CHƯƠNG 9: KHÔNG XONG, BỊ PHÁT HIỆN, EM KHÔNG MUỐN BỊ NHỐT LẠI.
“Cố Lâm, buổi tối ăn cái gì?” Nhiệm vụ mua thức ăn đều do Cố Lâm phụ trách.
“Bây giờ mới ăn xong cơm trưa thôi, anh lại nghĩ tới ăn cơm tiếp?” Cố Lâm sửa sang phòng ốc, mở điện thoại di động lên vừa nói.
“Không phải ăn cơm, là muốn em.” Tô Chính mặt không đổi sắc khó chịu nói.
Cố Lâm “khụ” một tiếng, “Miệng xem ra rất ngọt nha.”
“Đúng vậy a, muốn nếm thử một chút không?” Tô Chính cố ý trêu chọc.
“Chả biết xấu hổ gì cả.” Cố Lâm cười mắng, “Em đều mua đồ ăn anh thích. Anh không cần đi làm sao?”
“Bây giờ đang nghỉ trưa, anh dành thời gian gọi điện cho em.”
“Thời gian ăn cơm nên ăn cơm.”
“Đúng đúng đúng, lão bà đại nhân giáo huấn rất phải”
Cố Lâm đỏ mặt, “Ai là lão bà của anh.”
Ngữ khí Tô Chính giả bộ khoa trương, “Chẳng lẽ lão bà sắp phản công?”
“Trong đầu anh toàn nghĩ mấy thứ bậy bạ linh tinh! Lười tán dóc với anh, em đi làm.”
“Ừ, bái bai.”
Cúp điện thoại, Cố Lâm nhịn không được nghĩ, Tô Chính càng ngày miệng lưỡi càng trơn tru, vẻ mặt nghiêm túc trước kia khẳng định là giả vờ.
Tô Chính hết giờ làm liền nhanh nhanh lên giao thông công cộng về nhà, anh rất hưởng thụ cảm giác người yêu chờ anh tan tầm về.
“Thân mến, anh về rồi.”
“Anh là thân mến ai chứ, em sao lại không thấy thế?” Cố Lâm còn đang suy nghĩ nên làm cá kiểu gì.
Tô Chính từ phía sau lưng ôm lấy Cố Lâm, “Ngay tại chỗ này nè.”
“Anh còn không nhanh nhanh hỗ trợ.”
Tô Chính vừa lòng lỗ tai hồng hồng của Cố Lâm, rửa tay, tiếp nhận con cá trơn nhẵn không giẫy giụa, thuần thục bắt đầu làm món cá kho tàu.
Có Cố Lâm trợ thủ, hai dĩa đồ ăn rất nhanh đặt lên bàn.
“Tô Chính, đồ ăn anh làm càng ngày càng ngon.”
“Khích lệ của em là động lực của anh.”
“Đúng rồi, mẹ anh muốn anh dắt em về nhà xem mặt.” Tô Chính gắp một khối cá cho vào bát của Cố Lâm.
“Cái gì!” Cố Lâm không nuốt thức ăn mỹ vị xuống, đôi mắt tròn mở to.
Tô Chính cười cười nhìn Cố Lâm, tay vân vê mái tóc của cậu, “Mẹ anh rất hiền lành, em đừng lo lắng.”
“Nhưng mà…”
“Không nhưng mà gì cả, vợ xấu cũng phải gặp mẹ chồng.”
“Em nhận ra em thật sự không biết anh, anh thật là Tô Chính em quen biết sao?”
“Sao lại không giống?”
“Tô Chính chân chính rất lãnh đạm rất nghiêm túc.”
“Ừ, anh chỉ nhiệt tình với em.”
“Anh thật là, mặt không đổi sắc.”
Hôm nay Tô Chính không tăng ca, Cố Lâm liền kéo Tô Chính đi dạo siêu thị, viết hoa mỹ chính là trải nghiệm cuộc sống.
Tô Chính nói, “Xem anh như khuân vác miễn phí đi.”
Cố Lâm “hắc hắc” cười không ngừng.
“Đêm nay làm sườn chua ngọt được không?” Cố Lâm đi khu thịt, chăm chú lựa chọn.
“Em thích thì anh thích.”
Cố Lâm chịu không nổi liếc mắt trắng.
“Em rất yêu bản thân.”
“Ừ, anh cũng rất yêu em.”
Hai người cười nói về đến nhà.
“Anh đi phòng bếp nấu cơm, em xem TV.” Tô Chính phi thường tận tân làm trách nhiệm người chồng đảm đang.
Cố Lâm ôm Tô Chính, “Cảm giác thật tốt.”
Tô Chính không nói, lẳng lặng quay sang ôm Cố Lâm.
“Lâm Lâm, con đang làm cái gì?” Từ cửa truyền đến thanh âm run rẩy.
Cố Lâm cơ hồ thoát ra cái ôm của Tô Chính, “Mẹ, sao mẹ lại tới đây?”
Tô Chính cũng thực kinh ngạc, “Thưa bác gái.”
