Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 26: Chương 26: Lướt quảng cáo




Cô tìm mấy nạn nhân bị loét mặt nghiêm trọng nhất, sau khi làm sạch đơn giản miệng vết thương cho bọn họ thì dùng đến sản phẩm đã nhũ hóa.

Sản phẩm nhẹ nhàng dễ chịu, bôi lên chỗ lở loét làm cảm giác bỏng rát châm chích và đau đớn giảm đi rõ rệt, còn mát lạnh nữa.

“Tôi cảm thấy dễ chịu hơn nhiều rồi.”

Ở hiện trường ngoại trừ người bị hại còn có rất nhiều cánh nhà báo.

Tất cả mọi người đều muốn cướp được tin tức đầu tiêu.

Cho nên dù là livestream trên điện thoại hay tin thời sự phát sóng trực tiếp đều kích động không thôi, muốn chứng kiến kết quả của trận náo loạn này.

Tống Hân Nghiên không hề sợ hãi, nhìn thẳng vào máy quay phát sóng trực tiếp, thành khẩn nói: “Làm người phụ trách của “Nghiên Mị”, sự kiện lần này tôi là người chịu trách nhiệm chính. Tại đây, tôi chân thành xin lỗi tất cả khách hàng đã mua sản phẩm “Hoa Nhan” này, cùng với những người tiêu dùng vẫn luôn tin tưởng không nghi ngờ “Nghiên Mị”. Là do tôi sơ suất nên mới để cho những người có ý đồ khác thừa nước đục thả câu, khiến những sản phẩm chưa hoàn thiện lần này được ra mắt, còn làm cho mọi người phải chịu nhiều thiệt hại. Tôi vô cùng xin lỗi!”

Cô cúi thấp người, ba giây sau mới đứng thẳng dậy, tiếp tục: “Tại đây, tôi mong tất cả khách hàng đã mua sản phẩm “Hoa Nhan” này lập tức ngừng sử dụng. Đến ngày mai, công ty sẽ mở một kênh để mọi người có thể trả hàng, còn chúng tôi sẽ hoàn tiền và bồi thường. Phương thức cụ thể, chúng tôi sẽ công bố trên website chính thức của công ty, mong mọi người chú ý kịp thời. Đồng thời, với tất cả những khách hàng đã mua sản phẩm, công ty sẽ tặng miễn phí cho quý khách một lọ sản phẩm với công thức đã hoàn thiện. Sản phẩm sau khi hoàn thiện không chỉ có thể tiêu trừ tổn thương ở vùng mặt bị loét mà còn có hiệu quả xóa sẹo trừ nhăn. Cuối cùng, hy vọng mọi người nhanh chóng bình phục lại.”

Vừa xin lỗi vừa giải thích lại còn tiện thể quảng cáo luôn một đợt.

Có người lớn tiếng chất vấn: “Xóa sẹo trừ nhăn? Nếu không đạt được hiệu quả này thì sao?”

Tống Hân Nghiên tự tin cong môi: “Nghiên Mị vẫn ở đây không chạy đi đâu cả, tôi cũng sẽ luôn ở đây. Nếu dùng không tốt, hoan nghênh mọi người tìm đến tôi bất cứ lúc nào.”

Nói xong, cô lại cúi người, đưa mắt ra hiệu cho Khương Thu Mộc, xoay người rời đi.

“Từ từ, cô chưa được đi.”

Đám người kích động, những người bị hại vây tới: “Cô cho bọn họ dùng sản phẩm dùng thử, thế còn chúng tôi thì sao? Chúng tôi cũng là người bị hại.”

“Đúng, chúng tôi cũng muốn!”. Kiếm Hiệp Hay

Tống Hân Nghiên trấn an bọn họ: “Số lượng sản phẩm hôm nay tôi mang tới có hạn, toàn bộ đã cho mọi người dùng thử hết rồi. Ngày mai tôi sẽ chuẩn bị đủ sản phẩm mới cho mọi người, ngày mai mọi người hãy đến đây nhận, sẽ có người phụ trách phát cho mọi người. Hôm nay mọi người đã vất vả rồi, đều đi về trước đi, chỉ cần ngừng sử dụng sản phẩm trước đó thì chỗ vết thương lở loét sẽ không tiếp tục nghiêm trọng thêm nữa. Xin mọi người yên tâm.”

Rút lui an toàn.

