Duyên Như Mộng: Thiên Nhai Cộng Minh Nguyệt

Chương 55: Chương 55: Chính phi phải là người ta yêu




Tháng giêng, tiết trời vẫn còn giá lạnh. Thế nhưng so với mọi năm, năm nay dường như cái lạnh đã đỡ hơn đôi phần. Tuyết trên những ngọn cây, trên các mái hiên hay trên sân đang dần tan đi. Bức tranh toàn một màu trắng giờ đang lộ dần những màu sắc khác. Trên cao, ánh nắng nhẹ nhàng chiếu xuống khiến những nơi tuyết đã tan trở nên óng ánh, rực rỡ. Thật đẹp! Một vẻ đẹp thuần khiết của thiên nhiên.

Bầu không khí trong cung đã dần dịu trở lại. Nhưng sự ngột ngạt dường như vẫn còn lẩn khuất đâu đó. Vậy nên đám cung nữ, nô tài đều tự động cẩn trọng hơn trong lời ăn tiếng nói tránh bị chết oan uổng.

Thấp thoáng trong Ngự hoa viên là một chủ tử cùng với đám người hầu của mình. Vừa đi, vị chủ tử ấy vừa nghe người hầu thân cận của mình bẩm báo.

_ Rất tốt! Ngươi là tốt lắm!

_ Đa tạ chủ tử đã khen! Vậy tiếp sau đây chúng ta làm gì ạ?

_ Tiếp sau đây?- Vừa nói, chủ tử ấy vừa bật cười khe khẽ.- Tiếp sau đây chúng ta ngồi xem kịch.

Vừa tiến vào đình nghỉ, chủ tử vừa ngắm quan cảnh xung quanh. Nơi này, cảnh sắc mùa xuân đang hiện rõ qua từng ngày. Thật tươi mới!

_ Việc ta sai bảo ngươi làm tới đâu rồi?

_ Hồi chủ tử! nô tỳ vẫn đang cố gắng điều tra. Chỉ có điều...

_ Điều gì?

_ Vương gia hành sự rất cẩn mật, rất khó để điều tra.

_ Ngày tháng còn dài. Ngươi không phải vội! Để có vẻ bề ngoài an phận nhàn hạ đó, hẳn nó đã tốn không ít công sức rồi.

Dứt câu vị chủ tử kia không nói thêm điều gì. Tỳ nữ thân tín cũng chẳng dám lắm lời. Lắm lời e rằng lại rước họa vào thân. Sớm tối ở bên cạnh con người này, nàng ta cũng hiểu được chủ tử của mình không phải là người tàn độc đến tận cùng nhưng cẩn thận vẫn hơn.

*

_ Ngươi nói sao?- Buông quyển sách xuống, Phúc Tuần không khỏi ngạc nhiên.- Vi Nhi từng hẹn gặp ta?

_ Vâng! Là vào đêm yến tiệc!

Nghe Đồng Vũ khẳng định chắc nịch, bàn tay đang cầm sách của Phúc Tuần buông lỏng lúc nào không hay khiến quyển sách trên tay rơi xuống đất kêu lên một âm thanh khô khốc.

_ Sao...sao ta lại không biết chuyện này?- Chất giọng của Phúc Tuần ngoài sự thẫn thờ còn có cả sự tự giễu.

_ Tiểu thần hiện...vẫn chưa tìm ra nguyên nhân.

_ Không cần đâu!

Nói đoạn Phúc Tuần chậm rãi đứng lên tiến về phía trước. Mắt nhìn về nơi nào đó thật xa xăm, từng tia bi thương hiện lên thật rõ ràng.

_ Là ta...là ta đã để mất nàng ấy!

_ Vương gia!

Bầu không khí trầm hẳn xuống. Trong đình này ngoài sự bi thương của vị Vương gia trẻ tuổi còn có sự đau xót của một tiểu thần. Từ lần đầu tiên Lôi Vi đến Chiêu Anh hầu phủ, Đồng Vũ đã để ý đến nữ tử nghịch ngợm này. Sự hoạt bát của nàng nếu dùng từ náo động có lẽ quá đáng nhưng quả thật điều đó đã khiến cho cả phủ đệ trở nên sôi động, náo nhiệt và tràn ngập tiếng cười. Chính sự hồn nhiên ấy của nàng đã thu hút chàng. Ngày qua ngày chàng để ý nàng nhiều hơn, quan tâm nàng nhiều hơn. Chỉ trong một thời gian ngắn ngủi thôi nhưng chàng đã thật sự yêu nàng không cách gì thoát ra được. Khi chàng định thổ lộ tấm tình của mình, Linh Thân vương đến phủ, cả hai gặp nhau. Nói là tình cờ nhưng thật sự Thiên Phương Công chúa đã an bài. Lúc ấy, chàng biết rằng, mình khó có cơ hội song chàng vẫn nuôi hy vọng.

