên! Ta sẽ ủng hộ đệ!- Vừa nói, nàng vừa mỉm cười.- Về phía Lôi Vi, đệ nên thư thả để nàng ấy có tinh thần trở lại. Chuyện này không thể gấp được. Ta sẽ nghĩ cách lâu dài cho hai người.
Phúc Tuần chậm rãi quay về phía Thiên Phương Công chúa và mỉm cười.
_ Cảm tạ tỷ tỷ!”
_ Tỷ tỷ! Tỷ đến chúc mừng muội sao?
Câu hỏi của Ngọc Nhạn cắt ngang dòng ký ức của Thiên Phương Công chúa.
_ Trước mặt ta, ngươi không cần phải trưng bộ mặt ngây thơ đó đâu. Nó không hợp với ngươi!
Đúng vậy! Ngọc Nhạn biết Thiên Phương Công chúa đã nhìn khá rõ mình nên nàng cũng chẳng cần giấu diếm làm gì.
_ Vậy thì đã sao?- Mỉm cười ngọt ngào, Ngọc Nhạn bình tĩnh đáp.- Tỷ xem muội đã bước chân vào Linh Vương phủ rồi này. Hơn nữa còn là đường đường chính chính, không ai có thể ngăn cản, bao gồm cả tỷ.
_ Ngươi thật xảo quyệt! Ngươi rốt cuộc đã dở trò gì với đệ đệ ta khiến nó phải rước ngươi về phủ?
Biết câu trả lời mình nhận được sẽ không đúng sự thật, song Thiên Phương Công chúa vẫn không thể nào nén được mà hỏi.
_ Là chàng ấy say rượu rồi ân ân ái ái với muội, muội không cưỡng lại được, cũng không muốn cưỡng lại.
Thiên Phương Công chúa bật cười khe khẽ, lẩn khuất trong tiếng cười là sự mỉa mia.
_ Tính tình của đệ đệ ta, ta hiểu rõ hơn ngươi gấp mấy lần.
_ Vậy thì sao?- Ngọc Nhạn cứng giọng.- Tỷ hiểu rõ thì sao? Chàng ấy cũng đã làm rồi.
Nhìn gương mặt tới chết cũng không biết hối cải của Ngọc Nhạn, Thiên Phương Công chúa thật sự muốn cho nàng ta một bạt tai. Phải kiềm lắm nàng mới giữ được đôi bàn ta của mình. Không thể đổ dầu vào lửa được! Nàng cố đè nén cơn giận xuống.
_ Ngọc Nhạn! Đừng quên, ta là tỷ tỷ ruột, cùng lớn lên với Phúc Tuần. Tính tình đệ ấy như thế nào, ta hiểu rõ hơn ai hết. Vậy nên...ngươi đã làm gì thì tự kiểm điểm lại. Giữa ta và ngươi vốn không có trò cá cược nào hết. Nên đối với ta ngươi bước vào Linh Vương phủ này cũng chẳng có gì đáng để bận tâm, lo sợ hơn thua cả. Bởi vì...ngươi bước vào được thì nữ nhân khác cũng có thể bước vào được. Vì vậy, nếu muốn Phúc Tuần còn niệm tình cũ mà để ý đến ngươi một chút, ngươi hãy an phận cho ta. Ta tuy ở xa, nhưng nếu ngươi dám làm loạn Linh Vương phủ này lên, ta sẽ không để yên đâu.
_ Tỷ đang uy hiếp muội sao?- Gương mặt Ngọc Nhạn đầy thách thức.
Không nói gì, Thiên Phương Công chúa chỉ cong miệng lên rồi bước ra ngoài. Cánh cửa phòng được hai tỳ nữ chậm rãi khép lại vang lên một tiếng nghe thật thốn lòng...