Cố mụ mụ chìm trong nỗi khiếp sợ, “Cố Lâm, vợ của con là hắn? Là một người đàn ông?”
“Mẹ, con không phải cố ý gạt mẹ, thực xin lỗi, con sợ mẹ không tiếp thu được.” Cố Lâm chân tay luống cuống giải thích.
Tô Chính nắm chặt tay Cố Lâm, “Bác gái, bác muốn trách thì cứ trách con.”
“Tôi không muốn nói chuyện với một người làm hư con tôi, Cố Lâm, theo mẹ về nhà.”
“Mẹ!”
“Con không muốn mất mẹ thì theo mẹ ngay!”
“Cố Lâm, em về trước đi.” Tô Chính nhéo nhéo tay Cố Lâm, nhẹ giọng nói.
“Hảo, Tô Chính anh chờ em, em rất nhanh sẽ trở lại.”
“Cậu thật dám nói, nhanh!” Cố mụ mụ tức giận trực tiếp kéo Cố Lâm đi ra ngoài.
Quay về nhà, Cố mụ mụ không nói lời nào ngồi ở trong phòng, làm hại Cố Lâm trốn về phòng lấy chăn đắp hết cả đầu.
Đột nhiên chăn bị vén ra, thanh âm tức giận của Cố mụ mụ nổ tung bên tai Cố Lâm, “Con còn ngủ được! Xú tiểu tử không lương tâm, đứng lên cho mẹ!”
Cố Lâm ngồi xuống, vẻ mặt cầu xin, “Mẹ muốn con như thế nào.”
“Mẹ đã nói với con, ba con khi tráng niên đã mất sớm, người có thể lo chuyện nhà chỉ có một dòng độc đinh là con, con lại làm ngược, tìm một người đàn ông, hai nam cùng một chỗ làm thế nào kéo dài được hương khói cho gia đình, nói mau!” Cố mụ mụ nhéo lỗ tai Cố Lâm.
“Mẹ, mẹ buông tay, đau! Con thật sự rất thích anh ấy, đây là chuyện không có biện pháp. Mẹ xem như có thêm một đứa con trai thôi, mẹ nếu muốn ôm cháu thì con sẽ đi nhận nuôi một đứa.”
“Con mưu mô thật nhiều a, thích có thể làm cơm ăn? Mấy ngày này con đừng hòng bước ra cữa, lại càng không được gặp tên đàn ông đó, về phần công việc của con, một chút nữa mẹ sẽ xin nghỉ, mẹ xem con gọi điện thoại, sau đó tịch thu di động.”
Cố Lâm dở khóc dở cười, “Mẹ, mẹ xem nhiều chiến tranh mẹ chồng rồi sao? Những thứ này do ai nói cho mẹ biết a.”
“Con đừng coi khinh mẹ con, mẹ rất thông minh, đừng mơ tưởng làm trò gì.” Cố mụ mụ khuôn mặt ửng đỏ, thanh âm cũng cao lên.
Cố Lâm bất đắc dĩ nghe theo, yên lặng nghĩ, “Tô Chính, anh phải chờ lâu rồi.”
“Mẹ, mẹ thật sự phải bắt giam con a.” Câu đầu tiên mỗi ngày Cố Lâm rời giường.
“Hừ, mẹ xem con mấy ngày nay rất tốt a. Mẹ hôm nay ra ngoài gặp lão bằng hữu, con cứ hảo hảo ngốc ở đây, thức ăn đã chuẩn bị sẵn rồi, không sợ đói chết.” Cố mụ mụ trang điểm trước gương.
“Được rồi.” Chờ mẹ ra ngoài rồi con bỏ chạy đi. Cố Lâm không cho rằng lầu ba có thể vây khốn cậu.
“Đúng rồi, mẹ đã cố ý nói chuyện với Vương thẩm nhà đối diện, Vương thẩm bảo, bắt gặp hành động lạ thường gì liền gọi điện thoại cho mẹ.”
“Mẹ không làm đặc vụ rất đáng tiếc.”
“Cám ơn khen ngợi, bái bai.”
Cố Lâm đứng trên ban công, nhìn thân ảnh mẹ dần xa, bật người chạy vội tới cửa, “Đáng giận, cửa khóa trái.”
Vậy đi cửa sổ. Mới vừa bò tới cửa sổ, Cố Lâm liền bắt gặp Vương thẩm, “Chào Vương thẩm, chỉ là nhìn xem cửa sổ có bị hư hỏng gì hay không thôi.” Xám xịt bò trở về.
Vương thẩm nghĩ, đứa nhỏ này đần độn sao, nói cái gì vậy.
“Xin chào.” Tô Chính ngữ khí lạnh lùng.
Thanh âm Lưu Nham rất không thích hợp, “Tô Chính, chúng ta gặp mặt được không? Em rất sợ, rất sợ.”
Tô Chính cau mày, mấy ngày nay bởi vì chuyện Cố Lâm đã đủ phiền lòng, bây giờ chỉ muốn cự tuyệt.
“Em tới công ty tìm anh, vài phút thôi, xin anh.”
“Được rồi.”