Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 128: Chương 128: Bởi quá quan tâm




Chúc Minh Đức: “…”

Cậu Cố, dù gì thì cậu cũng là người thừa kế của Cố Thị cơ mà, người nhà cậu có biết cậu nhát gan thế này không?

Tưởng Tử Hàn cứ như chẳng nghe thấy Cố Vũ Tùng nói gì cả, lấy điện thoại ra, đọc đi đọc lại những dòng xin lỗi nhận sai mà trước đó Tống Hân Nghiên đã gửi trên Zalo.

Một cô gái nhỏ bé quyết đoán như thế mà lúc nói xin lỗi lại tỏ ra tự ti yếu đuối đến vậy.

Trái tim Tưởng Tử Hàn bỗng như quặn thắt, nỗi hối hận dần lan rộng khắp tâm trí.

Anh đã cố kìm lại mà tỏ ra phớt lờ cô những ngày qua, nhưng lại đúng lúc lại gặp chuyện thế này, dù cô có mạnh mẽ đến đâu thì cũng chỉ là một cô gái mà thôi.

Khi đó cô ấy phải bất lực biết bao…

Nghĩ đến những điều này, Tưởng Tử Hàn lại cảm thấy ngột ngạt, cất điện thoại đi.



Xưởng gia công.

Tưởng Tử Hàn mặc một bộ vô trùng rồi vào trong phân xưởng.

Từ phía xa đã nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé quen thuộc đang ôm vật liệu đi lại giữa công nhân ở từng hàng dây chuyền.

Kiểm tra chất lượng, đóng gói, vận chuyển… Chỗ nào thiếu người thì cô luôn là người xuất hiện ở đó đầu tiên.

Phần tóc lộ ra bên ngoài mũ vô trùng ướt sũng, dính cả vào mặt nhưng cô lại chẳng cảm nhận được.

Trái tim Tưởng Tử Hàn trùng xuống, rảo bước qua đó rồi cứ thế ôm lấy một hộp hàng trong tay cô lên.

Tự nhiên trên tay trống không, Tống Hân Nghiên ngơ ngác.

Tưởng Tử Hàn đã bê đồ đi rồi.

Cô vội vàng đuổi theo: “Sao anh lại đến đây?”

Người đàn ông cứ như không nghe thấy: “Để đồ ở đâu?”

“Ở đó.” Tống Hân Nghiên chỉ vào một chỗ: “Anh…”

Cô đang định nói với anh vài câu.

Nhưng người đàn ông đáng ghét này lại lạnh lùng quay người đi, chẳng thèm để ý đến cô.

Tống Hân Nghiên: “…:

Không để ý thì không để ý luôn đi!

Cơn tức giận dâng trào, cô quay người tiếp tục bận việc của mình.

Hai người lẳng lặng làm việc, nhưng từ họ lại tỏa ra hơi lạnh bức người.

Không khí khẩn trương sục sôi trong phân xưởng bỗng chốc như bị đóng băng.

Tất cả mọi người ở đây đều không khỏi căng thẳng, tăng tốc độ làm việc trên tay.

Bằng mắt thường cũng có thể thấy hiệu suất làm việc tăng lên rất nhiều.

Tưởng Tử Hàn đặt một đống bao bì chờ đóng đến các dây chuyền, khi quay người lại nhìn Tống Hân Nghiên thì thấy cô đã sang hỗ trợ cho bên vận chuyển thành phẩm, tập trung hết mình, hồn nhiên quên luôn cả anh.

Sắc mặt Tưởng Tử Hàn chợt lạnh đi, quai hàm cắn chặt lại.

Người phụ nữ đáng chết này, rốt cuộc chút tự giác nào của một người phụ nữ không vậy?

Nhà xưởng bị cháy, cứ không nói không rằng mà tự mình gánh vác hết, không hề có ý định nhờ anh giúp đỡ.

Trong mắt cô, anh là người chồng có cũng được, không có cũng chẳng sao, dư thừa đến nỗi có thể tùy tiện vứt sang một bên như vậy sao!

Trong lòng Tưởng Tử Hàn cứ như có mồi lửa, đốt chẳng lên, dập cũng chẳng tắt.

