Em À, Anh Thua Em!

Chương 16: Chương 16: Bạn bè của La Đình Diệp




Sau cái đêm mà hai người ôm nhau ngủ tính tới nay đã sắp tròn 6 tháng rồi. Mọi thứ trong nửa năm nay cũng không có gì thay đổi ngoài việc Đinh Hoàng Mỹ Nhã đã ra nước ngoài để bận bịu với việc thiết kế và may lễ phục cho Lam Nhiên và La Đình Diệp. Lễ cưới của hai người sẽ diễn ra vào 2 tuần tới và tất cả mọi người trong gia tộc đều đang tấp nập và bận rộn để chuẩn bị.

Từ hôm ở bệnh viện tính tới giờ, số lần Lam Nhiên gặp La Đình Diệp chỉ có thể tính trên đầu ngón tay. Bởi lễ cưới sắp diễn ra, papa La Bạch Đình bảo rằng phải nhanh chóng hoàn thành công việc trong những tháng tới thì mới có thể cùng Lam Nhiên đi hưởng tuần trăng mật.

Cũng từ cái hôm đó, Lam Nhiên hay ngẩn ngơ một mình hay mất tập trung trong lúc làm việc. Cô hay nhớ tới cái ôm ấm áp của La Đình Diệp lúc

đó và cô có cảm giác thèm muốn những cái ôm của hắn nhiều hơn. Cô lại hay nhớ đến hắn một cách vu vơ đến cô cũng phải giật mình.

La Đình Diệp dạo gần đây cực kì bận với hồ sơ sổ sách của công ti nên ít khi về nhà. Sau cái lần ôm Lam Nhiên ngủ ở bệnh viện tính tình bỗng dưng thay đổi, có chút dịu dàng, ôn nhu lại hay tự cười một mình khiến Đỗ Thuần phải sợn gáy.

Hôm nay công việc hoàn thành sớm, La Đình Diệp lại muốn về nhà sớm một chút nên vừa tan làm hắn đã lái xe chạy nhanh về nhà.

- Cạch - Hắn khẽ mở cửa nhà. Căn nhà vẫn sáng bừng như những ngày nào hắn về trễ. Quản gia Trần và những người làm đang bận bịu với công việc của mình. Lướt mắt qua bộ bàn ghế, hắn chợt thấy có một cô gái mặc bộ đồ ngủ màu hồng có in hình hoạt hình đang ngồi hưởng thụ mớ bánh ngọt trên bàn. Một mình cô im lặng chả nói năng, thu người vào một góc ghế sofa trông đến là tội.

- Đang làm gì thế? - La Đình Diệp đi đến và hỏi Lam Nhiên.

- Đang đọc sách!- Lam Nhiên bực tức khi có người làm phiền mình lúc bản thân đang chìm đắm trong một biển chữ của quyển sách.

- Sách gì vậy?

- “Thế giới đó có em?” - Lam Nhiên vừa nói vừa giơ bìa sách ra trước che mặt chỉ thấy được đôi mắt tím than đẹp đẽ kia.

- Sách này Mỹ Nhã tặng đúng không?

- Phải! Sao anh biết? Tôi chưa kể cho anh.

La Đình Diệp chỉ cười một cái, cũng không nói gì. Lam Nhiên từ trước tới nay chưa buồn một cái gì cả. Vốn là người không hề biểu lộ cảm xúc, vô cùng cao lãnh. Khiến cô như thế chỉ có thể là một nhân vật vô cùng nguy hiểm thôi. Mà người đó có ai ngoài Mỹ Nhã?

- Uầy! Mà anh về lúc nào mà tôi không biết thế nhỉ? - Lam Nhiên ngạc nhiên.

- Phụt! - Đình Diệp đang uống nước thì bị sặc. Hắn ở đây, nói chuyện với cô từ nãy rồi mà còn hỏi...

- Rinh! Rinh!- Tiếng chuông điện thoại của Lam Nhiên vang lên.

- Alo

-....

- Vậy à! Thế bao giờ bển về?

-...

- Ừ! Nhớ về sớm một chút. Bên đó đang mùa đông lạnh lắm nhớ giữ ấm cẩn thận. Ăn uống phải đầy đủ.

-...

- Ừ! Bye.

La Đình Diệp không cần hỏi cũng biết đó là ai a. Chính là cái cô Đinh Hoàng Mỹ Nhã đó.

- Em sắp gả cho tôi rồi. Có hối hận không? - La Đình Diệp lên tiếng hỏi.

- Không!- Tại sao cô phải hối hận chứ? Cô và hắn suy cho cùng chỉ là hôn nhân thương mại thôi.

- Ừ! - La Đình Diệp chỉ gật đầu rồi lẳng lặng lên phòng. Hắn không hề biết cái gật đầu của hắn đã làm khoảng cách giữa hai người bị nới ra một khoảng nữa...

-----------------------------

-----------------------

9 p.m

- Nhiên! Đám bạn tôi tới chơi, em lên thay đồ cùng tôi đón tiếp họ một chút.- La Đình Diệp trên cầu thang nói vọng xuống.

- Được- Bạn của La Đình Diệp? Là người như thế nào nhỉ? Cô chưa nghe Đỗ Thuần đề cập đến bao giờ cả. Thôi kệ! Lát nữa cũng gặp mà.

Một lát sau, khi Lam Nhiên vừa xuống nhà cũng là lúc ở dưới nhà có tiếng nói cười rôm rả.

