Từ sau khi Bạch Yến Thừa ra ngoài “hẹn hò”, Túc Tinh Dã liền một thân một mình loanh quanh qua lại trong căn hộ nhỏ tám mươi mét vuông, ngoại trừ phòng ngủ của Bạch Yến Thừa là cậu không dám vào, còn từng ngóc ngách một trong nhà thì đều đã từng ghé qua xem xét cẩn thận.
Cuối cùng cậu rút ra được kết luận, Bạch Yến Thừa là một người bình thường có cuộc sống bình thường, trong nhà sạch sẽ ngăn nắp, củi gạo dầu muối tương giấm chẳng thiếu thứ gì, cứ như là cậu đang ở nhà ông bà vậy.
Bấy giờ Bạch Yến Thừa mới về nhà.
Bóng đêm đen đặc, ánh trăng treo ngoài cửa sổ vừa sáng vừa tròn tựa như đang nhẹ nhàng đung đưa, giống hệt như trái tim nhỏ bé của Túc Tinh Dã lúc này.
Nghe thấy tiếng bước chân vang lên trong phòng khách, cậu điều chỉnh là biểu cảm của mình, nhanh nhảu luyện lại lời đã soạn sẵn, đang chuẩn bị đẩy cửa đi ra ngoài chào hỏi, cửa phòng ngủ của cậu đã bị gõ khẽ lên.
Túc Tinh Dã nghiêm người mở cửa, phát huy kĩ năng diễn xuất tuyệt vời, cậu nở nụ người ngọt ngào: “Tiến sĩ Bạch, anh về rồi.”
Bạch Yến Thừa đứng ngoài cửa, vẫn là bộ quần áo đó, mặt cậu vui vẻ như bình thường, anh duỗi tay đưa túi đựng phần mì tương đen đến trước mặt cậu: “Về muộn, mua cho cậu cái này.”
“Cảm ơn anh.” Túc Tinh Dã vội vàng đưa tay nhận lấy, hơi xấu hổ đáp, “Em ăn rồi thật mà.”
Bình thường sẽ không ai chống cự nổi điệu bộ của Túc Tinh Dã lúc này, mắt cậu rũ xuống, thật sự giống mèo con đang chờ chủ vuốt lông cho.
Mặc dù Bạch Yến Thừa không bình thường nhưng cũng cảm thấy cậu đáng yêu, coi như theo ý xoa tóc cậu một cái, chỉ chạm một chút là lấy ra ngay, cười nói: “Vậy thì ăn thêm đi, nhóc to xác, cơ thể vẫn còn đang lớn đấy.”
Cú tấn công xoa đầu chết người bất ngờ ập đến khiến cho Túc Tinh Dã muốn choáng, cậu ôm túi đựng mì tương đen đứng sững người, hồn phách lại bay vút lên tận chín tầng mây, câu chúc ngủ ngon của Bạch Yến Thừa bị cậu bỏ lỡ mất, thậm chí đối phương đi từ khi nào cậu còn chẳng hay.
Khi cậu hoàn hồn, mì tương đen trong tay cũng đã bị cậu hun nóng cả rồi.
Túc Tinh Dã nhìn chằm chằm cánh cửa không có tình người, vẻ tiếc nuối dần xuất hiện trên gương mặt nhỏ nhắn.
Xong rồi á?
Như thế là xong rồi á?
Kiệm lời cả tối để rồi lại chẳng nói được câu nào ra hồn, chỉ tốn chút thời gian lơ là thôi vậy mà lại vô tình cắt đứt mất cuộc trò chuyện với tiến sĩ Bạch.
Cậu cúi đầu, ngửi ngửi mùi hương tản ra từ trong túi đồ ăn, không nỡ ăn lắm.
Một đêm đến sáng, ngày đầu tiên sống chung của hai người trôi qua một cách bình yên vô sự.
