Duyên Tới Là Anh

Chương 84: Chương 84: Niềm vui




Ba Triệu Vĩ Đình của Triệu Thừa Dư là hiệu trưởng của đại học N, mẹ Lâm Nguyệt là quản lý trưởng của thư viện thành phố N. Ngày xưa ở thành phố N, Triệu Vĩ Đình chỉ là một giảng viên bình thường, Lâm Nguyệt cũng chỉ là một nhân viên quản lý bình thường làm trong thư viện, Triệu Vĩ Đình có thời gian rảnh đều chạy đến thư viện, sau một thời gian qua lại hai người cảm đều thấy vừa ý nhau. Triệu Thừa Dư nói, hai ngươi quen biết mến nhau rất lãng mạn. Nhưng Cố Hàm Ninh nhìn ba mẹ nhà họ Triệu đeo kính đen tỏ vẻ nghiêm túc trước mặt, thật sự không thể tượng tưởng được bọn họ lãng mạn thế nào, nhưng mà đây không phải điều quan trọng, quan trọng là… hôm nay, cô phải biểu hiện là một người khéo léo, trang nhã, để lại ấn tượng tốt trong lần gặp mặt đầu tiên này trong mắt ba mẹ của Triệu Thừa Dư.

Cố Hàm Ninh vừa vào cửa đã thấy rõ Triệu Vĩ Đình đeo tạp dề, trên tay còn cầm cái xẻng xào, Lâm Nguyệt cũng đeo tạp dề, nhưng tay lại sạch sẽ, thấy Cố Hàm Ninh vào cửa, hai người chỉ đơn giản gật đầu: “Ừ. Mau ngồi xuống trước đi.” Nói xong, Triệu Vĩ Đình lại nghiêm mặt, một lần nữa vào bếp, Lâm Nguyệt cũng chỉ gật đầu, lên tiếng: “Thừa Dư, con đi pha trà đi”, liền đi vào theo.

“Thấy chưa, ba mẹ anh rất thích em đó.” Triệu Thừa Dư cười, nhẹ giọng chỉ chỉ phòng bếp.

“Ách, anh nhìn đâu ra thế?” Cố Hàm Ninh kinh ngạc, không hiểu rõ từ đâu mà Triệu Thừa Dư rút ra kết luận này.

“Em xem, ba mẹ anh đều đi từ phòng bếp ra để chào đón em, không phải đã chứng minh họ thực sự chờ mong em đến sao?” Triệu Thừa Dư nắm tay Cố Hàm Ninh ngồi xuống phòng khách, trong mắt đượm ý cười.

Cố Hàm Ninh quan sát hai bóng dáng đang bận rộn trong bếp, trong lòng gật đầu, hình như cũng có lý.

Cơm trưa rất thịnh soạn, Cố Hàm Ninh thực sự không nghĩ tới, ba của Triệu Thừa Dư nhìn thì nghiêm túc như vậy, mà lại là cao thủ nấu ăn, tay nghề còn cao hơn mẹ cô, hơn nữa thức ăn trên bàn hầu như đều là những món mà cô thích ăn. Quả nhiên ở nhà họ Triệu không tồn tại quy tắc “quân tử xa nhà bếp”, Cố Hàm Ninh hơi nghiêng đầu, vừa lúc bắt gặp ánh mắt của Triệu Thừa Dư. Cô mím môi cười nhẹ, trong lòng tính toán, có nên thử xem TriệuThừa Dư có di truyền tay nghề của bố anh không.

Cha mẹ của Triệu Thừa Dư không nói nhiều lắm, Cố Hàm Ninh nghĩ đây là truyền thống “ăn không nói”, cho nên cũng vùi đầu vào ăn cơm, nhưng cô dần dần phát hiện, nếu cô ăn món nào nhiều hơn chút thì mẹ Lâm Nguyệt sẽ thản nhiên đẩy đĩa đồ ăn đó đến gần cô hơn chút. Cố Hàm Ninh ngẩng đầu nhìn Lâm Nguyệt đang cúi đầu ăn, trong lòng cảm động, lại nghiêng đầu thì nhìn thấy Triệu Thừa Dư đang cười nhìn mình, cô cũng không khỏi nở nụ cười ngọt ngào đáp lại anh, trong lòng cũng hoàn toàn bình tĩnh lại.