Theo Thiên Phương Công chúa, trở thành thuộc hạ dưới trướng Linh Thân vương, cơ hội Đồng Vũ được gặp Lôi Vi không nhiều. Nhưng bằng cách này hay cách khác chàng đều tỏ rõ tấm chân tình của mình với nàng. Chỉ đáng tiếc chàng luôn chậm một bước. Cái ngày chàng định đến Xuân Hoa viện để thổ lộ tấm tình với nàng, chàng đã bắt gặp Linh Thân vương ôm chặt nàng trong vòng tay và ngỏ ý với nàng. Tình yêu chưa kịp bắt đầu đã phải chôn giấu. Người ta có thể phán chàng nhu nhược, không có dũng khí để giành lấy tình yêu. Nhưng với chàng, nàng được hạnh phúc mới là điều quan trọng. Hơn nữa khi ấy, nàng lại được hai Vương gia, một Hoàng tử hết mực quan tâm như vậy, thêm chàng vào chẳng phải nàng càng thêm khó xử hay sao.

Sau đó Lôi Vi quyết định đi theo Hinh Thân vương. Khi đó chàng cũng tự hứa với bản thân mình là sẽ chăm sóc, bảo vệ nàng như một ca ca quan tâm đến muội muội của mình. Bởi chàng biết rằng dù thế nào chàng vĩnh viễn không nằm trong sự lựa chọn của nàng.

Rồi Lôi Vi vì một vài nguyên nhân nào đó đến nay Đồng Vũ cũng không rõ mà chia tay Hinh Thân vương. Rồi dưới sự quan tâm của chủ tử chàng, nàng lay động và đi theo Ngài ấy. Tròn một năm rồi! Nàng đi theo Linh Thân vương tròn một năm rồi. Câu chuyện của hai người chàng không chứng kiến tất cả nhưng cũng vừa đủ để chàng hiểu rằng bọn họ như cá với nước không thể tách rời. Song hôm nay lại xảy ra cơ sự này. Ai ai cũng ngỡ ngàng, bàng hoàng, không dám tin. Chàng cũng vậy! Chàng nghĩ rằng đi theo Linh Thân vương nàng sẽ hạnh phúc, bởi Ngài ấy sủng ái nàng hết mực. Nhưng thật không ngờ...

_ Ngươi quen biết Vi Nhi đã lâu...- Phúc Tuần lên tiếng phá tan sự im lặng.-...theo ngươi, với tính cách của nàng, ta có còn cơ hội không?

Câu hỏi không thể hiện sự hồ nghi chứng tỏ Phúc Tuần đã biết trước câu trả lời. Nhưng chàng vẫn muốn hỏi. Để ít nhất ra chàng còn có một điều gì đó để níu giữ, để hy vọng.

_ Vương gia...

_ Cứ nói thật đi!

_ Tiểu thần quen biết nàng ấy cũng không lâu hơn Vương gia là bao nên cũng không rõ lắm. Chỉ có điều...nàng ấy là một tiểu cô nương thiện lương nếu không phải là lừa dối, nàng ấy đều không giận ai quá lâu.

Nếu không phải là lừa dối! Chàng chẳng phải là đã lừa dối nàng rồi sao? Chàng và nàng phải chăng thật sự không còn cơ hội? Cuộc sống không có nàng bên cạnh rồi sẽ ra sao? Chàng chưa bao giờ nghĩ nhưng không ngờ điều đó lại xảy ra.

_ Được rồi! Ngươi lui đi!

_ Tiểu thần cáo lui!

Dứt câu Đồng Vũ nhanh chóng rời khỏi tiểu đình.

Còn lại một mình trong tiểu đình, Phúc Tuần chậm rãi ngẩng mặt lên nhìn bầu trời không gợn chút mây. Mùa của sự ấm áp đã đến rồi nhưng sao lòng chàng vẫn lạnh thế này? Đã hứa với nàng rằng chờ nàng lớn lên thêm chút nữa, chàng sẽ xin phụ hoàng ban hôn cho hai người. Và nàng khi ấy sẽ trở thành thê tử duy nhất của chàng. Vậy mà...chàng đã phản bội lời hứa của chính mình. Có thật, Lôi Vi sẽ không tha thứ cho chàng? Bởi chàng thật sự không muốn mất nàng.

