Duyên Tới Là Anh

Chương 83: Chương 83: Mùng sáu




Triệu Thừa Dư mở mắt ra có chút mơ hồ, nhìn thấy khuôn mặt ngủ say trong gang tấc, không khỏi cúi đầu hôn cô, mắt khép hờ, ôm eo nhỏ nhắn, xúc cảm mềm mại dưới tay như một dòng nước xiết chảy qua lòng anh, tìm tòi càng sâu hơn, cho đến khi nghe được tiếng ngâm khẽ mơ hồ, thân thể mềm mại dưới bàn tay cứng đờ, rồi lại dần dẩn mềm đi, thân người kề sát lại càng bị anh dùng sức ôm vào lòng, cách lớp quần áo dính chặt vào nhau. Một hồi lâu, anh thở dốc thật mạnh, lưu luyến dứt ra, nhìn đôi môi đỏ au, đôi mắt khép hờ ướt át trước mắt, khóe môi khẽ cong lên, giọng nói trầm thấp ám ách: “Hàm Ninh.”

Ráng chiều ngoài cửa sổ bị lớp rèm cửa sổ dày ngăn cách, chỉ có vài tia nắng đỏ nhạt lọt qua khe hở, làm căn phòng trở nên u ám, nhưng lại không cản được ánh mắt đưa tình của đôi tình nhân. Cố Hàm Ninh mở mắt ra, nhìn thấy Triều Thừa Dư đang ở trên người mình, khóe môi vểnh nhẹ, lộ ra nụ cười yếu ớt nhưng đầy ngọt ngào.

Đáy lòng Triệu Thừa Dư nóng lên, nhịn không được lại hôn lên đôi môi mềm mại của cô, trằn trọc liếm mút sự ngọt ngào khiến anh lưu luyến không thôi.

Khi đầu giường vang lên tiếng chuông, Triệu Thừa Dư nhíu mày, môi lưỡi vẫn quấn quýt, không chịu buông ra. Cố Hàm Ninh thở gấp, đưa tay đẩy anh, lúc này này anh mới không tình nguyện mà ngẩng đầu, dịch sang bên cạnh.

Cố Hàm Ninh liếc xéo Triệu Thừa Dư rồi mới đưa tay cầm điện thoại.

“Xuống ăn cơm.” Điện thoại vang lên tiếng cười sảng khoái của Diêu Tuệ Nhã, không đợi đến câu trả lời, liền cúp máy.

Cố Hàm Ninh cúp điện thoại, quay đầu thấy Triệu Thừa Dư nhìn mình không chớp mắt, thấy cô quay đầu, liền tiến muốn dính lên, Cố Hàm Ninh vội vàng đưa tay ngăn cản mặt anh.

“Mẹ em bảo chúng ta xuống ta ăn cơm.”

Mặt Triệu Thừa Dư cách mặt Cố Hàm Ninh khoảng hai mươi centimet, tay trái cô ngăn cách ở giữa. Anh trừng mắt nhìn, cắn tay cô một cái, Cố Hàm Ninh vội vàng buông tay, anh liền thuận thế cúi đầu hôn cô, lúc này mới ngồi dậy, thở dài.

“Ai……” Âm thanh tràn ngập mười phần tiếc nuối, Cố Hàm Ninh nghe được trong lòng vừa cảm thấy êm ái lại vừa buồn cười.

Bầu không khí buổi tối có vẻ thoải mái hơn nhiều, hai người say rượu nghỉ ngơi cả buổi chiều, thoạt nhìn vẫn còn hơi say. Cố An Quốc tuy rằng không cười nhiều như buổi trưa, khuôn mặt trở lại nghiêm túc nhưng giọng nói đã dịu đi rất nhiều, có lẽ vì buổi trưa Triệu Thừa Dư không trốn tránh nâng chén với ông, khiến ông cảm thấy vừa lòng.

Bữa tối rất thịnh soạn, có lẽ do không uống rượu nên không khí không náo nhiệt như buổi trưa, nhưng yên tĩnh ăn cơm, lại thấy ấm áp hơn nhiều, giống như là người một nhà vậy.