Tuy rằng rất ít nói, nhưng lại rất săn sóc. Cố Hàm Ninh phát hiện, mình đã bắt đầu thích cha mẹ của Triệu Thừa Dư rồi.

Bởi vì Triệu Vĩ Đình và Lâm Nguyệt còn có tiệc buổi tối, cho nên sau khi ăn cơm xong Trệu Thừa Dư đưa Cố Hàm Ninh về nhà. Khi Cố Hàm Ninh vừa mở cửa ra thì thấy ba mình ngồi ngay ngắn ở trong phòng khách, đang xem tờ báo đã đọc từ lúc sáng, vừa nghe tiếng động, hạ thấp tờ báo xuống: “đã về rồi.”

Tuy chỉ là một câu ngắn ngủi nhưng Cố Hàm Ninh phát hiện tâm trạng ba mình đã tốt hơn nhiều, trong lòng cô cười thầm, hẳn là ba sợ mình về trễ, nhưng hiện giờ mới một rưỡi chiều thôi nha, cho nên ba mình không đi ngủ trưa mà lại đợi cửa?

“Cháu chào chú.” Triệu Thừa Dư vào cửa, lễ phép chào hỏi, trong lòng âm thầm cảm thấy may mắn vì không coi câu “về sớm một chút” hồi sáng của chú Cố như gió thổi bên tai.

“Ừ, về sớm thế.” Cố An Quốc gật đầu, buông tờ báo xuống: “Ở lại ăn cơm tối đi!”

“Vâng.” Triệu Thừa Dư không từ chối, gật đầu cười.

Cố An Quốc hơi ngừng lại, rồi bắt đầu lên tầng ngủ trưa.

Cố Hàm Ninh và Triệu Thừa Dư nhìn nhau cười, nắm tay cùng lên tầng.

Nghĩ đến ánh mắt sắc bén nhìn mình chằm chằm của Cố An Quốc lúc bình thường, và ánh nhìn thản nhiên thoáng qua vừa rồi, trong lòng Triệu Thừa Dư có chút thận trọng, ôm Cố Hàm Ninh nhẹ giọng thở dài: “Ai, bị chú nhìn, anh cũng không dám động tay động chân.”

Cố Hàm Ninh bật cười, ôm thắt lưng Triệu Thừa Dư, ngẩng đầu nhìn anh cười tủm tỉm: “Ba em là biết anh có một bụng ý xấu.”

Triệu Thừa Dư nghe vậy liền hơi nhướn mày, cong khóe môi lên, buông Cố Hàm Ninh ra, vén áo mình lên: “Em có muốn kiểm tra xem hôm nay anh có mang một bụng ý xấu không?” Nói xong kéo tay Cố Hàm Ninh vào trong áo, ấn vào bụng anh, xúc cảm lành lạnh khiến anh nhẹ nhàng run lên.

Cố Hàm Ninh cười hì hì, dứt khoát áp cả tay còn lại vào bụng anh, xúc cảm ấm áp khiến cô thoải mái híp mắt lại: “Thật ấm áp.”

Triệu Thừa Dư bật cười, kéo Cố Hàm Ninh vào lòng, cúi đầu hôn cô: “Chỉ cần em nói một tiếng, anh sẵn sàng làm túi chườm nóng của em, em muốn ấm chỗ nào thì ấm chỗ đó!”

Cố Hàm Ninh cười tủm tỉm, hai tay đặt ở bụng Triệu Thừa Dư bắt đầu gãi, nhéo, tấm tắc khen ngợi: “vừa trơn vừa căng.”

Triệu Thừa Dư tươi cười chợt tắt, híp mắt lại, nguy hiểm cúi đầu xuống, đôi môi mỏng cách Cố Hàm Ninh không quá một centimet, phun ra hơi thở nặng nề phả vào mặt cô: “Biết anh sẽ không nhịn được, còn chọc anh?”

