Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 14: Chương 14: Không được lợi lộc gì




Tống Hân Nghiên làm bộ không nghe ra, nịnh nọt nhận áo khoác của anh treo lên mắc áo bên cạnh: “Haiz, đấy là vì muốn cảm ơn anh, làm riêng cho anh đấy.”

Động tác ăn mì của bạn nhỏ Tưởng Minh Trúc trong nhà ăn khựng lại, len lén nguýt mắt.

Tưởng Tử Hàn vào nhà tắm rửa tay.

Tống Hân Nghiên le te theo cả một đường, ân cần đưa khăn mặt ấn xà phòng rửa tay.

Tưởng Tử Hàn rửa tay xong thì nhận khăn mặt trong tay cô, xoay người nhốt cô ngoài cửa.

Tống Hân Nghiên cũng không để ý, đứng cạnh cửa tiếp tục tranh công: “Con gái chúng ta cũng khen ngon đấy, chắc chắn anh sẽ thích.”

Tưởng Minh Trúc trong nhà ăn thở phì phì lườm cô một cái.

Bé đã khen đâu.

Tưởng Tử Hàn đi vào nhà ăn.

Tống Hân Nghiên nhanh nhẹn đặt cơm xới sẵn tới trước mặt anh.

Tưởng Tử Hàn thấy bát cơm trắng trước mặt, rồi lại nhìn con gái ăn mì khoan khoái vui sướng, mặt mày anh khó coi: “Cô như vậy mà là đang thành tâm cảm ơn tôi đấy à?”

Tống Hân Nghiên gật đầu như giã tỏi: “Đương nhiên!”

Tưởng Tử Hàn đẩy bát cơm, tựa lưng vào ghế, lạnh lùng liếc cô: “Hai người ăn mì, còn tôi thì ăn thứ này?”

Hai mắt Tống Hân Nghiên đảo một vòng, vội vàng đổi mì của mình sang cho anh: “Em không biết anh cũng thích ăn mì.”

Chẳng trách Tưởng Minh Trúc thích ăn, thì ra là di truyền từ ba mình à?

Tưởng Tử Hàn hài lòng cầm đũa lên, trộn vài cái, vừa đưa mì vào miệng đã cau chặt mày.

Tống Hân Nghiên còn tưởng anh ghét bỏ đồ cô đã từng ăn, vội giải thích: “Anh yên tâm, em chưa chạm vào đâu, mới mang từ bếp ra thôi.”

Tưởng Minh Trúc khụt khịt mũi, câm nín giải thích: “Ba không ăn cay.”

Gì cơ!

Con gái ba tuổi còn có thể chấp nhận vị cay dịu này, thế mà đường đường đấng nam nhi lại không ăn nổi!

Tống Hân Nghiên âm thầm xem thường, ngoài mặt thì lại áy náy cực kỳ, nhanh chóng bưng mì đặt sang một bên: “Tôi lập tức đi làm thêm một bát không cho ớt.”

Vừa dứt lời đã chui tót vào bếp.

Chờ cô làm xong bát mì chua không cay rồi mang ra thì trong nhà ăn lẫn phòng khách đều không còn ai.

Tống Hân Nghiên chạy tới gõ cửa.

Không ai đáp lại, cô đẩy cửa đi vào.

Đây là lần thứ hai cô bước phòng này.

Bố trí nghiêng trời lệch đất với vẻ ấm áp bên ngoài.

Sáng nay chưa kịp ngắm nhiều, giờ này mới bình tĩnh ngắm nghía được.

Ba màu đen trắng xám đơn giản, đâu đấy đều lộ ra cảm giác cấm dục.

Cửa phòng tắm mở ra, Tưởng Tử Hàn quấn khăn tắm quanh hông bước tới.

Cơ thể anh rất cao lớn, mặc quần áo trông có vẻ gầy, cởi đồ lại có thịt, cơ ngực và cơ bụng màu mật ong, vân da rõ ràng, từng khối hữu hình tràn ngập cảm mạnh mẽ.

Nước trên tóc chảy dài xuống gương mặt, rơi lên vòm ngực, lại trượt theo vân da phập phồng không ngừng vào trong lớp khăn tắm.

Tràn ngập quyến rũ!

Tống Hân Nghiên nhìn mà mặt đỏ tai hồng, nước miếng không kìm được lan tràn trong khoang miệng.

Trời ạ, thế này cũng quá quá quá quyến rũ rồi đấy…

Tưởng Tử Hàn ném khăn lau tóc lên giường, bất chợt tiến tới nắm cằm cô, đôi mắt đen sâu thẳm không thấy đáy: “Được voi đòi tiên à?”

“Hả?”

Tống Hân Nghiên ngây thơ, có ý gì thế?

Tưởng Tử Hàn lạnh lùng khịt mũi: “Đừng cho rằng nấu bát mì cho tôi là tôi sẽ dễ dàng tha thứ cô chạy đến phòng tôi quyến rũ tôi.”

Tống Hân Nghiên nhìn anh, không vào phòng mà quyến rũ được à?

Cô nhếch môi cười, mi mắt cong cong ôm lấy cánh tay Tưởng Tử Hàn: “Anh yêu, chúng ta là vợ chồng hợp pháp. Mà… anh quyến rũ, có sức hút như vậy cũng không thể trách em được. Có giỏi thì anh phá hoại gương mặt điển trai đến người căm thần hận cùng dáng người đẹp như Venus này đi?”

Tưởng Tử Hàn bị sự vô liêm sỉ của cô gái trước mắt làm giật mình.

