“ Những lần gặp gỡ bất ngờ là khoảnh khắc khởi đầu cho một cuộc đời mới”.
***
Một thứ 3 nữa lại đến, hôm nay trời vẫn mưa rào. Tiếng mưa xối vào cửa kính ô tô làm cho tâm trạng vốn đã không mấy tốt đẹp của Mạc Khiêm Vũ trở nên tồi tệ.
Dự án xây dựng khu chung cư hoàng kim Cao Phát tại khu vực trung tâm thành phố gặp chút rắc rối trong công tác di dời khiến cho anh phải tăng ca làm việc suốt cả tuần. Đã vậy mỗi lần nhớ đến hình ảnh cô gái câm trong tiệm hoa lần trước lại khiến hai bên mông anh đau ê ẩm.
Phải biết rằng cả tuần qua anh không thể ngồi nghiêm chỉnh được, lúc nào cũng phải vặn vẹo tránh vết thương khiến nhân viên nhìn anh như thể anh là kẻ bệnh hoạn ẻo lả vậy. Không biết anh có cần đến bệnh viện làm kiểm tra chỗ đó một chút không? Biết đâu vì xử lí vết thương qua loa mà nhiễm trùng thì không hay lắm!
Nhớ lại cách đây đúng một tuần, trong cái tiệm hoa rách nát đó.. Anh đã trải qua một đêm kinh hoàng nhất trong 30 năm cuộc đời. Mạc Khiêm Vũ bị cô nàng chủ quán câm đó chơi xỏ một vố vô cùng cay cú.
**
Trở lại thứ 3 tuần trước.
“ Tôi nhớ mình có nói muốn một bó anh thảo.”
Tôi biết, nhưng xin lỗi anh, giờ này trong tiệm không còn cành hoa anh thảo nào nữa. Chúng tôi chỉ còn chậu hoa, tôi nghĩ chắc anh không muốn bê cả chậu hoa về nên mới mạo muội bó hoa thủy tiên lại cho anh. Vì xét về mặt ý nghĩa biểu đạt thì hai loài hoa này đều giống nhau. Anh có thể yên tâm.
“ Ý nghĩa? Vậy ý nghĩa của chúng là gì?”. Anh thực sự hơi ngạc nhiên vì sự nhiều lời của mình hôm nay, bình thường anh thậm chí còn chẳng buồn nói chuyện nhiều với phái nữ chứ đừng nói đến việc nghiêng tai nghe một cô gái câm giảng giải về ý nghĩa của các loài hoa.
À, ý nghĩa của nó là sự chờ đợi thầm lặng vĩnh cửu trong tình yêu mà không cần đáp trả, không mưa cầu toan tính... một mối tình đơn phương đẹp.
Mạc Khiêm Vũ thực sự rùng mình. Anh thử tưởng tượng bản thân với người anh trai cùng cha khác mẹ to cao như con gấu lớn của mình đang yêu thầm nhau, còn gì khủng khiếp hơn việc đó chứ.
Anh vốn không định mua hoa vào giờ này, anh chẳng thích hoa lá chút nào nhưng người anh trai đáng chết kia cứ một mực muốn tặng hoa cho một cô bé sinh viên tại trung tâm mà anh ta đang dạy nên bắt anh đang đêm tối bận bịu phải đi mua hoa trong cái thời tiết thảm hại này, đã thế lại còn phải gặp một người phụ nữ trông như quỷ hấp huyết lâu năm có sức tưởng tượng vô cùng phong phú nữa chứ.
(Người đàn ông nào đó đã quên dường như chỉ vài giây trước thôi anh ta còn đang khen cô gái trước mặt giống thiên sứ hạ phàm cơ đấy.)
“ Hừ! Xin hỏi hết bao nhiêu tiền?”. Giọng anh không tự chủ lạnh đi vài phần.
Không cần đâu, vì lí do tự ý thay đổi hoa mà khách hàng muốn mua tôi sẽ không lấy tiền bó hoa này. Nhưng nếu lần sau anh lại ghé lại cửa hàng tôi sẽ nhận tiền.
“Cô ta còn đang mơ tưởng có lần sau cơ đấy! Ghê gớm thật! Có đánh chết anh cũng sẽ không bước chân vào tiệm hoa này nữa đâu.”
