“Thư... à.. ừm...”
“Sao?”
Ngồi yên sau, lần này ngồi xoay lưng, tức là lưng tựa lưng hắn, tôi cứ bối rối mãi.
“Giờ.. thì đó... là người... người.. À thì... iu... iu... đúng không?”
“Yêu.”
Chết tiệt!!
Không biết thằng Thư này hồi bé bị làm sao mà giờ nó lại bình tĩnh phát hờn đến thế!! Có cần nói thẳng, huỵch toẹt ra như thế không??
Cái thằng vụng về!! Nghèo nàn cảm xúc! Ít ra thì cũng nên có biểu cảm ngượng nghịu, ngại ngùng mới phải đạo chứ!!
Như tôi ấy, một người tự hào mang đủ 50 sắc thái biểu cảm... Mà tại sao lại là con số 50?
Tôi chả biết! Hôm nọ thấy bìa quyển sách của bố đề vậy nên mượn tạm dùng.
“Thế... giờ tao gọi mày... là gì?”
Phớt lờ.
Xem kìa!! Nó dám phớt lờ người yêu bảo bối cute moe moe như tôi kìa!! Hừ hừ, tôi tiên đoán mai này nó sẽ khóc một dòng sông vì hối hận luôn!!
“Gọi như bình thường.” - Đây là lúc đưa tôi đến cửa lớp hắn mới nói.
“....”
Tan học, lại cùng hắn đi về. Lần này là tôi ngồi sau xiết chặt eo hắn.
Hắn liền chán ghét nhắc.
“Khó thở, bỏ ra.”
.... Tôi bỏ qua, ôm chặt hơn.
Như mọi ngày, tôi thì cứ thao thao bất tuyệt về mấy sự kiện trên lớp, còn hắn thì mảy may không care lấy một từ.
Nhìn từ xa, tôi không khác gì một thằng con đang báo cáo lịch sử làm việc cho bậc phụ huynh... À không, chả có bậc phụ huynh nào lại bỏ tấn bơ quăng vào mặt con cái đâu!! Ít ra cũng phải nói vài từ góp vui chứ!! Khích lệ con em chứ!!
Cmn! Khi không tôi lại tôn thằng dở này lên làm bố mình làm gì!!
Mà hôm nào thằng Thư nó chả như vậy!! Tôi tức tối làm gì chứ!!
Chờ đã, chờ đã...
Chậm đã nào...
“Này!! Tao với mày đã là người yêu chưa?”
“Kít.”
Hắn cho dừng xe lại.
Bị phanh bất ngờ nên tôi liền cộp luôn cái đầu vào lưng hắn.
Đang tính lên tiếng tố tội thì chợt nhận ra, đã về đến nhà mất rồi. Không lì bám xe, tôi chậm rãi nhảy khỏi xe.
Nhưng mà, đã định đi vào nhà đấy, nhưng mà, nhưng mà tay tôi nó phản lí trí, phản chủ!! Nó tự tách ra hoạt động, bám giữ cặp hắn không buông.
“Mày nói đi.”
“Sao lại phiền thế?” - Sở Vương Thư nói xong, lại diễn ra cái bộ mặt chán ghét thương hiệu với đôi mày cau lại.
Tôi nuốt khan một ngụm, kiễng chân lên, ghé sát tai hắn.
“Mày chỉ làm tao buồn thôi!” - Hét lên như vậy.
Rồi, dậm chân bịch bịch, tôi tức tốc chạy vào nhà, liền một mạch phi vào lòng chú gấu bự nâu nâu.
Nó ấy, tôi hôm qua dành cả đêm ngồi khâu đấy. Nhìn nơi cổ nó chi chít chỉ, không đều lấy một đường, cứ loạn cả lên, đau cả mắt.
Giống suy nghĩ hiện tại của tôi vậy, rối loạn lên, rồi thì chồng chéo lên nhau.
Có biết vì sao tôi bây giờ giận nó không?
10 giây cho đoán.
Chắc là hơn nửa biết rồi, còn nửa kia còn ngơ ngơ như cục bơ thì nghe đây.