Sau đấy lại nghe cô nàng không biết xấu hổ nói tiếp: “Anh có thể quyến rũ được em cũng là chuyện bình thường, dù sao em cũng thích anh mà. Nếu thế này mà em còn không động lòng thì mới là không bình thường ấy...”

Khóe môi Tưởng Tử Hàn run rẩy.

Người không biết xấu hổ, thiên hạ vô địch!

Anh rút tay khỏi cô, lạnh lùng hạ lệnh: “Đi ra ngoài.”

Lúc cánh tay buông lỏng, chắc là không cẩn thận đụng phải khăn tắm, thành ra khăn tắm quấn quanh hông bất ngờ lỏng ra, rơi “soạt” xuống.

“Á!” Tống Hân Nghiên trợn trừng hai mắt nhìn: “Anh làm gì thế hả!”

Cô nhìn xuống phía dưới bụng anh theo phản xạ.

Tưởng Tử Hàn nhanh tay lẹ mắt nắm được khăn tắm, xoay người sang chỗ khác: “Cút!”

“Cút!”

“Rầm!”

Giọng nói tức giận của người đàn ông còn chưa dứt, cô đã nhanh chóng lủi ra ngoài đóng sầm cửa lại.

Cô thề, không phải cô muốn nhìn xuống đấy, cũng không hiểu sao ánh mắt lại phản xạ có điều kiện nhìn về nơi đó đầu tiên!

Đã thế… còn không thấy gì nữa chứ.

Tống Hân Nghiên ôm hai má nóng rực của mình, nhỏ giọng nói với vào trong cửa: “Em... không thấy gì hết đâu.”

Đừng tưởng anh thiệt thòi, cô cũng đâu lợi gì đâu!

Tưởng Tử Hàn thay một bộ quần áo ngủ kín mít đi vào nhà ăn.

Cúc áo cài đến tận dưới yết hầu, không lộ ra chút nào.

Tống Hân Nghiên cười hì hì đẩy mì đến trước mặt anh: “Mau ăn đi, trương hết mì bây giờ.”

Trên bát mì trắng nõn là một quả trứng ốp, lòng đỏ lòng trắng rõ ràng, bên dưới tô điểm vài lá rau thơm làm đẹp, mùi mỡ heo thơm ngát cùng mùi chua dịu lan tỏa theo hơi nóng hôi hổi.

Tưởng Tử Hàn ăn trứng trước.

Trứng ốp một mặt thơm giòn, một mặt trơn mềm, dính mùi mỡ heo và mùi nước cốt chua chua, cảm giác rõ ràng lan tỏa nơi đầu lưỡi, tuy không phải rất tinh xảo, nhưng ngon đến khó diễn tả.

Tưởng Tử Hàn bất ngờ nhìn cô gái nhỏ đang mong đợi ở phía đối diện, không nói gì cả, tiếp tục gắp mì lên.

Chưa ăn được hai miếng, anh lại thấy một quả trứng ốp vàng óng ánh dưới đáy bát.

Tống Hân Nghiên ghé sát bàn, cười cong mặt mày: “Sao? Có bất ngờ vui vẻ không? Người khác em còn không cho thêm đâu.”

Khóe miệng Tưởng Tử Hàn nhẹ nhàng nhếch lên độ cong khó nhận ra: “Nên bây giờ cô định ở đây luôn đấy hả?”

Tống Hân Nghiên gật đầu cái rụp: “Em nghĩ kỹ rồi, chúng ta là vợ chồng, con gái anh cũng là con gái em. Minh Trúc còn nhỏ như thế, là thời điểm cần có mẹ, sao em có thể mặc kệ được.”

“Không cần! Minh Trúc quen ở cùng tôi rồi.”

Sao có thể giống nhau được!

Giờ trong tay cô không có tiền mặt, thẻ dưới danh nghĩa đều bị Tống Quốc Dũng đóng băng, không có tiền cũng chẳng có chỗ ở.

Tống Hân Nghiên nhanh nhẹn dịch bước, ngăn lại Tưởng Tử Hàn lần thứ hai: “Nhưng giờ em đã dọn khỏi nhà rồi, anh không cho em ở đây thì em chỉ có nước đi ngủ đầu đường thôi.”

Dứt lời, cô nắm cổ tay áo Tưởng Tử Hàn lắc lắc làm nũng: “Anh xem, em nấu cơm cũng khá ngon mà. Thật ra ngoại trừ nấu cơm, em dọn dẹp cũng rất được nữa. Chỉ cần anh cung cấp nửa cái giường, em sẽ nấu cơm giặt giũ quét tước vệ sinh cho hai ba con anh, còn đón đưa Minh Trúc. Quan trọng nhất là tất cả đều miễn phí! Quá tốt, quá tận tâm luôn còn gì… Đã thế còn là 24/7 nguyên năm không ngày nghỉ, có thể ấm giường có thể hự hự… Hữu ích và chu đáo hơn so với thuê giúp việc theo tuần đúng không...”

Tưởng Tử Hàn hoàn toàn bị sự vô liêm sỉ của cô dọa cho phát khiếp.

Nhìn va li hành lý đã thu xếp xong ở bên kia, mặt anh không chút thay đổi, quay đầu đi về phía phòng sách: “Cho cô ngủ giường nhỏ trong phòng sách. Nhưng trong nhà có trẻ con, ăn mặc phải chú ý.”

Tống Hân Nghiên vui sướng ra mặt, ân cần vòng ra sau bóp vai cho anh: “Yên tâm, em sẽ cực chú ý phương diện này.”

Cô gái ghé vào quá gần, hô hấp ấm áp mang hương thơm xuyên thấu áo ngủ, phả tới xương bả vai của anh.

Tưởng Tử Hàn trầm mặt buông đũa, bất ngờ đứng lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.