Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 19: Chương 19: Ông nội đã tỉnh




Tống Hân Nghiên lật xem bộ nhớ trống rỗng của máy tính, tài liệu bên trong đã bị cô đã xóa sạch từ lâu.

Cô buông chuột: “Chắc chắn nội gián xuất hiện ở bên cạnh tớ, camera hỏng rồi, vậy phải bắt tay từ từng người bên cạnh!”

Cô đứng lên, đang định gọi thư ký vào hỏi vài chuyện thì di động trên bàn làm việc reo lên.

Tống Hân Nghiên bắt máy.

“Alo, xin chào, xin hỏi có phải là cô Tống Hân Nghiên không ạ?”

“Là tôi đây.”

“Ông cụ Tống Vĩ Tùng đã tỉnh lại. Hiện tại…”

“Cạch!”

Di động trong tay Tống Hân Nghiên rơi xuống, rớt lên bàn.

Mắt Tống Hân Nghiên đỏ lên, cô nhìn về phía Khương Thu Mộc kích động nói: “Đầu Gỗ, ông nội tớ tỉnh rồi.”

“Thật ư? Tốt quá rồi!”

Khương Thu Mộc cũng rất vui vẻ, nhảy dựng lên: “Mau mau mau, tớ đưa cậu đến bệnh viện.”

Hai người vội vàng đi ra ngoài…

Bệnh viện.

Tống Hân Nghiên xuống xe: “Đầu Gỗ, cậu đừng lên. Có lẽ ba mẹ tớ vẫn còn ở đó, đụng mặt thì phiền lắm.”

Khương Thu Mộc nắm vô lăng gật đầu: “Cũng được, tính tình tớ không tốt lắm, đến lúc đó e là không nhịn được sẽ choảng nhau luôn lại khiến cậu bị khó xử. Tớ ở đây đợi cậu, có việc gì thì gọi tớ.”

“Được.”

Ánh mắt Tống Hân Nghiên thoáng hiện nét biết ơn, cô bước nhanh lên lầu.

Lúc Tống Hân Nghiên đến nơi, bác sĩ vừa mới kiểm tra xong cho ông cụ.

Tống Hân Nghiên thở hổn hển đẩy đám người Tống Quốc Dũng ra, chạy tới trước giường bệnh: “Ông nội...”

Ông cụ vừa mới tỉnh lại, đôi mắt vẩn đục mở to, vốn không hề phản ứng với tất cả xung quanh, cho đến khi nghe được giọng Tống Hân Nghiên.

Con ngươi đục ngầu hơi động đậy, chậm rãi quay sang nhìn Tống Hân Nghiên.

Tống Hân Nghiên lập tức đỏ mắt, nắm bàn tay gầy đến da bọc xương của ông cụ, nghẹn ngào nói: “Ông nội, ông làm con sợ lắm đấy, may mà cuối cùng ông cũng tỉnh rồi.”

Ông cụ rất kích động, hé miệng muốn nói gì đó, nhưng nửa ngày sau cũng không phát ra được âm thanh nào.

Gom góp hết sức lực cũng chỉ có thể cử động đầu ngón tay, nắm tay cháu gái.

Suýt chút nữa Tống Hân Nghiên đã không cầm được nước mắt, vội khụt khịt mũi trấn an ông cụ: “Ông nội, ông đừng kích động, ông cần phải giữ tâm trạng bình tĩnh dưỡng bệnh. Cháu biết ông muốn nói cái gì, ông yên tâm, mọi thứ điều ổn, trong nhà rất tốt, công ty cũng rất tốt, chỉ cần ông nhanh chóng khỏe lại là có thể nhìn thấy.”

Ông cụ nghe được câu trả lời mình muốn nghe thì yên tâm lại, cũng lộ ra vẻ mệt mỏi.

Tống Hân Nghiên vội nhỏ tiếng lại, nhẹ giọng dỗ ông cụ ngủ tiếp.

Ngoài phòng bệnh, cả nhà bốn người Tống Hân Nghiên đều có mặt.

Bác sĩ nói với người nhà: “Bệnh của ông cụ rất khó giải quyết, may nhờ vào loại thuốc mới về lần này nên mới có thể tỉnh lại, muốn hoàn toàn hồi phục còn phải tiếp tục dùng thuốc.”