Ngày chủ nhật, buổi sáng Bạch Yến Thừa đến thư viện tìm vài quyển sách, buổi chiều ghé Sở nghiên cứu lấy vài món đồ cá nhân, không có nổi miếng thời gian để nói chuyện với bạn cùng nhà mới, mà bọn họ gần như không hề xuất hiện cùng lúc, lại một ngày nữa thành quá khứ.
Sáng thứ hai, Bạch Yến Thừa đi làm rất sớm, buổi tối tan làm đúng giờ, về đến nhà thì hai người cùng ngồi lại ăn cơm, có thể coi như có cơ hội tán ngẫu đôi ba câu, chẳng qua đề tài không có gì mới mẻ, vẫn chỉ xoay quanh trường học và giáo sư Nghiêm.
“Gần đây sức khỏe của giáo sư thế nào?”
“Ông ấy khỏe lắm...”
“Có dịp thì cùng đi thăm ông ấy đi, cũng lâu rồi em không gặp.”
“Ừm, được.”
Nội dung cuộc trò chuyện cứ qua loa như vậy, Bạch Yến Thừa dọn dẹp rửa chén như thường, Túc Tinh Dã thì quay về phòng của mình lặng lẽ thương tâm.
Quy luật này đã liên tục phát triển cả tuần liền, cứ thế đón chào cuối tuần thứ hai sau khi “sống chung“.
Túc Tinh Dã ngửa đầu thở dài, tự trói mình vào trong chăn, chỉ chừa cặp chân dài ra ngoài phiền não đu đưa, động tác khiến cho chiếc giường đơn kêu lên “cọt kẹt” nhưng cậu mặc kệ, Bạch Yến Thừa đã đi làm rồi, ở nhà chỉ còn mỗi mình cậu thôi.
Chuyện gì đang xảy ra thế này, rõ ràng là ở chung một nhà, vì sao khoảng cách giữa cậu và tiến sĩ Bạch ngày càng xa lắc xa lơ vậy.
Không phải Túc Tinh Dã đang ảo tưởng, đây chính là kết luận mà cậu nghiêm túc phân tích đúc kết được sau bấy nhiêu đó ngày ở chung.
Mặc dù Bạch Yến Thừa là một đàn anh cực kì dịu dàng nhã nhặn, đối mặt với cậu lúc nào cũng vui vẻ niềm nở, buổi sáng sẽ làm hoặc mua đồ ăn sáng cho cậu, buổi tối sẽ ăn cơm cùng cậu, mới đầu còn dán giấy ghi chú ở tủ lạnh nhắc nhở cậu muốn ăn gì cứ ăn, thứ gì cũng có, chỉ sợ buổi trưa cậu bị đói vì biết tỏng cậu là đứa lười mười ngón tay không dính nước mùa xuân*, sau đó giấy ghi chú này đã không còn thấy tăm hơi, đổi thành tin nhắn weixin, hỏi cậu có cần anh giúp gọi đồ ăn ngoài hay không.
(*) Nguyên văn 十指不沾阳春水: là một câu tục ngữ, ý chỉ những người không cần tự mình giặt quần áo vào tháng 3 (lúc này thời tiết rất lạnh). Dùng để ví với người trong gia đình có điều kiện tốt thường được nuông chiều từ bé không cần tự giặt quần áo, không cần làm việc nhà, luôn có người cung phụng chăm nom.
Đàn anh cẩn thận chu đáo như vậy, nhưng lại khiến cho Túc Tinh Dã có cảm giác đối phương vô tình hoặc đang cố ý không muốn thân thiết với cậu, tình trạng này thì tệ rồi, quan hệ kiểu đấy còn bình thường hơn cả bạn cùng nhà bình thường nữa.
Tóm lại một câu thôi, cậu và tiến sĩ Bạch chẳng tiến triển gì thêm, giật lùi lại thì có.
