Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 27: Chương 27: Mâu thuẫn nội bộ




Công ty mỹ phẩm Nghiên Mị.

Phòng nghỉ trong văn phòng giám đốc.

Tống Mỹ Như “tỉnh” lại.

Hoắc Tấn Trung càng nghĩ càng cảm thấy không đúng lắm, nhìn hai anh em nhà họ Tống, hỏi: “Nghiên Mị vẫn luôn do Hân Nghiên quản lý, cấp dưới của em dù có to gan như thế nào thì cũng không dám chiếm công thức của cô ấy làm của riêng hoặc lấy công thức của cô ấy để tranh công. Mỹ Như, Kim Minh, hai người nói thật cho tôi biết, rốt cuộc là ai trộm công thức của Hân Nghiên?”

Tống Mỹ Như nghiến răng, không ngờ Hoắc Tấn Trung vẫn còn hoài nghi.

Anh mắt cô ta thoáng động, nhìn về phía Tống Kim Minh, dáng vẻ vô cùng tủi thân: “Anh ba, em đã nói là giấy không thể bọc được lửa, anh làm như vậy sớm muộn rồi cũng sẽ lộ thôi, anh cứ không nghe cơ… Hân Nghiên là chị em trong nhà, mặc dù có chút mâu thuẫn với anh nhưng cũng sẽ không thật sự so đo với anh đâu. Nhưng nếu đổi thành người ngoài thì làm sao họ có thể bỏ qua được? Sau này anh nhất định không được bốc đồng như vậy nữa.”

“Tao?”

Tống Kim Minh không dám tin, chỉ vào mình, cơn giận xông thẳng lên não: “Tống Mỹ Như, mày khá lắm!”

Anh ta gầm lên: “Cho dù là tao làm đấy thì sao nào! Bao năm qua, trong mắt ông nội chỉ có Tống Hân Nghiên, mấy đứa cháu trai như chúng tao có tính là gì? Tất cả mọi người đều phải sống dưới cái bóng của Tống Hân Nghiên. Từ lâu tao đã chịu đủ rồi!”

Nhắc tới chuyện cũ, Tống Kim Minh tức giận không chịu nổi: “Sau khi ông nội chia ba nhà chúng ta ra, một đứa con gái sớm muộn gì cũng lấy chồng như nó có tư cách gì can thiệp vào chuyện của tao? Chẳng qua là tao sơ ý nên mới bị người ta lừa, mở hai công ty đều bị phá sản. Nó chạy ngay đến mách với ông nội làm ông thu hồi tất cả chức vụ của tao! Món nợ này tao sẽ không để yên như vậy đâu, sớm hay muộn cũng tính sổ với nó!”

Hoắc Tấn Trung nhíu mày.

Nhà họ Tống đông con nhiều cháu, anh ta cũng biết là nhà họ rất loạn nhưng không ngờ lại loạn đến mức này.

Anh ta lạnh giọng trách mắng: “Vốn là do bản thân cậu không cẩn thận, làm sai việc còn không cho người khác nói. Tống Kim Minh, cậu là đàn ông con trai mà sao lại nhỏ mọn thế! Lần này nếu không phải cậu trộm sai đồ thì Hân Nghiên đã bị cậu hại ngồi tù rồi, cậu còn định tính sổ với cô ấy như thế nào?”

“Á à!”

Tống Kim Minh liếc mắt nhìn Tống Mỹ Như: “Hoắc Tấn Trung, rốt cuộc anh là vị hôn phu của ai thế? Sao không giúp vị hôn thê của mình mà lại đi giúp người ngoài?”

“Chuyện này có liên quan gì đến vị hôn thê của tôi? Tôi nói cái gì đúng thì thôi. Rõ ràng từ lúc trong bệnh viện, Hân Nghiên đã đồng ý giao công ty cho Mỹ Như rồi, các người cần gì phải trộm đồ của cô ấy?”