Tống Hân Nghiên không hề do dự nói: “Vậy tiếp tục dùng.”

Bác sĩ nhìn người nhà đối diện: “Loại thuốc đó rất đắt, ba tỷ một liệu trình.”

“Có đắt hơn nữa cũng phải dùng!”

Tống Hân Nghiên kiên định nhìn bác sĩ: “Không có gì quan trọng hơn tính mạng ông nội.”

“Vậy mọi người nhanh chóng đi nộp phí đi, đóng trước hai đợt trị liệu.”

Bác sĩ vừa mới đi, Tống Quốc Dũng cất giọng dửng dưng: “Muốn đóng thì mày đi mà đóng, chúng tao không có tiền.”

Tống Hân Nghiên cắn chặt môi, không thể nhịn nổi nữa: “Thẻ của tôi bị ông khóa hết rồi.”

Bây giờ trong tay cô chỉ có ba trăm triệu mới vừa mượn Thu Mộc, nhưng vẫn còn thiếu rất nhiều.

Còn thẻ mà Tưởng Tử Hàn cho, cho dù bên trong có rất nhiều tiền như Mộc Mộc nói hay không, không phải của cô thì cô không thể đụng vào.

Tống Quốc Dũng cười khinh bạc: “Mày biết là tốt rồi.”

Lòng Tống Hân Nghiên chợt lạnh ngắt, cô thấy ông ta lấy một bản thỏa thuận ra.

“Ký xong tao cho mày tiền.”

Tống Hân Nghiên lật xem, thỏa thuận chuyển nhượng công ty, chuyển nhượng cổ phiếu và chuyển nhượng quỹ...

Đó là những thứ còn sót lại đứng tên cô.

Tuy rằng mang danh nghĩa nhà họ Tống, nhưng thật ra là do cô tự mình xây dựng lên.

Tống Quốc Dũng mất kiên nhẫn nói: “Tao đã nói rõ rồi, chừng nào chuyển cho Mỹ Như xong thì tao sẽ tiếp tục đóng phí thuốc mới cho ông nội dùng. Nếu không cứ kéo dài, dù sao ông ta cũng thương mày nhất.”

Mặt mày Tống Hân Nghiên đỏ bừng, cơn tức giận làm cơ thể cô không nhịn được run lên: “Tống Quốc Dũng! Đó là ba ông đấy! Người sinh ra ông, nuôi ông lớn! Sao ông lại có thể nói ra những lời vô nhân tính như vậy?”

Tống Quốc Dũng lạnh lùng mắng: “Tao cũng là ba mày, mày có nghĩ tới tao không? Tao nói mày có nghe không?”

Tống Mỹ Như âm thầm rướn môi lên, nhưng lại nhanh chóng nhịn xuống.

Cô ta tỏ vẻ sốt ruột chen giữa hai người: “Ba, Hân Nghiên, hai người bình tĩnh lại đi đã, cãi nhau không thể giải quyết được vấn đề đâu. Bệnh của ông nội thật sự không thể kéo dài được nữa, vất vả lắm mới có hiệu quả tỉnh lại, thật sự rất cần dùng thuốc mới. Ông đã lớn tuổi rồi, không chịu nổi dằn vặt nữa đâu...”

Tống Quốc Dũng kiềm chế cơn giận, chợt mỉm cười: “Mỹ Như nói đúng, đúng là ông già đó đã không chờ nổi nữa, người gấp không phải ba.”

Tống Hân Nghiên kinh hãi nhìn chằm chằm hai hai ba con nhà kia.

Đường Ngọc Linh không kiên nhẫn hối thúc: “Từ trước đến nay ông cụ thương mày nhất, chọn thế nào thì quyết định nhanh lên, đừng làm tốn thời gian của mọi người.”

Tống Hân Nghiên nắm chặt thỏa thuận chuyển nhượng trong tay, tuyệt vọng nhắm mắt lại: “Tôi thật sự là con gái của các người ư? Hay là, ba, ông chắc chắn mình thật sự là con của ông nội chứ?”

“Đồ hỗn láo, mày nói cái gì đó?”

Tống Quốc Dũng thẹn quá hóa giận.