Ăn cơm xong, Cố An Quốc và Triệu Thừa Dư ngồi trong phòng khách đánh với nhau một ván cờ. Trong bữa cơm, Cố An Quốc biết Triệu Thừa Dư Dư biết đánh cờ vây, không nhịn được mà thách đấu, cơm nước xong liền kéo anh vào phòng khách, hào hứng lấy ra bộ cờ mà bình thường chỉ có một mình ông nghiên cứu.

Cố Hàm Ninh nhìn vài lần, thấy hai người đều im lặng chơi cờ, liền vào bếp phụ giúp.

“Yên tâm đi, trong lòng ba con chỉ là không thoải mái thôi, thực sự sẽ không làm khó Thừa Dư đâu.” Diêu Tuệ Nhã cười nhìn con gái đang đi vào.

Cố Hàm Ninh trong lòng cảm thấy hơi ngượng ngùng, trên mặt lại trấn định nói: “Con giúp mẹ rửa bát.”

Trong phòng khách, không khí coi như hài hòa, Cố An Quốc nhìn bàn cờ khẽ nhíu mày, trên tay cầm một quân cờ trắng, như là lơ đãng hỏi: “Nghe Ninh Ninh nói, cháu cùng người khác mở công ty?”

“Dạ, thưa chú, mới mở năm kia.” Triêu Thừa Dư không ngẩng đầu, trong tay cầm quân cờ đen, khẽ vuốt ve.

“Làm ăn được không? Một năm, kiếm được bao nhiêu?” Cố An Quốc thả một quân cờ xuống, rồi lại cầm con cờ khác lên.

“Năm kia mới bắt đầu, làm ăn bình thường, năm ngoái tốt hơn, cộng thêm tiền hoa hồng, đại khái cháu được tám vạn. Đã nhận một số đơn đặt hàng sang năm, hẳn là tốt hơn năm ngoái một chút.” Triệu Thừa Dư thoáng suy nghĩ, liền đi một nước.

“Ừ” Cố An Quốc gật đầu, cảm thấy có điểm vừa lòng, “Vậy sau khi tốt nghiệp cháu có dự tính gì không?”

“Cháu và Hàm Ninh đã từng bàn, định thi nghiên cứu sinh, đến lúc tốt nghiệp, tính quay về thành phố N, lúc đó công ty của cháu cũng đã ổn định, dù cháu ở thành phố H hay N thì cũng không phải là vấn đề gì lớn, đến lúc đó có thể mở chi nhánh ở thành phố N, do cháu phụ trách.”

“Ừ” Cố An Quốc gật đầu, lại cảm thấy vừa lòng thêm một điểm.

Triệu Thừa Dư ngẩng đầu, nhìn Cố An Quốc, lại cúi đầu xuống, nói: “Hàm Ninh muốn làm việc ở thành phố N, cháu tính toán sau vài năm có tiền, sẽ mua căn hộ gần đây, chúng cháu về thăm nhà cũng tiện hơn.”

“Tốt.” Cố An Quốc trong lòng bắt đầu vui vẻ, rốt cục lại đi một nước.

Triệu Thừa Dư hơi nhếch môi, ngẩng đầu nở nụ cười: “Vẫn là chú cao tay hơn một bậc, cháu thua rồi.”

“Vẫn là phải tính toán.” Cố An Quốc nhếch môi lên, nhìn cục diện trắng nhiều đen ít trước mặt, vừa lòng gật đầu: “Trình độ không tồi. Chỉ là thiếu chút kinh nghiệm.”

“Dạ. Về sau còn phải nhờ chú chỉ dạy nhiều hơn.” Khóe môi Triệu Thừa Dư khẽ nhếch, quay đầu nháy mắt với Cố Hàm Ninh đang bưng đĩa hoa quả ra, rồi quay đầu lại, còn thật sự tính toán.

Cố Hàm Ninh lắc đầu cười, quả nhiên, tình hữu nghị của đàn ông chính là được hình thành trên rượu và sở thích chung, xem ra Triệu Thừa Dư đã biết cách lấy lòng ba cô rồi, không cần cô quan tâm nhiều nữa.

