Năm đó công chúa mang thai Trình Nhã Y, thân thể không được tốt lắm.
Cho nên khi sinh ra, Trình Nhã Y đã không được khỏe mạnh như những đứa
bé khác. Mọi người chỉ nhìn thấy Trình Nhã Y hoạt bát hồ nháo, nhưng
không thấy được nhiều lúc nàng chỉ vì đứng phơi nắng lâu chút đã bệnh
không dậy nổi. Ngay cả Tần Úy Trang cũng vậy, không tự giác quên mất
thân thể nàng vốn ốm yếu, nhiều năm như vậy không nhường nhịn nàng chút
nào.
Tần Úy Trang ánh mắt tối lại, cảm giác tội lỗi dâng lên trong lòng, mấp máy môi, muốn nói gì đó. Nhưng đột nhiên
một nam tử ung dung đi tới khiến hắn không tự giác ngậm miệng lại.
- Ồ, Tiêu Đồ? Ngươi ở đây làm gì vậy? – Trình Cảnh vốn định đến gọi
Trình Nhã Y đi xem hoa nở, lại bất ngờ thấy Tần Úy Trang. Xem ra hai
người này lại đang cãi nhau, thật đúng là oan gia ngõ hẹp.
- Cảnh biểu ca. – Tần Úy Trang không tự giác nhỏ giọng.
Từ nhỏ, hắn sợ nhất là hai biểu ca nhà cô cô. So với mấy hoàng huynh
còn sợ hơn. Nhai biểu ca với Cảnh biểu ca thật sự cưng chiều Trình Nhã Y hết sức, không muốn nàng chịu chút ủy khuất nào, cho nên với người suốt ngày gây sự với Trình Nhã Y, hai vị biểu ca sẽ không hòa nhã với hắn.
Mặc dù gặp mặt vẫn mỉm cười như gió xuân, sau lưng dạy dỗ hắn không ít.
Hắn nhìn thấy hai vị biểu ca nhà cô cô cứ như chuột thấy mèo, càng ngày
càng trầm trọng.
- Biểu ca muốn mời ta đi xem hoa! – Trình Nhã Y cười hì hì nhìn Trình Cảnh.
Trình Cảnh nhìn Tần Úy Trang, cười đến thâm ý, làm Tần Úy Trang cảm thấy lạnh sống lưng. Hắn vội vàng nói:
- Đúng vậy, ta cảm thấy bên kia hoa nở rất đẹp, muốn cho Nhã Nhi xem thử thôi mà.
- Vậy sao?
Trình Cảnh thản nhiên nói, sau đó gật gật đầu.
- Không tệ đâu, ta cũng đang định gọi Nhã Nhi đi xem. Vậy thì chúng ta cùng đi.
Trình Cảnh làm bộ không thấy ánh mắt ai oán của Tần Úy Trang, cười cười mang Trình Nhã Y theo.
Này Tiêu Đồ tiểu tử, đừng tưởng bọn họ không biết hắn đang nghĩ cái
gì. Rõ ràng rất thích Nhã Nhi, nhưng mỗi lần gặp mặt lại phải cãi nhau
với Nhã Nhi một trận. Cái này chắc là tâm tình “càng đánh càng yêu” của
đám tiểu hài tử. Mà người này, rõ ràng trưởng thành rồi nhưng vẫn ngây
thơ như vậy, khó trách cho dù thanh mai trúc mã, Nhã Nhi cũng không quan tâm tới hắn. Tự làm tự chịu!
Bây giờ Nhã Nhi đã có ý chung nhân, bọn họ tự nhiên vui mừng nhìn
Tiêu Đồ đau khổ. Dù sao Kỷ Trà cũng tốt hơn Tiêu Đồ nhiều. Lấy tính cách của Kỷ Trà, nếu không phải là người hắn quan tâm hắn tuyệt đối sẽ không liếc nhìn một cái, Nhã Nhi sẽ hạnh phúc. Còn Tiêu Đồ thân là hoàng tử,
không thể chỉ có Nhã Nhi một người, hắn phải dùng hôn nhân của mình đổi
lấy cân bằng triều đình, mà nữ nhân đã gả vào hoàng gia có ai không như
sói như hổ? Nhã Nhi đơn thuần thiện lương tuyệt đối sẽ bị khi dễ.
Nghĩ thế nào đi nữa, bọn họ vẫn đồng ý Kỷ Trà làm muội phu. Tiêu Đồ
sao? Lần này để cho hắn hết hi vọng đi. Ân, dĩ nhiên là phải dùng hết
giá trị của hắn đã. Đừng trách huynh đệ bọn họ nhẫn tâm, vì muội muội
yêu dấu cái gì cũng có thể đứng sang bên cạnh, đừng chắn đường!
