“Xoảng”, tách trà trên tay Lôi Vi rớt xuống đất vang lên một tiếng không chỉ đinh tai nhức óc mà còn đau thấu tâm can. Nàng dường như không thể nào tin được những gì Quân Đài vừa nói với nàng. Đầu óc nàng lúc này quay mòng mòng chả khác nào chong chóng.
Vừa mới sáng sớm, Lôi Vi định uống tách trà rồi đem y phục đến Khánh viện để cất sau đó sẽ đến Đại điện chờ Phúc Tuần. Nào ngờ đâu trà còn chưa kịp uống, Quân Đài đã chạy về báo cho nàng tin này.
_ Tỷ...tỷ nói...cái gì?- Gắng lắm, Lôi Vi mới rặn được từng chữ một.- Tối qua...Phúc Tuần...chàng ấy...lên...lên giường...với...Ngọc Nhạn Công chúa?
Nói tới đâu, nước mắt Lôi Vi liền rơi tới đó. Nàng không tin! Có đánh chết nàng cũng không tin.
_ Uhm!- Quân Đài đau xót gật đầu.- Đúng vậy! Chuyện này, sớm nay đã lan cả hậu cung rồi. Thái hậu và Hoàng thượng rất phẫn nộ. Hiện Linh Thân vương và Ngọc Nhạn Công chúa đang ở Trường Sinh điện.
Không nghe Quân Đài nói hết câu, Lôi Vi đã chạy ra khỏi Xuân Hoa viện từ lúc nào. Trong tuyết lớn, nàng cắm đầu, cắm cổ chạy đến Trường Sinh điện. Nước mắt nàng sớm đã bị những cơn gió lạnh buốt hong khô. Nhưng trong hốc mắt nàng vẫn ươn ướt và có cảm giác nhức nhối không gì sánh bằng.
Băng qua Ngự hoa viên, Lôi Vi nhanh chóng đến khu vực cung, điện của các phi tần, Hoàng tử và Công chúa. Khi chạy ngang qua, nàng nghe thấy đủ lời bàn tán của các cung nữ, thái giám nổi lên. Đa phần họ đều không thể nào ngờ được chuyện xảy ra vào tối hôm qua. Có lẽ nếu ở thời hiện đại, hình tượng của Phúc Tuần đã sụp đổ ngay từ khi tin này bị phát tán rồi. Nhưng ở đây, mọi người chỉ tỏ ra ngạc nhiên, không dám tin chứ chả ai cảm thấy phẫn nộ cả. Chạy thêm một đoạn dài nữa, nàng cuối cùng cũng đến được Trường Sinh điện.
Bên ngoài Trường Sinh điện lạnh ngắt như tờ. Bầu không khí nơi này dường như đã bị đông cứng lại khiến nó trở nên đáng sợ hơn bao giờ hết. Trước cửa điện, Thái tử, Phúc Khải cùng một vài Công chúa như đứng ngồi không yên. Đứng khuất một bên cổng của Trường Sinh điện, Lôi Vi im lặng chờ đợi...Khi chạy đến đây, nàng vẫn giữ trong mình một niềm tin rằng tất cả chỉ là giả, tất cả chỉ là một giấc mộng mà thôi. Nàng không tin! Kể cả lời bàn tán của các cung nữ, thái giám nàng cũng không chịu nghe lọt chữ nào. Nhưng khi đã đứng trước cổng của Trường Sinh điện rồi, một nỗi sợ vô hình dấy lên trong nàng. Nàng sợ phải đối mặt. Sợ phải đối mặt với những gì đang xảy ra. Nàng sợ rằng khi biết được sự thật, bản thân nàng sẽ không thể nào chịu đựng nổi.
Bên trong Trường Sinh điện, một bầu không khi căng thẳng bao trùm lên tất cả. Tiết trời vẫn đang lúc lạnh giá nhưng phàm những ai có mặt trong này đều cảm nhận được có một luồng hỏa khí bức người khiến họ toát mồ hôi hột. Ngồi trên cao, Minh Đức Thái hậu đưa mắt nhìn về hai tôn nhi [1] của mình đang quỳ bên dưới. Một người là nam nhi hành sự cẩn mật, xử lý mọi việc thấu tình đạt lý. Người kia là một nữ nhi băng thanh ngọc khiết [2]. Hai người này, Người đã sớm tác hợp, cũng đang tìm cách để chúng trở thành phu thê của nhau. Nhưng có nghĩ thế nào Người cũng không nghĩ ra hai đứa cháu của mình lại làm ra chuyện không có thể thống gì như thế này.