*
Hoàng cung cuối cùng cũng đã được trả lại sự im ắng vốn dĩ phải có của mình. Đoàn rước dâu đi rồi, sự nhộn nhịp cũng theo đó mà đi mất. Thế nhưng lời bàn tán to nhỏ dường như vẫn còn. Đối với đám cung nữ trong cung, Linh Thân vương anh tuấn, điểm trai, văn võ song toàn chả khác nào hình mẫu lý tưởng. Dường như việc chàng ăn cơm trước kẻng với Ngọc Nhạn Công chúa cũng không thể làm suy suyễn hình tượng của chàng trong lòng họ. Thậm chí có cung nữ còn phán rằng:
_ Nam nhân mà! Phong hoa tuyết nguyệt [8] như thế cũng là chuyện bình thường thôi. Chỉ tiếc...người đó không phải là ta.
Đám cung nữ này nếu ở thời hiện đại đảm bảo được liệt vào nhón fan cuồng. Nghĩ vậy, Lôi Vi càng cảm thấy buồn cười. Nếu là ngày thường nàng sẽ cười đến độ đau cả ruột mất. Nhưng giờ, quả thật nàng cười không nổi. Ừ thì cười sao nổi chứ!
Tựa cằm vào lan can, Lôi Vi phóng tầm mắt ra xa. Trong mắt nàng dường như hiện lên một bạch y nam nhân quen thuộc đang che ô tiến về phía mình. Nàng còn nhớ một ngày sau khi đi viếng mộ Vũ Linh về, vì không muốn mọi người để ý nên nàng đã tìm một cái đình nhỏ khuất sau những tán cây cao mà ngồi thẫn thờ rồi khóc như mưa như gió. Phúc Tuần vừa mới đi sứ Yên Khâu về đã lật tung cả Ngự Hoa viên lên mới tìm được nàng. Nàng khi ấy trước sự ôn nhu, dịu dàng của chàng cảm thấy thật ấm áp. Cảm giác đó nàng mãi không quên. Nhưng giờ, vẫn tại nơi ấy, vẫn cảnh cũ song trong nàng chỉ còn lại sự lạnh lẽo mà thôi.
Đang thất thần, bỗng nhiên từ đâu một con sâu màu vàng ngọ ngoạy ngay trước mặt Lôi Vi. Nàng tuy là không được bạo gan lắm song cũng không nhát đến độ nhìn thấy mấy sinh vật không xương này là hồn phi phách tán.
_ Bát Hoàng tử! Trò này của Ngài không dọa được tiểu nữ đâu.
Sau câu nói đó là một tiếng thở dài. Ném con sâu vàng kia ra cả thước, Phúc Tường chậm rãi ngồi bên cạnh Lôi Vi, ánh mắt nhìn nàng có chút oán hận.
_ Ngươi không thể giả vờ tỏ ra sợ sệt cho ta vui được sao?
_ Vui trên nỗi đau của người khác.- Vừa nói, Lôi Vi vừa cười.- Ngài cũng độc ác thật!
_ Ta độc ác mấy cũng không bằng ngươi.- Phúc Tường nghiêm giọng lại.- Tự dày vò bản thân mới chính là độc ác nhất.
Nghe Phúc Tường nói vậy, Lôi Vi thật không có cách nào cười tiếp được.
Nhìn Lôi Vi như vậy, Phúc Tường đành thở dài.
_ Nào!
Vừa nói, Phúc Tường vừa lấy ra hai bầu rượu rồi đưa cho Lôi Vi một cái. Không chần chừ, nàng nhận lấy rồi cụng bầu rượu với chàng và uống một ngụm nhỏ.
_ Ngài sao lại ở đây?
_ Ta không hứng thú với những kiểu tiệc tùng như thế này.
Phúc Tường không phải là không thích tiệc tùng. Trong số các huynh đệ của mình chàng là người thích tiệc nhất, đặc biệt là những bữa tiệc có mỹ nhân. Song nếu không phải vì có nguyên nhân buộc phải tham gia, chàng tuyệt đối không bao giờ tham gia vào những bữa tiệc có tính chất giả tạo.