…
Trình Cảnh mang Trình Nhã Y đi vào một gian phòng trang nhã, bày biện đơn giản nhưng cực kỳ đẹp mắt, vật phẩm trang trí cũng đều là những thứ đáng giá, thanh nhã ít có. Nhưng đây không phải là phòng tiếp khách,
bởi vì không có bất kỳ bàn ghế nào. Trình Nhã Y tò mò không biết vào đây làm gì, Trình Cảnh lại mang nàng đi tiếp về phía cửa. Hóa ra đây đơn
thuần là lối vào mà thôi, còn phải tiếp tục đi hết hành lang.
Đi một lúc, Trình Nhã Y bước vào một căn phòng khác. Gian phòng lại
càng đơn giản hơn căn phòng kia, ngoại trừ bốn bức tường không có thêm
vật trang trí, nhưng cực kỳ rộng rãi trống trải. Giữa căn phòng là một
hồ nước, núi giả xếp ven bờ không quy luật lại thật tự nhiên. Nóc nhà
không dùng mái ngói bình thường mà dùng ngói lưu ly trong suốt, ánh nắng phản chiếu qua không chói chang mà tạo thành bảy sắc cầu vồng, chiếu
rọi xuống hồ nước cực kỳ đẹp mắt. Bên dưới có vài con cá cảnh tung tăng
bơi lội, hồn nhiên không biết trong phòng có thêm vài người khách tới
tui.
Nổi bật giữa hồ là năm búp hoa sen chưa nở, màu hồng nhạt rất đẹp
mắt. Xung quanh hồ nước có đứng vài người khách quần áo đẹp đẽ quý giá,
tò mò nhìn mấy búp sen, khe khẽ nói nhỏ, thoạt nhìn tư thái đoan trang,
có vẻ không giống phú quý bình thường.
- Nhị ca, không phải chỉ là hoa sen bình thường thôi sao? – Trình Nhã Y nhìn mãi lại không thấy gì đặc biệt, tò mò hỏi.
- Ha ha, đặc biệt nhất còn chưa thấy được đâu. Theo hoa tượng nói, đúng ngày hôm nay hoa sen sẽ nở. – Trình Cảnh cười đáp.
- Nhìn hoa sen nở? – Trình Nhã Y ngạc nhiên, lần đầu tiên thấy hoa
sen nở, nàng còn thật tò mò đâu. Nhưng có thể dễ dàng thấy được như vậy
sao?
- Không kiến thức! – Bên cạnh không biết khi nào thì xuất hiện Tần Úy Trang nhỏ giọng nói thầm, bị Trình Nhã Y liếc xéo lập tức khụ khụ mấy
tiếng, thong thả nói – Giống hoa sen này cực kỳ quý giá khó trồng, hoa
tượng ở Mộng Tình Trang chăm sóc nhiều năm mới có mấy búp sen sắp nở
này. Một trong những đặc điểm của nó là nở vào ban ngày, canh đúng giờ
sẽ có thể nhìn hoa nở, đặc biệt còn có thể nguyện ước.
- Nguyện ước? – Trình Nhã Y lập tức hứng thú nhìn mấy búp sen màu hồng phấn, lại liếc nhìn Tần Úy Trang.
- Đây chính là Tử Hỏa Liên Hoa, trong truyền thuyết là một thiếu nữ
cùng người yêu tự thiêu mà biến thành. Nếu có thể nhìn thấy hoa nở, đồng thời cầu nguyện trong lòng, điều ước sẽ thành hiện thực. – Tần Úy Trang ra vẻ nhàn nhạt đáp, kỳ thực trong lòng rất chờ mong. Nếu như… hắn và
nàng, có thể sao?
- Thực sự sao? Chuyện như thế nào?
Thời đại này thiên kim tiểu thư đều hướng về kết duyên giữa tài tử
giai nhân, Trình Nhã Y tự nhiên không khác. Nhất là cầu duyên, rất nhiều thiếu nữ đều thích truyền thuyết tình yêu xa xưa để cầu nguyện được một mối duyên lành.
- Ngày xưa có một thiếu gia nhà giàu anh tuấn tiêu sái phải lòng một
hoa khôi thanh lâu. Dĩ nhiên gia tộc thiếu gia không cho phép thanh lâu
nữ tử vào cửa, bắt thiếu gia phải cưới một tiểu thư môn đăng hộ đối. Bọn họ không chịu, thiếu gia mang nữ tử đi trốn, lại bị bắt về. Hai người
không có cách nào khác, cuối cùng tự hỏa thiêu. Khi đó, thiếu gia ôm
chặt nữ tử vào lòng, cho nên biến thành hoa sen, cánh hoa ôm ấp nhụy hoa giống như nam nhân ôm nữ tử.
Tần Úy Trang chậm rãi đáp. Nghe vậy, Trình Nhã Y thổn thức không thôi.