_ Nói!- Vừa nói, Minh Đức Thái hậu vừa đập bàn.- Tối qua rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Phúc Tuần thật sự không có gì để nói. Chàng chỉ biết tối qua chàng uống khá nhiều rượu nên rời yến tiệc khá sớm. Sau đó chàng quả thực không biết mình đã về Bảo Khánh cung bằng cách nào.
_ Nhi thần...- Vừa chắp tay về phía trước, Phúc Tuần vừa thưa.-...tối qua uống say nên nhất thời hồ đồ.
_ Nhất thời hồ đồ?- Chất giọng của Định An Hoàng đế như sấm rền.- Con nói vậy mà nghe được sao?
Sau lần Phúc Tuần đề nghị hủy hôn với Ngọc Nhạn, lời bàn tán về việc chàng vì nữ nhi khác nên mới hủy hôn nổi lên không ít. Định An Hoàng đế vốn cũng đã nghe được. Khi ấy ông nghĩ Phúc Tuần nhất thời mê muội nữ sắc nên mới như vậy. Là một nam nhân từng trải, ông cũng đã gặp qua chuyện này nên ông hiểu được. Nam nhân năm thê bảy thiếp là việc hết sức bình thường. Vậy nên ông chỉ hoãn hôn chứ không hủy hôn như đề nghị của chàng cốt để chàng có thời gian suy nghĩ. Nếu chàng muốn thành hôn với cả hai nữ nhân cùng một lúc, ông cũng sẵn sàng đồng ý.
Nhưng theo thời gian, ông nhận thấy, khoảng cách giữa Phúc Tuần và Ngọc Nhạn mỗi ngày một lớn, tình cảm của chàng dành cho nàng cũng dần phai nhạt. Vậy nên ông đã cho người âm thầm điều tra xem nữ tử kia là ai. Kết quả nữ tử kia là một ca vũ của Thái Thường Nhạc phủ, Phúc Tuần gọi nữ tử đó là Vi Nhi. Vi Nhi! Cái tên nghe khá quen nhưng trong lúc này, ông nhất thời không thể nào nhớ ra.
_ Hồi Thái hậu! Hồi Hoàng thượng!- Vừa nấc, Ngọc Nhạn vừa thưa.- Tất cả là do lỗi của Tiểu Nhạn gây nên. Nếu lúc dìu huynh ấy về đến Bảo Khánh cung xong, Tiểu Nhạn nhanh chóng rời đi thì đã không có chuyện gì xảy ra. Là do Tiểu Nhạn không tự chủ được. Xin Thái hậu và Hoàng thượng đừng trác phạt huynh ấy.
Càng nghe Ngọc Nhạn nói, tâm can Phúc Tuần càng bị dằn xé dữ dội. Chàng không thể nào thở nổi cứ như thể có ai đó bóp nghẹt trái tim của chàng vậy.
Ngồi bên trên cả Hoàng hậu và Giao phi đều không giấu nổi sự lo lắng của mình. Có trăm lần, vạn lần nghĩ họ cũng không thể nào nghĩ được đến chuyện này. Lúc này, mỗi người dường như theo đuổi một suy nghĩ riêng của mình. Nhưng cả đều tựu chung một điểm đó là lo lắng cho mối quan hệ của Phúc Tuần và Lôi Vi. Họ muốn nói đỡ cho Phúc Tuần nhưng quả thật họ không thể tìm ra lý do để nói đỡ giúp chàng.
_ Để một nữ nhi lên tiếng hộ mình. Phúc Tuần! Ngươi có thấy mình quá đáng không?- Chất giọng của Minh Đức Thái hậu có phần gắt gỏng.- Việc này ngươi định thu xếp như thế nào?
_ Nhi thần sẽ chịu trách nhiệm về những gì đã xảy ra.- Chất giọng Phúc Tuần đầy kiên quyết.- Nhi thần...sẽ lấy Ngọc Nhạn...làm thê tử.
