Chơi đùa ở Hoa Thành một tháng, Trình Nhã Y liền cảm thấy không có tư vị. Thậm chí nhị ca và Tần Úy Trang mang
nàng đi xem Tố Nguyệt Đàn tuyển Hoa Thiên Chi Nữ, nàng đều không có hứng thú. Suốt cả buổi đều mơ mơ màng màng, chỉ nhớ người đoạt giải là một
cô nương cực kỳ xinh đẹp, nghe đồn là ái nữ của thành chủ.
Trình Cảnh
thấy tiểu muội suốt ngày buồn bã không vui, biết nàng lại nhớ đến người
kia, cũng cảm thấy đau lòng. Đúng là nữ đại bất trung lưu, tiểu muội lớn rồi suốt ngày nghĩ tới người kia, không thèm quan tâm tới ca ca của
nàng. Xem gặp lại hắn không cho người kia biết tay. Nhưng nghĩ đi nghĩ
lại, cuối cùng đành mang tiểu muội trở về kinh thành.
Trở về kinh thành, Trình Nhã Y vẫn không
hoạt bát hồ nháo như ngày xưa nữa, mà thích nhốt mình trong phòng. Trình gia phụ tử phát hoảng, tưởng nàng lại bệnh tương tư, kêu hết Thái y tới đại phu có tiếng trong kinh thành đến phủ xem bệnh, cuối cùng bị Trình
Nhã Y phụng phịu đuổi ra khỏi cửa, mới yên tâm biết nữ nhi bảo bối khỏe
mạnh, chẳng qua không có hứng thú lại hồ nháo.
Bị kinh hách lớn nhất có lẽ không phải là Trình gia phụ tử, mà là tiểu nha hoàn Phấn Đại.
- A? Cô nương nói gì Phấn Đại nghe không hiểu? – Phấn Đại ngơ ngác nhìn Trình Nhã Y, cứ nghĩ mình chưa già tai đã nghễnh ngãng.
- Ngươi… Xú nha đầu này! – Trình Nhã Y đỏ hồng mặt, căm tức trừng Phấn Đại. Nàng đã mặt dày nói một lần rồi, nha
đầu này còn làm bộ không hiểu, rõ ràng là muốn nàng xấu mặt.
Vốn Trình Nhã Y cùng nha đầu Phấn Đại lớn lên bên nhau, Trình Nhã Y bản chất lại rất dễ gần, không có cái giá
thiên kim tiểu thư, cho nên hai người cực kỳ thân thiết, bình thường đùa giỡn với nhau không ít lần.
Trình Nhã Y nghĩ nghĩ, đằng nào mà chẳng
phải gả người, nàng còn sợ bị Phấn Đại chê cười sao? Hừ, đường đường
tướng môn hổ nữ, chẳng qua là chút việc nhỏ, cần gì phải sợ hãi!
- Nghe cho kỹ, ta muốn học may áo choàng, ngươi phải dạy ta, biết chưa? – Trình Nhã Y làm bộ nghiêm mặt, trầm trọng nói.
- Huh? Mùa hè may áo choàng cái gì? Cô nương không sao chứ? – Phấn Đại nghi ngờ.
Bước sang tháng 8, không khí đã bớt oi
bức, nhưng vẫn còn khá nóng nực. Sắp tới trời chuyển sang thu, vẫn coi
như mát mẻ. Ít ra phải ba bốn tháng nữa mới se lạnh, cho nên thời gian
này có ai đi may áo choàng dùng trong mùa đông?
- Nhưng mà… – Trình Nhã Y cắn cắn môi,
hai má đỏ bừng, nhỏ giọng nói – Còn một thời gian nữa hắn sẽ khải hoàn,
không phải là vừa vặn sao?
Nàng chỉ là tiểu nữ nhân, không có tuyệt
thế mỹ mạo lại không phải băng tuyết thông minh. Hắn trên chiến trường
lập hạ công lao, nàng có thể làm cho hắn chỉ là ở nhà chờ đợi, lo liệu
gia vụ, giữ vững hậu phương bình yên chờ hắn trở về. Không biết tương
lai có thể thực sự thành “hậu phương” cho hắn hay không, nhưng nàng
quyết định, nhất định phải cho hắn biết tâm ý của nàng. Chẳng sợ hắn sẽ
ghét bỏ nàng yếu đuối nhu nhược, ghét bỏ nàng tùy hứng làm bậy, ghét bỏ
nàng không hàm súc rụt rè. Nếu không thử, nàng sợ tương lai sẽ hối hận.
Trình Nhã Y nàng muốn dũng cảm một lần, tùy hứng một lần!
Phấn Đại nghe cô nương nhà mình nói vậy, hơi ngẩn ra.
