Mặt tôi ngu ra, đại não tôi tạm thời đình chỉ hoạt động mất 10 phút. Rồi đến khi hoạt động lại liền đem nó vắt chất xám ra để dùng.
“.... Như thích chú Itachi hả?” - Tôi chả biết đáp gì hơn ngoài câu này.
Bây giờ đến lượt mặt hắn ngu ra.
“...Ngu.” - Vừa nói hắn vừa gõ mạnh lên trán tôi.
Xong, chả hiểu sao mặt nó nhăn lại như đít khỉ, hậm hà hậm hực đẩy tôi sang một bên, cáu kỉnh xách cặp đi về. Trong một khắc nào đó tôi thấy má nó... hơi đỏ.
Không, mày điên rồi Tâm à.
Sở Vương Thư ngoài cái mặt lạnh như tiền, đen như đít nồi ra thì làm gì đủ khả năng làm ra cái loại biểu cảm phong phú như thế được! Ảo giác! Là ảo giác!!
“Thư!! Đợi tao!!!” - Tôi hớt hải đuổi theo hắn.
Tay vừa nâng tính ôm eo hắn thì tôi khựng lại, đem nó đặt lên hai đùi mà miết lên miết xuống. Người tôi tự giác ngồi xa xa hắn ra, tưởng như chỉ cần dịch thêm 1 chút liền không thương tiếc trượt khỏi yên, răng môi cạp đất mà ăn.
Chẳng hiểu sao, tôi lại hành động như vậy...
“Thư.”
Dù có gọi thêm vài ba lần thì hắn cũng chả đáp lại tôi. Điều đó khiến tôi... hơi hụt hẫng.
Dừng xe trước cửa nhà tôi, nó mới chịu hé lấy vỏn vẹn một từ.
“Xuống.”
Thế nhưng tôi lại lì lợm đem cái mông mình dính lấy cái yên như chuột dính keo.
Đồ ác độc đó dám nghiêng cả cái xe sang bên phải, tôi nhanh nhẹn chống chân xuống, không thì lại cạp đường rồi!!!
Đầu hàng, tôi vẫn phải xuống xe.
Như thường lệ, hắn quay đầu xe, ngó ngang dọc một hồi để chuẩn bị sang đường.
Tôi chỉ đợi, vâng là tôi cố tình chỉ đợi hắn mất cảnh giác vừa lấy đà chuẩn bị đạp thì kéo mạnh lại. Why?
Đơn giản!! Tôi muốn nó nếm mùi lợi hại của Gia Phong Tâm này!! Tôi khác trước nhiều lắm rồi nhá!! Không phải cứ tùy tiện trêu là trêu được tôi đâu! Xưa tôi hiền, tôi nhân hậu không chấp nhặt, nhưng giờ khác rồi! Há há há há!! Tôi đợi chờ cái cảnh Vương Thư kia úp mặt vào lề đường chết cạn dại dột!! há há há!!
Nhưng, con mụ nội nó.
Đm!! Nó trước khi hi sinh còn túm lấy áo tôi kéo theo chết chung cơ!!
Dù đã rút kinh nghiệm tính toán chi li để không bị cái xe đổ lên người, thì, tôi vẫn thất bại. Thảm kịch của 3 năm trước, nay lại được dịp tái hiện lại một cách chân thực nhất!!
Đau!! Vị đau này còn đau hơn trước!! Đau!! Mẹ ơi con đau!! Huhuhu đau vãi!!
“Nhờn.”
Khinh bỉ cái kế hoạch ám sát của tôi một trận, hắn mới lề mề dựng cái xe lên.
“Đứng dậy được không?”
Tôi không do dự lắc đầu
“Phiền.”
Hắn nói thế nhưng lại ngồi xổm, đối lưng với mặt tôi.
Vẫn là ý nghĩ 3 năm trước, tôi chả tin là nó định cõng tôi đâu. Gượng gạo đứng dậy, tính diễn cảnh anh hùng vô lệ ôm thương tích về nhà thì, chợt thấy người nhẹ tênh. Thấy người mình truyền đến độ nóng.