Cố Hàm Ninh cũng không định trêu chọc nữa, ngoan ngoãn lùi ra một khoảng cách an toàn, nhưng bờ môi mềm mại đã bị bao phủ, cánh tay ôm eo mình siết lại, bây giờ cô đã dính sát vào lồng ngực của Triệu Thừa Dư.

Đường cong lung linh áp sát không một khe ở trong lòng khiến Triệu Thừa Dư không khỏi than nhẹ một tiếng mơ hồ mà kiềm chế từ trong cổ họng, ôm chặt hơn, càng ngày càng sít sao, tìm kiếm sự triệt để hơn.

Cố Hàm Ninh chỉ cảm thấy lòng mình dâng lên một luồng nóng rực, yếu đuối rúc vào người Triệu Thừa Dư, môi răng khẽ mở, dáng vẻ hiền lành như càng khiến Triệu Thừa Dư thêm kích động.

Đến khi hai bên sắp không thở nổi, Triệu Thừa Dư mới ngẩng đầu, đè nén từng trận nóng rực, nhẫn nhịn không hôn tiếp lên đôi môi mềm mại và đỏ hồng trước mắt, lưu luyến không thôi. Xúc cảm về đôi tay nhỏ bé dưới lớp quần áo dưới bụng lúc này rõ ràng bị phóng đại, dù không hề động đậy, cũng mang đến một luồng *, anh khó khăn động đậy, hô hấp lại thêm nặng nề.

Cố Hàm Ninh khép hờ mắt, khẽ nhếch khóe môi, nén nhịn xúc cảm khác thường dưới bụng, cũng không dám động đậy nữa, sợ đánh tan sự tự kiềm chế không còn mấy của Triệu Thừa Dư.

Nhìn Triệu Thừa Dư vất vả kiềm chế, thật ra sự cảm động trong lòng Cố Hàm Ninh đã áp đảo, còn rõ ràng hơn sự chua xót trong thân thể.

Đợi Triệu Thừa Dư ổn định lại hô hấp, Cố Hàm Ninh cẩn thận rút cánh tay mình ra, ngoan ngoãn để ở hai bên eo, ngẩng đầu nhìn ánh mắt tối tăm của Triệu Thừa Dư, gác lại đề nghị đi nghỉ trưa vốn có, quyết định chuyển đề tài mới: “Anh muốn xem phim không?”

Phòng của Cố Hàm Ninh to, TV cũng to, hơn nữa còn lắp đặt internet TV, coi phim rất đẹp, nhưng mà khoảng hai mươi phút sau, cô đã cảm thấy lựa chọn của mình càng không chính xác.

Bộ phim mà Cô Hàm Ninh chọn, hai người họ đều chưa từng xem. Phim tình yêu nước ngoài, ốm ấp hôn nhau cũng chỉ là chuyện bình thường, Triệu Thừa Dư cũng chỉ nắm tay cô nhẹ nhàng vuốt ve. Đợi cho đến khi nam nữ diễn viên bắt đầu quay cuồng trên giường, từng chiếc quần áo bị ném xuống giường, từng mảng trắng như tuyết nhấp nhô giữa giường và chăn, Cố Hàm Ninh cảm nhận được, bầu không khí trong phòng bắt đầu nóng lên, cô hơi nghiêng đầu, nhìn chiếc giường để cho thoải mái mà làm rất to của mình, lại quay đầu đã thấy Triệu Thừa Dư đang nghiêng đầu nhìn mình, trong đôi mắt đen nhánh ẩn lóe ra tia sáng.

Cố Hàm Ninh nghĩ chắc đó là tia sáng của một con sói.

“Hàm Ninh……” Triệu Thừa Dư ánh mắt sáng quắc nhìn Cố Hàm Ninh, mặt càng ngày càng tiến gần, “Em cố ý chọn bộ phim này phải không?”

Cố Hàm Ninh lắc đầu, lần này cô thật vô tội: “Không có. Em chưa xem bộ phim này bao giờ.”

“Ừ.” Triệu Thừa Dư chỉ gật đầu, âm thanh khàn khàn trầm thấp mang theo một chút từ tính, Cố Hàm Ninh nghe được đáy lòng nhảy dựng lên, trong phòng có điều hòa, nhưng cô cảm thấy nhiệt độ đang nóng lên.