Dù thế nào, Phúc Tuần cũng không thể buông tay Lôi Vi ra được. Nhưng hiện thời nàng đang rất khó chấp nhận việc chàng chuẩn bị thành thân và trên hết là sự tổn thương sâu sắc. Vết thương ấy có lẽ phải mất một thời gian khá dài để lành lại. Vậy chàng sẽ tình nguyện đợi, đợi đến khi nào vết thương của nàng khép miệng và phai mờ.

Không nghĩ ngợi thêm nữa, Phúc Tuần vội vã rời phủ đệ để tiến cung. Ngọc Nhạn, vì trách nhiệm chàng sẽ thành hôn. Còn Lôi Vi, nàng là người cả đời này chàng không thể nào từ bỏ được. Chưa bao giờ chàng thấy mình tiểu nhân, bỉ ổi và ích kỷ như lúc này. Nhưng chàng không muốn cả đời này mình phải sống trong đau khổ, nuối tiếc thậm chí là ân hận. Không! Chàng tuyệt không thể để điều đó xảy ra. Nghĩ vậy chàng càng hối thúc Tiểu An Tử cho xe ngựa chạy nhanh.

*

_ Tuần Nhi! Con nói cái gì?- Trong chất giọng đầy ngạc nhiên của Định An Hoàng đế còn có cả sự tức giận.- Con muốn để Ngọc Nhạn làm thứ phi sao?

_ Vâng!- Vẫn quỳ dưới đất, Phúc Tuần trả lời chắc nịch.- Nhi thần sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm về những gì đã xảy ra đêm hôm ấy. Vậy nên nhi thần sẽ thành hôn với Ngọc Nhạn. Nhưng nhi thần không thể để muội ấy làm chính phi được.

_ Tại sao?- Chất giọng của Định An Hoàng đế trầm ổn nhưng vẫn đầy uy quyền và sức mạnh.

_ Ngôi vị Linh Vương phi chỉ có một người có thể ngồi vào. Đó chính là nữ nhân mà nhi thần yêu thương.

Một thoáng chấn động hiện lên trên gương mặt đã bị thời gian bào mòn của Định An Hoàng đế. Ông cũng đã từng trải qua tuổi trẻ, đã từng yêu đương nồng nhiệt. Nhưng thái độ kiên quyết này ông chưa thật sự được trải nghiệm. Giá như lúc đó ông cũng kiên quyết như thế này, kiên quyết đưa Mẫn phi lên làm Hoàng hậu...

_ Chẳng lẽ con không yêu thương Ngọc Nhạn?

_ Phụ hoàng! Khi nhi thần đã dành hết tình yêu của mình cho một nữ nhân rồi, nhi thần không thể và cũng không muốn chia sẻ tình yêu ấy với bất kỳ nữ nhân nào ngoại trừ nữ nhân nhi thần yêu. Vậy nên đối với Ngọc Nhạn giờ đấy, chỉ còn là trách nhiệm và sự xấu hổ của bản thân. Nếu có tình cảm cũng chỉ là tình cảm huynh muội đơn thuần mà thôi.

Đại điện bỗng nhiên im lặng. Đứng từ trên nhìn xuống, Định An Hoàng đế nhìn thật kỹ đứa con trai của mình. Trưởng thành rồi! Đứa con trai này của ông đã trưởng thành và trở thành một nam nhân biết tự chịu trách nhiệm về những gì mình đã làm cũng như về tình cảm của bản thân.

_ Nữ tử đó là ai?

Thoáng ngạc nhiên xuất hiện trên gương mặt Phúc Tuần nhưng rồi rất nhanh sau đó, gương mặt chàng khôi phục lại trạng thái bình thường.

_ Nàng ấy là Thượng đẳng ca vũ của Thái Thường Nhạc phủ. Cát Lôi Vi!

_ Cát Lôi Vi?- Định An Hoàng đế chau mày.- Có phải là nữ tử đang được mọi người trong cung bàn tán?

_ Vâng!

Lời xác nhận của Phúc Tuần khiến Định An Hoàng đế được một phen choáng váng. Những hình ảnh về một thiếu nữ vừa hoạt bát lại vừa uyển điệu, vừa tinh nghịch lại vừa duyên dáng trên sân khấu như hiện lên ngay trước mắt ông.

_ Là ca vũ sao?- Chất giọng của Định An Hoàng đế ít nhiều đã trở nên khó chịu.- Tuần Nhi! Con thật làm Trẫm thất vọng. Trẫm thật không ngờ con lại vì một ca vũ thấp kém mà bỏ rơi Ngọc Nhạn.

_ Thấp kém?- Phúc Tuần cả kinh.- Phụ hoàng! Người không nên nói về nàng ấy như vậy. Tuy nàng ấy là ca vũ nhưng nàng ấy có tâm hồn đẹp và thiện lương hơn bất kỳ nữ nhi nào mà nhi thần biết.

