CHƯƠNG 8: CỨ VẬY CÙNG MỘT CHỖ RỒI?
Cố Lâm dừng xe, đi vào cổng A trung.
“Anh trai Thân Thông, anh rốt cuộc đến rồi.” Mấy học sinh nhìn thấy Cố Lâm, nhanh chóng chạy tới.
“Tôi làm việc chưa hoàn thành, làm sao có thể không đến.” Cố Lâm đem từng gói hàng lấy ra, cười nói.
Đưa xong một cái cuối cùng, Cố Lâm vừa chuyển đầu, liền bắt gặp thân ảnh quen thuộc kia.
“Cố Lâm.” Tô Chính đứng cách Cố Lâm không xa, nụ cười hời hợt.
“A, anh tìm tôi có việc?” Nói xong, Cố Lâm lại bắt đầu ảo não, đây không phải là vô nghĩa sao?
“Tôi muốn nói chuyện với cậu.”
“Thực xin lỗi, anh thấy đấy, tôi còn rất nhiều món chưa đưa xong, rất bề bộn nhiều việc.” Cố Lâm chỉ chỉ thùng xe.
Trong mắt Tô Chính hiện lên một tia đau đớn, nụ cười không thay đổi, “Không sao, tôi có thời gian, muốn trợ giúp không?”
“Không cần, anh chưa từng làm qua việc này, nói không chừng còn có thể gây trở ngại chứ không giúp ích gì, lần sau rảnh gì nói chuyện vậy.” Cố Lâm mở cửa xe, bị một bàn tay ngăn lại.
“Cố Lâm, tôi không phải có ý dọa cậu, tuy rằng rất khó chấp nhận, nhưng tôi…”
“Anh buông ra, tôi thật sự rất gấp, mời anh tránh ra.”
Tô Chính buông tay, trơ mắt nhìn Cố Lâm rời đi.
“Tô bảo an, giải linh hoàn nhu hệ linh nhân [1], em xem bộ dáng anh ấy không giống như sợ anh, chắc là hiểu lầm rồi.”
Không biết khi nào, bên cạnh Tô Chính có một cậu nam sinh.
“Đúng vậy. Làm sao em biết?” Tô Chính không có tức giận vì nam sinh nghe bọn họ nói chuyện, ngược lại bộ dáng như thỉnh giáo.
“Bởi vì, em cũng như các anh. Nếu anh ấy thật sự chán ghét đồng tính luyến ái thì sẽ không rời đi nhanh như vậy, mà phải là mặt mày chán ghét bảo anh cút ngay đi. Anh ấy, dường như là đang trốn tránh hơn.”
“Thật vậy sao?” Tô Chính lẳng lặng suy nghĩ một hồi, “Cám ơn em.”
“Không cần cảm ơn, coi như là báo đáp anh giúp em nhu chân đi.”
Nam sinh mỉm cười ly khai.
Cố Lâm về đến nhà mở ra máy tính lên mạng, liền nhận được một email, là Tô Chính phát tới.
Cố Lâm trong lòng bất ổn chọn mở.
Cố Lâm:
Xin em xem hết phong thư này.
Anh thừa nhận, trực tiếp nói như vậy sẽ dọa em chạy mất, nhưng em cũng không phải là chán ghét anh đúng không?
(Anh chỉ biết dọa tôi thôi?)
Nói cho em biết chuyện này, anh cũng thật không yên, nhưng sớm hay muộn gì cũng phải nói cho em biết.
Anh là GAY, anh thích em.
(Mình có phải nhìn lầm rồi không? Tô Chính nói đùa đi?)
Từ lúc bắt đầu, anh liền có hảo cảm với em, trải qua thời kì ở chung sau đó, anh phát hiện em thật sự đáng để anh thích.
(Hóa ra anh từ đầu đã nhìn vào tôi rồi? Cố Lâm trong lòng ngọt ngào.)
Vốn, anh không định nói cho em biết, cứ giấu phần cảm tình này ở trong lòng, nhưng anh nhịn không được, anh càng mong muốn em cũng thích anh.
Con người của anh không nói lời tỏ tình, đây đều là lời trong lòng anh.
Nói ra, anh cảm thấy rất thoải mái
Cố Lâm, anh thật sự thích em, xin hãy tin tưởng anh.
Xem hết, Cố Lâm nhịn không được bật điện thoại lên. Ngay sau đó tiếng vang liên tiếp kêu lên.
Tất cả đều là nhắc nhở cuộc gọi nhỡ của Tô Chính, thậm chí còn có mấy tin nhắn.
Cố Lâm biết Tô Chính không thích nhắn tin, bình thường có việc đều trực tiếp gọi điện thoại.
Trong lòng có thanh âm kêu gào, mau gọi điện thoại cho Tô Chính, nói cho anh ta biết mày cũng thích anh ta.
Cố Lâm quả thật làm như vậy .
