Đang lúc ta sầu lo không biết Kỳ Kỳ có theo đuổi cô bé nào không thì tối thứ năm lại thấy Kỳ Kỳ đi cà thọt vào nhà. Lúc đó Chương Nguyệt đang
trong phòng bếp rửa bát. Bởi vì Kỳ Kỳ gọi điện thoại báo tối nay ăn cơm ở ngoài nên Chương Nguyệt đã ăn cơm trước.
Chương Nguyệt nghe thấy tiếng đóng cửa rất nhẹ, thò đầu ra nhìn thử, thấy Kỳ Kỳ bèn nói, “Con
về rồi à! Đã ăn no chưa? Có muốn húp thêm chút canh nữa không? Vẫn còn
ấm này!”
“Không ạ, con về phòng làm bài tập đây.” Giọng Kỳ Kỳ rất bình tĩnh.
Kỳ Kỳ thấy Chương Nguyệt vào bếp rửa chén, thở phào một hơi, sau đó vừa
hút khí vừa lê chân lướt qua phòng khách thật nhanh vào phòng ngủ, vừa
đi vừa nhìn trộm về phía phòng bếp, dường như rất sợ Chương Nguyệt bắt
gặp.
Ta cau mày, nhìn An An một cái. Sau đó đi theo Kỳ Kỳ vào phòng ngủ.
Kỳ Kỳ thấy ta, vuốt đầu ta một cái, đợi ta vào rồi mới đóng cửa phòng lại, sau đó ngồi xuống ghế, từ từ lật ống quần lên.
Đầu gối Kỳ Kỳ sưng tím một mảng thật to, bàn chân cũng bị bầm hết.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Ta thấy gần đây Kỳ Kỳ là lạ, cứ ngỡ là thiếu niên biết yêu nhưng giờ Kỳ Kỳ bị bầm tím cộng thêm quầng thâm dưới mắt đen đến dọa người chứng tỏ
phải có việc gì đó lo sợ quá dữ mới ngủ không yên.
Chương Nguyệt
cũng biết Kỳ Kỳ ngủ không ngon nhưng chỉ cho rằng Kỳ Kỳ áp lực vì kì
thi, nên đã dặn không nên suy nghĩ quá nhiều cứ học hết sức là được, lúc ấy Kỳ Kỳ ngoan ngoãn ‘dạ’ một tiếng, không nhìn ra có gì khác thường.
Giờ bầm tím thế này là do đánh nhau với bạn học? Hay là ‘anh hùng cứu mỹ nhân’?
Hoặc là…. bị trấn lột?
Ta thấy Kỳ Kỳ dùng nước muối rửa vết thương xong rồi mới cào cào cửa ý bảo Kỳ Kỳ mở cho ta đi ra ngoài.
Sau khi ra ngoài, ta vội vã chạy đi kể cho An An nghe chuyện. “Cậu nói xem
chỉ là đánh nhau bình thường hay là bị bạo lực học đường, bị trấn lột
tiền?” Tâm tình ta càng ngày càng nặng.
An An trừ lúc đầu nhíu
mày khi thấy Kỳ Kỳ đi cà nhắc, giờ đã nhìn không ra cảm xúc thật trên
mặt nữa, thản nhiên đáp, “Có lẽ là không cẩn thận bị té trong tiết thể
dục, đừng suy đoán lung tung. Sao cậu cứ thích nghiêm trọng hóa vấn đề
lên vậy? Hồi đó cậu đi học chưa từng bị té bầm người bao giờ à?”
Nghe vậy, nỗi lo trong lòng ta vơi đi không ít, thầm nghĩ: đúng ha, sao mình cứ nghĩ theo hướng tiêu cực vậy, học thể dục dù là đá cầu hay chơi bóng nhiều ít sẽ bị va chạm này nọ, có khi còn gãy tay gãy chân nữa ấy chứ.
Kể từ khi làm chó, lúc nào ta cũng nhạy cảm hơi quá với bất cứ chuyện gì, tất xấu này phải sửa thôi.
Tự ‘giác ngộ’ xong ta lại nêu ra nghi vấn, “Vậy Kỳ Kỳ lấy tiền làm gì? Hơn nữa quầng thâm dưới mắt càng ngày càng đậm….”
“Học hành thi cử áp lực không hề nhỏ, như vậy cũng là bình thường thôi.”
