Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 18: Chương 18: Đồi phong bại tục




Tống Hân Nghiên sững người.

Cho cô tiền thật đấy à?

Một chuyện cô tưởng rằng sẽ chẳng có hy vọng lại đột nhiên trở thành sự thật, nỗi vui sướng cùng rối rắm cùng lúc dâng trào trong tim.

Cô vui vẻ nhận lấy: “Cảm ơn anh yêu nhé, yên tâm, về sau em nhất định sẽ trả cả vốn lẫn lãi cho anh.”

Đôi mắt sâu thẳm của Tưởng Tử Hàn trở nên âm u: “Không cần, đừng để tôi mất mặt là được.”

Gót chân vừa chuyển, cả người anh lạnh lùng rời đi.

Xì, giả bộ đứng đắn!

Tống Hân Nghiên tự giễu vỗ chiếc thẻ đen vào lòng bàn tay: “Chậc, không ngờ Tống Hân Nghiên này lại nghèo đến nỗi tiêu tiền của đàn ông.”

Cô thở dài: “Tống Hân Nghiên à, mày phải cố lên, cố gắng trả lại sớm cho người ta!”

Bỏ qua thân phận cậu của Hoắc Tấn Trung, anh còn là bác sĩ, lại đang nuôi một cô con gái, cũng chẳng dễ dàng gì.



Tại quán cà phê ngay gần cửa thang máy.

Tống Hân Nghiên ngồi trong bức tường thủy tinh, ngoài ly cà phê ra trước mặt còn để một tấm thẻ đen.

Khương Thu Mộc chạy vào, nhìn đến tấm thẻ ở trước mặt cô, sợ đến mức sững người: “Bé cưng, cậu làm thẻ đen của ngân hàng này từ khi nào thế?”

“Thẻ đen?”

“Ừ, đừng nói với tớ là cậu không biết nhé?”

Khương Thu Mộc cầm chiếc thẻ đen lên tay lau chùi cẩn thận, cực kỳ nâng niu: “Cái này chỉ hội viên của ngân hàng mới có thôi, dành riêng cho người đặc biệt. Thẻ của ngân hàng này không có chuyện số dư dưới một trăm năm mươi tỷ đâu.”

Tống Hân Nghiên cũng sững sờ: “Thẻ này là Tưởng Tử Hàn đưa…”

Cô lấy lại thẻ rồi ngắm nghía.

Rất bình thường, hoàn toàn không nhìn ra bất cứ chỗ đặc biệt nào.

Cô vội phủ định lời Khương Thu Mộc: “Đầu Gỗ, chắc chắn cậu nhận nhầm rồi. Tưởng Tử Hàn là một bác sĩ nghèo, dù thu nhập cao hơn so với người bình thường một chút nhưng cũng không thể có nhiều tiền như vậy.”

“Chậc!”

Khương Thu Mộc dịch đến bên cạnh Tống Hân Nghiên, đẩy cô vào bên trong rồi hai người cùng ngồi trên một chiếc sô pha đơn.

“Kiến thức cậu hạn hẹp thì có, chị nói cho em nghe, bác sĩ cũng chia thứ bậc. Hơn nữa, bệnh viện mà Tưởng Tử Hàn đang làm kia lại không phải của nhà nước. Nơi đó là bệnh viện tư nhân cao cấp đấy, đứng đầu ngành này. Nghe nói có bác sĩ phẫu thuật hàng đầu, một hai năm cũng chưa chắc đã đăng kí nổi. Đám giàu có tốn mấy chục mấy trăm tỷ để lấy số xin mổ cũng cả đống kia kìa.”

Tuy nhà họ Tống và nhà họ Khương cũng là người có tiền trong giới thượng lưu Hải Thành, nhưng ngành nghề khác nhau, cũng không hiểu biết những ngóc ngách này.

Khương Thu Mộc hơn cô ở chỗ giao thiệp rộng rãi, đương nhiên kiến thức cũng phong phú hơn chút xíu, cái gì cũng biết đôi chút.