Là đang được hắn bế, thời điểm này, tôi ước mình quay lại 1 giây trước để lựa chọn được cõng còn hơn!!!
AAAAAAA!!!!!!! Thay vì giãy dụa phản kháng tôi chỉ biết chôn đầu vào ngực hắn, tránh đi cái nhìn hiếu kì của bác hàng xóm nhà bên, chú chó nhà bên, con mèo nhà bên!!
Còn đâu thể diện của một thằng đàn ông chân cmn chính của thế kỉ 21 chứ?!
“Mày... mày thả thả tao xuống!!”
Nhưng thằng Thư không nghe, douma nó không nghe, nó bế tôi đến tận giường rồi mà vẫn chưa thả, douma nó sao lại không nghe???
“Hộp y tế ở đâu?”
“... Ở phòng bên cạnh.” - Tôi lí nhí trong miệng,
Song, hắn vẫn chưa buông tha cho tôi, vẫn cứ tự nhiên mang theo cả tôi đến phòng bên cạnh. Khi mà đã tìm được hộp y tế, hắn ra lệnh cho tôi tự túc, tức là, vừa ngoan ngoãn trong vòng tay của hắn, vừa phải cố vươn cái tay mà lấy thuốc.
Cũng quá bền sức đi!! Khi mà còn bế tôi trở lại phòng cũ một lần nữa! Ngay lúc này thì không thương tiếc quẳng tôi như bao rác lên giường.
“Tao phản đối bạo lực!!”
“Phản đối vô hiệu. Cởi quần ra.”
....
Hả?
”Hả?”
Không thèm giải thích thêm, hắn bò đến gần tôi, tính tháo khuy quần tôi ra, nhưng tôi lại vội lùi ra sau nên bắt hụt.
Vơ lấy bé gấu bên cạnh làm tấm khiên vững chắc nhất, tôi sợ hãi nép góc giường, hai tay đặt lên vếu bé gấu, hai chân sống chết kẹp cứng eo bé gấu.
“Mày cởi quần tao làm gì!!!” - Tôi sợ hãi ré lên.
“Bôi thuốc.”
Hắn vẫn cứ ngoan cố bò đến gần tôi mặc cho tôi phản kháng vô cùng kịch liệt!!
“Điên!! Làm gì đến độ cởi quờn!!”
Tôi và hắn bắt đầu co kéo dùng dằng một hồi.
Giữa thời khắc song kiếm hợp bích cùng tôi để đấu tranh cho danh dự của thằng đàn ông, bé gấu đã cố gắng hết sức để rồi hi sinh oanh liệt một trận, đầu bé gấu rách toạc... Thật ra đây là con gấu mà hắn tặng tôi vào sinh nhật 13 tuổi.
Tôi giờ chả thiết giằng co gì nữa, tay che miệng, tay vươn đến nhặt lại đầu chú gấu tội nghiệp. Thật cẩn thận đặt nó lại vị trí cũ, thế mà, cái đầu vẫn lăn a lăn ra. Cố gắng đặt lại nhưng vẫn lăn ra.
Tôi bất lực trước hiện thực tàn khốc. Đau đớn ôm lấy thân gấu to bự.
“Mua con khác là được.”
“Nhưng con này mày tự bỏ tiền túi mua cho tao mà!!”
“Đi làm tiếp là được.”
Đi làm tiếp là được, hừ, nghe đơn giản vậy thì tôi cũng làm lâu rồi!
Năm ngoái, sinh nhật tôi gần với ngày trung thu, tôi đã vòi hắn tặng đủ thứ quà, thế nhưng chỉ đòi có lệ chứ không mong hắn mua gì.
“Hức hức, chốt, tao chỉ cần con gấu bông nâu nâu bự bự ôm để ngủ thôi! Con kia nó bé quá rồi!!”
“Trời đang tối, ngủ mơ tiếp đi.”
Đến hôm trung thu, tôi hào hứng đi cùng thằng Dư với Phụng, là có sang rủ nhưng hắn không có nhà mới cay!