Lôi Vi nghe Phúc Tường nói vậy lòng nàng có chút bất an. Nếu nàng nhớ không nhầm, sau khi Phúc Tuần lên làm Thái tử, người đệ đệ này của chàng không hiểu vì lý do gì đã trở mặt. Liệu đây có phải là mầm móng hay không?
_ Ngài như vậy, người ngoài sẽ nghĩ rằng Ngài đang chống đối Ngũ huynh của mình đấy.
_ Người ngoài nghĩ gì ta không quan tâm. Ta tin huynh ấy hiểu được lí do.
_ Thật không?- Lôi Vi cất tiếng hỏi.- Vậy tiểu nữ mong sau này dù giữa hai người xảy ra bất kỳ việc gì, Ngài cũng hiểu lí do của cha...của Ngài ấy. Những người như các vị có rất nhiều điều thân bất do kỷ. Mong Ngài có thể hiểu được điều ấy.
_ Điều này không cần ngươi nhắc.- Uống ngụm rượu, Phúc Tường chậm rãi nói.
Chậm rãi mỉm cười, Lôi Vi đưa bầu rượu lên nhấp một ngụm. Hương rượu nhàn nhạt nhưng lại có thể khiến người ta say. Chỉ tiếc bản thân nàng dù rất muốn say nhưng vẫn không thể say.
_ Ngươi nói với ta những điều này để làm gì? Ngươi vẫn đang lo lắng cho huynh ấy?
_ Không có!- Lôi Vi lắc đầu.- Giữa tiểu nữ và Ngài ấy...đã không quan hệ gì với nhau nữa rồi. Dù bị tổn thương nhưng tiểu nữ không thể không thừa nhận Ngài ấy là một nam nhân tốt. Vậy nên tiểu nữ hy vọng Ngài có được một huynh đệ tốt như Ngài ấy.
_ Lôi Vi! Có phải giờ ngươi đang rất đau lòng không?
Câu hỏi không ăn nhập gì với đề tài hai người đang nói của Phúc Tường khiến Lôi Vi có chút khó hiểu. Song nàng cũng mỉm cười.
_ Đã và đang! Nhưng không còn quan trọng nữa.
_ Tại sao?
Hớp một ngụm rượu, Lôi Vi đưa tay lên quệt ngang miệng.
_ Vì không thể thay đổi được gì. Tiểu nữ từ trước đến nay luôn chỉ làm theo ý mình vì tiểu nữ không muốn số phận của bản thân bị người khác nắm giữ, thao túng. Nhưng đến thời gian gần đây, tiểu nữ mới nhận ra, có rất nhiều việc tiểu nữ phải học cách chấp nhận. Nếu không chấp nhận chỉ khiến bản thân càng bị tổn thương nặng nề hơn mà thôi.
_ Lôi Vi! Ngươi trưởng thành rồi!
Lôi Vi cười nhạt, trong tiếng cười có lẩn khuất sự bi ai.
_ Nếu có thể, tiểu nữ muốn mình vĩnh viễn không trưởng thành.
Uống hết ngụm rượu này đến ngụm rượu kia, Phúc Tường và Lôi Vi luyên thuyên hết từ chuyện này đến chuyện khác. Đến độ vầng trăng non mới nhú đã lên từ lúc nào, bọn họ cũng không hay biết. Gió đêm khẽ thổi, theo đó là hương thơm quyến rũ của rượu. Trong cái đình nhỏ có hai kẻ đã thấm say nhưng vẫn khăng khăng mình đang tỉnh...
_ Tiểu nữ đang tỉnh! Không tin để tiểu nữ hát một bài cho Ngài nghe.
_ Được! Được! Ngươi hát đi!
Vừa đứng lên, Lôi Vi vừa ngửa cổ lên toan dốc bầu rượu vào miệng.
_ Uhm? Hết rượu rồi!
