Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 13: Chương 13: Ngày dài đằng đẵng




Liễu Hoài Thu vui vẻ báo lại: “Sếp Tống, đã tổng hợp xong thành tích mấy tháng gần nhất của công ty rồi. Sản phẩm kem dưỡng trị mụn mới của chúng ta vừa lên quầy chuyên doanh đã thành hàng bỏng tay, hàng hiện có trên mạng cũng đều được đặt trước, danh sách đặt trước đã dài tới ba tháng sau.”

Cuối cùng Tống Hân Nghiên cũng nở nụ cười thật lòng đầu tiên trong ngày: “Vất vả lâu như vậy, cuối cùng cũng không phải uổng công.”

Trên mặt Liễu Hoài Thu tràn đày vẻ khát khao: “Chờ tới khi sản phẩm kem giảm nhăn mới của chúng ta lên sàn thì mới càng chấn động làm người choáng ngợp.”

Tống Hân Nghiên gật đầu, mở tài liệu dự thi ra xem thử.

Vừa xem được vài tờ, cô chợt ngẩng đầu lên: “Liễu Hoài Thu, lấy giúp tôi một chiếc usb mới hoàn toàn đến đây.”

Liễu Hoài Thu nghi hoặc nhưng cũng không hỏi nhiều, gật đầu chạy ra ngoài.

Tống Hân Nghiên dùng thời gian một buổi trưa chuyển toàn bộ tài liệu trong máy tính vào usb, sau đó xóa sạch bản gốc trong máy.

Chờ làm xong hết mọi chuyện, cô mới thở phào một hơi, gọi điện thoại cho Khương Thu Mộc.

“Thu Mộc, tìm cho tớ một phòng thí nghiệm tạm thời đi, tớ phải làm thí nghiệm dự thi. Ba mẹ và Tống Mỹ Như đang nhăm nhe công ty mỹ phẩm của tớ, tớ không an tâm dùng phòng thí nghiệm của công ty nữa. Sản phẩm mới và cuộc thi lần này đều quá quan trọng, tớ sợ tài liệu lộ ra ngoài.”

Khương Thu Mộc nghe vậy liền vỗ ngực cam đoan: “Yên tâm, cứ giao cho chị đây.”



Nhà trẻ Tân Tâm.

Cô giáo nắm tay Tưởng Minh Trúc ra ngoài, nhìn thấy Tống Hân Nghiên ngoài cửa thì thất vọng ra mặt: “Sao không phải anh Tưởng tới đón Minh Trúc?”

Tống Hân Nghiên cười tủm tỉm: “Tôi là vợ anh ấy, thay mặt anh ấy tới.”

Trửa nay Tưởng Tử Hàn không hề cho cô một câu chắc chắn, cuối cùng lại cho cô leo cây, bằng không đã không có tình cảnh xấu hổ thế này rồi.

Cô giáo trẻ cau mày, ánh mắt sắc bén: “Anh Tưởng kết hôn bao giờ thế? Từ ngày Minh Trúc nhập học đến nay luôn là anh ấy đích thân đưa đón, chúng tôi cũng không nhận được thông báo sẽ có người khác tới đón bé.”

Tống Hân Nghiên cười tủm tỉm thò tay xuống nách Tưởng Minh Trúc, dùng sức bế cô bé lên.

Hai gương mặt mỹ nhân lớn nhỏ kề sát.

Tống Hân Nghiên khiêu khích nhướng mày: “Chúng tôi giống nhau thế này, nếu tôi không phải mẹ Minh Trúc thì chẳng lẽ là cô à?”

Cô giáo: “...”

Tống Hân Nghiên hôn chụt lên mặt bạn nhỏ Tưởng Minh Trúc: “Đi thôi bé cưng, mình về nhà.”

Sau đó tay to nắm tay nhỏ, uyển chuyển rời đi.

