Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 129: Chương 129: Đối tượng nghi ngờ




Tống Hân Nghiên ngạc nhiên.

Câu nói nghẹn lại trong cổ họng, đầu óc bỗng nhiên trống rỗng.

Tưởng Tử Hàn thở dài, lại kéo cô vào trong lòng, ôm lấy, cằm đặt trên đỉnh đầu cô, cọ qua cọ lại: “Bởi vì em quá xuất sắc, bởi vì không muốn người khác nhớ thương em. Bây giờ đã hài lòng chưa?”

Đầu ốc Tống Hân Nghiên vẫn trống rỗng, cô ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm cằm của người đàn ông.

Yết hầu Tưởng Tử Hàn khẽ chuyển động, cúi đầu, lại tiếp tục bắt lấy hai cánh môi hồng hào của cô.

Đang lúc Tống Hân Nghiên bị hôn đến mức ý loạn tình mê, bên ngoài hành lang vang lên tiếng nói chuyện và tiếng bước chân.

Cô giật thót mình, tỉnh táo lại rồi đẩy mạnh Tưởng Tử Hàn ra.

Hai người thở hồng hộc nhìn nhau.

Mặt mũi Tống Hân Nghiên ửng hồng vì rung động, bối rối cụp mắt, không nhìn thẳng vào anh: “Anh mau về nghỉ ngơi đi, đừng ở đây phá đám nữa.”

Tưởng Tử Hàn nhíu mày: “Anh đang giúp em mà.”

“Không cần, em tự làm được.”

Bây giờ đã có xưởng gia công hỗ trợ sản xuất, chỉ cần đủ nhân công, tăng ca làm thêm giờ là có thể hoàn thành nhiệm vụ sản xuất trước ngày giao hàng.

Tưởng Tử Hàn nắm lấy cằm Tống Hân Nghiên, ép cô ngẩng đầu lên: “Cô gái nhỏ, đừng quên là em thả thính anh trước. Cá đớp thính đến tay rồi là phải chịu trách nhiệm đến cùng!”

Tống Hân Nghiên chột dạ đẩy tay anh ra, phô trương thanh thế giả vờ tức giận nói: “Chịu trách nhiệm thì chịu trách nhiệm, nhưng chịu trách nhiệm đâu phải dắt chó mà tròng cái dây lên cổ anh, lúc nào cũng dắt đi bên mình. Mau về đi, làm phẫu thuật cả một ngày một đêm, còn ở đây giúp đỡ lâu như thế, anh không mệt sao?”

“Dắt chó?”

Đôi mắt nguy hiểm của người đàn ông nheo lại.

Tống Hân Nghiên thật sự muốn nguýt anh.

Rốt cuộc có chuyện gì với đồng chí này vậy, có biết nắm bắt trọng điểm không thế?

Cô trả lời lấy lệ: “Anh nghe nhầm rồi.”

Tưởng Tử Hàn biết trong lòng cô vẫn còn tức nên cũng không so đo với cô: “Quay về ăn cơm đi, nếu thật sự mệt thì anh sẽ nghỉ ngơi.”

Anh lành lạnh liếc cô một cái: “Tống Hân Nghiên, em nhớ cho kỹ, anh là chồng em! Xảy ra chuyện lớn như vậy em lại không tìm anh, thực sự cho rằng mình có ba đầu sáu tay à?”

Tống Hân Nghiên bướng bỉnh mím môi, không nói gì.

Tưởng Tử Hàn không nhịn được lại mềm lòng, cưng chiều véo khuôn mặt nhỏ tiều tụy của cô: “Em không tìm anh, vậy thì anh chỉ có thể đi tìm em thôi. Quấn lấy không buông, mặt dày mặt dạn, nhõng nhẽo nài nỉ… Thế nào cũng được, nhưng mà, đừng mơ anh sẽ cho đồ gái hư như em cơ hội đi chòng ghẹo người khác!”

Tống Hân Nghiên tròn mắt: “...”

Gái hư?

Cô á?

Phản pháo hay đấy!