_ Vậy chẳng lẽ Ngọc Nhạn không xứng làm chính phi của con? Từ địa vị cho tới nhân phẩm, nó có chỗ nào không tốt? Nếu nó trở thành chính phi, nó có thể giúp con rất nhiều việc sau này.

Câu nói đầy ẩn ý của Định An Hoàng đế, Phúc Tuần hiểu nhưng lúc này chàng thật không muốn hiểu nó tý nào.

_ Phụ hoàng! Người ngoài thấy tốt chưa chắc bản thân mình đã thấy tốt. Thứ tốt nhất chưa chắc đã phù hợp với mình. Con người cũng vậy. Nhi thần không nói Ngọc Nhạn không tốt nhưng quả thật muội ấy không phù hợp với nhi thần. Càng huống hồ địa vị chính phi không nhất thiết phải là người có xuất thân danh môn. Nhi thân cảm thấy ngôi vị chính phi nên là một người tâm đầu ý hợp với mình. Hơn nữa là thân nam nhi chí tại tứ phương lại phải dựa vào thê tử để làm nên nghiệp lớn thật không đáng là nam tử hán đại trượng phu.

_ Con...

_ Phụ hoàng! Nếu tình yêu mà dựa trên bốn chữ “môn đang hộ đối” hoặc dựa trên quyền thế, địa vị của đối phương thì tình yêu đó đã bị biến chất và mất đi sự chân thành cần có rồi. Người nhi thần muốn lấy và lập làm chính phi phải là người nhi thần yêu thương.

_ Nói hay lắm! Vậy con có nghĩ đến việc nếu lập ca vũ đó làm chính phi thì mọi người sẽ bàn tán thế nào hay chưa? Cả hai đứa đều sẽ bị đem ra bàn tán. Con nói con yêu nàng ấy nhưng lại khiến nàng ấy phải sống trong sự dị nghị vậy thì con yêu nàng ấy ở chỗ nào.

Điều này Phúc Tuần không phải là không nghĩ qua. Chàng cũng lo sợ Lôi Vi sẽ phải chịu áp lực không nhỏ từ những điều tiếng không hay ấy. Song dù có xảy ra bất kỳ chuyện gì, chàng cũng sẽ dùng toàn bộ sức lực, thậm chí cả tính mạng của mình để chống đỡ, bảo vệ cho nàng. Hơn nữa, chàng cũng tin rằng, với tính cách của nàng, nàng chắc chắn sẽ cùng chàng đối mặt, cùng chàng tìm mọi cách dập tắt những lời bàn tán đó.

_ Phụ hoàng! Chẳng phải Hoàng hậu thứ hai của Hán Vũ đế, Vệ Tử Phu [1] cũng xuất thân là ca vũ hay sao ạ? Nếu quả thật có những lời bàn tán không hay nhi thần sẽ vừa cùng nàng ấy đối mặt vừa bảo vệ nàng ấy trước những lời bàn tán đó. Nhi thần tin rằng với tình yêu của mình nhi thần và nàng ấy sẽ vượt qua tất cả.

_ Con thật sự nghĩ như vậy sao? Con thật sự nghĩ mọi chuyện đơn giản như vậy sao? Còn dám lấy gương của Vệ Tử Phu ra nói. Đã vậy, con có dám khẳng định ca vũ đó sẽ không trở thành Triệu Phi Yến [2] thứ hai không?

_ Nhi thần khẳng định!

Lời khẳng định của Phúc Tuần khiến chân mày vốn dĩ đã chau lại của Định An Hoàng đế càng nhíu sát vào nhau. Một cảm giác giận dữ như dâng lên trong ông. Song dường như đó không phải là một cơn giận dữ thông thường. Bản thân ông lúc này cũng không thể nào lý giải được tại sao ông lại như vậy...

_ Ra ngoài đi!

_ Phụ hoàng! Nếu Người không đồng ý với yêu cầu của nhi thần, nhi thần sẽ quỳ ở đây đến khi nào Người đồng ý.

_ Ngươi đang uy hiếp Trẫm sao?- Chất giọng của Định An Hoàng đế đầy nộ khí.

_ Nhi thần không dám! Nhi thần chỉ không muốn bản thân mình sau này phải tiếc nuối, hối hận.

_ Hối hận?- Lẩn khuất trong câu nói của Định An Hoàng đế có lẩn khuất tiếng cười.- Được vậy Trẫm sẽ cho con biết thế nào là hối hận. Ra ngoài quỳ cho Trẫm.