Bốn người ngồi ở phòng khách ăn hoa quả, Triệu Thừa Dư đứng lên lễ phép tạm biệt. Lúc gần đi, Cố An Quốc rõ ràng đã hòa nhã hơn rất nhiều, vỗ vai Triệu Thừa Dư bảo anh thường xuyên đến chơi.

Trong lòng Cố Hàm Ninh oán thầm: Là muốn Triệu Thừa Dư đến chơi với ba đi?

Diêu Tuệ Nhã tinh ý kéo lại Cố An Quốc, cười đẩy Cố Hàm Ninh tiễn người.

Dưới ánh trăng tĩnh mịch mùa đông, Triệu Thừa Dư nắm tay Cố Hàm Ninh, thả vào túi áo khoác của mình, gió lành lạnh táp vào mặt, khiến người ta không khỏi rụt cổ lại, nhưng bước chân của anh vẫn thật nhàn nhã, một bước lại một bước, từ từ khoan thai.

Cổ Cố Hàm Ninh quấn một khăn quàng dày, người khoác áo khoác bành tô, khiến cô thoạt nhìn hơi chậm chạp, một bàn tay để trong túi áo, một tay được một tay to ấm nắm lấy, truyền tới từng hơi ấm áp. Duy chỉ có khuôn mặt để lộ bên ngoài, chóp mũi cô đỏ ửng, nhưng cô cũng không muốn bước nhanh hơn.

Triệu Thừa Dư đỗ xe ở lối vào tiểu khu, từ nhà Cố Hàm Ninh ra, thật ra chỉ mất vài phút, cho dù hai người đã cố gắng bước rất chậm.

“Sáng mùng sáu, anh đến đón em.”

Thanh âm Triệu Thừa Dư vang lên trong không gian trống trải, Cố Hàm Ninh mím môi, trong lòng nghĩ có nên từ chối hay không.

“Cứ quyết định thế rồi, dù sao cũng phải gặp mặt, trốn tránh chỉ được chốc lát.” Triệu Thừa Dư cúi đầu nói, giọng nói xen lẫn ý cười hiểu rõ.

“Được rồi” Cố Hàm Ninh nhẹ giọng thở dài, biết là mình không trốn được rồi, nhưng vừa đồng ý, trong lòng lại dâng lên nỗi niềm căng thẳng, không biết ba mẹ Triệu Thừa Dư có thích cô không…

“Yên tâm đi. Ba mẹ anh nhất định sẽ thích em.” Triệu Thừa Dư nhéo bàn tay anh đang nắm, nhìn cô cười: “Bởi vì anh thích em!”

Nói xong, Triệu Thừa Dư liền di dời tầm mắt, Cố Hàm Ninh mím môi cười, sự căng thẳng lúc nãy cũng chậm rãi biến mất. Trừ lần đầu tiên tỏ tình, Triệu Thừa Dư rất ít nói những lời lẽ như thế này, có lẽ giống như thề ước, nói ra nhiều, lại giống như mất đi hiệu lực, thỉnh thoảng nói một lần, lại khiến lòng người rung động.

Đi năm phút thì tới bãi đỗ xe, Triệu Thừa Dư đưa tay xoa khuôn mặt lạnh lẽo của cô, nhìn hai bên, rất nhanh cúi đầu hôn cô mấy cái, lúc này mới thở dài ngẩng đầu lên.

“Mấy ngày này, có ngày nào rảnh không?”

“Lẽ ra hôm nay đi nhà bà nội, bây giờ chuyển sang ngày mai, không chừng chẳng có lúc nào rảnh.” Cố Hàm Ninh thấy con mắt đen láy của Triệu Thừa Dư chăm chú nhìn cô, tay cầm tay cô vẫn chưa buông ra, trong lòng đột nhiên có chút không nỡ: “Cũng không còn mấy ngày.”

“Ai. Đúng vậy. Chỉ có thể đợi đến mùng sáu.” Triệu Thừa Dư dùng bàn tay ấm áp của mình sưởi ấm khuôn mặt lạnh giá của Cố Hàm Ninh, “Anh đi đây. Về đến nhà, anh sẽ gọi điện thoại cho em.”