“Mẹ, con ra ngoài một hồi, rất nhanh sẽ trở lại!” Cố Lâm bảo với Cố mụ mụ ở phía phòng bếp còn chưa kịp đáp ứng, Cố Lâm đã như bay xuống lầu lái xe.
“Tô Chính.” Cố Lâm dựa vào ông nghe điện thoại, thanh âm cực kỳ vội vàng.
“Cố Lâm, cậu rốt cuộc nói chuyện với tôi rồi.” Tô Chính gửi xong email liền ngồi chờ hồi âm.
“E mail của anh tôi đã đọc rồi.”
Tô Chính tâm hồi hộp.
“Anh nói đều là sự thật?”
“Tôi không lừa cậu, đều là lời thành thật.”
“Tôi đã thấy anh cùng một nam sinh khác cùng một chỗ tán gẫu thật cao hứng, dáng điệu rất thân mật.”
“Khi nào?”
“Ngày đó anh đi họp mặt, đứng bên ngoài nói chuyện với người khác đều bị tôi bắt gặp được, anh cười với cậu ta thật ôn nhu.”
“Đó là bạn trai cũ của tôi.” Tô Chính sảng khoái nói ra sự thật.
Cố Lâm hiển nhiên không nghĩ tới chuyện này, ngây ngẩn cả người, “Bạn trai cũ?”
“Đúng vậy, chia tay đã lâu rồi, hơn nữa cậu ấy đã có bạn trai mới.”
“Cố Lâm, cậu trả lời của cậu là gì?”
“Trả lời cái gì?” Cố Lâm giả ngu, đi tới dưới lầu phòng cho thuê, vội vàng chạy nhanh lên lầu.
“Chính là tôi nói thích cậu, cậu chưa trả lời a.”
Cố Lâm không nói tiếp, cúp điện thoại bắt đầu gõ cửa.
“Cố Lâm, Cố Lâm!” Tô Chính bị cúp điện thoại, thập phần khó chịu đi mở cửa.
“Xin chào Tô tiên sinh, chuyển phát nhanh của anh, mời ký tên.” Cố Lâm cười tủm tỉm nói.
Tô Chính nhìn thấy Cố Lâm, theo bản năng ôm cậu vào trong ngực, “Cố Lâm.”
“Này, anh đừng có ôm nhanh như vậy, vào trong rồi nói.”
“Em…”
“Em đều đem cả bản thân tặng cho anh, anh còn cái gì để nói?”
Tô Chính kéo Cố Lâm vào trong phòng, để dựa vào cánh cửa mà bắt đầu hôn, “Anh rất cao hứng.”
“Anh bình thường lãnh đạm như thế, cư nhiên cũng có thể nhiệt tình như vậy, em có nên hỏi anh bị muộn tao hay không?”
“Em nói sao thì thế đó.”
Tô Chính không tự hỏi lời nói ủa Cố Lâm, thành nghĩ muốn hôn người trước mặt, biểu đạt tình cảm của mình.
“Em, em đói bụng rồi.”
Tô Chính buông Cố Lâm ra, “Không ăn cơm chiều sao, cùng đi ăn vậy.”
Cố Lâm gật đầu, khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng.
“Cơm nước xong, anh cùng em xách đồ trở về.”
“Em tự đi lấy là được rồi.”
“Em đã thích anh, giận dỗi làm chi rồi đem đồ chạy về nhà?”
“Em lại không biết anh thích em, nghĩ đến anh thích người khác, trong lòng liền khổ sở rồi…”
“Ngu ngốc.” Tô Chính thở dài hôn trán Cố Lâm.
“Em à ngu ngốc, ngu ngốc muốn ăn cơm .”
Cố Lâm đỏ mặt đẩy Tô Chính ra, mở cửa đi ra ngoài.
“Em chờ anh một chút.”
Hai người biểu lộ nội tâm, phát hiện người mình thích lại rất thích mình, chỉ cảm thấy ngay cả không khí đều ngọt lịm.
“Mẹ, con quay về lấy đồ đạc.”
“Sao, dọn đồ đi nhanh như thế, làm hòa rồi?”
“Mẹ nói cái gì a.” Cố Lâm cảm thấy trên mặt nóng lên.
“Tiểu tâm này của con mẹ còn không biết? Chờ hai đứa chuẩn bị cho tốt rồi về gặp mẹ.”
“Con đi rồi.”
“Xú tiểu tử, đừng để người ta chờ sốt ruột.”
Cố Lâm cười cười, không trả lời.
Chuyện ngả bài, sau này sẽ nói sau.
Chú thích
[1] Giải linh hoàn nhu hệ linh nhân: “Đau lòng còn phải tâm dược y, giải linh hoàn nhu hệ linh nhân” . Câu thành ngữ muốn nói, ai là người gây ra chuyện thì chỉ có người đó mới giải quyết được. (theo Phong Tinh Các)