Tôi chả cảm cmn nhận được cái cảm giác qq gì gọi là người yêu từ hắn cả. Mọi thứ giữa hắn và tôi so với thường ngày khác quái gì nhau chứ?? Vẫn lãnh đạm, vẫn khô khan!!
Tôi có cố gắng bao nhiêu thì hắn vẫn dậm chân tại chỗ!
Rồi thì “Phiền” cái gì cơ?? Hắn thấy phiền khi mà tôi nỗ lực gợi ý hắn??
“Tâm, mang sang nhà thầy Vũ hộp đường.”
“Vângggggggg.”
Lười nhách lết xác ra, thận trọng nhận lấy hộp đường vàng nặng trịch. Tôi khễ nễ bê sang nhà đối diện.
Hai tay mới bê nổi cái hộp này, giờ mà dùng 1 tay để bấm chuông, sẽ đổ ngay!!
... Hừm, giờ là lúc tôi sử dụng trí óc siêu phàm của mình.
A! Ra rồi!
Đặt hộp đường xuống đất, tôi vui vẻ nhấn chuông.
Sao!? Thấy tôi khôn quá nên các người ghen tị rồi???
“Gì?”
Không ngoài dự đoán, là cái giọng sắc lạnh của hắn.
“Mẹ tao bảo bê hộp này sang đó.”
Tôi chỉ xuống cái hộp to to dưới chân cho hắn biết rồi ngồi xổm xuống, bê lên hộp đường, đi tiếp vào trong nhà hắn.
“A a a a, nặng quá!!” - Tôi ca thán.
“Để trên bàn.”
Tôi cố tình đi lòng vòng một hồi, rồi tiếp tục kêu ca.
“Ồn kinh.”
Đặt cái ipad xuống sofa, hắn bê lấy hộp đường từ tay tôi, đem đặt lên bàn rồi tiếp tục nâng ipad chơi tiếp.
“Tao về nhá?” - Tôi nói.
“Xùy.”
Hắn vừa dứt lời xua đuổi, tôi liền bồ nhào tới, giật lấy cái ipad đặt sang một bên, đè lấy hắn.
“Mày hết yêu tao rồi phải không???”
Vừa hỏi nó, tôi lại sụt sịt cái mũi đo đỏ.
“Mày ý, là mày tỏ tình tao... trước mà. Nhưng mà mày, mày đối xử với tao vẫn hệt như trước... Tao, tao thấy trên phim, người ta.. người ta, ừm thì người ta dịu.. kiểu dịu dàng với nhau hơn ý! Người ta hay giúp... giúp đỡ nhau này, nói dễ nghe hơn này, ừm rồ--”
Trong khi tôi còn chưa trình bày xong quan điểm, thì hắn rất nhanh đảo ngược tình thế, đem tôi đè xuống, hai tay hắn chống xuống ngay bên cạnh đầu tôi, cúi thấp đầu, thấp đến độ mũi hắn còn chạm đến mũi tôi.
“Tóm gọn lại.”
Chính vì quá gần, mà hắn vẫn phải thực hiện chức năng hô hấp, nên là hơi hắn phả ra cứ thế mà ám lên da mẳt tôi...
Nóng quá.
Hai tay tôi vội che mặt lại, nghiêng đầu sang một bên, để tránh đi đôi mắt đen vũ trụ của hắn.
“Tao... chỉ là tao... muốn mày... đối xử đặc biệt hơn. Mày cứ phũ với tao, mày cứ lơ tao, mày chả dịu dàng gì cả... Chả giống người yêu gì cả! Mà đối với mọi người m...”
Càng về sau, âm lượng của tôi lại nhỏ dần dần, chính là tôi nhận ra, bản thân mình mới là thứ có vấn đề chứ không phải là hắn.
Bỗng dưng tôi lại lắm chuyện hóa vấn đề lên làm cái gì nhỉ?
So với mặt bằng chung về cách ứng xử của hắn với đám bạn, tôi đã luôn là đặc biệt nhất rồi, làm gì có ai ngoài tôi được hắn đèo(Và “được” đèo hắn)? Làm gì có ai ngoài tôi được hắn tặng qùa, được hắn ôm, được hắn hôn,...
