Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 17: Chương 17: Đồ HỒ LY TINH LẲNG LƠ




“Tử tế mà túm cổ áo người khác nói hả?”

“Tôi…”

Tống Hân Nghiên vừa thẹn lại vừa tức.

Đám đông hóng chuyện xung quanh cũng mồm năm miệng mười bắt đầu bàn tán.

“Trông thì xinh mà sao lòng dạ cô gái này lại độc ác thế, đi so đo với một đứa trẻ, thật không biết vứt hết sách vở đi đâu rồi.”

“Thanh niên bây giờ đúng là ngày càng thiếu văn hóa. Không kính trọng người già đã đành, giờ còn so đo gây chuyện với một đứa trẻ con, đúng là không hiểu chuyện.”

“Thế người ta mới nói đời sau kém đời trước, hay ăn lười làm, vô công rỗi nghề.”

“...”

Vành mắt Tống Hân Nghiên dần đỏ hoe.

Cô làm người thế nào còn cần những người này tới dạy à!

Tống Hân Nghiên lạnh lùng nhìn bà mẹ của đứa trẻ, ý định chỉ muốn nghe một câu xin lỗi lập tức rụi tắt.

“Con nhà cô không hiểu chuyện, tại sao tôi phải hứng chịu hành vi do cô dạy dỗ con không đến nơi đến chốn chứ? Chẳng qua chỉ là một chiếc bánh rán thôi mà? Tôi cũng không đòi hỏi cao gì, cứ đền theo cái cũ đi. Làm sai chuyện thì phải xin lỗi, nếu không còn cần cảnh sát để làm gì? Cô làm mẹ của thằng bé, đến cả đạo lý đơn giản này cũng chưa từng dạy à?”

“Cô!”

Người phụ nữ đỏ bừng mặt, nổi đóa ngay tại chỗ.

Bên vệ đường.

Chúc Minh Đức lái xe chậm dần: “Thưa anh, hình như là bà chủ.”

Tưởng Tử Hàn nghiêng đầu nhìn, vừa liếc mắt đã trông thấy cô gái trẻ với vẻ mặt đầy ấm ức đang đứng trong đám đông.

“Dừng xe!” Anh cau mày nói.

Đầu bên kia.

Mẹ của đứa trẻ trở nên đanh đá, giọng nói chói tai, sắc bén: “Một cái bánh rán có thể so được với đứa trẻ à? Kiến thức với tư tưởng của cô kiểu gì thế? Tôi còn chưa tính sổ việc cô làm con tôi khóc đâu. Thế mà còn có mặt mũi bắt tôi đền bánh rán hả? Tôi nói cho cô biết, ban nãy nếu cô nói chuyện ôn tồn với tôi thì tôi còn đền cho cô, bây giờ thì nghỉ đi.”

Có người đứng vây xem không nhìn nổi nữa: “Chuyện này cũng không thể trách cô gái này được. Rõ ràng là do đứa bé làm sai trước mà. Bà mẹ cũng chẳng thèm phân biệt đúng sai, thảo nào dạy ra được đứa bé nghịch ngợm ngỗ ngược như vậy.”

“Cô gái bị đụng kia cũng chuyện bé xé ra to, ai mà chẳng từng là trẻ con chứ?”

“Còn nhỏ không dạy, lớn lên sẽ hư hỏng, không thể nuông chiều con trẻ như thế được...”

“...”

Đám đông vây xem bắt đầu tranh cãi.

Có cậu thanh niên nhìn không nổi nữa, dứt khoát trực tiếp lấy ra một tờ năm mươi nghìn: “Cô ơi, thôi bỏ đi, tôi đền hộ đứa trẻ chiếc bánh rán này, so đo với loại người này cũng chẳng hay ho gì. Sớm muộn gì sẽ được xã hội dạy cách làm người.”

Tống Hân Nghiên còn chưa kịp từ chối, mẹ của đứa bé đã chanh chua nói: “Quả nhiên có vẻ ngoài xinh đẹp giống hồ ly tinh lẳng lơ, nhìn xem bây giờ mới lớn bằng ngần nào mà đã có người bỏ tiền ra cho rồi. Tôi nói cho cô biết, hôm nay cô không xin lỗi tôi thì không xong với tôi đâu.”