Cô giáo hậm hực thất vọng không thôi, mặt đen như mực, đứng nửa buổi mới nghẹn ra một câu: “Mặt thì giống rồi, cả cái tính xấu cũng giống lắm...”

Tống Hân Nghiên chưa bao giờ chăm trẻ, bế được vài bước đã mỏi hết cả tay.

Cô đặt Tưởng Minh Trúc xuống, nắm tay bé: “Bữa tối muốn ăn gì nào?”

“Rubik của Đường Các.”

Đường Các là một nhà hàng Michelin năm sao, Rubik là một món bánh ngọt đặc sắc của bọn họ, giá khoảng bảy chữ số.

Tống Hân Nghiên sờ sờ cái ví kẹp lép không tới được sáu con số của mình: “Mong muốn chỉ có vậy thôi à? Bánh ngọt ở đấy có gì mà ngon, còn không ngon bằng cô làm.”

Bạn nhỏ Tưởng Minh Trúc kiêu căng vênh chiếc cằm nhỏ: “Tôi chỉ ăn đồ của Michelin thôi. Cho dù tạm chấp nhận cũng phải là đẳng cấp nhà hàng năm sao trở lên.”

Ghét bỏ quá mức rõ ràng.

Tống Hân Nghiên bất đắc dĩ.

Giờ lương bác sĩ đều cao thế ư?

Thật sự không thể nhìn ra Tưởng Tử Hàn lại là kiểu người nuôi con thành tiểu thư đấy.

Cô gắng thuyết phục: “Bây giờ ba cháu chưa tan làm nữa, hai cô cháu mình đi ăn sang như thế mà lại để ba cháu một mình ăn đồ ăn ngoài thì không tốt lắm đâu? Huống chi đồ bên ngoài cũng không quá sạch sẽ, cháu đang tuổi lớn mà, không thể lúc nào cũng ăn mấy thứ không có dinh dưỡng như thế được, sẽ ảnh hưởng tới sự phát triển của cháu...”

“Cô không nói thẳng ra là nghèo được à?” Bạn nhỏ Tưởng Minh Trúc rất vô tình vạch trần cô!

“...”

Tống Hân Nghiên chớp chớp mắt: “Có tiền hay không là một chuyện, nhưng thực sự sợ ảnh hưởng tới sự phát triển của cháu mà...”

Cô nhóc cau mày, vẻ mặt ghét bỏ đánh giá Tống Hân Nghiên: “Cô cũng xinh đấy mà có trèo được lên giường của ba tôi đâu?”

Đừng tưởng cô nhóc không biết, đêm qua lão Tưởng nằm ngủ trong giường nhỏ ở phòng sách, cho cô này ngủ một mình trong phòng ngủ chính.

Cô bé khinh thường xùy một tiếng, xoay người bước đi: “Muốn lấy lòng ba tôi thì cứ nói thẳng đi, quanh co làm cái gì?”

Tống Hân Nghiên đỡ trán.

Nít ranh bây giờ đều tinh quái thế à!

Cuối cùng Tưởng Minh Trúc vẫn miễn cưỡng đồng ý về nhà ăn.

Hai người vào siêu thị mua chút nguyên liệu nấu ăn, sau đó về nhà.

Để nâng cao tay nghề, lúc nấu cơm Tống Hân Nghiên cố ý dùng di động tìm công thức nấu ăn.

Cô đối chiếu công thức làm vài món đồ ăn nhẹ nhàng mà mình biết làm cho Tưởng Minh Trúc, sau đó lại hấp một loại bánh ngọt thích hợp cho trẻ nhỏ.

Chờ chuẩn bị xong hết thảy, cuối cùng mới tự làm cho mình một bát mì chua cay.

Giữa trưa bị tên súc sinh Trương Trung Nam đá trúng bụng, giờ bụng cô còn đang đau âm ỉ, muốn ăn bát mì nóng làm ấm.

Đồ ăn được đặt lên bàn.