Không nói gì, Phúc Tuần chậm rãi lạy Định An Hoàng đế một cái rồi đứng lên ra gữa sân của Đại điện mà quỳ. Bên ngoài, gió đã bắt đầu mạnh lên. Vầng thái dương cũng sớm đã bị những áng mây đen che khuất...

......................

Gió một lúc thổi một mạnh. Lôi Vi vội giúp Đồng Thảo thu dọn y phục vào trong. Y phục cái nào cái nấy cũng đang ướt sũng khiến nàng không khỏi ảm não. Ông trời thật đúng là...Cứ tưởng hôm nay trời nắng đẹp mới đem y phục ra phơi nào ngờ đâu phơi mới chỉ được một lúc, gió đã nổi lên, mây đen cũng thi nhau kéo tới.

_ Lôi Vi!- Vừa chạy, Quân Đài vừa hớt hơ hớt hãi gọi Lôi Vi.- Mau! Mau tới Đại điện nhanh lên.

Nghe Quân Đài nhắc đến hai chữ “Đại điện”, Lôi Vi không khỏi giật mình.

_ Quân Đài tỷ! Xảy ra chuyện gì?

_ Linh Thân vương đang quỳ ở Đại điện. Còn có cả Thái tử, Thất Hoàng tử và cả Bát Hoàng tử nữa.

_ Linh Thân vương đang quỳ ở Đại điện?- Chất giọng của Đồng Thảo kinh ngạc.

_ Cái gì?- Lôi Vi cả kinh.- Bốn người đó quỳ ở Đại điện? Nhưng tại sao?

_ Ta không rõ! Chỉ biết là Linh Thân vương cầu xin điều gì đó với Hoàng thượng nhưng cuối cùng hai người cãi nhau to. Hoàng thượng phạt quỳ Linh Thân vương. Sau đó các vị kia cũng đến cùng chịu tội.

Càng nghe Lôi Vi vừa cảm thấy có gì đó quen thuộc lại vừa nực cười.

_ Họ định đóng Bộ bộ kinh tâm sao?

Nếu Phúc Tuần là Thập tứ gia vậy ai sắm vai Tứ gia, Bát gia, Thập tam gia? Ai nàng cũng không quan tâm, nàng không muốn bọn họ hay bản thân mình phải đóng bất kỳ vai nào trong bộ phim bi thương đó.

_ Bộ bộ kinh tâm là gì?- Đồng Thảo ngạc nhiên hỏi.

_ Không có gì!- Lôi Vi hờ hững đáp.- Chỉ là tên của một bộ truyện thôi.

_ Muội nhanh tới Đại điện đi!

Quân Đài thúc giục. Vừa nói, nàng vừa nắm tay Lôi Vi. Nhưng không ngờ Lôi Vi lại hất tay ra. Cả Đồng Thảo và nàng đều không khỏi ngạc nhiên.

_ Muội không đi!

_ Lôi Vi! Muội sao thế?- Chất giọng của Đồng Thảo có lẩn khuất nộ khí.- Sao muội lại không đi chứ?

_ Muội không muốn dính đến chuyện này nữa. Muội mệt mỏi rồi!

_ Lôi Vi!- Vừa nói, Quân Đài vừa thở dài.- Bây giờ chuyện của Linh Thân vương và Ngọc Nhạn Công chúa đã dính vào muội rồi. Chỉ cần là chuyện hôn sự của hai người đó, muội lập tức bị dính vào.

_ Tại sao lại cứ gán ghép muội với hai người họ? Muội biết làm vậy là ích kỷ và có chút nhẫn tâm. Nhưng sao không ai chịu hiểu muội mới là người bị tổn thương? Muội như vậy cũng chẳng có gì là quá đáng cả.

_ Không chỉ mình muội mới bị tổn thương!- Quân Đài đẩy tông giọng lên đến quãng tám.- Ngọc Nhạn Công chúa cũng bị tổn thương. Linh Thân vương cũng bị tổn thương.

Sự bác bỏ của Quân Đài khiến Lôi Vi thẫn thờ. Đúng vậy, khi tai họa ập đến, ai cũng thấy mình đáng thương nào còn hơi sức đâu mà quan tâm đến việc người khác có bị tổn thương hay không. Chỉ có người ngoài mới nhìn rõ.

_ Tỷ cũng không ngại nói cho muội biết. Tỷ nghe người của Đại điện nói, Linh Thân vương và Hoàng thượng sở dĩ cãi nhau to như vậy là vì muội. Ngài ấy vì bảo vệ muội nên mới chống đối Hoàng thượng đến nỗi bị phạt như thế.

_ Vì muội?- Lôi Vi như không dám tin vào những gì mình nghe được.