_ Ngươi thật phiền phức! Rượu hết thì đã sao? Mau hát cho ta nghe xem. Ta chưa nghe ngươi hát bao giờ.
_ Ở chỗ tiểu nữ, không có rượu là hát không có hay. Uhmmm! Thôi được rồi! Tiểu nữ hát vậy! Nhưng tiểu nữ hát xong, Ngài phải đưa bầu rượu của Ngài cho tiểu nữ.
_ Được! Được! Được!
Loạng choạng bước về phía trước vài bước, Lôi Vi hít một hơi thật sâu lấy tinh thần rồi hát. Thật ra nàng cũng không biết mình nên hát bài gì. Tuy đầu óc quay mòng mòng nhưng trong sâu thẳm nàng lại rất tỉnh táo. Cảm thấy thống khổ vô cùng. Rồi trước khi nàng kịp nghĩ nên hát gì, dây thanh quản của nàng đã cất lên những ca từ đầu tiên của bài The day you went away. Bài hát đúng là hợp tâm trạng, song người nghe lại hoàn toàn không hiểu nó. Nhưng giờ nàng cũng chẳng còn sức đâu mà để ý đến việc Phúc Tường có hiểu hay không.
“...I remember date and time September twenty-second Sunday twenty-five after nine. In the doorway with you case. Now longer shouting at earch other. There were tears on our face...” cứ thế, từng câu từng chữ của bài hát cất lên khiến trái tim Lôi Vi buốt nhói. Nàng ngỡ rằng trái tim đã bị lấy mất rồi. Không ngờ nó vẫn còn ở trong lồng ngực nàng, chẳng những vậy nó lại khiến nàng đau đến độ không tài nào thở nổi...
_ Lôi Vi! Ngươi còn bảo mình không say? Ngươi rốt cuộc đang hát cái gì vậy?- Phúc Tường cắt ngang Lôi Vi.- Ta nghe chẳng hiểu gì cả.
_ Không hiểu?- Vừa ngồi phịch xuống, Lôi Vi vừa nói.- Không hiểu thì Ngài ráng chịu. Trình độ văn hóa kém!
Đầu đã quay mòng mòng nên Phúc Tường vốn không hiểu Lôi Vi đang nói gì lại càng cảm thấy lùng bùng.
_ Ngươi nói gì?
_ Tôi nói Ngài đấy! Vô học!
_ Ngươi...
_ Ngươi, ngươi, ngươi cái gì? Ngôn ngữ đó là tiếng Anh. Đó là một thứ ngôn ngữ của phương Tây.
Vì cái đầu đã lùng bùng nên Phúc Tường căn bản không nhớ ra việc gì.
_ Phương Tây ta chưa nghe bao giờ!
_ Ngài thì làm sao mà biết được.- Lôi Vi vừa thở dài.- Thậm chí cả Tân Thục này cũng không biết phương Tây ấy chứ.
_ Vậy bọn chúng là bộ tộc nào?
Nghe Phúc Tường nói thế, Lôi Vi cười nắc nẻ. Phải mất một lúc lâu sau nàng mới nhịn được cười.
_ Nếu bọn họ là bộ tộc vùng Thảo nguyên, chúng ta chắc chắn là thổ dân trong thâm sơn cùng cốc [9] đó.
_ Ngươi dám nhục mạ đất nước mình như thế à?
_ Tôi không có nhục mạ mà chỉ nói đúng sự thật. Để tôi cho Ngài xem cái này.
Vừa nói, Lôi Vi vừa lấy ra cây đèn pin nhỏ xíu Phong Đạt tặng cho nàng và bật lên. Thứ ánh sáng màu trắng phát ra chiếu vào mặt Phúc Tường khiến chàng kinh ngạc vô cùng.
_ Đây là cái gì thế?
_ Đây là một cái đèn pin mini...uhm...là nó. Nhờ có nó, tôi đã tìm ra manh mối quan trọng để phá vụ Khải Phát Thương hội đấy.