Hoắc Tấn Trung buồn bực nói: “Tôi với Hân Nghiên cùng nhau lớn lên, tôi hiểu rõ cô ấy. Cô ấy luôn thích cho thêm một chút thành phần bí mật khác biệt vào trong những sản phẩm mình nghiên cứu. Mà những thành phần đó hoàn toàn không thấy được trong công thức. Cho dù cậu có muốn trộm thì cũng rất khó mà trộm hết toàn bộ được. Hiện tại các người làm ra chuyện như vậy, chưa kể đến việc tổn thất rất lớn mà còn làm trò cười cho thiên hạ!”

Mắt Tống Mỹ Như đỏ lên, oán hận cắn môi, để lại một hàng dấu răng: “Tấn Trung, em xin lỗi đã làm anh phải lo lắng, đều là lỗi do em… Anh yên tâm. Em hứa với anh sau này chắc chắn sẽ không có chuyện như vậy xảy ra nữa đâu.”

Cô ta siết chặt tay.

Lần sau cô ta tuyệt đối sẽ không để cho Tống Hân Nghiên gặp may mắn như vậy nữa!

Nhìn vị hôn thê yếu đuối, lửa giận trong lòng Hoắc Tấn Trung không phát ra được.

“Sao Mỹ Như lại ngất, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Lòng Đường Ngọc Linh nóng như lửa đốt đẩy cửa bước vào.

Vừa nhìn thấy Tống Mỹ Như là vội vàng nhào tới, kéo cô ta dò từ trước tới sau, từ trên xuống phía.

Hoắc Tấn Trung tiến lên: “Chào chú Tống, chào dì Đường ạ.”

Tống Quốc Dũng gật đầu, lạnh lùng hỏi: “Rốt cuộc hôm nay đã xảy ra chuyện gì?”

Không có ai đáp lại, ông ta bèn chỉ đích danh: “Kim Minh, cháu nói đi.”

Tống Kim Minh đang tức giận lập tức xìu xuống.

Nói cho cùng thì “Nghiên Mị’ là sản nghiệp của chi thứ hai, một anh họ chi thứ nhất như anh ta can dự vào mà đồn về tận nhà sẽ bị nói là có dụng ý xấu xa.

Lén đấu đá thì đấu đá thôi, nhưng tuyệt đối không thể gây ồn ào trước mặt ông nội được.

Tống Kim Minh chột dạ, cười đáp: “Chú hai, việc này nói ra thì dài lắm, hay là chú hỏi Mỹ Như đi ạ. Cháu có việc, cháu đi trước đây.”

Không đợi Tống Quốc Dũng lên tiếng, anh ta đã chạy biến đi như thể lòng bàn chân được bôi dầu.

Vô tích sự!

Tống Mỹ Như mắng thầm trong lòng, vô cùng tủi thân nói: “Ba ơi, con xin lỗi, đều là do con quá ngốc, đã không giúp đỡ được gì còn gây ra nhiều chuyện phiền phức cho ba như vậy…”

“Đúng là ngốc mà!”

Tống Quốc Dũng cau mày giáo huấn không nặng cũng chẳng nhẹ: “Ba hay nói gì với con? Bảo con đừng nóng vội, phải từ từ mưu tính, thế mà con thì sao? Vào tai này ra tai kia. Bây giờ thì hay rồi, trộm gà không thành còn mất luôn nắm gạo, còn dây vào thằng Tống Kim Minh chơi bời, không có chí tiến thủ kia nữa, không đâu lại làm trò cười cho nhà bác cả với chú ba.”

Tống Mỹ Như cắn môi không dám hé răng.

“Ông bớt nói vài câu đi.”

Đường Ngọc Linh trừng mắt nhìn chồng, lại thương con gái, trấn an cô ta: “Con đừng để bụng. Ba con cũng chỉ sợ con bị người khác lợi dụng thôi. Mỹ Như, con không cần quá thân với mấy người anh em họ kia đâu. Năm đó ông nội con sợ xảy ra chuyện con cháu tranh đoạt gia sản nên đã chia công ty cho chúng ta sớm. Chúng ta cứ giữ lấy cổ phần của mình rồi kinh doanh thật tốt hai công ty mỹ phẩm dưỡng da với đồ trang điểm này là được.”