Tôi được nhờ cầm hộ quà cho thằng Thư, chậc, nó giành được đống giải thưởng, nhận thay mà tôi cảm thấy tự hào hộ. Phồng cái mũi nhỏ, tôi vênh mặt tự hào nhìn lũ bạn đang ghen ăn tức ở!! Hahahaha!!!
Ngay khi tan tiệc, tôi nhanh chân chạy về nhà cất bánh kẹo rồi tiện tay nhặt hết bánh trung thu ở túi thằng Thư nhét vào túi mình, chậc, dẫu sao hắn có bao giờ mó vào bánh kẹo đâu!
Đang làm việc thiện, thì tôi bị tiếng của mẹ làm cho giật nẩy, suýt thì tim em yêu đập tan lồng ngực xách vali đi.
“Tâm Tâm, lấy lọ sát trùng, thuốc, bông, gạc ra đây!”
“Thuốc gì hả mẹ??”
“... Mang cái hộp y tế ra đây! Nhanh lên!”
Nhét tạm cái bánh vào miệng, vừa cạp bánh tôi vừa khệ nệ bê cái hộp ra.
Rơi bánh.
Tôi rơi cmn bánh luôn rồi...
“Thư, mày bị sao thế?”
Nhìn phần đùi hoàn hảo trắng không tì hết của hắn hôm nay bỗng dưng bị phồng rộp lên cả một mảng, trông đến là xấu xí, dọa người!
“Bị bỏng.”
“Bố mẹ mày đâu?? Sao để mày bị bỏng??”
“Bận hết rồi.”
Nhìn khuôn mặt trước sau vẫn bình tĩnh, không hề có biểu cảm đau đớn sợ hãi nào của Vương Thư, tôi cảm thấy nể nó, nếu là tôi, chắc đã nằm lì trên giường giãy đành đạch đòi tự sát để chấm dứt cơn đau cho rồi!
Và vài hôm sau, sinh nhật tôi, sáng ra chưa biết trời mây đất hỡi gì thì đã bị con gấu bông to sụ đè cho phát ngạt!
“Cho đấy.”
“Cho cái mông!! Là tặng!! “chúc mừng sinh nhật Tâm, đây là quà của tớ.”, mày nói vậy là sẽ chết à???”
Nói thế thôi, chứ nội tâm tôi đang phủ kín hoa hồng đấy, xin mẹ mà mẹ cứ hứa lèo suốt từ năm này qua năm khác, còn xin hắn, bị phũ nặng nề thế mà vẫn được mua cho!
Trái ngược quá...
Nó quẳng quà xong thì túc tắc đi về.
Còn tôi sực nhớ ra phần thưởng của hắn, vội vàng lục tủ ôm đống quà trung thu quên trả, chạy sang nhà hắn.
Vừa kiễng chân thì...
“Múa lân? Hay thật, con đã xin phép ai chưa mà đòi múa?”
“Xin thì mẹ có cho chắc...”
Tôi nghe thấy giọng hắn, chắc đang bị mắng đây mà! Hắc hắc!! Gì chứ tôi thích nhìn thằng Thư bị phạt lắm!
Lén lút nhìn từ khe cửa, tôi thấy hắn quỳ, hai tay đặt ngay ngắn lên đùi.
“À, đi múa may quay cuồng rồi rước thêm cái vết bỏng to đùng thế này, đến cái ông bố Lãnh kia còn chả cho mi ra khỏi cửa chứ đừng nói múa!”
“Là không may thôi... Do anh Phương lúc thổi lử--”
“Câm ngay! Nói nhanh, mi múa để làm gì??”
“Con cần tiền.”
Ngay khi dứt câu, hắn ăn chọn cái tát của thầy Vũ kèm theo là sự bùng cháy của thầy.
“Cần tiền làm gì? Đi chơi bời? Đi đàn đúm tụ tập?”
Má hắn bị tô thật đậm bởi sắc đỏ. Nhìn thôi tôi đã thấy ngưa ngứa má rồi, chắc chắn mà thay hắn hứng chắc lăn ra ngất mất.