_ Đèn gì?- Vừa nói, Phúc Tường vừa trố mắt nhìn.
_ Đèn pin mini! Ở thời đại này không có đâu. Chỉ ở thời đại của tôi mới có. Đây là một trong những thành tựu của phương Tây. Tiền thân cái này chính là bóng đèn có thể soi sáng một căn phòng vào ban đêm. Người sáng tạo ra nó là Edison, một người phương Tây. Uhmmm!!! Hiện bây giờ, ông ấy chưa có được sinh ra. Đối với các vị ông ấy là “hậu bối” còn đối với tôi, ông ấy là “tiền bối“.
_ Lôi Vi những thứ ngươi nói ta chẳng hiểu gì cả.- Vừa nói, Phúc Tường vừa chăm chú nhìn vào cây đèn nhỏ đang phát sáng.- Thứ này có thể làm sáng một căn phòng sao?
_ Cái này thì không!- Lôi Vi lắc đầu.- Thứ có thể soi sáng cả căn phòng là cái khác. Người ta gọi nó là bóng đèn. Có rất nhiều loại bóng đèn như đèn sợi đốt, đèn tuýp, đèn điện tử. Những thứ đó mới có thể làm sáng một căn phòng được.
Càng nghe Phúc Tường càng rối trí.
_ Ta chẳng hiểu ngươi nói gì cả.
_ Ngài không hiểu vì Ngài không biết nó. Chứ Ngài biết rồi sẽ cảm thấy nó rất giản đơn. Người phương Tây tạo ra rất nhiều thứ. Ở thời đại của tôi, chúng tôi không dùng xe ngựa nữa mà có nhiều sự lựa chọn như xe đạp, xe máy, hoặc xe hơi. Đi đường dài thì có máy bay, tàu hỏa. Rất tiện! Đường thủy, chúng tôi cũng không dùng tàu gỗ nữa mà dùng tàu vỏ sắt hoặc thép, chạy bằng động cơ.
_ Theo như ngươi nói thì người phương Tây rất thông minh?
Vừa cười, Lôi Vi vừa gật đầu.
_ Ngài cuối cùng cũng thông minh ra rồi!
_ Nha đầu thối! Nhà ngươi dám nói ta thế đấy à?
Lôi Vi chả nói gì chỉ cất tiếng cười. Rất nhanh chóng cả hai rơi vào trạng thái im lặng. Phúc Tường dù đã lơ mơ nhưng vẫn nhận ra trong lời nói của nàng có gì đó không ổn nên vừa chống tay lên lan can, chàng vừa nhìn nữ tử đối diện lúc này đã đỏ cả mặt.
_ Lúc nãy ngươi nói tên E-di-sơn gì đó là “hậu bối” của ta, còn ông ta lại là “tiền bối” của ngươi. Ý ngươi là gì?
_ Là tôi và các vị không cùng chung thời đại.- Chả để ý gì, Lôi Vi thuận miệng nói.- Tôi đến từ tương lai, nơi cách thời đại này xấp xỉ ngàn năm. Có thể xem tôi là “hậu duệ” của các vị, còn các vị có khi là tổ tông mấy chục đời của tôi. Tôi thật chẳng hiểu vì sao khi bị ngã xuống nước, tôi lại bị đưa đến nơi này và vướng vào những chuyện này. Nếu một ngày nào đó tôi có thể rời được khỏi đây thì tốt biết mấy. Không phải sợ hãi, lo lắng và quan trọng là...không phải đau khổ.
_ Ngươi nói càn!- Phúc Tường quát, chất giọng dường như không kiềm được sự giận dữ.
Lôi Vi bật cười. Nàng chậm rãi tắt cây đèn mini trong tay rồi đưa nó về phía Phúc Tường.
_ Cái này là minh chứng hùng hồn nhất cho những gì tôi nói là sự thật.