Chỉ biết trút hết tất cả, lao như con thiêu thân vào làm việc, lạnh lùng không nói năng gì cho đến tận giờ nghỉ.

Bữa ăn cho công nhân là đặt thức ăn nhanh bên ngoài.

Lúc Tống Hân Nghiên ngồi xuống, cảm giác như xương cốt trên người sắp rã ra đến nơi rồi.

Chúc Minh Đức cầm một suất đồ ăn đến.

Tống Hân Nghiên không có cảm giác thèm ăn, nhưng vẫn mở hộp đồ ăn ra, mùi thơm của đồ ăn xộc vào mũi.

Cá sốt, thịt viên sốt tương đỏ, thịt bò sốt vang, đùi gà sốt tương, nấm đông cô sốt dầu hào, bốn thịt một chay, còn thêm canh sườn heo.

Nhìn thôi đã thấy thèm rồi.

Nhưng Tống Hân Nghiên lại ngơ ngác: “Hình như đồ ăn tôi đặt đâu phải thế này đâu?”

Mặc dù đồ ăn cô đặt cũng không kém gì, nhưng so với cái này thì vẫn kém cả mấy bậc!

Cô cầm hộp đồ ăn đứng dậy, định đi tìm trợ lý Tô Diễm An để xác nhận lại.

Chúc Minh Đức vội vàng nói: “Đồ mợ chủ đặt đã hủy rồi, đây là sếp bảo tôi đặt lại. Những lúc làm thêm giờ thế này mọi người rất vất vả, dinh dưỡng phải đặt lên hàng đầu, mấy bữa ăn sau cũng sẽ theo tiêu chuẩn này.”

Anh ta tranh công, cười nói: “Chi phí các thứ mợ cũng không cần phải quan tâm, sếp tài trợ hết từ tài khoản riêng của mình, mợ chủ không cần phải cảm động quá đâu.”

Tống Hân Nghiên im lặng chớp mắt: “Giúp tôi nói lời cảm ơn với anh ấy, nhưng mà không cần đâu. Chút tiền này tôi vẫn có thể lo được.”

Nụ cười trên mặt Chúc Minh Đức cứng đờ.

Thôi toang!

Anh ta có cảm giác mình nịnh bợ quá đà mất rồi!

Tưởng Tử Hàn bưng hộp đồ ăn đến, trong lòng Chúc Minh Đức hoảng hốt, vội vàng tìm cớ chuồn mất.

Chỉ còn lại hai người đứng cách nhau một chiếc bàn ăn hẹp dài, đối mặt với nhau.

Hai người im lặng ngồi xuống, mở hộp đồ ăn ra bắt đầu ăn cơm.

Tưởng Tử Hàn gắp đùi gà trong hộp đồ ăn của mình sang hộp đồ ăn của Tống Hân Nghiên.

Tống Hân Nghiên đang gắp đồ ăn chợt dừng đũa, còn không thèm liếc đến đã gắp đùi gà trả lại.

Bầu không khí đông cứng lại.

Đáy mắt Tưởng Tử Hàn hiện vẻ không vui, lại gắp đùi gà sang.

Tống Hân Nghiên nhìn miếng đùi gà lại nằm trong hộp đồ ăn của mình, trong lòng bỗng bùng lên ngọn lửa.

Cô tức giận đùng đùng, dùng đũa chọc thẳng vào đùi gà, gắp lên, đang định ném lại vào hộp đồ ăn của Tưởng Tử Hàn.

“Bộp!”

Đùi gà tuột khỏi đũa, rơi xuống bàn ăn.

Hai người bỗng chốc đều cùng nhìn miếng đùi gà đáng thương kia.

Mắt Tống Hân Nghiên lập tức đỏ hoe, ném đũa xuống, giận dữ đứng dậy ra khỏi phòng ăn.

Tưởng Tử Hàn sầm mặt đuổi theo, chặn người lại ở cửa phòng ăn.

Phòng ăn còn rất nhiều người, mọi người rối rít liếc sang bên này.

Anh kéo người về phía hành lang cửa thoát hiểm.