“Ai, bây giờ làm sao đây?” Triệu Thừa Dư thấp giọng thở dài, nắm tay Cố Hàm Ninh, đặt ở trên môi của mình, hôn từng ngón từng ngón một, nhìn Cố Hàm Ninh chăm chú, không rời khỏi một giây.

Cố Hàm Ninh ho nhẹ, cảm thấy mặt bắt đầu nóng lên: “Anh không thích xem sao? Có muốn đổi phim khác không?”

“Không cần…” Triệu Thừa Dư cúi đầu, đôi môi nóng bỏng từ tay Cố Hàm Ninh, chậm rãi di chuyển lên môi, pha chút ẩn nhẫn, hôn một chút lại một chút: “Em nói phải làm sao bây giờ?”

Cố Hàm Ninh cứng đờ, mở to hai mắt. Tay bị Triệu Thừa Dư nắm, từ từ di chuyển xuống dưới, nhẹ nhàng đặt lên nơi đã sớm biến dạng. Cổ họng Triệu Thừa Dư phát tiếng than nhẹ như khổ sở lại vui sướng, phả ra hơi thở vô cùng nôn nóng, tay đè xuống, cách lớp vải càng thêm gần kề cái nóng rực khó nhịn dưới sự dẫn dắt của anh…

Nửa giờ sau, Cố Hàm Ninh thấy tay mình mỏi đến mức không thể nhấc lên nổi, cô cắn răng, ngẩng đầu hạ giọng nói: “có ổn không?”

“Ừ.” Triệu Thừa Dư tựa người trên ghế sô pha đôi, đầu ngẩng cao, hơi nhắm mắt, một tay luồn vào mái tóc đen mềm mại của cô, kiềm chế từng đợt kích thích.

“Tay em đau rồi.” Cố Hàm Ninh chu môi, nũng nịu: “Thực ra, em không sao…”

“Như vậy…cũng được rồi…” Triệu Thừa Dư thở mạnh, giọng nói phát ra cũng pha lẫn hơi thở động tình nồng đậm. Cố Hàm Ninh nghe cũng cảm thấy bản thân dâng lên một luồng khô nóng, cô cắn răng, động tác nhanh hơn, mãi đến khi Triệu Thừa Dư không nén được, cổ họng phát ra tiếng than nặng nề, cả người run lên, cánh tay chậm rãi buông xuống dưới.

Cố Hàm Ninh cũng phát ra tiếng kêu nhỏ: “Ai da, sao anh không nói trước một tiếng! Qủy chán ghét! Thật đáng ghét!”

Cố Hàm Ninh tức giận, dùng sức lau chùi chất lỏng sền sệt màu trắng dính trên tay, trên mặt: “đáng ghét” Cố Hàm Ninh chỉ ngón tay, chọc một nhát vào bộ phận đã mềm nhũn kia, lúc này mới chạy nhanh vào phòng tắm rửa ráy.

Triệu Thừa Dư đi vào phòng tắm, nhìn thấy Cố Hàm Ninh đang nhíu mi rửa ráy, cong khóe môi lên, nhẹ nhàng ôm cô từ phía sau, nghiêng đầu hôn lên trán cô, Cố Hàm Ninh không ngẩng đầu, dùng khủy tay đẩy Triệu Thừa Dư đang dán vào mình ra.

Triệu Thừa Dư cười khẽ, hơi thở sung sướng nhẹ nhàng thổi vào tai Cố Hàm Ninh, mang đến một luồng nóng rực chưa tiêu tan: “Nếu không thì giúp anh rửa đi? Hơi dính.”

Cố Hàm Ninh dừng một chút, đỏ mặt, quay đầu trừng anh: “Tự mình rửa đi.”

“Được rồi.” Triệu Thừa Dư lùi một bước ra sau, giọng điệu hơi tiếc nuối: “Hôm nay thế là được lắm rồi, lần sau, em giúp anh rửa nhá.”

Qua lần này, Triệu Thừa Dư thật lòng cảm thấy đã khám phá ra một niềm lý thú mới, kể ra cũng thú vị.

“Xí” Cố Hàm Ninh đáp trả.

________ Hết chương 84 ________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.