Gương mặt Phúc Tường chuyển màu liên tục. Lúc này chàng thật sự mong rằng cả hai vì quá say nên nói năng lộn xộn. Chàng thà tin như thế còn hơn là tin vào chuyện nàng là “hậu duệ” mấy chục đời của chàng, vì nguyên nhân nào đó mà bị đưa đến đây, và quan trọng nhất là đến một ngày nào đó nàng sẽ trở về thời đại của mình, không ở đây nữa. Chàng vừa cảm thấy chuyện này thật hoang đường và...đau lòng, quá đau lòng...
*
Màn đêm buông xuống đã lâu. Bên ngoài tiếng huyên náo cũng đã ngớt từ lúc nào. Ngọc Nhạn lặng im ngồi trong phòng chờ đợi. Tâm trạng của nàng lúc này thật khó diễn tả thành lời. Nếu có thể, nàng chỉ có thể dùng hai chữ “phức tạp” để diễn tả mà thôi. Hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh, nàng đan hai tay vào nhau và chờ đợi.
Đôi tai Ngọc Nhạn hướng về phía cửa lớn. Chăm chú lắng nghe mọi tiếng động. Cuối cùng tiếng động nàng chờ đợi cũng đã tới.
Phúc Tuần chậm rãi đẩy cửa tiến vào. Phòng ngủ một màu đỏ rực quả thật khiến chàng cảm thấy nhức mắt vô cùng. Hít một hơi thật sâu, chàng tiến về phía giường, ngồi bên cạnh Tân nương. Có một chút căng thẳng, song chàng không hề có cảm giác hồi hộp như những Tân lang khác. Nhìn chăm chú vào người con gái bên cạnh, chàng ước khi vén khăn đội đầu lên, người chàng nhìn thấy sẽ là Lôi Vi, người con gái chàng yêu, chứ không phải là ai khác. Nhưng sự thật luôn trái với ước muốn của bản thân.
Nhẹ nhàng xoay người lại, Phúc Tuần chậm rãi đưa tay lên vén khăn che mặt. Gương mặt yêu kiều của Ngọc Nhạn dần hiện ra. Nụ cười ngọt ngào hé nở lay động lòng người, đáng tiếc giờ đây ngoài hai chữ “trách nhiệm” ra chàng không còn tình cảm nam nữ gì với nàng nữa, nên nụ cười ấy tự khắc cũng biến thành một nụ cười hết sức bình thường đối với chàng.
Một tỳ nữ vội bước đến quỳ trước mặt hai người và dâng lên một cái khay có hai chum rượu. Đưa mắt nhìn nhau rồi mỉm cười, cả hai cầm lấy chum rượu của mình. Lúc này đây, không hiểu sao bàn tay Phúc Tuần trở nên cứng ngắc không thể nào cử động được. Bàn tay cầm chum rượu của chàng như bị ai đó giữ chặt, không thể nào thực hiện động tác tiếp theo. Ngẩn người một lúc, chàng quay sang nhìn Ngọc Nhạn lúc này vẫn đang kiên nhẫn chờ đợi.
_ Ta xin lỗi!- Vừa nói, Phúc Tuần vừa đặt chum rượu xuống khay rồi đứng lên.- Ta...Muội nghỉ ngơi sớm đi!
Dứt câu, Phúc Tuần chậm rãi bước đi. Nhưng chỉ vừa bước được hai bước, Ngọc Nhạn đã gọi chàng lại.
_ Phúc...Vương gia! Đêm nay là đêm tân hôn của chúng ta, chàng không thể ở lại với thiếp sao?
Phúc Tuần chậm rãi quay đầu lại đưa mắt ra hiệu cho những ai có mặt ở trong phòng rời đi. Chờ khi cánh cửa khép lại chàng mới tiến về phía nàng.