Đám Tống Mỹ Như cũng muốn lặng lẽ đi theo nhưng vừa mới tiến được hai bước đã bị nhóm người bị hại đang vô cùng tức giận ngăn lại.

Mấy thứ như trứng thối, rau nát trước đó còn vô dụng bây giờ đã đồng loạt tìm được bến đỗ.

“Tâm địa rắn rết!”

“Đồ trộm cắp! Không chỉ ăn cắp thành quả lao động của em gái mình mà đã không biết gì còn làm như hiểu rõ lắm, xảy ra chuyện lại không dám chịu trách nhiệm, còn vu oan cho người khác.”

“Nợ máu trả bằng máu! Cô huỷ hoại mặt của chúng tôi như thế nào thì chúng tôi sẽ huỷ hoại mặt cô y như thế!”

...

Sắc mặt Tống Mỹ Như trắng bệch, mấy người vắt chân lên cổ chạy thẳng vào trong công ty.

Tại đại sảnh Nghiên Mị.

Tống Hân Nghiên trở lại văn phòng thu dọn một số đồ dùng thì đúng lúc đụng độ mấy người Tống Mỹ Như vừa chạy thoát trở về.

Chị gái thảo mai vừa tủi thân vừa nhếch nhác, túm chặt Hoắc Tấn Trung khóc thảm thương vô cùng.

“Tấn Trung, anh tin em đi, em thật sự không có trộm thành quả lao động của Hân Nghiên. “Hoa Nhan” là do cấp dưới đưa cho em, nói là cả team cùng nhau nghiên cứu ra. Em chỉ muốn nhanh chóng làm nên chút thành tích để báo đáp lại sự tín nhiệm mà ba mẹ dành cho em thôi, giờ chỉ mới bắt đầu công bố sản phẩm thôi mà... Chỉ trách bản thân quá ngốc, hết lần này tới lần khác bị em ấy gài bẫy.”

“Ồ!”

Tống Hân Nghiên khoanh hai tay trước ngực, cười khẩy.

Tống Kim Minh nhìn thấy Tống Hân Nghiên, lửa giận xông thẳng đến từng sợi tóc.

“Con ranh khốn kiếp, mày còn dám xuất hiện trước mặt tao nữa à!”

Anh ta khí thể hùng hổ xông đến, giơ tay định đánh.

“Dừng tay!”

Khương Thu Mộc hung hăng xông tới, một tay đẩy Tống Kim Minh ra.

Cô ấy đắc ý giơ giơ điện thoại trong tay lên: “Tống Kim Minh, anh nghĩ cho kĩ vào. Nếu hôm nay cái tay này của anh dám đánh tiếp thì anh cứ chuẩn bị sẵn tinh thần ngồi tù vì tội cố ý gây thương tích đi. Mà cho dù cuối cùng anh chưa vào tù thì cũng thân bại danh liệt thôi!”

Trên màn hình rõ ràng chính là khuôn mặt phóng to của Tống Kim Minh.

Phía dưới màn hình là cơn mưa quà tặng cùng bão tim được thả.

Đủ các loại tin nhắn đòi đánh bọn cặn bã bay đầy màn hình.

Đang livestream ư?

Tống Kim Minh căm phẫn trợn trừng đôi mắt đỏ ngầu nhưng lại buộc phải cắn chặt răng, thu tay lại.

“Tống Hân Nghiên, xem như mày ghê gớm! Hôm nay tao tạm bỏ qua cho mày. “Nghiên Mị” đứng tên mày nhưng đồng thời cũng là của chi thứ hai, cũng thuộc về Tống Thị! Đẩy công ty của mình vào trong nước sôi lửa bỏng, việc này chú hai và cả nhà sẽ không bỏ qua như vậy đâu!”

“Lúc các người đẩy tôi vào hố lửa có từng nhân từ không? Tống Kim Minh, nhớ cho kĩ, ác giả thì ác báo!”

Dù sao thì cũng là do một tay mình kinh doanh mà nên, Tống Hân Nghiên lạnh giọng nhắc nhở: “Chuyện cũng đã xảy ra rồi, lời thì tôi cũng đã nói, các người muốn lấy lại danh dự cho công ty thì nhanh chóng làm tốt công việc trả hàng, hoàn tiền và bồi thường rồi chờ sau đó giải quyết hậu quả gọn ghẽ đi. Nếu không thì đừng trách tôi làm ra việc gì đó ác hơn!”

Hoắc Tấn Trung vốn còn có chút áy náy nhưng nghe vậy liền nhíu mày.