“... Con mua... quà...”
“Mở miệng xin bố khác cho, cái nhà này làm gì nghèo đến nỗi không cho nổi con trai tiền mua quà?? Mua tặng ai? Mua gì?”
Tôi thấy hắn không trả lời nữa, vẫn giữ thế quỳ chuẩn chỉ, môi hắn mím thật chặt, tưởng như muốn dung hợp chúng nó lại cho liền với nhau luôn.
Mà chờ đã...
“Bố hỏi không trả lời? Thái độ gì đây?”
Thấy thầy dơ tay, tôi sợ hãi hét toáng lên.
“Thầy Vũ!!! Dừng tay!!”
Tôi dồn sức bật nhảy bắt lấy tay thầy giữ lại.
“Là Thư mua quà tặng em đó thầy!!”
Thầy chậm lại động tác, xoa xoa đầu tôi rồi vẫn là dơ tay lên nhưng thật dịu dàng đặt lên đầu hắn, xong, vò thật mạnh.
|
”Mau vạch quần ra bố xem, giấu giấu diếm diếm, kẻo nhiễm trùng.”
Hiện tại, nhìn món quà mà hắn phải đánh đổi bằng vét bỏng đau kinh khủng thêm cái tát cũng đau kinh khủng mới có được đang bị tôi làm hư kia, tôi thấy hối hận lắm...
“Khóc cái gì??” - Hắn vứt thân con gấu sang một bên, ôm tôi vào lòng mà hỏi.
“Con.. con... gấu mày... mày tặng tao... hỏng rồi...”
“Bỏ đi.”
“Không được đâu... không bỏ được đâu...”
Cả người tôi run rẩy đến lợi hại, nhưng kịp thời được hắn nhẹ nhàng dùng tay vuốt vuốt trấn an, đã bình tĩnh hơn nhiều rồi.
“Nín, khóc nữa phạt đấy.”
“Là lỗi của tao... mày cứ phạt nặng vào... Đánh khẽ, đau tao lắm.”
Cứ như một việc quá đỗi bình thường trong số các việc bình thường, hắn tự nhiên đặt lên môi tôi cái hôn phớt.
“Lại hôn tao...”
Và lại nhận thêm cái hôn nữa.
“Tôi không thích nữa, tôi yêu cậu.”
Môi tôi đông động tính nói thì hắn đã nhanh đế thêm.
“Yêu Gia Phong Tâm, yêu riêng Tâm, không phải như Itachi. Đừng nhầm lẫn.”
Não tôi hiện tại đang bị nhồi quá nhiều thông tin trong cùng một lúc, cái gì mà không thích, xong lại yêu, rồi là riêng tôi, không phải Itachi,..,...
“Về đây.”
Hắn vừa xoay lưng, tôi liền nhào vô, nhằm môi hắn hôn trả lại một cái.
Rồi hắn mất thăng bằng ngã ngửa ra giường, theo đó tôi cũng ngã vào người hắn.
“Mày lại trêu tao... chứ gì?” - Tôi nằm trong lòng hắn, được vòng tay hắn bao lấy, thủ thỉ nói vậy.
“Ngố, Tâm ngố, ngố ngố.”
Tôi giận đỏ mặt, gõ gõ cái đầu nhỏ lên ngực hắn.
“Ngố nên tao mới yêu phải cái thằng con nhà người ta, cái thằng mặt nồi như mày đó!!!”
Có sự mâu thuẫn ở đây.
Hắn thông minh đến vậy.
Tôi ngốc đến như thế, mà hắn vẫn đâm đầu vào yêu tôi, há chẳng phải hắn cũng thật ngốc sao?
Thêm nữa, tôi luôn ghét mấy đứa thông minh, mà lại đâm đầu đi yêu cái kẻ sáng chói sổ vàng là hắn, há chẳng phải...
Tôi... bị cái yêu làm thay đổi? Và hắn cũng vậy?
Haizzz, khuyên các bạn đừng dại dột mà yêu.
Yêu là bị biến chất đấy!!
____ _____________