Từng câu từng chữ dược nói ra chẳng khác nào Phúc Tuần tự tay đâm từng nhát dao vào tim mình. Nhưng ngoài cách này ra chàng quả thật không còn cách nào khả dĩ hơn. Là một nam nhân có gan làm phải có gan chịu. Chàng phải chịu trách nhiệm về những gì đã xảy ra. Dù đã không còn tình cảm với Ngọc Nhạn nhưng chàng cũng không thể để nàng tự mình gánh lấy mọi hậu quả được.
_ Vậy nên mong Thái hậu, phụ hoàng đừng truy hỏi chuyện này thêm nữa.
Bên ngoài cổng Trường Sinh điện, Lôi Vi vẫn đứng ẩn mình sau một gốc cây. Đã hơn nửa canh giờ trôi qua rồi Phúc Tuần vẫn chưa ra khỏi Trường Sinh điện. Nàng thật không biết đến khi nào buổi “thẩm tra” này mới kết thúc. Giờ, ngoài việc sợ đối mặt với sự thật ra nàng còn lo lắng không biết liệu chàng có ổn hay không. Sức lực của nàng lúc này chẳng còn đủ để tức giận nữa. Vậy nên, có lẽ nếu lúc này chàng đứng trước mặt nàng thừa nhận tất cả những gì xảy ra là sự thật nàng cũng chẳng còn hơi sức đâu mà trách móc.
Tuyết vẫn rơi và gió vẫn thổi khiến bờ vai Lôi Vi run lên mỗi lúc một dữ dội. Khi nãy vì hoảng loạn, nàng đã vội chạy ra khỏi Xuân Hoa viện mà quên mang theo áo choàng. Giờ tuy da thịt đang chịu lạnh nhưng nàng cũng chẳng có tâm trạng nào để để ý đến...
Trong sân Trường Sinh điện vang lên tiếng nói chuyện. Phúc Tuần và Ngọc Nhạn nặng nề bước ra khỏi sân. Huynh đệ tỷ muội hỏi nhiều nhưng chả ai muốn trả lời. Thái độ ấy cũng giúp mọi người xung quanh đoán ra được kết quả. Nên các Công chúa cũng nhanh chóng rời đi.
Hít một hơi thật sâu, Phúc Tuần chậm rãi rời khỏi Trường Sinh điện với Phúc Vân và Phúc Khải. Nhưng đi chưa được mấy bước, Ngọc Nhạn đã vội chạy theo.
_ Phúc Tuần! Muội...
_ Muội yên tâm!- Quay nửa người về phía Ngọc Nhạn, Phúc Tuần chậm rãi nói.- Ta sẽ chịu trách nhiệm với muội. Chỉ là...
Bỏ lửng câu nói, Phúc Tuần quay bước về phía Phúc Vân và Phúc Khải. Nhìn theo cái dáng đi đầy bất lực của Phúc Tuần, Ngọc Nhạn không khỏi quặng thắt. Nàng khẽ bật cười, tiếng cười chua xót.
_ Kết quả này...xem ra cũng đáng lắm!- Chất giọng của Ngọc Nhạn chỉ vừa đủ để bản thân nàng nghe thấy.
Nhìn thấy các Công chúa đã rời đi hết, Lôi Vi mới lại gần cổng Trường Sinh điện cùng lúc Phúc Tuần vừa bước ra. Bốn mắt lập tức chạm nhau. Cả hai cứ vậy mà lặng im nhìn nhau, không ai nói với ai câu nào. Có lẽ họ không dám nói bởi họ đều sợ. Một người sợ phải nhìn thấy sự thật. Một người sợ người mình yêu bị tổn thương, đau lòng.
Nhìn thấy Lôi Vi y phục mỏng manh, cả ba nam nhân không ai khỏi xót xa. Thu hết sự can đảm của mình, Phúc Tuần nhanh chóng cởi áo choàng ra khoác lên người nàng. Nàng không nói gì cũng không tránh né. Đây có lẽ là cử chỉ yêu thương cuối cùng nàng có thể nhận được từ chàng trước khi nghe chàng nói ra sự thật tàn nhẫn kia. Phúc Vân và Phúc Khải đưa mắt nhìn nhau rồi chả ai bảo ai họ lặng lẽ rời đi để lại khoảng không gian riêng cho hai con người đã và đang rơi vào bể khổ.