“Ừ.” Cố Hàm Ninh dừng chân, thơm một ngụm lên cằm anh, lúc này mới mỉm cười lùi lại: “Lái xe cận thận.”

Buổi tối mùng năm tháng giêng, Cố Hàm Ninh sớm đi nghỉ, nhưng lăn qua lộn lại, ngủ không được.

Quà cáp để tặng sáng mai để trong phòng khách, Diêu Tuệ Nhã kiểm tra cận thận một phen, mới yên tâm đi lên lầu. Tuy biết ngày mai hẳn không có vấn đề gì, nhưng Cố Hàm Ninh vẫn không ngủ được. Cô đặt tay ở ngực, cảm nhận được tim mình đập nhanh hơn chút, biết mình không khỏi lại bắt đầu căng thẳng rồi.

Bởi vì coi trọng, cho nên để ý. Cô rất muốn để lại ấn tượng tốt với cha mẹ của Triệu Thừa Dư trong lần gặp mặt đầu tiên này.

Cố Hàm Ninh không biết mình ngủ thiếp đi lúc nào, hôm sau, tỉnh dậy đã là tám giờ, cô xuống lầu liền thấy Triệu Thừa Dư đứng dậy, khóe môi cong cong nhìn về mình.

“Sao anh đến sớm vậy?” Cố Hàm Ninh có hơi kinh ngạc, tâm trạng hơi buông lỏng.

“Tỉnh ngủ liền tỉnh luôn, dứt khoát đến đây hơi sớm.” Triệu Thừa Dư đi tới, cầm tay Cố Hàm Ninh, nhưng rất nhanh lại buông ra.

“Ninh Ninh, đến ăn sáng.” Cố An Quốc bưng bát đũa đi ra từ phòng bếp, nhìn thấy con gái và Triệu Thừa Dư đứng gần nhau cười yếu ớt, mi tâm hơi nhíu không thể nhận ra.

“Thừa Dư, cháu cũng ngồi ăn đi, cháo táo đỏ ăn ngon lắm đấy!” Diêu Tuệ Nhã cũng đi ra từ phòng bếp, cười tiếp đón: “Ninh Ninh, đến ăn nhanh lên, Thừa Dư đã đợi lâu rồi đấy.”

“Là do cháu tới sớm.” Triệu Thừa Dư cười trả lời Diêu Tuệ Nhã, quay đầu lại nói với Cố Hàm Ninh: “Cứ ăn từ từ, không cần phải gấp. Dù sao chúng ta đến ăn trưa.”

Cố Hàm Ninh thấy mẹ mình còn nhiệt tình hơn cả cô, bất đắc dĩ lắc đầu, lúc đi qua người Triệu Thừa Dư, đến gần, nhẹ giọng nói: “Mẹ em còn căng thẳng hơn em. Hôm qua, còn muốn dẫn em đi tiệm thẩm mỹ đấy!”

“Đủ xinh rồi.” Triệu Thừa Dư cũng nhẹ giọng trả lời, nhìn thấy Cố Hàm Ninh nhếch môi lên, đôi mắt sáng ngời, còn rực rỡ hơn so với ánh nắng bên ngoài.

Cố Hàm Ninh quay đầu đi, tránh ánh mắt nóng rực của Triệu Thừa Dư, rồi mới đi qua, chậm rãi ăn sáng, động tác chậm chạp giúp cô tỉnh táo.

Nhà Triệu Thừa Dư còn ở tiểu khu cũ, căn nhà ở Giang Nam Xuân Thành được được lắp đặt đầy đủ thiết bị, định nửa năm nữa sẽ dọn vào. Lúc Triệu Thừa Dư mở cửa ra, Triệu Vĩ Đình và Lâm Nguyệt đứng ở cạnh cửa vào phòng ăn, tuy là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng thật ra cô đã nhìn thấy ảnh của ba mẹ nhà họ Triệu, đoạn liếc mắt nhìn sang, hai người còn nghiêm túc hơn so với trên ảnh.

“Cô chú, chúc mừng năm mới.” Cố Hàm Ninh cẩn thận nói, trong lòng cảm thấy còn căng thẳng hơn so với việc một mình bàn bạc chuyện làm ăn hồi xưa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.