Einstein Phì Và Trang Phú Quý

Chương 16: Chương 16: Chương 14




Hôm nay là ngày Chương Nguyệt sẽ đi siêu thị mua rau dưa và đồ dùng theo thông lệ. Ta đợi khoảng mười phút, xác định sẽ không có chuyện như Chương Nguyệt quên đồ quay về lấy gì đó mới nhanh chóng lôi cái băng ghế đã chuẩn bị sẵn từ sớm ra, dùng đầu, thân, mông, móng vuốt các loại đẩy nó tới cửa, rồi nhảy lên, vặn nắm khóa, vô cùng nhẹ nhàng. Tất cả là nhờ chỉ số IQ cao ngất của ta! Sau đó, ta nhảy xuống, trả cái ghế về chỗ cũ, đi ra cửa, nói với An An thân mến đang nhàn nhã đứng bên cạnh, “Đi thôi!”

Đúng lúc này một làn gió thổi tới.

‘Rầm’ một tiếng, cửa đã bị khóa lại!

Mợ nó!

An An nhìn ta. Ta giơ móng vuốt lên, ý bảo An An chớ nóng, “Chờ, chờ anh một lát….” Nói xong ta lại vọt tới chỗ cái ghế, lập lại chuỗi động tác lúc nãy.

An An bất nhân, xem Phì Phì như nô lệ!

Trải qua sự cố gắng không ngừng của ta, cửa lại được mở ra một cách nhẹ nhàng. Lần này, ta học khôn, vừa dùng mông chắn cửa vừa làm một tư thế xin mời.

An An không hề bước nhanh ra ngoài như ta nghĩ, nó vẫn tự phụ ngất trời, vẫn bước khoan thai như trước.

Nếu có người hỏi tại sao rõ ràng An An đã cự tuyệt giờ lại đồng ý theo ta mạo hiểm, ha ha, ta chắc chắn sẽ không nói cho người đó biết. Đó là kinh nghiệm phải trả giá bằng máu và nước mắt.

Nhưng nếu người đó cứ hỏi tới, ta sẽ đáp chỉ một câu: đừng nói gì hết, hôn đi.

Ta tin chắc tất cả những chi tiết nhỏ còn lại chỉ là chứng minh An An yêu ta, có điều không giỏi biểu đạt mà thôi!

Đúng, không giỏi biểu đạt….

Ta đi sau An An, tiện chân đóng cửa nhà lại.

Bọn ta chọn xuống dưới bằng thang bộ, lén đi tất nhiên là phải lén tới cùng rồi.

Ta và An An đi song song tới cầu thang. di;ễn/đàơ,ơn/lê,qơuý,đôn Không ngờ bước đầu tiên ta giẫm hụt, té lộn đầu, đau như sắp chết, nếu không phải vì cố giữ sĩ diện không cho An An có cơ hội cười nhạo, có lẽ ta đã ôm móng vuốt vừa nhảy vừa tưng tưng vừa gào khóc để lại những giọt nước mắt quý giá của đàn ông chân chính ở ngay cái cầu thang này.

Ta cố nén nước mắt và cảm giác đau, giả bộ trấn định đi tiếp, còn ngửa đầu mỉm cười với An An, “Không để ý, trượt chân…. Không bị thương chỗ nào hết!”

An An nhìn thoáng qua ta, đáp, “Ừ, da dày thịt béo có khác.”

Trái tim của ta bị như đâm một nhát, nước mắt lặp tức tuôn ra một đống. Mợ nó, nén nửa ngày cuối cùng vô ích.

Đúng lúc An An nhìn về phía ta, thấy ta chảy nước mắt, khẽ cau mày dừng lại. Ta khụt khịt mũi, lúng túng nói, “Không phải anh muốn khóc, là phản ứng sinh lý thôi, nước mắt tự nhiên chảy…. ha ha….”

Tự nhiên lần này An An lại tốt bụng đột xuất, không đâm thọc gì ta hết.

“Đau quá thì để hôm khác lại đi.” An An nhìn ta nói.

Ta vội vàng lắc đầu, khó khăn lắm mới rủ được An An đi, vừa ra cửa đã quay lại, ai biết lần sau An An có chịu đi nữa không.

“Không không không! Hôm nay là thời cơ tốt, lần sau không biết có được thời tiết tốt như hôm nay không đâu!” Ta trợn mắt nói dối để An An bỏ đi ý niệm quay về, xong còn chớp chớp đôi mắt long lanh chân thành. Xem điện có giật chết cậu không!

Có lẽ là An An cũng hiểu sự lo lắng của ta, nên chỉ liếc nhìn bầu trời giăng đầy mây đen ngoài cửa sổ một cái chứ không đâm thọc gì hết, nói, “Nếu thật sự rất khó chịu thì lần này về nghỉ trước, lần sau cậu chọn ngày thích hợp tôi sẽ đi cùng để đền bù cho…. Tiếc nuối của lần này.”