_ Có thật...tối qua...anh và Ngọc Nhạn Công chúa...
Im lặng thật lâu, cuối cùng Lôi Vi cũng quyết định lên tiếng phá tan sự im lặng. Nhưng lời vừa tới miệng lồng ngực của nàng đã đau nhói nên câu hỏi nàng mới chỉ có thể nói một nửa.
Nhìn vào đôi mắt vẫn tĩnh lặng của Lôi Vi, lòng Phúc Tuần đau đớn vạn phần. Nếu lúc nãy chàng có cảm giác trái tim bị bóp nghẹt thì lúc này chàng lại có cảm giác nơi ngực trái của chàng như bị ai đó khoét mất trái tim. Trống rỗng nhưng đau đớn tột cùng. Bởi chàng biết để có được sự bình tĩnh này, nàng đã và đang phải gồng mình chịu đựng, ép cho nước mắt chảy ngược vào trong. Càng nhìn vào đôi mắt trong veo của nàng, chàng càng có cảm giác mình là một tội nhân.
_ Ta xin lỗi!- Nhắm chặt đôi mắt, Phúc Tuần cay đắng nói.
_ Vậy...- Chất giọng của Lôi Vi bắt đầu run rẩy.- Anh định thế nào?
Hít một hơi thật sâu, Phúc Tuần chậm rãi mở mắt ra. Không muốn đối diện vẫn phải đối diện thôi. Sự thật dù cho có tàn nhẫn đến đâu ta vẫn buộc phải chấp nhận.
_ Ta...sẽ thành hôn với Ngọc Nhạn. Vi Nhi! Ta...
Phúc Tuần còn muốn nói chàng vẫn muốn đợi Lôi Vi lớn thêm chút nữa rồi sẽ rước nàng về, trở thành chính thất của chàng. Nhưng lúc này chàng ý thức được rằng chàng không có quyền có được mong muốn ấy. Bởi chàng đã làm tổn thương nàng sâu sắc đến như vậy chàng không có quyền đòi hỏi bất kỳ mong muốn cá nhân nào từ nàng. Chàng ước mình có thể ích kỷ một chút, tiểu nhân một chút. Nhưng nhìn vẻ bình tĩnh đến độ đau thương của nàng, chàng không muốn cũng không thể làm tổn thương nàng thêm được nữa.
Lôi Vi muốn hỏi Phúc Tuần khi nào chàng và Ngọc Nhạn sẽ tổ chức hôn lễ. Nhưng tổ chức sớm thì sao? Muộn thì sao? Mọi chuyện đã được an bài. Biết làm chi để thêm đau lòng. Không hiểu sao nàng lại mong chàng có thể vô trách nhiệm một chút, nhẫn tâm một chút. Song nếu chàng quả thật vô trách nhiệm, nhẫn tâm bỏ rơi Ngọc Nhạn, chàng không còn là Mạnh Phúc Tuần mà nàng yêu sâu sắc nữa.
Nếu đã không thể đến được với nhau vậy hãy để mọi chuyện kết thúc êm thấm.
_ Tiểu nữ hiểu rồi!- Vừa nói, Lôi Vi vừa lùi lại. Nàng khẽ mỉm cười.- Tiểu nữ thật lòng...chúc phúc cho Vương gia và Công chúa.
Nói đoạn Lôi Vi chậm rãi đưa tay lên cởi áo choàng ra. Nhưng vừa cởi được một nửa, tay nàng đã bị Phúc Tuần giữ lại.
_ Trời rất lạnh!
_ Trước khi biết sự thật, chiếc áo này vẫn còn hơi ấm. Sau khi biết rồi nó đã trở nên lạnh giá, lạnh hơn cả bầu không khí bên ngoài.
Dứt câu, Lôi Vi kiên quyết cởi chiếc áo ra trao tận tay Phúc Tuần.
_ Tiểu nữ xin lỗi vì đã làm phiền Vương gia. Tiểu nữ xin phép cáo lui!
Cúi người thi lễ, Lôi Vi nhanh chóng quay đi nên không biết rằng trên gò má của Phúc Tuần sớm đã có một giọt nước lăn dài. Chẳng biết là nước mắt hay là do bông tuyết tan ra chỉ biết rằng khi giọt nước ấy vào miệng chàng cảm thấy vừa lạnh lại vừa đắng.