Kỳ thực Tần Úy Trang không kể hết câu chuyện. Vốn dĩ cô gái kia là
tân nương xung hỉ cho thiếu gia từ khi còn nhỏ, nhưng mẹ thiếu gia ghét
bỏ nàng gia cảnh nghèo nàn, nàng không giống thiếu phu nhân mà ngược lại như nha hoàn, phải làm lụng từ sáng tới tối. Sau đó hai người tình cờ
gặp nhau, thiếu gia có ý muốn che chở cho nàng, mẹ thiếu gia sợ thiếu
gia bị nàng dụ dỗ, liền bán nàng vào thanh lâu. Nàng lớn lên, trở thành
hoa khôi, nhưng trong lòng vẫn chỉ có một người. Nghiệt duyên, hai người gặp lại nhau, lần nữa yêu nhau. Sau đó mới là đoạn Tần Úy Trang kể. Bởi vì một nữ nhân độc đoán chuyên quyền, tạo thành bi kịch của một đôi nam nữ.
Trình Nhã Y cảm thấy mình thật may mắn, sinh ra trong gia đình tướng
môn, có phụ thân, có huynh trưởng yêu thương che chở, cuộc sống cẩm y
ngọc thực, chưa bao giờ chịu ủy khuất. Cho dù nàng có thích một người,
phụ huynh nàng không phản đối mà âm thầm ủng hộ. Kỷ Trà xuất thân nghèo
hèn, từng bước một đi tới hôm nay, kỳ thật ở địa vị cao nhưng nhiều môn
phiệt khinh thường xuất thân của hắn. May mắn phụ thân nàng không phải
là người như vậy. Nàng có cuộc sống như vậy, nên cảm thấy đủ rồi. Cho dù tương lai Kỷ Trà không thích nàng, vẫn quyết tâm từ chối nàng, nàng
cũng sẽ không oán không hối, yên lặng chúc phúc cho hắn.
Chẳng qua, tương lai như thế nào, không ai biết trước được…
- Ồ, hoa nở rồi, thật là nở!
- Thật kìa… Rất kì diệu!
Tiếng xôn xao vang lên kéo Trình Nhã Y trở về hiện thực. Nàng lập tức chăm chú nhìn vào búp sen trong hồ, nhìn thấy cánh hoa run rẩy xao
động, muốn hoàn toàn mở ra.
Tử Hỏa Liên Hoa mặc dù nở chậm, nhưng bình thường có thể quan sát
được, cho nên so với nhiều loài hoa khác nó nở nhanh hơn, đây cũng là
điểm đặc biệt của nó. Thời gian so với người bình thường thì khá dài,
nhưng bởi vì tâm trí đều tập trung vào hoa sen, không ai than thở nó nở
chậm.
Dần dần, lớp cánh hoa đầu tiên mở ra, lớp cánh hoa bên trong màu sắc
đậm hơn một chút… Từng cánh một bắt đầu bóc ra, phơi bày màu sắc óng ánh đẹp đẽ. Càng vào trong, màu sắc càng thâm, dần dần là màu tím uyển
chuyển thần bí mê người. Đến cuối cùng, nụ hoa màu vàng óng như ánh nắng lấp lánh hiện ra, rung rinh khoe sắc, kiêu ngạo xuất hiện trong mắt mọi người.
- Thật là đẹp!
Không biết ai than thở một câu, nhưng đồng thời nói ra tiếng lòng của mọi người. Đúng thế, thật đẹp, màu hoa từ hồng tới tím, nụ hoa vàng óng ánh, thoạt nhìn cao quý mĩ lệ, cướp đoạt tất cả nhan sắc trên đời.
Trình Nhã Y ngẩn ngơ nhìn đóa hoa sen rung rinh, trong lòng chợt
nghĩ, nếu bên người nàng là Kỷ Trà, hắn cùng nàng ngắm hoa sen nở, thì
nàng có chết cũng không hối hận.
Tần Úy Trang vụng trộm ngắm Trình Nhã Y, thấy ánh mắt hoảng hốt của
nàng, trong lòng đột nhiên trống rỗng. Nàng đứng bên cạnh hắn, hắn lại
cảm thấy nàng thật xa xôi. Cảm giác này, hắn thật không thích…
Trình Cảnh hơi thở dài. Tại sao một đám tiểu tử đều có mùa xuân, hắn
vẫn không có a? Hắn chán cảnh cô đơn rồi, hắn cũng muốn được yêu a a a…
Mỗi người đều tự chìm vào suy nghĩ của mình, nhưng không ai chủ động
đánh vỡ khoảnh khắc thần kỳ này. Giữa hồ, đóa Tử Sắc Liên Hoa đang rung
rinh vẫy cánh, phô bày sự mỹ lệ đến thánh khiết của nó.