Người lấy tiền ra vô cùng lúng túng.

Tống Hân Nghiên tức quá bật cười: “Tôi vừa xinh đẹp lại vừa trẻ trung đấy thì đã sao nào? Có người cho tôi tiền nên cô ganh ghét hả? Ganh ghét thì cũng phải nhịn cho tôi, chị đây khôn lớn dựa vào bản lĩnh đấy! Cô cũng không cần phải xin lỗi hay bồi thường nữa, để lại tiền đó mà làm phẫu thuật thẩm mỹ đi. Nhưng tôi thấy gương mặt cô còn to hơn cả chiếc bánh rán nữa, ca này khá khó đấy, có lẽ ngay cả bác sĩ thẩm mỹ cũng bó tay.”

“Phụt...” Có người không nhịn được cười.

“Cô!” Mẹ đứa trẻ tức đến mặt đỏ đến tận cổ, thẹn quá hóa giận giơ tay định tát Tống Hân Nghiên.

Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, bàn tay của người phụ nữ sắp rơi xuống mặt Tống Hân Nghiên thì cổ tay cô ta đã bị người nào đó túm ngăn lại giữa không trung.

Tống Hân Nghiên ngạc nhiên nhìn người tới: “Tưởng Tử Hàn?”

Sau đó, cô vô cùng xấu hổ.

Lại bị anh nhìn thấy mất tồi, mất mặt chết mất.

Mẹ đứa trẻ không đánh được người cũng không thể rút tay về, nổi giận đùng đùng: “Thả ra!”

Tưởng Tử Hàn hất tay cô ta ra: “Cút!”

Khí thế của người đàn ông quá mạnh mẽ, cả người toát ra hơi thở lạnh lùng đáng sợ.

Mẹ đứa trẻ kia sợ hãi nhưng cũng không cam lòng mặt xám mày tro rời đi như thế, che chở con mình rồi lùi sau mấy bước.

Tưởng Tử Hàn nghiêng đầu nhìn Tống Hân Nghiên, mất kiên nhẫn nhíu mày: “Có chuyện gì vậy?”

Mấy ông bà cụ vây xem xung quanh lập tức mồm năm miệng mười kể lại chuyện này một lượt.

Người phụ nữ gân cổ phủ nhận; “Rõ ràng là cô ta làm con trai tôi khóc trước, mấy người thấy cô ta xinh đẹp nảy sinh tâm tư bẩn thỉu, ỷ đông hiếp yếu.”

Tưởng Tử Hàn lạnh lùng liếc nhìn người phụ nữ.

Cô ta vô thức ngậm miệng lại.

Tưởng Tử Hàn hỏi Tống Hân Nghiên: “Đúng thế à?”

Tống Hân Nghiên khẽ mím cánh môi hồng, im lặng.

Sao cô có thể nói ra chuyện mất mặt này chứ?

Tưởng Tử Hàn thu lại tầm mắt, ngồi xổm trước mặt cậu bé, ánh mắt nghiêm nghị: “Tuy còn ít tuổi nhưng cháu đã là một chàng trai nhỏ rồi, cháu nói đi.”

Ngay từ lúc mẹ mình bắt đầu làm ầm làm ĩ là cậu nhóc đã bị dọa sợ tới mức nín khóc rồi.

Lúc này lại bị Tưởng Tử Hàn nhìn chằm chằm với ánh mắt lạnh lùng bình thản thì càng sợ hơn.

Cậu bé lại bắt đầu “òa” lên khóc, vừa khóc vừa run cầm cập kể lại quá trình.

Tưởng Tử Hàn đứng dậy, nhìn mẹ đứa trẻ đầy ngạo nghễ, lạnh lùng nói: “Ba mẹ là người thầy đầu tiên dạy dỗ con cái cách hành xử. Đứng trước mặt con mà cô vẫn còn tiếp tục la lối khóc lóc om sòm à? Muốn cho con cô về sau cũng vô lại giống mình ư?”

Những người ban đầu đứng về phía người phụ nữ đều không hé răng, còn người cảm thấy Tống Hân Nghiên bị ấm ức thì lại sôi nổi phụ họa theo.

Bà mẹ thấy không ai đứng ra giúp mình nữa, vẻ mặt xám xịt không dám phách lối tiếp.