Đứng bên cạnh Lôi Vi, Đồng Thảo cũng đã thẫn thờ từ lúc nào. Nàng thật sự không thể ngờ được Phúc Tuần lại vì Lôi Vi mà cãi nhau với Hoàng thượng, vì Lôi Vi mà bị trách phạt. Nghĩ thế nào, nàng nghĩ cũng không tới.

_ Đúng vậy!- Quân Đài hạ tông giọng xuống, chậm rãi nói.- Tỷ nghe người của Đại điện nói thế.

Không nghĩ ngợi nhiều Lôi Vi lập tức chạy ra khỏi Xuân Hoa viện mặc kệ tiếng kêu nhắc nàng đem theo áo choàng của Đồng Thảo. Ra khỏi Xuân Hoa viện, nàng nhang chóng tìm đường tắc để vào Ngự hoa viên. Suốt dọc đường đi nàng chỉ mong mình không va phải vị chủ tử nào đó. Cũng may, ông trời giúp nàng, không để nàng gặp phải bất kỳ ai, thuận lợi chạy băng qua Ngự hoa viên rồi chạy một mạch đến Đại điện.

Đây không phải là lần đầu tiên Lôi Vi đến Đại điện. Nhưng đây là lần đầu tiên nàng đến nơi này vào ban ngày. Tuy rằng bầu trời đang dần bị những đám mây đen che phủ nhưng điều đó vẫn không làm giảm đi ánh hào quang phát ra từ nơi ấy. Ánh hào quang rực rỡ, sáng chói khiến những ai đến đây lần đầu tiên không khỏi ngợp thở.

Đứng bên ngoài cổng Đại điện nhìn vào, Lôi Vi nhìn thấy bốn tà áo bay phất phới trong gió. Bốn nhân ảnh quen thuộc hiện ra trước mắt nàng khiến nàng không khỏi nhói lòng. Vì nàng! Cuối cùng vẫn là vì nàng nên mọi chuyện mới trở thành thế này. Giờ nàng phải làm sao mới tốt đây?

Buông tay nàng không muốn nhưng níu kéo nàng lại không thể. Chưa bao giờ như lúc này nàng cảm thấy mình đang đứng trước một sự lựa chọn khó khăn như vậy. Đường đôi ngã, nàng nên đi như thế nào trong khi ngã nào cũng sẽ đem lại cho nàng khổ đau. Rốt cuộc trường hợp lụy tình này là sao chứ?

Hít một hơi thật sâu, Lôi Vi cố gắng bước từng bước về phía sân của Đại điện. Sự xuất hiện của nàng khiến bốn nam nhân đang quỳ ở đó có phần ngạc nhiên.

_ Tham kiến Thái tử!- Vừa tung hô, Lôi Vi vừa cúi người thi lễ.- Tham kiến các vị Vương gia, Hoàng tử.

Đưa mắt nhìn Lôi Vi, Phúc Vân đưa tay về phía trước ra hiệu nàng đứng lên.

_ Vương gia! Ngài việc gì phải cực khổ vì tiểu nữ như vậy chứ?

_ Đây là việc của ta, nàng không cần bận tâm.- Chất giọng của Phúc Tuần ôn nhu nhưng nghe kỹ, bên trong giọng nói ấy ẩn chứ một sự kiên định không gì lay chuyển được.

Nhìn vẻ mặt kiên quyết của Phúc Tuần, Lôi Vi không khỏi đau lòng. Chàng không nên vì nàng làm gì. Cả hai giờ đã không thể bên nhau nữa vậy nên chàng cũng không cần phải dùng bản thân mình để bảo vệ nàng như thế này. Nó chỉ khiến cả hai thêm đau khổ mà thôi. Nhưng nói đi cũng phải nói lại. Chẳng phải nàng cũng vì chàng mà bất chấp đầu choáng mắt hoa để chạy đến đây hay sao. Con người ta thật mâu thuẫn! Vẫn biết là khổ đau nhưng vẫn cứ lao vào. Song lần này, nàng tuyệt không thể để chàng liều mạng được. Ở gần vua như gần với hổ, nàng không thể để chàng vì nàng mà đi nhổ răng hổ được. Nghĩ tới đây nàng không khỏi sợ hãi. Theo những gì nàng biết, Định An Hoàng đế không phải hôn quân vô đạo nhưng...ai có thể nói trước điều gì. Lỡ một ngày nào đó nàng vĩnh viễn không được nhìn thấy chàng bởi chàng vì nàng mà đi nhổ răng cọp, nàng biết phải làm sao đây.

_ Vương gia! Ngài có thể nói chuyện riêng với tiểu nữ được không?