Nói thật, nàng không tán thành Kỷ Trà làm cô gia. Người kia rất lạnh, đơn thuần nhìn ánh mắt hắn thôi, nàng đã
cảm thấy cả người lạnh lẽo như ở trong băng thiên tuyết địa. Nàng chỉ sợ cô nương nhiệt tình quá mức sẽ bị thương tâm. Nhưng nhìn ánh mắt hạnh
phúc tràn đầy hi vọng của cô nương, nàng lại không dám nói thật. Ai…
thôi, chuyện của cô nương không phải nàng có thể quản. Thấy cô nương
hạnh phúc là được rồi. Tương lai nếu có gì bất trắc, cho dù liều mạng
nàng cũng phải đòi lại công bằng cho cô nương. Phấn Đại âm thầm thề
trong lòng.
Thời gian lặng lẽ trôi qua. Trình Nhã Y
vẫn chuyên tâm vào việc may áo choàng, không biết bên ngoài đã truyền
đầy tin đồn về nàng…
Tháng 11, gió lạnh ùa về, mùa đông vừa
kéo đến. Kỷ phó tướng mang quân dẹp loạn phương bắc, cuối cùng thắng lợi trở về. Man tộc bắc phương phản loạn, tự lập thành Hãn Vương, đòi ba
thành trì phương bắc cùng đại thảo nguyên làm quốc thổ. Kỷ phó tướng
dũng mãnh vô song, tự nhập địch thổ, lấy thủ cấp Hãn Vương cùng mười ba
tướng quân dưới trướng. Man tộc như rắn mất đầu, phương quân đại loạn.
Phương bắc được bảo toàn, man tộc mười lăm tiểu tộc trưởng quy hàng, còn lại man tộc nhân đều bị xử trảm.
Lần này khải hoàn về kinh, Hoàng đế long
tâm đại duyệt, phân phó bá quan tự mình nghênh tiếp, có thể thấy vô cùng trọng thị Kỷ Trà. Bực này vinh dự, xuyên suốt vương triều chỉ có ba vị
khai quốc tướng quân được nhận.
Nhất thời, Kỷ Trà trở thành nhân vật
phong vân nổi bật nhất kinh đô. Rất nhiều thế gia môn phiệt đều cân nhắc muốn hắn làm rể hiền, rất nhiều danh môn khuê tú coi hắn là như ý lang
quân, còn có nhiều công tử thiếu gia muốn kết giao bằng hữu. Tương lai
tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, lại nhiều thêm một thế lực cần phải cân
nhắc mượn sức.
Trong lúc kinh đô đang nhiệt liệt sôi
trào, một tin tức ngang trời xuất hiện làm mọi người choáng váng, nhất
thời không biết nên làm thế nào.
Nghe đồn, Hoàng thượng muốn tứ hôn cho Kỷ Trà. Hoàng thất công chúa chỉ có một vị, đã sớm gả ra ngoài. Vậy thì có lẽ chỉ có mấy vị quận chúa. Đến tuổi kết hôn thì thực ra có một vị, là
Minh Lan quận chúa, ái nữ của Hoài Vương, rất được sủng ái, cũng được
Hoàng đế coi trọng. Rất có khả năng Hoàng đế muốn gả Minh Lan quận chúa
cho Kỷ Trà.
Dĩ nhiên, nam tài nữ mạo, cực kỳ xứng
đôi. Hoài Vương lại thuộc phái trung lập, không có kết giao với hoàng tử nào, rất ít quan tâm tới triều chính. Hoàng đế đây là muốn Kỷ Trà cũng
bảo trì trung lập, không định để hoàng tử nào mượn sức được hắn. Tin đồn vừa xuất hiện đã khiến cho mấy vị hoàng tử đứng ngồi không yên.
Đối với Trình Nhã Y, tin tức này không khác nào sét đánh ngang tai.
…
- Cô nương cô nương, ngài phải bình tĩnh. – Phấn Đại quýnh lên, không ngừng lẩm bẩm, chuyển quanh người Trình Nhã Y.
Nhìn Phấn Đại cẩn thận lại quan tâm mình
như vậy, Trình Nhã Y hơi ngừng lại động tác, cười cười nhìn nàng. Nhưng
trong lòng đau đớn cỡ nào, chỉ có nàng mới biết.