*
Bầu không khí lặng ngắt như tờ. Ngoài tiếng gió thổi ra, xung quanh không có lấy một âm thanh nào. Căn phòng nhỏ bỗng chốc trở nên lạnh lẽo, dường như ngọn lửa nhỏ đang nhảy múa trong đĩa cũng không đủ sức làm nơi này ấm lên.
_ Hành động lúc say là hành động khó kiểm soát nhất.- Băng Tư lên tiếng phá vỡ bầu không khí.- Nhưng vì sao Linh Thân vương lại say đến mức độ đó? Ta cảm thấy khó hiểu!
Nghi vấn Băng Tư đặt ra khiến Lôi Vi lẫn Quân Đài vỡ lẽ. Hai, ba ngày nay Lôi Vi tuy không khóc lấy một lần nhưng tâm trạng thật sự rất tệ thêm vào đó nàng lại đang lên cơn sốt triền miên nên nàng chả nghĩ ngợi nhiều đến vậy. Còn Quân Đài hết an ủi lại cùng Đồng Thảo săn sóc nàng nên căn bản chả ai có thời gian đâu mà nghi ngờ. Giờ nghe Băng Tư hỏi, hai người mới vỡ lẽ.
_ Có khi nào...vì hai người giận nhau nên Linh Thân vương mới...- Quân Đài suy đoán.
_ Không thể nào!- Lôi Vi bác bỏ.- Chàng ấy chắc chắn đã biết rõ muội hẹn gặp chàng ấy rồi. Sao có thể...
_ Theo như những gì muội nói, với tính cách của Linh Thân vương, Ngài ấy sẽ đứng ngồi không yên mà mong được gặp riêng muội.- Băng Tư phân tích.- Thêm vào đó, khi ấy Ngài ấy căn bản không rõ muội muốn nói chuyện gì. Nên Ngài ấy nhất định sẽ giữ cho mình thật tỉnh táo để gặp muội. Vì vậy Ngài ấy không có lý do gì để uống rượu say đến mức mất kiểm soát đó cả.
_ Hay là chàng ấy có lý do khác phiền não?- Lôi Vi nói như tự hỏi chính mình.
_ Ngoài muội ra, Ngài ấy còn có vấn đề nào phiền não đến độ “mượn rượu giải sầu” không?- Vừa nói, Băng Tư vừa bật cười.
Không nói gì, Lôi Vi đưa đôi mắt có chút oán giận nhìn Băng Tư. Nhưng Băng Tư phớt lờ như không thấy gì.
_ Trừ phi...- Quân Đài ngập ngừng lên tiếng.- Ngài ấy không nhận được tin nhắn của muội. Chúng ta bận rộn ở bên trong hậu đài, lúc lên sân khấu cũng phải chuyên tâm vào biểu diễn. Căn bản chúng ta không thể nào biết được Ngài ấy có thể nhận được tin nhắn của muội hay không.
_ Sao có thể được cơ chứ?- Nét mặt Lôi Vi hoang mang.
_ Lôi Vi!- Băng Tư nghiêm giọng.- Muội có chắc chắn muội đã gửi tin đến An Công công không?
_ Khi ấy, lúc muội đang trên đường tìm Tiểu An Tử đã gặp Trần Chưởng sự. Trần Chưởng sự bắt muội phải trở về gấp nên muội đã nhờ Đồng Thảo tìm Tiểu An Tử để chuyển lời. Muội tin rằng, tỷ ấy đã chuyển lời giúp muội.
_ Lúc muội lên diễn, ta nghe tin Đồng Thảo bị ngã nên mới chạy về Xuân Hoa viện.- Quân Đài tiếp lời.- Khi ta về đến, muội ấy đã đi nghỉ rồi.
Ráp từng sự kiện lại với nhau, cả ba cô gái nhanh chóng có một câu trả lời hoàn chỉnh. Tìm ra câu trả lời Lôi Vi càng thẫn thờ hơn. Nhưng vẫn không nén nổi một chút tức giận.
_ Không nhận được tin nhắn của muội, chàng ấy cũng không nên làm như vậy. Đáng ghét! Chàng ấy xem muội là gì chứ?