Ngước lên nhìn Lôi Vi, Phúc Tuần có chút ngạc nhiên nhưng rồi chàng cũng nhanh chóng gật đầu. Chàng chậm rãi đứng lên, nhưng vì quỳ quá lâu nên hai chân đã tê cứng từ lúc nào. Thấy vậy, Lôi Vi vội đỡ chàng. Cả hai sau đó nhanh chóng ra hậu hoa viên của Đại điện.

_ Tiểu nữ nghe nói, Vương gia vì tiểu nữ nên cãi nhau với Hoàng thượng, vậy nên mới bị phạt.

Tin tức truyền đi thật nhanh và khá chính xác. Nhưng trước khi vết thương của Lôi Vi lành lại, Phúc Tuần sẽ không nói ý định của mình với nàng. Nói ra chỉ càng khiến vết thương ấy thêm sâu hơn mà thôi.

_ Đây là việc riêng của ta! Không liên quan tới nàng.

_ Được! Tiểu nữ hy vọng chuyện này thật sự không liên quan tới mình. Càng hy vọng sau này Vương gia sẽ không tham gia vào bất kỳ vấn đề gì có liên quan đến cá nhân tiểu nữ.

Chất giọng lạnh lùng của Lôi Vi tựa hồ như đang dìm Phúc Tuần xuống dưới đáy sâu lạnh lẽo. Lẽ nàng nàng thật sự muốn chàng và nàng không có bất kỳ liên quan gì đến nhau hay sao? Nàng...sao có thể nhẫn tâm đến như vậy?

_ Muốn quản hay không là việc của ta, không phải của nàng.- Chất giọng Phúc Tuần trầm ổn, song nếu nghe kỹ sẽ nghe thấy chút nộ khí.- Nàng đừng ở đây thay ta quyết định.

_ Chẳng lẽ Ngài không hiểu sao?- Lôi Vi đẩy tông giọng lên cao.- Tiểu nữ và Ngài đã không còn là gì của nhau, không có mối quan hệ ràng buộc nào nữa rồi. Đã như vậy thì không được can dự vào chuyện cá nhân của mỗi người.

_ Nàng thật mâu thuẫn!- Khóe miệng Phúc Tuần hơi cong lên.- Nàng nói ta không được can dự vào chuyện cá nhân của nàng. Vậy tại sao nàng lại tới đấy can dự vào chuyện cá nhân của ta?

_ Tiểu nữ...

Một câu nói trúng ngay tim đen của Lôi Vi khiến nàng nhất thời không biết nói gì.

_ Sao? Nàng không giải thích được phải không? Nếu đã như vậy, nàng dường như không có quyền ngăn cản ta.

Hít một hơi thật sâu, Lôi Vi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Phúc Tuần.

_ Tiểu nữ chẳng qua không muốn mình bị mang cái danh “hồng nhan họa thủy” mà thôi. Phụ tử các người có cãi nhau cũng đừng có kéo tiểu nữ vào cuộc.

_ Nàng...

Câu cuối cùng, Lôi Vi nói như hét lên. Chẳng lẽ chàng không hiểu sao? Nàng không muốn chàng vì mình mà cãi nhau, mà phạm thượng. Đó là tử tội! Nàng không muốn chàng vì mình mà chết. Nàng không muốn! Nàng không muốn! Sao chàng không chịu hiểu chứ? Không kiềm nén được, một giọt nước mắt tự nhiên lăn dài trên gò má của nàng. Lạnh buốt và đau nhói như chính trái tim nàng lúc này.

Đang cả kinh về những gì Lôi Vi nói, nhìn thấy giọt nước mắt của nàng lòng Phúc Tuần như quặng lại. Bao nhiêu đau khổ nàng cố giấu cuối cũng cũng phơi bày ra trước mặt chàng. Chỉ trong vòng có mấy ngày mà hết lần này đến lần khác chàng đã không ngừng làm tổn thương nàng.

_ Ta và phụ hoàng cãi nhau về việc sắc phong cho Ngọc Nhạn sau khi muội ấy trở thành thê tử của ta.

Ngẩng mặt lên, Lôi Vi nhìn thẳng và mắt Phúc Tuần. Dường như nàng không tin vào những gì mình nghe được.

_ Nàng yên tâm! Chuyện ta bị phạt hoàn toàn không liên quan gì đến nàng cả. Một chút cũng không?

Đây là điều nàng muốn nghe sao? Đúng vậy! Nhưng sao khi nghe được rồi nàng lại đau lòng đến vậy. Thì ra hết yêu cũng không đau đớn bằng người mình từng yêu bỏ mặc sống chết của mình, không còn quan tâm đến mình nữa. Bỗng chốc nàng cảm thấy trống rỗng. Phải gắng gượng lắm nàng mới đứng vững.