Tưởng Minh Trúc chần chừ cầm đũa lên.

Không ngon như nhà hàng, nhưng có hương vị ấm áp rất khó diễn đạt.

Cô nhóc thích cảm giác thế này, ánh mắt không tự chủ được mà sáng ngời lên.

Bé kiêu ngạo lại xoắn xuýt bố thí cho Tống Hân Nghiên ba chữ: “Tạm chấp nhận.”

Tống Hân Nghiên nhìn rõ phản ứng của cô nhóc, đáy mắt đầy ý cười: “Vậy ăn nhiều vào.”

Sau khi sắp xếp cho cô nhóc xong, cô mới vào bếp bưng mì của mình ra ngoài, ngồi ở vị trí bên cạnh thỏa mãn thưởng thức.

Hương vị chua cay bị đũa của cô quấy lên, nháy mắt bay đầy cả nhà ăn.

Tưởng Minh Trúc dừng đũa, đôi mắt to xinh đẹp nhìn chằm chằm bát của cô.

Cô bé không dám tin lên án: “Cô cho tôi ăn đống đồ nhạt nhẽo này rồi giữ lại món thơm ngon nhất cho mình à? Tống Hân Nghiên, cô ích kỷ quá đấy.”

Nhạt nhẽo?

Vừa rồi ai còn nói tạm chấp nhận thế!

Tống Hân Nghiên cũng không vạch trần, hút một ngụm mì: “Cháu biết tên cô cơ à?”

Bạn nhỏ Tưởng Minh Trúc tức giận đứng lên ghế dựa, chống hai tay trên bàn, nhoài nửa người qua mặt bàn.

Vươn tay kéo bát mì trước mặt Tống Hân Nhiên về phía mình: “Tôi muốn ăn cái này.”

Sau đó ngồi lại chỗ của mình, ăn uống ngon lành.

Vị chua cay hơi đậm, lan tỏa nơi đầu lưỡi, khiến bạn nhỏ Tưởng Minh Trúc có cảm giác mới mẻ và kích thích trước giờ chưa từng có.

Quả nhiên ngon hơn đống đồ nhạt nhẽo kia nhiều!

Mỹ vị!

Tống Hân Nghiên kinh ngạc ra mặt, sao bảo trẻ con không ăn được cay cơ mà?

Cô trợn tròn mắt: “Cháu cũng thích ăn mì này à?”

“Mùi vị tạm được, trước kia chưa từng ăn, ăn thử cũng… thường thôi.”

Cô nhóc bị cay đỏ rực cả mặt, trán rịn ra một lớp mồ hôi mỏng.

Cô nhóc không ngừng hít khí, cũng không dừng đũa chút nào.

Tống Hân Nghiên âm thầm bật cười: “Sao không nói sớm, nếu cô biết cháu thích ăn cái này thì cô còn tốn công sức làm thêm nhiều món thế làm gì?”

Quan trọng nhất là số tiền ít ỏi còn lại của cô đã tiêu sạch để mua đồ ăn rồi!

Có mì chua cay làm đối lập, đồ ăn thanh đạm trên bàn không có sức hấp dẫn chút nào, Tống Hân Nghiên thấy Tưởng Minh Trúc ăn mấy miếng, buông đũa vào phòng bếp, lại làm cho mình một bát mì chua cay khác.

Mỳ vừa lên bàn, Tưởng Tử Hàn đã về tới.

Cô vội ra khỏi nhà ăn, nịnh nọt tới đón: “Anh yêu về rồi đấy à? Mấy tiếng không gặp, em sống một ngày cứ như cả năm tròn.”

Cô gái này có da mặt thật đấy à!

Tưởng Tử Hàn cởi áo khoác, nhìn thoáng qua nhà ăn, mỉa mai: “Sống một ngày bằng một năm mà còn có thể ăn hết cả một bàn đồ ăn hả?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.