Nói thật, ta rất cảm động. Không ngờ An An có thể vì ta làm tới mức này, tất cả đều vì cho ta được yen tâm nghỉ ngơi…. Ta biết ngay mà, An An yêu ta hơn nó tưởng nhiều, lúc này ta phải lặp lại lời đã nói, tất cả chỉ vì nó không giỏi biểu hiện ra thôi!

Ta vẫn lựa chọn bác bỏ đề nghị của An An, bởi vì lúc này ta thật sự không thấy đau nữa, cơn đau thấu tim gan vừa nãy đã giảm đi rất nhiều. “Không cần đâu, đi thôi!” Ta vội nói, cứ kéo nữa sợ là không vào được trường của Kỳ Kỳ mất.

An An hỏi ta, “Cậu thuộc thời khóa biểu của Kỳ Kỳ chưa?”

“Thuộc nằm lòng rồi! Hôm nay Kỳ Kỳ có tiết thứ tư là tiết thể dục, anh vừa mới xem giờ, còn hai mươi phút nữa là tới. Chúng ta có thể núp trong bãi cỏ cạnh sân thể dục chờ hết giờ rồi tan học với Kỳ Kỳ, sau khi xác định trên đường không có chuyện gì chúng ta sẽ chạy nhanh về nhà trước.”

Nghe kế hoạch của ta xong, An An gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Bọn ta nhanh chóng rời khỏi chung cư tiến về phía trường trung học Nam Lý theo con đường mòn nhỏ. diễn.đàchln/lê,quký,đô.ơn Chung cư cách trường tương đối gần nên chẳng mấy chốc bọn ta đã lẻn được vào sân trường, sau đó tránh bác bảo vệ, chạy tới bồn hoa cạnh vườn cây.

“Sém chút nữa là bị phát hiện rồi, hù chết anh!” Nếu bị phát hiện, công sức cả buổi xem như đổ sông đổ bể hết, cũng vì ta không cẩn thận, dẫm lên lon nước ngọt nằm trên đường, suýt kinh động tới bác bảo vệ đang xem tivi may mà có An An ra tay giương đông kích tây dời đi sự chú ý của bác ấy.

An An liếc ta một cái, hừ lạnh, “Chú ý dưới chân kìa.”

Ta lắc lắc chân phải cho An An yên tâm, cười nói, “Đi thôi.”

Ta phát hiện trên tường rào quanh sân thể dục có một cái lỗ cho chó chui, thật là trời cũng giúp ta! Ta nói với An An, “Một lát tới giờ tan học chúng ta sẽ chạy ra ngoài trước qua chỗ này, nhiều người quá khó hành động.”

An An không phản bác.

Ta có hơi kinh ngạc, vì cứ ngỡ An An sẽ không chịu làm chuyện tự hạ thấp thân phận như vậy, hoặc nói đúng hơn là sẽ không thích mấy việc như chui qua lỗ chó này nọ.

Ta hỏi An An, “Cậu…. không ghét à?”

An An cười nói, “Chó chui lỗ chó có gì lạ à?”

Nghe xong những lời này, ta bỗng thấy có chút chua xót, ây da….

Đều do ta, do ta hại An An. Nhìn xe thôi đã biết người ta không phải gia đình tầm thường rồi, giờ phải lưu lạc đến mức chui lỗ chó với ta, An An đáng thương!

Bỗng nhiên lòng ta dâng lên vô hạn tình cảm, lớn tiếng nói với An An, “Hay là….” Ta chưa nói hết lời đã bị An An đè vào tường, còn dùng móng che miệng ta lại, nghiêm túc nói, “Không muốn bị phát hiện thì im miệng ngay.”

Orz

Ta nhất thời kích động quên mất đây là chỗ nào nên giọng hơi bị to, sorry!

An An buông ta ra. Ta đi bên phải An An, nhỏ giọng đề nghị, “Hay là chúng ta đợi học sinh về hết rồi đi cửa chính ra luôn, nghênh ngang mà đi!”

An An nhìn ta, “Cậu cho rằng chúng ta tới đây hẹn hò?”

Hả….

Sorry, ta lại quên mất mục đích tới đây là theo Kỳ Kỳ….

Ta cúi đầu, an phận đi theo An An.

Ta thở dài, thầm nghĩ: lần sau nhất định sẽ để An An theo ta nghênh ngang đi cửa chính, lần này coi như mây bay đi. Lần này ra ngoài với An An, bỏ qua chuyện Kỳ Kỳ, tính ra cũng chẳng khác gì đi hẹn hò, dù sao chỉ có hai bọn ta…. Cảm giác cũng khá dễ thương!

Nghĩ vậy ta lại thấy vui vẻ, đi sát An An nói giỡn, “Lần sau chúng ta hẹn hò đi! Đi cửa chính luôn!” Vốn cho rằng sẽ bị An An lườm một cái, còn không ít nhất cũng bị mặc kệ, nào ngờ An An đáp, “Được.”

Hả? Ta không có nghe lầm đấy chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.