_ Chúng ta từ nay về sau...không còn liên quan gì đến nhau nữa!

Vừa nói, Lôi Vi vừa rút từ tay áo ra thanh đoản đao Phúc Tuần tặng ngày nào. Và cũng chả cần biết chàng có đồng ý hay không, nàng nhẹ nhàng đặt nó vào trong lòng bàn tay của chàng rồi nhanh chóng rời đi.

Đau khổ đến tột cùng là gì? Đó không phải là hết yêu, cũng không phải là sinh ly tử biệt. Đối với nữ nhân đó chính là sự phản bội của nam nhân họ hết lòng yêu thương. Còn đối với nam nhân đó chính là sự đau khổ của nữ nhân họ yêu thương hết lòng.

Nhìn theo dáng người nhỏ bé bước đi, Phúc Tuần nắm chặt thanh đoản đao trong tay.

_ Vi Nhi! Xin lỗi! Ta không buông tay được!

Yêu sâu đậm là gì? Là sự ích kỷ đến tận cùng của trái tim. Dù không còn quan hệ gì với nhau nhưng vẫn không thể nào buông tay, cũng không cách nào buông bỏ được. Dù biết đó là khổ đau nhưng vẫn thà chọn nó hơn là mất đi một nửa sinh mệnh của bản thân.

----------------------------------

[1] Vệ Tử Phu: Vệ Tư hậu là Hoàng hậu thứ hai của Hán Vũ đế nhà Tây Hán vốn là ca nữ trong Bình Dương hầu phủ của Bình Dương Công chúa, chị gái Hán Vũ đế.

[2] Triệu Phi Yến: Hiếu Thành Hoàng hậu là Hoàng hậu thứ hai của Hán Thành đế nhà Tây Hán, có giả thiết cho rằng tên thật của nàng là Phùng Nghi Chủ. Nàng cùng em gái của mình là Triệu Hợp Đức vào phủ của Dương A Công chúa làm ca nữ. Vì Dương A Công chúa thấy dáng người nàng nhỏ nhắn uyển chuyển, nhẹ nhàng như chim yến đang bay nên đặt tên nàng là “Phi Yến“. Trong một lầ Hán Thành đế tới phủ Dương A Công chúa chơi đã gặp Triệu Phi Yến. Sau đó nàng tiến cung và lập tức được phong làm Triệu Tiệp dư (chỉ xếp sau Hoàng hậu lúc đó vì không có phi tần nào phong tới Chiêu Nghi, địa vị cao thứ hai trong hậu cung nhà Tây Hán từ Hán Nguyên đế trở đi, sau Hoàng hậu). Không lâu sau đó, Hán Thành đế lại gặp Triệu Hợp Đức, em gái của Triệu Phi Yến. Thành đế cho Hợp Đức nhập cung phong làm Triệu Tiệp dư còn Phi Yến được phong làm Triệu Chiêu nghi. Sau khi cả hai chị em họ Triệu nhập cung, hậu cung nhà Hán không được yên ổn. Lợi dụng sự sủng ái của Hán Thành đế, hai người vu oan cho Hứa Hoàng hậu và Ban Tiệp dư là yểm bùa khiến Hứa Hoàng hậu bị phế, Ban Tiệp dư phải xin đến cung Thái hậu để hầu hạ tránh bị hai chị em họ Triệu ám hại. Chuyện này đã từng xảy ra một lần dưới triều Hán Vũ đế, được gọi là Vu Cổ án. Lệ Thái tử bị gian thần hãm hại vu cáo Ngài yểm bùa hại Hoàng đế, cả nhà Thái tử từ già đến trẻ đều bị giết bao gồm cả mẫu hậu Ngài là Vệ Tư hậu phải tự sát. May còn sót lại một giọt máu là Lưu Bệnh Dĩ tức Lưu Tuần cháu gọi Lệ Thái tử là ông nội, còn sống Sau Lưu Tuần trở thành Hán Tuyên đế, ông nội của Hán Thành đế. Sau khi loại bỏ được những cái gai trong mắt, hai chị em Phi Yến và Hợp Đức làm chủ cả một hậu cung, không xem ai ra gì. Cứ nghe ai mang long thai liền tìm cách bức hại, giết chết đứa trẻ từ trong trứng nước khiến Hán Thành đế không có người nối dõi. Với việc ác này của hai chị em Triệu Hoàng hậu ở chốn hậu cung, cùng với sự thao túng quyền lực trong triều đình của Vương Mãng (gọi Vương Thái hậu, Vương Chính Quân là cô) nhà Tây Hán nhanh chóng sụp đổ, Vương Mãng lên nắm quyền lập ra nhà Tân.

----------------------------

Hết chương 55

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.