Được hắn yêu?
“Xin lỗi, tao sai rồi... Thư ơi.”
Tôi hơi rướn người, vòng hai tay ôm lấy hắn, má tôi kề má hắn.
“Không.” - Rồi hắn để tôi nằm ngả lại sofa, đặt tay lên gáy tôi khiến đầu tôi hơi ngửa ra sau. Nói tiếp - “Từ giờ sẽ dịu dàng hơn, được không?”
Hai tay tôi ôm hắn xiết chặt hơn, nuốt ực một ngụm, thẹn thẹn thùng thùng, khe khẽ gật đầu đồng ý.
Sau đó, cánh môi hắn nhẹ nhàng dán lên cánh môi tôi một cách trực diện. Hơi nghiêng đầu, góc độ hôn cũng nghiêng, theo đó, tôi cảm nhận được khoang miệng mình trở nên chật hẹp khi mà xuất hiện thêm cái lưỡi nghịch ngợm của hắn.
Vừa mềm mềm lại nong nóng, tôi từ đầu đến cuối đều nhắm tịt mắt lại, chả biết mây trời trăng sao gì, mà đầu tôi nó đang quay tít lên thế này còn biết được cái gì nữa!!
Đến khi, cái cảm giác khó thở ập đến, tôi giãy đành đạch, nhanh đẩy hắn ra, sống chết thở gấp.
“Ngố, thở bằng mũi.”
“Hà.. hà... hít.... tao... tao không biết... khụ khụ.”
Mặt tôi lúc này đỏ tưng bừng, nguyên do chính chắc là tại vì nóng... với xấu hổ.
Thật may khi mà không chỉ tôi, mà mặt hắn cũng bị lây sắc đỏ!
“Dịu dàng là như thế hả?” - Đến lúc về, tôi lén hỏi nhỏ.
“Ừ.”
“Eo ơi.” - Tôi lắc lắc đầu - “Thôi thì từ giờ hãy cứ là con nhà người ta - Sở Vương Thư - Thư sama đi, cứ như bình thường cho tao nhờ. Người yêu cái gì chứ, mắt mợt.”
Diễn cái động tác tay bóp cổ ngạt thở, tôi lắc cái mông chạy tót về nhà.
Hừm, phim ảnh đúng là bố láo, không tin được đâu! Người yêu thì phải dịu dàng, săn sóc cái con khỉ! Ngạt chết người ta chứ đùa!!
Nghĩ cái viễn cảnh bản mặt mốc của mình đang thè lưỡi được lên Kênh 14 và các mặt báo khác với cái tiêu đề:
“Đáng thương nam sinh chết ngạt vì thích được dịu dàng.”
Rùng cả mình mà!!
______ ______
Sở Vương Thư miết miết cái môi, nhìn cái tên ngố Phong Tâm đang nhảy chân sáo về nhà, không khỏi buồn cười.
Để đến khi ăn xong bữa tối, bố lớn hắn vội ngồi vào bàn làm việc thì mới lén lút như ăn cắp đến bày tỏ tâm sự.
“Người yêu với nhau, nên làm gì hả bố?”
“Hả?”
“Người yêu nên... dịu dàng với nhau như nào hả bố?”
Cốc nước vừa nhận từ cu con suýt nữa thì trượt khỏi tay Vương Lãnh.
“... Con có người yêu à?”
Hắn không hề phủ nhận.
“Cứ tự nhiên đi, để cảm xúc hướng dẫn là được.”
Vâng dạ, Vương Thư trở lại vào phòng, tuy nhiên, được một lúc liền trở lại.
“Yêu đứa ngố thì sao hả bố?”
Bị bất thình lình hỏi, Vương Lãnh hơi giật mình.
“Chứng tỏ con cũng ngố.”
Mặt Vương Thư nghệt ra một lúc, hắn lắc lắc đầu rồi lầm lì đi vào phòng, đóng cửa tự bế một hồi.
____
Chỉ muốn nói Sơ sinh vào ngày 18 :3
Đây là chương 18 :3 Số 18 mà đi với dấu + thì đem đẹp nên để ké.
Vậy hoy = )))