Tống Hân Nghiên tức giận ném thỏa thuận trong tay xuống đất: “Hổ dữ còn không ăn thịt con, huống chi là người ba đã sinh ra và nuôi ông lớn! Ông nội và tôi, một người là ba ông, một người là con gái ông, vậy mà ông đang làm gì thế này?”

Đôi mắt lạnh nhạt của cô cuồn cuộn lên nỗi căm hận vô biên: “Tôi phải làm xét nghiệm ADN!”

“Mày!”

Cổ Tống Quốc Dũng nổi gân xanh.

Ánh mắt Đường Ngọc Linh thoáng động, ngay sau đó bà ta gầm lên: “Nếu nó đã muốn xét nghiệm thì chúng ta cứ xét nghiệm với nó đi! Loại ích kỷ không có lương tâm này, từ nhỏ đến lớn bọn tao có cho mày thiếu thốn gì không? Chị mày đi lạc, bọn tao dồn hết tình thương lên người mày. Bây giờ con bé đã trở lại, mày không nên chia ra một chút cho nó sao?”

Tống Hân Nghiên nức nở nói: “Thế kia mà là một chút à? Phần của tôi cả vốn lẫn lãi đều đã cho chị ta hết rồi! Chờ ông nội khỏe lại, tôi sẽ trả lại hết cho ông nội. Nếu như ông nội không ngại, cho các người hết tôi cũng không còn gì để nói. Nhưng bây giờ ông nội vẫn còn nằm bên trong, vậy mà các người đã gấp không chờ nổi như vậy rồi...”

Tống Quốc Dũng không kiên nhẫn: “Đồ của ông nội mày sớm muộn gì cũng thuộc về tao thôi!”

Đường Ngọc Linh ở bên cạnh nói: “Tình yêu thương và vật chất hơn nửa đời này của bọn tao, tính cả phần cho chị gái mày đều thuộc về mày hết rồi. Mày hưởng thụ bao nhiêu năm nay cũng đã đủ, khó khăn lắm chị mày mới trở về, cho dù mày chỉ hơi áy náy thì cũng nên đưa cho còn bé đi!”

Tống Hân Nghiên không thể tin nổi: “Tôi áy náy? Tôi áy náy cái gì? Tôi làm cô ta bị lạc mất chắc? Tôi cũng là con của các người, là người thân của các người, tôi không nên có ư?”

Bầu không khí trên hành lang vô cùng căng thẳng.

Đường Ngọc Linh bụm mặt bắt đầu khóc: “Tôi đã tạo nghiệt gì thế này, con gái lớn thì lang thang ở bên ngoài, chịu khổ lớn lên, con gái út lại ích kỷ vô ơn...”

“Mẹ, mẹ đừng khóc mà mẹ.”

Tống Mỹ Như đỏ mắt an ủi Đường Ngọc Linh: “Mẹ đừng trách Hân Nghiên, em ấy còn nhỏ. Hai đứa con đều là con gái của mẹ, mấy thứ trong nhà đúng là không nên cho hết một mình con. Hơn nữa, mấy năm nay con ở bên ngoài không có điều kiện học đại học, cũng không hiểu biết nhiều bằng Hân Nghiên. Công ty vào tay con nói không chừng không kinh doanh tốt được bằng em ấy đâu. Là con không tốt, con không nên trở về. Một mình Hân Nghiên được hưởng hết yêu thương trong nhà, bây giờ đột nhiên có thêm con, đương nhiên là không quen...”

Đường Ngọc Linh càng khóc lớn hơn, khắp cả hành lang đều là tiếng bà ta khóc lóc.

Phòng bệnh VIP gần đó đã lục tục có người ra xem, hai y tá đứng ở đằng xa, vài lần muốn nói lại thôi.

Tống Hân Nghiên nghe bọn họ kẻ hát người xướng, trong lòng hoàn toàn chết lặng, không một gợn sóng.

Cô quay đầu lại, đôi mắt tràn ngập đau thương nhìn phòng bệnh của ông cụ.

Ông cụ đáng thương, tận tâm tận lực cả đời, lại nuôi ra những thứ như vậy.

Chờ sau khi ông tỉnh lại biết được, không biết sẽ đau khổ tuyệt vọng đến mức nào.

Lòng Tống Hân Nghiên tràn đầy mỏi mệt, lười tranh cãi với bọn họ nữa: “Được, tôi ký!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.