Tống Hân Nghiên nghe xong, tặc lưỡi: “Đầu Gỗ này, lẽ nào Tưởng Tử Hàn... không phải cậu của Hoắc Tấn Trung?”

Sao nghe xong cứ thấy không đáng tin thế nào ấy?

“Không thể nào!”

Khương Thu Mộc thề thốt: “Hân Nghiên, cậu tin tớ đi, tớ gạt ai thì gạt chứ không bao giờ lừa cậu! Trong bữa tiệc ngày đó, mẹ tớ thật sự nói rằng anh ta chính là cậu của Hoắc Tấn Trung. Còn xui tớ theo đuổi nữa kìa...”

Nghi ngờ trong lòng Tống Hân Nghiên giảm đi hơn nửa: “Chắc là tớ nghĩ nhiều rồi.”



Trên xe.

Chúc Minh Đức cúp máy, liếc nhanh nhìn sếp mình qua gương chiếu hậu: “Boss, đã hỏi thăm được rồi, có vẻ là sản phẩm mờ sẹo xóa nhăn mà bà chủ mới phát minh ra kia bị chị gái cô ấy sao chép. Bọn họ chẳng những nhanh chân trực tiếp làm ra thành phẩm trước mà còn tổ chức họp báo.”

Quan trọng nhất chính là, bà chủ đi cãi lý còn bị người ta coi là kẻ quấy rối, ném ra khỏi công ty.

Thật sự bị ném ra!

Vẻ mặt sếp hơi khó coi, Chúc Minh Đức không dám nói ra câu tiếp theo.

Tưởng Tử Hàn nhíu đôi mày kiếm, nhớ tới mấy vết sẹo trên cánh tay của Tống Hân Nghiên.

Anh lấy điện thoại ra gọi cho Cố Vũ Tùng.

“Alo, anh Hàn, cuối cùng anh cũng nhớ đến tôi rồi à.”

Tưởng Tử Hàn đã hùng hùng hổ hổ quở mắng: “Sao giới quý cô gì gì đó của Hải Thành các cậu đều là loại đồi phong bại tục thế?”

“Hả?”

Cố Vũ Tùng tự dưng bị mắng.

Anh ta oan uổng quá mà!

Liên quan gì tới anh ta chứ?

“Không phải chứ anh Hàn, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?” Cố Vũ Tùng dè dặt hỏi.

Tưởng Tử Hàn lạnh lùng căn dặn: “Đi điều tra tất cả những chuyện xảy ra với Tống Hân Nghiên trong mấy tháng gần đây, cặn kẽ từng chuyện một.”

Ựa...

Cố Vũ Tùng nghẹn lời, cũng không dám từ chối, dứt khoát đồng ý: “Anh yên tâm, tôi đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ, chờ tin của tôi nhé.”

Sau đó, anh cúp máy.

Tưởng Tử Hàn bóp sống mũi cao thẳng, khẽ lẩm bẩm: “Trông cũng thông minh lanh lợi mà sao gặp chuyện lại ngốc thế? Đi đâu cũng bị người ta bắt nạt, IQ ngần ấy sao có thể sống tới tận bây giờ được vậy?”

Trong xe yên tĩnh, Chúc Minh Đức ngồi đằng trước không muốn nghe cũng khó.

Anh ta nhịn, cuối cùng không nhịn nổi nữa, giải thích thay Tống Hân Nghiên đôi câu: “Sếp, sau khi anh kết hôn, tôi đã điều tra qua tình hình của bà chủ rồi. Thật ra, cuộc sống trước kia của bà chủ khá tốt. Nhưng mà sau khi chị gái của cô ấy trở về, tình cảnh mới bắt đầu trở nên tồi tệ. Bị bạn trai và chị gái phản bội sau lưng, người nhà cũng nhắm vào cô ấy...”

Tưởng Tử Hàn đau đầu, lạnh lùng mắng một câu: “Quan hệ kiểu gì rối loạn vậy!”