Anh ta đi qua túm chặt Tống Hân Nghiên, trầm giọng trách mắng: “Công ty cũng là của em đấy! Vì để đối phó với Mỹ Như mà chẳng lẽ đến cả công ty em cũng không cần?”

Tống Hân Nghiên chán ghét vung tay lên, hất tay Hoắc Tấn Trung ra.

Cô giận quá bật cười, mỉa mai: “Tại sao tôi phải cần? Tống Mỹ Như lưu lạc bên ngoài, phải chịu biết bao nhiêu là khổ cực cơ mà. Bây giờ vất vả lắm cô ta mới trở về được nên cả cái thiên hạ này đều phải cung phụng nhường nhịn cô ta. Chỉ cần cô ta nghĩ đến thứ gì là tôi đều phải cho hết. Không phải chỉ là một “Nghiên Mị” thôi sao? Muốn lấy đi hả, tôi không thèm!”

Cô kiêu căng cười khẩy: “Không có mọi thứ của nhà họ Tống, chắc chắn Tống Hân Nghiên này cũng không chết đói được đâu!”

Chỉ là công ty mỹ phẩm dưỡng da của nhà thôi mà.

Cô có chuyên môn, có năng lực, cũng có kinh nghiệm.

Rời khỏi “Nghiên Mị” bị nhà họ Tống khống chế, chỉ cần cô muốn là có thể tạo ra một “Nghiên Mị” khác chỉ thuộc về Tống Hân Nghiên!

“Đầu Gỗ, chúng ta đi.”

Tống Hân Nghiên cùng Khương Thu Mộc đồng thời rời đi.

Hoắc Tấn Trung ngỡ ngàng trước một Tống Hân Nghiên tự tin như vậy.

Đã bao lâu rồi anh ta chưa được thấy Tống Hân Nghiên như vậy?

“Hân Nghiên…”

Hoắc Tấn Trung vô thức muốn đuổi theo.

Người Tống Mỹ Như loạng choạng, ngã về phía Hoắc Tấn Trung. “Tấn Trung…”

Hoắc Tấn Trung không rảnh lo đến Tống Hân Nghiên nữa, vội lo lắng bế cô ta đi đến phòng nghỉ trên lầu.



Bệnh viện.

Cố Vũ Tùng cầm điện thoại, miệng không ngừng tặc lưỡi.

“Quá khí phách. Cứ tưởng chị dâu là bông hoa nhỏ nhu nhược dễ bắt nạt, không ngờ lại là hoa bá vương! Anh Hàn, cô vợ này của anh đúng là xuất sắc!”

Tưởng Tử Hàn cũng đã xem hết toàn bộ livestream, lúc này sắc mặt âm lạnh lùng mới dịu lại, khóe môi hờ hững cong lên: “Vẫn chưa ngốc đến mức hết thuốc chữa.”

Cố Vũ Tùng cạn lời nguýt mắt.

Cũng không biết là ai vừa nãy còn lo lắng đến mức mặt mũi sa sầm, lông mày thì nhăn đến mức có thể kẹp chết cả con ruồi.

Chớp mắt, Cố Vũ Tùng tươi cười sán lại, nịnh nọt nói: “Anh Hàn, sản phẩm chị dâu nghiên cứu ra rất có triển vọng trên thị trường đấy, nhìn cũng có vẻ cho hiệu quả rất tốt. Nếu không có vấn đề gì thì có thể hợp tác với bệnh viện, ủng hộ công việc của cô ấy.”

“Không cần.”

Tưởng Tử Hàn hờ hững từ chối: “Với năng lực của cô ấy thì chút khó khăn nhỏ này vẫn có thể vượt qua được.”

Anh chợt khựng lại một nhịp, sau đấy nói rất chắc chắn: “Hơn nữa, năng lực của cô ấy không chỉ dừng lại ở mấy thứ trước mắt này đâu.”

Cố Vũ Tùng vô tình được nhét cơm chó, mặt mũi ngập tràn vẻ hóng chuyện: “Nói thật đi, có phải bây giờ anh đang rất vui vẻ đúng không? Cưới bừa cưới bãi một người mà lại nhặt được cả kho báu nhỏ?”

Cuối cùng Tưởng Tử Hàn cũng ngẩng đầu liếc mắt nhìn anh ta một cái: “Hâm mộ à?”

“Chậc!”

Người đàn ông đã kết hôn đúng là rất đắc ý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.