Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 16: Chương 16: Cô chẳng thèm!




Tống Hân Nghiên ngẩng đầu nhìn theo cánh tay kia, trông thấy gương mặt khiến cô buồn nôn.

Hoắc Tấn Trung quan tâm nhíu mày: “Hân Nghiên, em không sao chứ?”

Anh ta duỗi tay định đỡ.

Vẻ khó coi, xấu hổ, giận dữ cùng cảm xúc chán ghét lần lượt hiện lên trên mặt Tống Hân Nghiên.

Cô đập vào bàn tay anh ta đang đưa tới, tự chống đất đứng dậy, xoay đầu định đi.

“Hân Nghiên!”

Hoắc Tấn Trung bước nhanh tới, túm lấy cánh tay của cô, bắt cô phải dừng lại: “Chúng ta nói chuyện đi.”

“Cút.” Tống Hân Nghiên nghiến răng khẽ quát.

Hoắc Tấn Trung nhíu chặt đôi mày rậm, mất kiên nhẫn nói: “Tống Hân Nghiên, khi nào thì em mới có thể thôi bớt cái tính vừa xấu vừa gàn bướng này đi hả? Em lúc nào cũng vậy, dáng vẻ tự cao tự đại tùy ý giẫm đạp sự quan tâm của người khác, thằng nào có thể chịu nổi em chứ?”

“Vì thế anh mới cắm sừng tôi?” Tống Hân Nghiên tức giận quay đầu lại: “Hoắc Tấn Trung, anh thật sự khiến tôi ghê tởm. Cút! Đừng để tôi nói lại lần thứ hai! Bây giờ tôi đánh anh còn cảm thấy bẩn tay!”

Cô bất ngờ dùng sức đẩy Hoắc Tấn Trung ra.

Hoắc Tấn Trung bị đẩy đến loạng choạng, bèn nổi cáu: “Làm ơn mắc oán. Tống Hân Nghiên, tôi là đàn ông không thèm so đo với cô. Mỹ Như cũng là con gái chẳng có lý gì phải nhường cô.”

Anh ta chỉ vào quần áo lộn xộn trên người Tống Hân Nghiên: “Cô nhìn đi, cô mới rời khỏi nhà họ Tống mấy ngày mà đã nhếch nhác như vậy rồi.”

Anh ta dịu giọng một chút rồi lại nói tiếp: “Tôi khuyên cô một câu, hãy trở về nhận lỗi tử tế với chú gì cùng Mỹ Như đi. Mỹ Như rất tốt bụng rất mềm lòng, mọi người đều thích cô ấy. Đến lúc đó, tôi sẽ bảo cô ấy xin xỏ hộ cô, từ từ khuyên bảo chú dì đôi câu, chuyện này cứ thế là xong.”

Tống Hân Nghiên tức đến mức thật sự hết nói nổi: “Hoắc Tấn Trung, đầu anh bị cửa kẹp đấy à?”

Vẻ mặt Hoắc Tấn Trung lúc đỏ lúc xanh, thẹn quá hóa giận: “Tốt bụng lại bị coi là lòng lang dạ thú! Cô cứ như vậy, thảo nào chẳng ai thích.”

Anh ta hừ lạnh: “Rảnh thì cô vẫn nên trở về soi gương học tập Mỹ Như đi, người ta chịu khổ hơn hai mươi năm mà vẫn giữ được tâm thiện, tốt bụng rộng lượng còn biết cố gắng phấn đấu. Đâu có giống cô, có chút tài năng đã không coi ai ra gì rồi. Cô xem Mỹ Như người ta có tỏ ra kiêu ngạo không?”

“Đủ rồi!”

Tống Hân Nghiên đã ghê tởm và lạnh lòng đến tột cùng rồi.

Cô lạnh lùng nhìn anh ta: “Các người bị mù cả đấy à? Ngay cả thành phần còn không nhận biết được hết thì cô ta có tài cán gì chứ? Sản phẩm mới hôm nay cô ta lấy ra là thành quả lao động của tôi! Là cô ta đã trộm thành quả lao động của tôi!”