Chúc Minh Đức lập tức không dám hé răng tiếp.



Quán cà phê.

Tống Hân Nghiên cất thẻ của Tưởng Tử Hàn đi, mượn Khương Thu Mộc ba trăm triệu.

Sau khi tiền vào tài khoản, cô cất điện thoại đi: “Đầu Gỗ, cảm ơn cậu nhé, chờ ông nội tớ tỉnh lại, tớ sẽ trả hết lại cho ông nội rồi mau chóng tự gây dựng lại, đến lúc đó nhất định sẽ trả sớm cho cậu.”

Khương Thu Mộc không hề để bụng: “Trả cái gì mà trả, tớ cũng chẳng thiếu chút tiền này, cậu cứ cầm dùng đi.”

Cô ấy ngẩng đầu nhìn thấy vết bầm vẫn chưa tan trên trán cô bạn thân, lại đau lòng, mắt đỏ hoe: “Cả nhà cậu đúng là... Khi nào ông nội cậu mới có thể tỉnh lại?”

Tống Hân Nghiên ủ rũ lắc đầu: “Không biết. Thôi, không nhắc tới mấy người tồi tệ đó nữa, chỉ tổ tức thiệt mình. Bây giờ quan trọng nhất vẫn là điều tra ra rốt cuộc ai đã tiết lộ công thức của tớ.”

Vẻ mặt Khương Thu Mộc trở nên nặng nề: “Phòng thí nghiệm là chỗ bạn bè của tớ, nhà họ không liên quan đến mỹ phẫm, cho nên không thể nào là người bên họ được. Hơn nữa, ở phòng thí nghiệm mới, suốt cả quá trình đều do cậu tự thực hiện, còn có camera theo dõi, nên sẽ không có khả năng bị sao chép hay để lộ bí mật. Như vậy ngẫm lại, cơ hội duy nhất để động tay động chân đó là trước khi cậu dọn vào phòng thí nghiệm mới.”

Tống Hân Nghiên gật đầu: “Vì vậy, công thức đã bị lộ ra lúc ở công ty.”

Khương Thu Mộc tức giận vỗ lên bàn: “Về công ty thôi, đi kiểm tra camera.”

...

Công ty mỹ phẩm Nghiên Mị.

Tống Hân Nghiên sầm mặt, đi thẳng tới phòng giám sát.

Cô vẫn là người phụ trách công ty, muốn điều theo dõi ra dễ như trở bàn tay.

Nhưng nhân viên IT của phòng giám sát lại tỏ vẻ khó xử: “Giám đốc Tống, không phải tôi không muốn xuất ra cho cô xem. Mà là ngày hôm qua hệ thống máy tính của chúng ta bị virus tấn công. Chưa kể tới bộ nhớ trước đó, ngay cả đoạn ghi lại trước khi đi làm hôm qua và hôm nay đều mất hết. Bây giờ chỉ có mấy camera vẫn sử dụng bình thường, những cái khác vẫn đang được bảo trì.”

Anh ta sợ Tống Hân Nghiên không tin, bèn mở máy tính ra để cho cô xem tiến độ bảo trì.

Tống Hân Nghiên và Khương Thu Mộc đưa mắt nhìn nhau, trái tim hai người như chìm tận đáy vực.

Đối phương đã chuẩn bị sẵn mới đến, đã chờ ngày này từ lâu.

Hai người trở lại phòng làm việc của Tống Hân Nghiên.

“Hoa nhan” đã lên hot search, hot hơn cả “Hoa Nhan” chính là ba chữ Tống Mỹ Như.

Trong hot search, Tống Mỹ Như và Tống Kim Minh cười tươi rói, mặt mày rạng rỡ. Đủ loại bình luận khen ngợi, yêu thích bên dưới chất chồng như tòa nhà cao mấy chục tầng.

Khương Thu Mộc tức tối tắt máy, ném vào trong túi: “Làm sao giờ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.