Cô ta mau chóng đẩy con mình ra đằng trước, khẽ nói một câu ‘xin lỗi’ rồi vội vàng chạy tới quầy bán bánh rán mua một chiếc, nhét vào trong tay Tống Hân Nghiên, sau đó kéo con chạy mất.

Không còn kịch hay để xem nên đám đông cũng dần tản đi.

Cậu thanh niên lúc trước lấy tiền ra, muốn mua bánh rán cho Tống Hân Nghiên bước tới, thẹn thùng lên tiếng: “Cô gái, có thể kết bạn Zalo được không?”

Tưởng Tử Hàn lạnh lùng lườm Tống Hân Nghiên, lấy điện thoại của mình ra: “Cô ấy không mang theo di động, tôi là chồng cô ấy, kết bạn với tôi cũng được.”

Cậu thanh niên đỏ bừng mặt: “... Xin lỗi, làm phiền rồi.”

Cậu ấy xấu hổ vội vã bỏ đi.

Cơn tức đã qua, cuối cùng Tống Hân Nghiên cũng trút được bực dọc. Cô cầm chiếc bánh rán nóng hổi mới ra lò rồi cắn một miếng cho hả giận.

Quả ngọt chiến thắng thật là ngon!

Tưởng Tử Hàn thấy cô gái nhỏ lúc nãy còn tỏ ra quật cường, ấm ức, bây giờ lại đang ăn ngon lành, bỗng chốc không còn gì để nói.

Giọng nói trầm thấp của anh vang lên: “Có mất mặt không?”

Tiểu như danh giá nhất Hải Thành mà lại đi cãi nhau với người ta ở ven đường tới mức thu hút đám đông đến vây xem chỉ vì một đồ ăn vỉa hè. Cô đúng là chuyện gì cũng có thể làm ra!

“Mất mặt gì chứ? Trước kia mang danh quý cô nên phải chỉn chu, cư xử lịch sự hào phóng, làm việc cần cân nhắc trước sau.” Tống Hân Nghiên tự cười giễu: “Còn bây giờ tôi sắp nghèo kiết xác rồi, nếu không phải còn dùng hết số tiền tích cóp cuối cùng mua chiếc bánh rán kia thì anh tưởng tôi muốn lãng phí thời gian cãi cọ với họ à?”

“Hết tiền à?” Tưởng Tử Hàn cau mày.

Chuyện càng mất mặt hơn đã xảy ra rồi, Tống Hân Nghiên cũng không để ý tới chút sĩ diện này.

Cô không màng gì hết, dửng dưng nói: “Đã nói trước rồi mà, tôi không còn nhà để về, bị đuổi đi rồi.”

Cô cắn một miếng bánh rán rồi đưa ra số dư trong tài khoản: “Tôi còn chẳng trả nổi tiền gọi xe thì sợ mất mặt gì chứ?”

Nói xong, cô lại nghĩ tới điều gì đó, đôi mắt linh hoạt xoay chuyển: “Anh yêu à, vợ chồng vốn như chim liền cành, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, hay là anh cho em mượn ít tiền nhé?”

Tưởng Tử Hàn nheo mắt lại.

Nhìn dáng vẻ ăn như hổ đói sói vồ của cô, anh nắm cổ tay cô đi tới trung tâm mua sắm.

“Ơ này, làm gì thế?” Tống Hân Nghiên không tình nguyện đi theo.

Tưởng Tử Hàn chẳng buồn giải thích, trực tiếp vào thang máy rồi ấn nút tầng ba tới nhà hàng.

Đúng lúc này, điện thoại của anh vang lên.

Tưởng Tử Hàn bắt máy.

Không biết đối phương nói gì, chỉ nghe thấy anh trầm giọng đáp lại: “Ở gần bệnh viện... chờ tôi một lát, lập tức tới ngay.”

Anh cúp điện thoại, vừa khéo thang máy cũng đã đến tầng ba.

Tưởng Tử Hàn kéo Tống Hân Nghiên ra khỏi thang máy.

Anh buông tay, rút một tấm thẻ từ trong ví tiền ra: “Cứ tiêu thoải mái tiền bên trong, tôi còn có việc, cô tự đi ăn đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.