Tất cả đều được giải thích một cách hợp lý, ta đành tạm thời cất mớ nghi
ngờ vào lòng, thở dài, “Ây da, gần đây chán quá, anh phải làm chút gì đó để bớt chán mới được!”
An An nói, “Đúng là cậu rất hay chú ý mấy việc vặt vãnh, có điều tôi đề nghị cậu không cần vọng tưởng theo đuổi
một việc to tát nào khác, cứ an phận ngốc đó đi.”“Nhưng mà anh dư năng lượng, kiềm nén tới phát mệt luôn đây này!” Ta oán trách.
An An chỉ lườm ta một cái không nói lời nào. Ta cảm thấy hết chuyện vui,
đang chuẩn bị đi xem ti vi thì An An lại nhẹ nhàng nói một câu, “Nếu cậu thật sự không yên lòng, lúc Kỳ Kỳ đi học có thể chạy theo xem thử.”
Cái gì?
Ta sững sờ, sau đó hỏi một câu ngu ngơ, “Làm sao chạy theo?”
“Móng vuốt của cậu chẳng lẽ chỉ dùng để gãi ngứa thôi sao?”
Ta phục hồi tinh thần, cười hắc hắc, “Chúng ta lén chạy theo?”
“Xin hãy đổi ‘chúng ta’ thành ‘ta’ thôi.”
Ta nháy mắt, nhắc lại theo ý An An, “Anh lén chạy theo?”
“Chứ sao?”
“A! Anh chạy đi một mình ngộ nhỡ không về được nữa thì sao…. Ngộ nhỡ bị
trộm chó bắt về lột da làm thịt, ngộ nhỡ có người mê anh trộm bắt về
nuôi thì sao? Đáng sợ lắm đó! Hơn nữa nếu anh có mệnh hệ gì, để lại cậu
một mình trên đời, cậu sẽ cô đơn biết bao nhiêu!”
dblkiễn.đànln/lê,qm;uý,đôn Ta càng nghĩ càng thấy lo lắng, nhìn An An
với ánh mắt ưu thương.
An An cười một tiếng, thản nhiên nói, “Với mức độ thông minh của cậu, có thể dễ dàng tránh thoát mấy thứ đó thôi,
không cần buồn lo vô cớ.”
Ta nghe vậy lập tức hào khí ngất trời,
ngẩng đầu ưỡn ngực nói, “Rốt cuộc cậu đã thừa nhận chỉ số IQ của anh
không thấp! Anh đã nói với cậu rồi, cái tên Einstein-Phì không chỉ là hư danh đâu nhá….”
“Không chỉ là hư danh mà bị một con Teddy rượt
sợ tới mức tè cả ra, còn để lại không ít giọt nước mắt quý như vàng của
đàn ông….” An An cười nói.
Ta chọn tin tưởng, sự cười nhạo trong ánh mắt kia chỉ là ảo giác của ta.
Ta nói, “Thôi, chuyện trước kia cho theo gió hết đi! Anh thấy nó nhỏ,
không muốn ỷ lớn bắt nạt nên mới nhường nó thôi! Cậu xem cậu kìa, cứ chế giễu anh suốt ngày, chuyện năm xưa, ai nhắc lại người đó chính là đồ
ngốc!” Trong lòng mài dao sèn soẹt ngoài mặt lại phải giả bộ Phật Di
Lặc, mệt tim quá, có ai hiểu cho chăng.
“Chúc cậu ngày mai lên đường thuận buồm xuôi gió.”
“Ha ha, anh nghĩ, mặc dù chỉ số thông minh của anh rất cao, có thể tránh
mấy cái nguy hiểm tầm thường kia dễ ợt, nhưng để cho cuộc sống nhàm chán của chúng ta có thêm chút đặc sắc, anh đồng ý cho cậu hợp tác với anh!
Cùng nhau mạo hiểm nào thiếu niên!” di:lễn.đàn/lê”qulm;ý,đô”L,n Ta hô to một cách hiên ngang. Nếu móng vuốt có thể nắm lại thành quyền, nhất
định ta sẽ giơ chân trước lên, cộng thêm ánh mắt khẳng định để tăng độ
chân thành trong lời nói thêm chút nữa, khiến cảm xúc tràn trề tới mức
có thể đả động An An.
“Tôi từ chối.”
“Mợ nó…. Có phải anh em tốt không vậy?!”