Hai người còn lại lặng im. Không ai nói thêm bất kỳ điều gì. Kể cả Băng Tư lúc này đang có một bụng nghi ngờ cũng không nói gì. Nàng chỉ sợ nàng nói ra nghi ngờ của mình rồi, Lôi Vi lại càng đau lòng.
Cánh cửa chậm rãi mở ra, một nam nhân nhanh chóng xuất hiện trước sự ngạc nhiên của mọi người.
_ Đồng Vũ!- Chất giọng của Quân Đài có chút ngạc nhiên.
_ Vi Nhi!- Chất giọng của Đồng Vũ trầm ổn nhưng nghe rõ, nó lại có không ít sự chua xót.
_ Đồng Vũ ca!
Bầu không khí im lặng và có chút gì đó ngập ngừng bao trùm. Băng Tư nhạy bén nhanh chóng kéo Quân Đài ra ngoài. Trong phòng lúc này chỉ còn lại hai người. Chậm rãi tiến vào, Đồng Vũ đến bên cạnh Lôi Vi và ngồi xuống.
_ Muội không sao chứ?
Mỉm cười yếu ớt, Lôi Vi lắc đầu.
_ Trông muội xanh xao quá!
_ Trời đang lạnh nên muội...huynh cũng biết là muội không chịu được lạnh mà.
Càng nhìn kỹ Lôi Vi, Đồng Vũ càng thêm đau lòng. Chàng thật sự không ngờ mọi chuyện lại đi đến mức này. Chàng thật sự muốn an ủi nàng nhưng lại không biết nên mở lời thế nào. Chỉ sợ lời vừa nói ra lại khiến nàng thêm đau lòng.
_ Vi Nhi! Nếu muốn khóc, muội hãy khóc đi!
Hiểu được ẩn ý trong câu nói của Đồng Vũ, Lôi Vi càng mỉm cười tươi hơn, nàng ra sức lắc đầu.
_ Muội không sao! Đồng Vũ ca! Huynh yên tâm đi! Muội sẽ không khóc đâu.
_ Vi Nhi!
_ Gọi muội là Lôi Vi đi!- Chất giọng của Lôi Vi có chút nghẹn lại.- Mọi chuyện đã xảy ra rồi có khóc cũng không thay đổi được gì. Vậy nên...khóc làm gì.
_ Ít nhất ra muội sẽ thấy nhẹ lòng hơn! Sẽ bớt đau lòng hơn!
Nụ cười của Lôi Vi trở nên mơ hồ.
_ Có thật thế không? Muội không biết liệu mình có nhẹ lòng hơn không. Muội chỉ cảm thấy mình đau lòng đến độ không thể khóc được nữa rồi.
Hơn một năm trước, Lôi Vi chia tay Phúc Hoằng. Khi ấy nàng rất đau lòng và khóc như mưa như gió rất lâu. Còn lần này, lời chia tay không nói ra nhưng nàng và Phúc Tuần chấm hết rồi. Nàng đau lòng và thật sự rất muốn khóc nhưng nước mắt lại không chịu chảy ra. Đôi mắt cứ tức mãi không thôi. So với khóc một lần cho thỏa thuê thì cảm giác này khiến nàng cảm thấy bị ức chế và đau đớn hơn nhiều.
_ Muội thật sự không biết nên trách chàng ấy hay nên trách bản thân mình nữa. Phải chi trước đêm hôm đó muội chịu làn lành với chàng ấy thì đã không đến nỗi này. Hoặc phải chi lúc chạy đi tìm Tiểu An Tử để nhắn hẹn gặp chàng ấy muội kiên quyết làm theo ý mình, không theo Trần Chưởng sự quay về hậu đài có lẽ chuyện đã khác. Hay là chàng ấy có thể tự chủ một chút thì đã không xảy ra cơ sự này. Trách ai bây giờ sự việc cũng đã bày ra trước mắt rồi.
Lời nói của Lôi Vi dần trở nên lộn xộn. Nhưng Đồng Vũ vẫn nắm được ý chính.
_ Muội nói tối hôm ấy muội có hẹn gặp Linh Thân vương?
Không để ý đến sự hồ nghi trong lời nói của Đồng Vũ, Lôi Vi gật đầu xác nhận.