Cô chất vấn, cũng không cam lòng!

Cô bước lên trước đá Hoắc Tấn Trung: “Các người cứ bao che cho cô ta đi! Rồi sẽ có một ngày các người sẽ phải hối hận!”

Cô vừa dứt lời liền rảo bước rời đi.

Hoắc Tấn Trung bị đá, ôm chân nhảy cẫng lên, nổi giận đùng đùng túm lấy áo sau lưng của Tống Hân Nghiên giữ cô lại: “Tống Hân Nghiên, cô ghen ăn tức ở! Không biết điều! Thảo nào cả gia đình từ trên xuống dưới không ai thèm đứng về phía cô.”

“Tôi cần lắm đấy?”

Tống Hân Nghiên bị ép phải dừng lại, tức giận quay đầu quát: “Tôi chẳng thèm! Tốt nhất cả thế giới cứ tránh xa tôi ra, càng yên tĩnh!”

Cô lao ra ngoài với vành mắt đỏ hoe.

Cô chẳng cần!

Không có nhà họ Tống hay người thân thì cô vẫn có thể làm lại từ đầu.

Hơn nữa, cô nhất định sẽ còn thành công hơn cả Tống Mỹ Như hay bất cứ người nào trong nhà họ Tống!

Cứ chờ mà xem!

Tống Hân Nghiên lau nước mắt, lấy điện thoại ra, mở app gọi xe bắt đầu tìm xe.

Cô vừa mới mở app gọi xe lên, một giao diện nhỏ bật ra, nhắc nhở cô trả tiền xe lần trước.

Tống Hân Nghiên hít sâu một hơi, ra sức gõ nhập mật mã thanh toán trên màn hình di động.

Xác nhận.

[Số dư không đủ, thanh toán thất bại!]

Cô kiểm tra số dư, chỉ còn hai mươi tư nghìn!

Thẻ của Tống Hân Nghiên đã bị đóng băng, tiền mặt cũng chỉ còn mấy đồng.

Lúc ông nội còn, từ nhỏ tới lớn cô chưa từng phải phiền não vì tiền. Còn chê Zalopay, Momo gì đó phiền hà nên chẳng thèm liên kết.

Giây phút này, cơn giận dữ ngập tràn lồng ngực đã giúp cô trở nên kiên cường và ngang bướng nháy mắt xì hết.

Tống Hân Nghiên thoát khỏi app gọi xe, tìm số của Khương Thu Mộc để cầu cứu.

Cô vừa mới gọi đi, giọng nữ cứng nhắc đã đánh cô trở lại hiện thực.

“Rất xin lỗi, điện thoại của bạn đang nợ phí, mời bạn thanh toán tiền cước.”

Tống Hân Nghiên: “...”

Nhà dột còn gặp trời mưa.

Lúc người ta xui xẻo thì uống nước cũng giắt răng, tất cả mọi chuyện đều lũ lượt kéo tới.

Cô tuyệt vọng cất điện thoại đi, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy trung tâm thương mại ở đối diện.

Trung tâm thương mại có wifi!

Tống Hân Nghiên vội lao qua đường, dùng ké wifi ở cửa trung tâm.

Cuối cùng cũng lên được mạng, cô lập tức gửi tin nhắn thoại cho Khương Thu Mộc.

“Đầu Gỗ, mau tới cứu net, chị em của cậu sắp chết rồi.”

Cô còn gửi định vị kèm theo.

Không có tiền làm gì cũng khó, Tống Hân Nghiên nhìn di động chỉ có thể dùng ké mạng mà cười khổ.

“Tới ngay đây, cậu cứ ở yên tại chỗ chờ, đừng đi đâu đấy.” Khương Thu Mộc lập tức trả lời.