Nhiều ngày như vậy, nàng vẫn ở trong tiểu viện, không bước chân ra khỏi nhà, chăm chú hoàn thành áo choàng vì
tặng hắn. Nàng không thông thạo nữ công, cầm kim may nho nhỏ trong tay
liên tục đâm vào ngón tay mình, bây giờ cả hai bàn tay nàng đều băng bó
kín mít. Nàng nhìn bàn tay, không khỏi thở dài. Vốn thiên kim tiểu thư
đều có bàn tay trắng nõn nà, tay nàng lại đầy vết kim châm như vậy, chỉ
sợ hắn sẽ ghét bỏ nàng…
Nhưng trời không phụ lòng người. Nàng phá hủy nhiều vải như vậy, rốt cục cũng làm ra một cái áo choàng có thể coi được. Vải màu xanh đen, thật thích hợp với khí chất của hắn. Trên cổ áo gắn một chuỗi lông cáo màu xám, có thể ủ cổ ấm áp. Trên vạt áo dùng kim tuyến tú kim thiềm chiết quế, thoạt nhìn hào phóng tiêu sái, lại không
mất trầm ổn nội liễm. Thật ra kỹ thuật thêu của nàng không được tốt lắm, nhưng bởi vì rất cẩn thận, cũng đã luyện qua vô số lần, cho nên không
đến mức khó coi, dù sao vẫn có thể nhập mắt.
Nhưng so với Minh Lan quận chúa, áo choàng của nàng lại thô tục không chịu nổi.
Minh Lan quận chúa là nổi danh khuê tú,
dòi dõi cao quý, lại hiểu tri thức biết lễ nghĩa, đặc biệt là một tay
thêu thùa, sống động như thật, Thái hậu còn từng khen ngợi qua. Ai có
được một bức thêu từ tay Minh Lan quận chúa đều vô cùng hãnh diện. Không giống như nàng, từ nhỏ đã không yêu thích cái gì nữ hồng, cho nên đến
bây giờ vẫn không có chút tài năng hãnh diện nào. Nếu không phải mẫu
thân nàng là công chúa hoàng gia, nàng được hoàng thượng và thái hậu
sủng ái, có lẽ đã trở thành trò cười cho cả kinh thành.
Trình Nhã Y mân môi, không tự giác liếc nhìn áo choàng treo trên giá. Có lẽ… chiếc áo này sẽ vĩnh viễn không được tặng người…
Nàng mất một thời gian mới hạ quyết tâm,
chờ hắn trở về sẽ thổ lộ tâm ý. Thật buồn cười, hắn vinh quang trở về,
lại biến thành tân tú trong kinh, được hoàng thượng ưu ái chỉ hôn. Người hắn sắp cưới không chỉ dòng dõi cao quý, còn xinh đẹp hiền thục, là
tình nhân trong mộng của biết bao vương tôn công tử. Hai người thật xứng đôi, ngay cả nàng cũng không thể không thừa nhận. Hắn tài giỏi như vậy, nên xứng với nữ tử cũng tài giỏi không kém. Minh Lan quận chúa sẽ là
một thê tử tốt, có thể giúp hắn càng thêm mạnh mẽ. Nàng chỉ là cỏ dại
ven đường, không thể so sánh cùng hoa mẫu đơn cao quý, làm sao có thể
đứng bên cạnh hắn? Buồn cười trước kia nàng còn hi vọng hão huyền. Hèn
gì hắn không thích nàng, vẫn không hòa nhã với nàng. Đối xử tốt với nàng chỉ vì phụ thân mong muốn. Tới cùng, là nàng không xứng với hắn…
Thấy Trình Nhã Y càng ngày càng buồn bã, Phấn Đại không nhịn được cũng rầu rĩ theo, đồng thời trong lòng nổi giận khó kìm nén.
Ngày xưa cô nương nhà nàng hoạt bát sáng
sủa cỡ nào, việc gì cũng không cần phiền não, vô tư sống, thích làm gì
thì làm. Nhưng từ khi gặp được Kỷ Trà, cô nương hoàn toàn thay đổi. Mặc
dù vẫn thiên chân hồn nhiên, lại thêm một phần hi vọng mơ mộng. Nàng
biết, cô nương yêu thảm Kỷ Trà. Còn Kỷ Trà, có lẽ không quan tâm nhiều
tới cô nương. Nàng gặp hắn rất ít, lại chỉ đứng từ xa nhìn, cho nên
không khỏi có chút chủ quan đánh giá. Nhưng lúc nào nàng cũng chỉ thấy
hắn lạnh như băng, luôn im lặng. Cô nương mà thật gả cho hắn, không phải bị buồn chết? Như vậy còn không tính, ai ngờ vừa thắng trận trở về, hắn đã vội vàng đính hôn với cái gì quận chúa, không thèm quan tâm tới cô
nương. Bạc tình, phụ nghĩa! Rõ ràng cô nương không cần nghĩ tới hắn tốt
lắm! Cần gì phải buồn bã đau thương? Thấy cô nương buồn, nàng cũng buồn. Nhất định nàng phải cho Kỷ Trà một trận!
Trình Nhã Y không biết, giờ phút này nàng âm thầm đau thương, lại cũng có người giống như nàng, một đêm không ngủ.