Nhưng mà nói tới nói lui, trong chuyện này chẳng ai oan uổng, chẳng ai trong sạch cả!

Vả lại, cô vẫn còn tiền án chưa phủi sạch sẽ.

Thôi vậy, người phụ nữ tốt như cô không thèm so đo với tên đàn ông lòng dạ hẹp hòi kia!

Bàn tay nhỏ bé của Tống Hân Nghiên vuốt ngực Tưởng Tử Hàn, vỗ về anh: “Được rồi, được rồi. Đừng tức giận nha, đừng tức giận. Trong việc này chúng ta không ai trong sạch hơn ai cả. Cứ cho qua vậy đi.”

Tưởng Tử Hàn đang định nói cái gì đó.

Đôi mắt sáng ngời của Tống Hân Nghiên trợn trừng lên, hùng hổ nói: “Đã bảo là cho qua rồi mà.”

Người đàn ông quả quyết ngậm miệng lại.

Tống Hân Nghiên thỏa mãn, bắt đầu nũng nịu: “Quay về đi, anh ở đây sẽ ảnh hưởng đến mọi người.”

“Ảnh hưởng ai?”

“Em!” Tống Hân Nghiên lập tức chỉ vào mình, nhấn mạnh: “Nhìn thấy anh thì đầu óc em sẽ tơ tưởng vẩn vơ, không tập trung được, không có tâm trạng làm việc. Anh làm ảnh hưởng đến em, cho nên anh quay về đi.”

Cô mở cửa ra, định đẩy anh đi.

Tưởng Tử Hàn dùng một tay kéo cô vào trong lòng, áp lên tường, giọng nói trầm thấp hấp dẫn, vang lên bên tai như bị điện giật: “Anh mặc quần áo lao động giống mọi người, đeo khẩu trang, em…”

Tống Hân Nghiên buột miệng: “Quần áo lao động? Người khác mặc thì là quần áo lao động, anh mặc lên thì thành đồng phục mời gọi.”

“Ồ!”

Tưởng Tử Hàn bị lấy lòng thành công, giọng nói càng thêm trầm khàn dễ nghe: “Ý này khá được đó, về rồi thử xem sao.”

Mặt Tống Hân Nghiên đỏ tới tận mang tai.

Đồ lưu manh không biết xấu hổ!

Tưởng Tử Hàn hôn lên trán cô: “Em làm việc của em, anh sẽ xem tình hình rồi quyết định nên làm những việc gì, cố gắng không xuất hiện trước mặt em. Nhớ phải để ý vào, mệt thì nghỉ ngơi. Có anh ở đây.”

Có anh ở đây!

Chỉ bốn chữ đơn giản, nhưng không hiểu sao lại làm Tống Hân Nghiên thấy yên lòng.

Cô gật đầu, khẽ đồng ý.

Lúc hai người vừa ra khỏi cầu thang, Cố Vũ Tùng đã mang theo một đám đàn ông cao to mặc thường phục đi tới.

“Anh Hàn, chị dâu, em dẫn thêm mấy người tới, cần gì thì cứ sai bảo.”

Tống Hân Nghiên quét mắt qua mấy người sau lưng Cố Vũ Tùng.

Có mấy người trông rất quen, cô từng gặp rồi.

Là mấy vệ sĩ lúc trước Tưởng Tử Hàn để lại bên cạnh Tưởng Minh Trúc.

Kể từ sau lần gặp trước, cô chưa từng gặp lại những người này.

Cô còn tưởng bọn họ đã quay về thủ đô với Tưởng Minh Trúc rồi, hóa ra vẫn còn ở đây.

Khí thế của nhóm người vừa lạnh lùng vừa nghiêm túc, người nào cũng cao to dũng mãnh, đồng loạt đi tới đứng trước mặt họ, tư thế như thể đại ca chuẩn bị đi đánh nhau.

Mắt Tống Hân Nghiên giật giật, vội bảo: “Không cần, không cần đâu. Người ở chỗ tôi đã đủ nhiều rồi, có quá nhiều người ngoài ngành chỉ tổ thêm phiền thôi.”