Tống Hân Nghiên cất điện thoại đi, vừa ngẩng đầu đã trông thấy một quầy hàng ăn vặt di động cách đó mấy mét.

Khoai tây chiên, bánh rán, mì lạnh chua cay tỏa ra mùi cay ngào ngạt.

Tống Hân Nghiên đói lắm rồi, chỉ biết nuốt nước miếng. Cô ngửi mùi hương mê người rồi bước tới: “Ông chủ, bánh rán bán thế nào?”

Ông chủ bận rộn đến mức chẳng buồn ngẩng đầu: “Bánh trứng gà mười tám nghìn, thêm xúc xích hai mươi tư nghìn, thêm thịt heo ba mươi nghìn, thịt bò ba sáu nghìn...”

Tống Hân Nghiên lặng lẽ liếc nhìn số dư, mua một cái bánh trứng bình thường.

Cô trả tiền xong, tài khoản chỉ còn lại sáu nghìn.

Cô lẩm bẩm tự giễu: “Tống Hân Nghiên ơi là Tống Hân Nghiên, mày thật đáng thương, lưu lạc đến mức không mua nổi một chiếc xúc xích.”

Ôi... Anh hùng cũng gục ngã trước đồng tiền mà.

Nhận lấy bánh từ tay ông chủ, cô cắn một miếng.

Không hổ là chiếc bánh ngốn hết tất cả tài sản tích cóp, ngon quá đi thôi!

Sao trước kia mình lại ngu như vậy chứ? Lại chưa bao giờ nếm thử mỹ vị nhân gian vừa rẻ lại vừa ngon như này!

Tống Hân Nghiên vừa ăn bánh vừa xoay người, đang định đi thì một cậu bé nô đùa ầm ĩ bất ngờ lao tới, đâm thẳng vào người cô.

Đứa trẻ lảo đảo bước chân, bánh trứng gà của Tống Hân Nghiên cũng bị va phải rơi xuống đất.

Cô mặc kệ chiếc bánh, nhanh chóng đỡ lấy đứa trẻ.

Kết quả, thằng nhóc nghịch ngợm lại đẩy cô ra.

“Lêu lêu!”

Nó còn thè lưỡi làm mặt quỷ với cô, rồi cười khoái trí xoay người chạy mất.

Tống Hân Nghiên sững cả người, nhìn chiếc bánh rán trên đất, mắt lập tức đỏ hoe.

Cô nghẹn ngào nuốt nước mắt trở về, tức đến mức lồng ngực muốn nổ tung.

Hai ba bước lao tới, túm lấy cổ áo của cậu bé: “Này bạn nhỏ, va vào người khác, có phải nên xin lỗi không?”

Cậu bé òa khóc nức nở.

Tống Hân Nghiên: “...”

Cô mới là người bị hại đấy nhé?

Cô còn chưa làm gì đâu!

Mẹ của đứa trẻ vội vàng chạy tới, tức giận đùng đùng giật lấy con mình từ trong tay Tống Hân Nghiên: “Cái cô này làm sao thế? Đụng nhẹ vào cô một cái, cô lớn ngần này rồi sao không thấy thẹn mà đi so đo với một đứa trẻ hả?”

Tống Hân Nghiên: “Tôi...”

“Trông cô ăn mặc cũng ra dáng, nhìn đã biết là người có tiền. Chẳng phải chỉ mỗi cái bánh rán thôi à? Có gì to tát cơ chứ, đáng để cô dọa đứa trẻ còn nhỏ không hiểu chuyện như vậy khóc hay không?”

“Tôi...”

“Nó mới mấy tuổi? Còn cô lớn ngần nào rồi hả? Cùng lắm tôi đền cho cô một chiếc bánh rán là được, ra tay với một đứa trẻ ba bốn tuổi, đúng là không biết xấu hổ!”

Tống Hân Nghiên tức điên lên: “Có để cho người khác nói không hả? Để tôi nói một câu tử tế...”

Hôm nay cô phải học cách vô liêm sỉ một lần!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.