Từng người vào phòng khách và ngồi xuống ghế. La Đình Diệp phẩy tay ra hiệu gọi Lam Nhiên xuống.

- Giới thiệu với mọi người. Đây là bà xã tôi. - La Đình Diệp vừa nói vừa cười.

- Ầy! Từ bao giờ mà ánh mắt cậu thâm tình thế hả Diệp? - Người đàn ông mặc bộ vest đen vô cùng nổi bật lên tiếng.

- Đó là Triệu Sở Thiên và người yêu anh ta- Catherine Nguyễn. - La Đình Diệp giới thiệu với tôi. Triệu Sở Thiên là người đứng đầu một tập đoàn về xây dựng và dầu khí nổi tiếng trên thế giới. Vừa rồi anh ta vừa lấn sang Showbiz trở thành chủ một công ti chuyên đào tạo nghệ sĩ nổi tiếng trên thế giới. Catherine Nguyễn là diễn viên có sức ảnh hưởng lớn trên toàn cầu. Vừa rồi họ công khai yêu nhau khiến báo chí tốn không biết bao giấy mực.

- Không phải người yêu! Đây là lão bà nhà tôi. - Triệu Sở Thiên nhìn Catherine Nguyễn vô cùng yêu chiều. Sở Thiên nói là thế nhưng khuôn mặt xinh đẹp của Catherine Nguyễn cũng không có một chút cảm xúc nào.

- Chưa cưới đã nói là lão bà. Anh không biết ngượng miệng sao? - Một cô gái trẻ toàn thân diện một cây đen cười khẩy.

- Đây là Lam Ấu Lăng. Cô ấy vẫn còn độc thân. - La Đình Diệp vừa nhìn Ấu Lăng vừa cười như muốn chọc cô ấy.

Lam Nhiên gật đầu. Lam Ấu Lăng - Siêu trộm của thế kỉ 21 này. Chỉ cần là thứ cô ta muốn, cô ta đều có được. Trong Thế giới ngầm nghe tên cô ta là đủ cảm thấy e dè rồi.

- Vế sau cậu giới thiệu làm gì? Nín bớt không được sao?- Lam Ấu Lăng nhanh chóng đốp chát lại.

- Nếu không muốn bị chọc nữa thì kiếm bến đỗ đi. Cậu đanh đá thế ai yêu cậu được nhỉ? - Người đàn ông có dáng vẻ yêu mị nhất trong đám đàn ông ở đây lên tiếng. Quả thật, hắn ta thật sự rất yêu mị, nếu không cẩn thận có thể bị hắn ta hớp hồn.

- Đây là Dạ Chấn Ngôn và Hà Hạ Băng- Dạ Chấn Ngôn là ông trùm trong giới hắc đạo, một tay che cả thế giới. Hà Hạ Băng, đại tiểu thư Hà thị. Ngày kia cô nghe nói cô ta nổi tiếng là “bạch liên hoa” vô cùng giả tạo hay bày mưu hãm hại em gái mình. Nhưng chỉ có bọn họ mới biết cô ta là sát thủ số một. Cho nên nếu muốn hại sợ là cô em đó không còn mạng rồi.

Ánh mắt Dạ Chấn Ngôn nhìn Lam Nhiên mang đầy ý cười. Lam Nhiên phát hiện có người nhìn, quay về phía ánh mắt đó. Lam Nhiên nhếch mép, đáp trả sắc bén. La Đình Diệp thu một màn này vào mắt, lòng khó chịu.

Ba tên đàn ông ra ngồi một góc nhậu nhẹt, còn bốn người phụ nữ ngồi ở ghế sofa nói chuyện. Nói là nói chuyện nhưng thực chất chỉ có mình Lam Ấu Lăng nói là nhiều chứ còn ba người kia hoàn toàn không hé môi.

- Catherine này! Cô có thực sự thích tiểu Thiên không thế? - Ấu Lăng lên tiếng.

- Cô nghĩ thử xem? - Quả thật Catherine vô cùng lạnh nhạt.

- Còn cô thì sao hả Hạ Băng? Cô có thương tiểu Dạ không vậy?

- Cô có thể đoán? - Hạ Băng chính là tảng băng trôi a.

- Còn cô th...

- Hôn nhân thương mại.- Không chờ cô ta hỏi Lam Nhiên liền trả lời.

- À...

Ngoại trừ Ấu Lăng ba người phụ nữ kia đều ngửa đầu ra, dựa vào thành ghế, mắt nhắm nghiền.

- Dù các cô là ai, nhưng mà được mấy tên kia giới thiệu cho chúng tôi là rất đặt biệt rồi đấy!

Ba cô gái nghe Ấu Lăng nói vậy, liền cười khẩy.

Hạ Băng nói:

- Phải, đặc biệt.

Ấu Lăng im lặng.

- Các cô cứ chờ đi, sớm muộn gì bọn hắn cũng phải rơi vào tim cô thôi.

Ba người đều im lặng.

- Cô bằng tuổi Diệp sao? - Lam Nhiên hỏi.

- Ừ

- Chị già rồi! - Hạ Băng không kiêng nể mà nói thẳng.

Lời nói của Hạ Băng như đòn đá giáng xuống đầu làm Ấu Lăng méo miệng.

Lam Nhiên cùng Catherine Nguyễn bật cười, thật quá đáng a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.