Cánh cửa sau lưng vừa đóng lại, Tống Hân Nghiên đã vội hất tay Tưởng Tử Hàn ra, trừng đôi mắt đỏ hoe lên: “Anh đừng có mà trẻ con như vậy nữa, lãng phí thức ăn!”

Tưởng Tử Hàn vừa buồn cười vừa tức giận, chỉ đành giữ bình tĩnh: “Em là người làm rơi đùi gà kia mà.”

Vành mắt của Tống Hân Nghiên càng đỏ hơn, vừa giận vừa tủi thân: “Anh không gắp sang thì nó rơi được hả?”

Cô đẩy anh ra, quay người đi về: “Anh đi về đi, về khách sạn mà tìm Thu Khánh của anh ấy. Ở đây không chào đón anh đâu.”

Tưởng Tử Hàn bừng tỉnh, chút cảm xúc đè nén và không vui trong lòng kia chợt tan biến, khóe miệng không khỏi nhếch lên.

Anh kéo người lại: “Em đến khách sạn tìm anh hả?”

Tống Hân Nghiên quay mặt đi, không nói năng gì.

“Vậy nên hôm nay mới tỏ thái độ đó với anh, là vì ghen đến giận luôn đó hả?”

Sự tủi thân trong lòng Tống Hân Nghiên như hóa thành bọt nước, cả tức giận cũng dần lắng xuống.

Cô cố giữ gương mặt nghiêm túc, muốn hất tay Tưởng Tử Hàn ra nhưng không hất nổi: “Đừng có tự ảo tưởng. Em… Ưm!”

Lời còn chưa kịp nói hết, miệng cô đã bị đôi môi của người đàn ông chặn lại.

Tưởng Tử Hàn đẩy cô vào góc tường, đầu lưỡi tiến thẳng vào, ngang ngược tấn công.

Hô hấp bị chặn lại, dưỡng khí trong não Tống Hân Nghiên nhanh chóng cạn sạch, đầu óc trống rỗng, hai chân mềm nhũn không đứng vững được.

Tưởng Tử Hàn kéo cô vào trong lòng mình, hung hăng cắn lên môi cô xong mới chịu bỏ qua cho cô mà lùi lại chút.

“Xin lỗi, lúc em cần anh nhất thì anh lại không thể ở bên em đúng lúc.”

Tống Hân Nghiên nép vào ngực anh thở hổn hển, không nói gì.

“Anh chưa gặp Sở Thu Khánh đâu. Trong mấy chuyện thế này, từ trước đến nay lập trường của Cố Vũ Tùng vẫn không vững vàng lắm, anh thừa biết cậu ta sẽ làm phản nên đã đổi sang phòng khác.”

Tưởng Tử Hàn giải thích ngắn gọn, nói tiếp: “Nhưng mà có thể thấy em ghen đến tức giận vì anh như thế, anh cũng vui lắm. Tống Hân Nghiên, em có biết không? Từ lúc biết nhà xưởng bị cháy cho đến khi thấy em ở phân xưởng, tim anh cứ như ngồi trên tàu lượn siêu tốc, vừa đau vừa khó chịu. Gặp phải chuyện lớn như vậy mà em lại chẳng nói chẳng rằng, tự giải quyết hết, đến khi anh xuất hiện lại cảm giác mình chỉ như đồ thừa. Cảm giác này khiến anh không thể thích ứng được, cũng rất… sợ hãi.”

Tống Hân Nghiên sửng sốt.

Đây coi như là… tỏ tình đấy à?

Cơn tức giận trong lòng không biết sinh ra từ đâu giờ đã biến mất vào hư không.

Cô chán nản cụp mắt xuống, không đối mặt với anh, buồn bực nói: “Em không nói cho anh biết là vì sợ gây thêm phiền phức. Không ngờ rằng cuối cùng lại bị người ta lợi dụng để khích bác.”

Nói đến đây, không biết cơn tức giận ở đâu lại ập đến: “Bình thường không phải là anh thông minh lắm sao? Sao đúng lúc này lại ngu ngốc như vậy chứ…”

“Bởi vì quan tâm quá đấy.” Tưởng Tử Hàn trầm giọng nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.