Tưởng Tử Hàn lãnh đạm nói: “Nếu đã không cần thì đừng ở chỗ này làm chướng mắt. Mang người đi theo tôi, đến hiện trường hỏa hoạn xem xét.”

“À. Vâng vâng vâng…”

Cố Vũ Tùng gật đầu lia lịa.

Nhát dao lúc trước của anh Hàn để lại cho anh ta bóng ma quá lớn.

Tuy rằng đã thay quần rồi, nhưng vừa nhìn thấy bộ mặt không cảm xúc của anh thì lại có cảm giác mát mẻ giữa hai chân.



Hiện trường nhà xưởng bị cháy.

Tưởng Tử Hàn nhíu mày đứng giữa đống đổ nát.

Cố Vũ Tùng mang theo một cảnh sát phụ trách điều tra tới.

“Anh Hàn.”

“Kết quả điều tra thế nào?”

Cảnh sát lập tức nói: “Đám cháy này bốc lên quá kỳ lạ, ngọn lửa bắt đầu từ kho bán thành phẩm rồi lan ra. Bên trong đa số là các chất dễ cháy nổ, bén vào là bùng lên, không thể cứu vãn. Mà kỳ lạ là sau khi tan ca, nhân viên trong xưởng không còn ai tới đây nữa cả. Cũng không biết đám cháy xảy ra như thế nào. Nhà xưởng bị cháy quá lớn, cũng may là cơ chế giám sát của bọn họ ở đây có tích hợp lưu trữ đám mây. Nhưng mà cũng không tra ra được điều gì đáng ngờ. Suy đoán ban đầu của chúng tôi là, rất có khả năng do nguyên liệu tự bốc cháy.”

Đôi mắt lạnh lùng của Tưởng Tử Hàn đột nhiên đanh lại, khí thế toàn thân đè xuống hầm hập, uy phong kinh người: “Đây là kết quả điều tra của các anh đấy à?”

Lưng cảnh sát toát mồ hôi lạnh.

Tuy rằng anh ta không biết Tưởng Tử Hàn, nhưng khí thế của người đàn ông này quá áp đảo.

Chẳng lẽ người này là lãnh đạo lớn cải trang đi tuần sao?

Cảnh sát nói: “Kết quả cụ thể thì vẫn đang trong quá trình điều tra… Đây… Đây chỉ là suy đoán sơ bộ thôi...”

Tưởng Tử Hàn thu hồi ánh mắt, lạnh lùng nói: “Tự cháy thì cũng phải có điểm tới hạn, bất luận là nguyên vật liệu hay thành phẩm thì mỹ phẩm đều có giới hạn độ cháy rất khắt khe, anh nghĩ nhiệt độ bên trong có thể đạt được đến mức tự bốc cháy được sao?”

Cảnh sát thở ra một hơi, vội nói: “Đây cũng chính là mấu chốt của vấn đề. Hiện giờ chúng tôi đang tập trung điều tra xem nhiệt độ đã tăng lên bằng cách nào. Phía bên nhà xưởng vừa mới làm kiểm tra về phòng cháy chữa cháy, các loại thiết bị đều dựa theo tiêu chuẩn nghiêm ngặt, đáng lý ra…”

Tưởng Tử Hàn không có tâm trạng nghe anh ta lảm nhảm nữa.

Anh đi về phía nhà kho nơi bắt đầu đám cháy: “Có người đã động chân động tay vào! Các anh cử thêm người tiến hành lục soát ở nơi bắt đầu đám cháy, có lẽ sẽ tìm ra đầu mối mới.”

“Tôi đi ngay đây.” Cảnh sát vội vã chạy đi.

Mẹ ơi, khí thế xung quanh cái anh Tưởng này quá kinh khủng!

Cố Vũ Tùng từng bước từng bước theo sát Tưởng Tử Hàn: “Trong lòng anh Hàn đã có đối tượng nào đáng ngờ chưa?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.