_ Tiểu Nhạn! Ta có thể làm ca ca tốt của muội, ở bên cạnh chăm sóc muội, bầu bạn với muội cả đời. Duy chuyện ân ái nam nữ, ta không thể làm được. Trái tim của ta đã sớm thuộc về người khác rồi.
Nghe Phúc Tuần nói vậy, Ngọc Nhạn biết rằng mình đã đi sai nước cờ. Không! Có lẽ nó đã sai từ khi nàng bắt đầu thực hiện rồi cũng nên. Nàng biết Phúc Tuần chắc chắn sẽ lấy nàng. Ban đầu nàng chỉ cần có thế. Nhưng lúc này đây nàng muốn nhiều hơn thế. Đó là tình yêu của chàng, nàng muốn tình cảm năm nào chàng dành cho nàng quay trở lại...
_ Vậy sao chàng còn lấy thiếp?- Chất giọng của Ngọc Nhạn như tắc nghẹn.- Là vì trách nhiệm sao? Thiếp không muốn là một thê tử hữu danh vô thực [10]. Thiếp là người, thiếp cũng có trái tim. Thiếp muốn người thiếp yêu yêu thiếp.
Từng câu, từng chữ của Ngọc Nhạn như từng nhát dao đâm vào tim Phúc Tuần khiến chàng có cảm giác tội lỗi của mình đã lên đến tận mái nhà rồi cũng nên.
_ Tiểu Nhạn! Ta không thể hứa hẹn với muội bất kỳ điều gì cả. Nhưng muội yên tâm, ta nhất định sẽ chăm sóc muội thật tốt.
Dứt câu, Phúc Tuần nhanh chóng rời khỏi phòng. Cảm giác thống khổ khiến chàng thật sự không thể nào ở lại đây được nữa. Chàng cần chút bầu không khí để thở. Ngọc Nhạn nhìn theo bóng chàng khuất sau cánh cửa mà lòng như tê dại hẳn đi. Giờ nàng đã hiểu tại sao chàng kiên quyết lập nàng làm thứ phi chứ không phải là chính phi. Bởi chàng không xem nàng là thê tử, chàng chỉ xem nàng là muội muội mà thôi. Còn vị trí chính thê là phải dành cho người chàng yêu thương nhất.
_ Cát Lôi Vi!- Ngọc Nhạn gằng từng chữ một.- Thật không ngờ ta lại bại dưới tay ngươi. Ta không can tâm! Ngươi cứ chờ đấy!
------------------------------
[1] Hỷ nương: người hướng dẫn Tân lang và Tân nương thực hiện nghi thức thành hôn. Những người này thường là những nữ nhân có kinh nghiệm đi theo đoàn rước dâu để dặn dò Tân nương nên hay không nên làm những gì.
[2] Hỷ đường: nơi tổ chức lễ thành hôn. Thời xưa, hỷ đường thường là sảnh chính trong nhà. Tại đây họ sẽ bày bàn thờ, bên dưới là hai chiếc ghế dành cho phụ mẫu của Tân lang.
[3] Vĩnh kết đồng tâm: nghĩa là phu phụ mãi đồng lòng với nhau.
[4] Bách niên hảo hợp: gần nghĩa với trăm năm hạnh phúc.
[5] Hoa ngôn xảo ngữ: Theo nghĩa đen, nó có nghĩa là những lời nó hay, đẹp lòng người nghe. Theo nghĩa bóng nó là những lời nói hay nhưng sáo rỗng, mang tính chất nịnh bợ.
[6] Hỷ yến: tiệc vui, tiệc mừng.
[7] Tích thủy xuyên thạch: nước chảy đá mòn.
[8] Phong hoa tuyết nguyệt: ý chỉ những nam nhân có cuộc sống phóng túng.
[9] Thâm sơn cùng cốc: ý chỉ nơi hoang dã ít người biết tới.
[10] Hữu danh vô thực: chỉ có tiếng, trong thực tế không có gì.
------------------------------
Hết chương 56