_ Đúng vậy! Không ngờ muội lại bị chàng ấy cho leo cây còn chàng ấy đi ân ân ái ái với người khác. Muội kiên trì chờ chàng ấy một canh giờ, qua khỏi giao thừa, nhưng vẫn không thấy chàng ấy đến. Muội ngốc nghếch cho rằng chàng ấy gặp chuyện, định bụng sáng sớm hôm sau tìm gặp chàng ấy. Nhưng rồi muội nhận ra chàng ấy mà gặp chuyện cả Hoàng cung này sớm đã loạn lên rồi. Muội đúng là ngốc hết chỗ nói.
Lôi Vi càng nói càng lộn xộn khiến Đồng Vũ phải nghiền ngẫm một lúc mới có được câu trả lời hoàn chỉnh.
_ Vậy...Linh Thân vương có biết việc này không?
_ Biết thì sao chứ? Không biết thì sao?- Chất giọng của Lôi Vi có chút bất cần.- Việc cũng đã tới nước này rồi.
Lôi Vi nói vậy, Đồng Vũ cũng không hỏi thêm. Song chàng lờ mờ đoán ra được trong chuyện này có ẩn tình. Nán lại một lúc lâu để an ủi nàng, chàng vội rời Xuân Hoa viện. Nhưng vừa mới bước ra sân chàng đã nhìn thấy Quân Đài và Băng Tư đứng đó, dáng vẻ có phần căng thẳng.
_ Đồng Giám quân!- Vừa nhìn thấy Đồng Vũ, Băng Tư đã gọi.
_ Có chuyện gì vậy?
_ Đồng Thảo bị thương, Ngài biết chứ?- Băng Tư chậm rãi hỏi.
_ Bị thương?- Chất giọng Đồng Vũ có chút kinh ngạc.- Tại sao lại bị thương? Khi nào vậy?
_ Vào đúng đêm giao thừa!
Câu trả lời ngắn gọn của Băng Tư khiến Đồng Vũ khó hiểu. Nhìn vào đôi mắt của Băng Tư chàng nhận ra nữ tử này đang rất bình tĩnh nhưng ngữ khí của nàng giúp chàng biết rằng nàng đang có nghi vấn muốn giải đáp.
_ Cô nương nói với ta chuyện này để làm gì?
_ Là vì...
_ Là mong Ngài để tâm hơn đến muội muội của mình.- Băng Tư cắt ngang lời Quân Đài.
Dứt câu, Băng Tư nhanh chóng kéo Quân Đài vào trong để lại một mình Đồng Vũ với một mớ bòng bong không biết đường nào lần. Trước khi cánh cửa phòng khép lại, chàng còn nghe loáng thoáng ấy hai ca vũ nói chuyện với nhau.
_ Chúng ta không có gì để khẳng định cả!
_ Nhưng sự trùng hợp như vậy quả thật rất đáng nghi.
Câu nói của Băng Tư khiến Đồng Vũ mơ hồn nhận ra một điều gì đó. Chỉ là chàng chưa thể xác nhận nên không thể khẳng định được điều gì.
_ Ca?!
Từ xa vọng tới giọng nữ quen thuộc. Vội quay lại nhìn, Đồng Vũ nhìn thấy Đồng Thảo đang tiến về phía mình, một bên chân bước đi có phần khó khăn.
_ Sao huynh lại ở đây thế?- Đồng Thảo hớn hở.
_ Ta đến thăm Lôi Vi! Chân muội bị sao vậy?
_ Do muội không cẩn thận nên bị vấp té.
_ Muội nên cẩn thận chứ. Đả thương cao huynh cho có còn không?
_ Vẫn còn!- Đồng Thảo gật đầu.
_ Vậy thì hãy lấy ra thoa vào. Thôi huynh phải về rồi.
Không nói gì, Đồng Thảo chỉ gật đầu. Đồng Vũ ngắm kỹ muội muội của mình rồi dời gót đi. Đến khi ra khỏi cổng Xuân Hoa viện, chàng chậm rãi quay đầu lại nhìn nhận ra Đồng Thảo đã bước đi bình thường và tiến đến mở cửa phòng bước vào bên trong.
------------------------------
[1] Tôn nhi: cháu bao gồm cả nam lẫn nữ.
[2] Băng thanh ngọc khiết: trong như giá, sạch như ngọc.
--------------------------------
Hết chương 54