Tống Mỹ Như bừng tỉnh, lập tức gật đầu vâng lời: “Con hiểu rồi mẹ. Ba, con xin lỗi ạ.”

Tống Quốc Dũng thấy con gái vừa tủi thân lại dịu dàng, ngoan ngoãn thì làm gì còn tức giận được nữa: “Con hiểu là tốt rồi.”

Tống Mỹ Như vội vàng hỏi: “Tiếp theo chúng ta phải làm sao bây giờ? Hân Nghiên đã đưa ra lời hứa thay công ty, trả hàng, hoàn tiền, lại còn phải tặng quà nữa, như vậy tính ra thì chúng ta phải bồi thường gấp ba lần.”

Đáy mắt Đường Ngọc Linh hiện lên vẻ lạnh lùng nghiêm nghị: “Việc hôm nay nhất định là do Tống Hân Nghiên gài bẫy từ trước. Bồi thường như vậy thì mất trắng hơn 200 tỷ ngay lập tức…”

Đồng tử của Tống Mỹ Như run rẩy, hai tay xoắn chặt lại, cẩn thận mở miệng: “Mẹ, không chỉ hơn 200 tỷ thôi đâu, còn hơn 100 tỷ đơn đặt hàng nữa, đều phải bồi thường… gấp ba lần.”

“Hơn 100 tỷ?” Đường Ngọc Linh kêu lên thất thanh.

Mặt Hoắc Tấn Trung cũng biến sắc.

Tống Quốc Dũng hít sâu một hơi.

Giọng Đường Ngọc Linh run rẩy bẻ ngón tay bắt đầu tính: “Hơn… hơn 100 tỷ hàng đặt? Phải bồi thường… bồi thường…”

“Hơn 300 tỷ!” Hoắc Tấn Trung lạnh lùng nói.

Tống Quốc Dũng vừa kinh hãi vừa tức giận, hòa hoãn lại nhịp thở xong liền vung ra một cái bạt tai.

“Bốp!”

Tiếng đánh vang lên khiến mọi người trong phòng run bần bật.

Tống Mỹ Như bị đánh lệch mặt sang một bên.

Cô ta không dám tin che lại mặt, nước mắt lưng tròng: “Ba…”

Đường Ngọc Linh đau lòng không thôi, nghiêm giọng quát khẽ: “Tống Quốc Dũng, ông lên cơn điên đấy à? Việc này có thể trách Mỹ Như được sao? Con bé cũng chỉ muốn hỗ trợ tăng doanh số thôi!”

Tốt xấu gì cũng là vị hôn thê của mình, Hoắc Tấn Trung vội đứng ra: “Chú Tống, chuyện cũng đã xảy ra rồi, chú đánh Mỹ Như cũng không thay đổi được gì. Việc này trách nhiệm là ở cháu, Mỹ Như vừa mới vào công ty, không có kinh nghiệm, tính tình lại hiền lành ngoan ngoãn nên mới dễ dàng tin vào lời đề nghị của Tống Kim Minh.”

Thấy chồng vẫn bừng bừng tức giận, Đường Ngọc Linh vội đẩy con gái vào lòng Hoắc Tấn Trung: “Hôm nay Mỹ Như cũng khiếp sợ lắm rồi. Tấn Trung, con thay dì đưa con bé về nghỉ ngơi trước đi.”

“Vâng ạ.”

Hoắc Tấn Trung gật đầu, đưa Tống Mỹ Như ra khỏi phòng nghỉ.

Đường Ngọc Linh rót một ly trà đưa cho chồng để hạ hỏa: “Sao ông có thể ra tay đánh Mỹ Như được chứ? Đây rõ ràng là do Tống Hân Nghiên bất mãn với chúng ta nên mới gài bẫy Mỹ Như. Mỹ Như quá đơn thuần, vô tội bị liên lụy. Chúng ta không thể vô duyên vô cớ bỏ ra nhiều tiền bồi thường như vậy được. Bồi thường lần này xong chúng ta làm sao mà so được với anh cả với chú ba đây?”

Vẻ mặt Tống Quốc Dũng nghiêm trọng: “Bà có ý gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.