Cô không hiểu mình đã chọc giận gì người đàn ông này. Việc miễn phí tiền hoa rõ ràng là cô chịu thiệt sao anh ta cứ bày ra cái vẻ mặt như oán phụ khuê phòng không được thỏa mãn dục vọng vậy chứ. Cô không hề biết vừa rồi cô đã vô tình phủ nhận khuynh hướng giới tính của mỗ nam nào đó khiến anh ta vô cùng bất bình.
“ Tôi không cần miễn phí tiền hoa. Hết bao nhiêu?”
Cô giơ 3 ngón tay biểu thị. Người ta đã không cần thì mình cần gì phải mặt nóng dán vào mông lạnh làm gì chứ.
Mạc Khiêm Vũ nhanh chóng rút tiền ra thanh toán. Giơ tay nhìn đồng hồ, đã 9h30' khá khuya rồi, xem chừng cửa hàng này sẽ mở cửa suốt đêm. Buôn bán ở trung tâm thành phố luôn đông khách, vì sao lại còn mở cửa hàng tới khuya vậy chứ? Trời tối đâu có mấy khách đâu. Nghĩ vậy nhưng Mạc Khiêm Vũ sẽ không bao giờ nói ra.
Đúng lúc này, một tiếng sấm lớn vang lên. Đèn điện trong phòng bỗng tắt cái phụp. Xung quanh tối đen như mực, anh thậm chí còn không xác định được vị trí của cô gái câm kia đâu nếu không phải cô đang hô hấp khá nhẹ nhàng bên cạnh.
Rõ ràng trong trường hợp này, mười cô thì có tới chín người sẽ hét lên và lao vào lòng anh khóc rấm rứt, và rất tự nhiên anh sẽ hất văng họ ra không thương tiếc. Anh vốn ghét sự đụng chạm của người khác với mình.
Nhưng! Anh không nghe nhầm, cô gái đó không hề lo sợ, cô ta còn đang di chuyển một cách rất thuần thục trong bóng tối. Cô ta không phải là phù thủy đó chứ. Sao cô ta cứ cố tình muốn làm cái kẻ thứ 10 gan dạ không sợ chết chứ. Mẹ kiếp!
Nghe cái cách mà cô ta bước đi xa dần mà xem, hoàn toàn giống một con mèo cái ỏn ẻn lắc mông di chuyển trong bóng đêm, thi thoảng còn quay lại liếc nhìn anh đầy khinh thường như thể việc không di chuyển trong đêm tối được là tội nặng thiên cổ vậy.
“ Cô tưởng ai cũng khủng bố giống cô chắc. Anh nghĩ mình phải nhanh rút ngay khỏi động phù thủy này. Trấn tĩnh lại bản thân. Anh rút vội chiếc điện thoại ra khỏi túi quần nhưng vào chính lúc cấp bách này cái điện thoại hàng hiệu của anh lại anh ngang nhiên đình công. Màn hình cảm ứng đen sì đúng như tâm trạng anh bây giờ.”
“Có vẻ trời mưa to và giông tố sấm chớp đã khiến thành phố mất điện”. Vừa suy nghĩ anh vừa men theo lối ra khỏi cửa hàng trong trí nhớ.
“ Xoảng... bịch...”. Rốt cuộc là tên khốn nào đã để chậu hoa ngay cửa ra vào vậy chứ?
Anh chắc không sao đâu nhỉ?.
“ Không sao cái em gái cô“. Anh rủa thầm. Khi ngẩng đầu nhìn lên anh thấy một gương mặt trắng toát như cô hồn dã quỷ xách theo chiếc đèn cầy vàng đang nhe răng nói chuyện với mình. Anh tự nhận bản thân định lực tốt, không tin vào yêu ma quỷ quái nhưng trong giây phút này, anh thực sự giật mình thon thót. Cố gắng áp chế tiếng la trong cổ họng, thực muốn chốn chạy ngay tức khắc.
Chợt bàn tay lạnh cóng của con quỷ nữ đó chạm vào tay anh, lại thêm tiếng thì thầm không phát thành lời trong cổ họng nữa chứ. Anh vội hất văng bàn tay ấy ra định đứng dậy. Đủ qua rồi!, anh không muốn ở trong tiệm hoa chết tiệt này một phút nào nữa cả. Lí trí nói là vậy nhưng chân không thể nào chống đỡ nổi cơ thể, chưa bao giờ anh hận trọng lượng cơ thể luôn cân đối của mình tới vậy.
Sờ tay vào sau quần, anh thấy có thứ gì đó ươn ướt, sền sệt!!!
Không phải chứ, có vậy đã! Chết tiệt. Anh muốn giết chết cơ thể của mình!!!
(còn tiếp)