Túc Tinh Dã buồn thúi cả ruột, đã buồn thì sẵn rước thêm phiền, mà một khi buồn phiền thì cậu phải tìm đến lão thiết* để phát tiết. (*avatar tam giác sắt)
Cậu lại mở nhóm chat nhỏ “Ban nhạc Búp Bê Chạy Trốn” ra, gửi đi một tệp âm thanh oang oang: 【Mau lăn ra đây tiếp giá!】
Nửa tiếng sau, tại một quán cà phê.
Túc Tinh Dã ngồi đối diện với một thanh niên xinh xắn trạc tuổi cạnh bên cửa sổ, nhân viên vừa mới mang đến thêm một ly cà phê đá.
Trái với Túc Tinh Dã là tên nhóc tướng mạo yêu nghiệt, Tạ Tiểu Chu có mắt một mí cùng với sống mũi cao nên trông thanh tú hơn, cậu để tóc ngắn gọn gàng, tai trái đeo một chiếc khuyên bạc, người trông nhẹ nhàng sạch sẽ nhưng không mất đi cá tính riêng.
Tạ Tiểu Chu dùng muỗng nhỏ khuấy đá trong ly cà phê, cười nói: “Đại ca, bị lộ tẩy rồi hả.”
“Không thể nào.” Túc Tinh Dã cau cậu, giọng chắc như đinh đóng cột, “Mấy ngày nay số lần tôi gặp mặt nói chuyện với anh ấy còn ít hơn cả ngày đầu tiên cộng lại, lộ kiểu gì.”
Huống chi Túc Tinh Dã là một người giờ phút nào cũng chú ý đến diễn xuất, những lúc cậu ở bên Bạch Yến Thừa thường sẽ thể hiện rằng mình thiếu tự nhiên, nhưng chỉ có một nửa là giả vờ, nửa còn lại hoàn toàn là phản ứng tự nhiên.
Tạ Tiểu Chu đoán: “Anh ấy thường xuyên tăng ca à?”
“Được vậy còn đỡ.” Hiếm thấy trong mắt ma vương siêu quậy Túc Tinh Dã lộ ra thần sắc sầu não, “Anh ấy về sớm lắm, chỉ là khó mà gặp được, ăn cơm xong thì hoặc là về phòng ngủ hoặc lấy chìa khóa rồi ra ngoài, tôi cũng không thể dính sau mông hỏi ảnh đi đâu làm gì được, vậy thì mặt cũng dày quá rồi.”
“Người không biết ngại mới có thể vô địch thiên hạ, muốn theo đuổi người ta thì mặt phải dày mới được.” Tạ Tiểu Chu đập bàn một cái như đập búa thẩm phán, “Dã Tử à, nếu tôi là cậu, thì không chỉ hỏi, tôi còn sẽ dính vào người anh ấy như kẹo cao su vậy đó, ảnh đi đâu tôi theo đó, muốn bỏ cũng không bỏ được.”
“Cậu nói thì hay lắm.” Túc Tinh Dã tức tối liếc cậu ta một cái.
Tạ Tiểu Chu không phục, ý chí chiến đấu sục sôi, nói: “Xin luôn! cậu là Túc Tinh Dã, tay bass thần cấp Eleven đó! Hoa có vây đầy bên cạnh cậu còn gì, nhưng cậu đã từng sợ ai chưa?”
“Không giống với tiến sĩ Bạch.” Túc Tinh Dã thẳng lưng, vẻ mặt bỗng nhiên trở nên nghiêm túc, “Anh ấy không giống vậy, cần có một cách gì đó khác, nghe theo lời cậu không biết xấu hổ sáp lại gần, lỡ chọc anh ấy tung chân đá văng ông đi luôn rồi sao.”
“Ai biết được, trông tiến sĩ Bạch lịch sự vậy mà.”
“Con thỏ cáu lên còn cắn người đấy, tôi cũng không muốn để lại ấn tượng xấu.”
Tạ Tiểu Chu nhún vai: “Thế cậu có cách gì tốt hơn chưa?”
“Mẹ nó, đúng là chết nhát...” Túc Tinh Dã thấp giọng mắng, “Tôi là con quỷ nhát gan, cứ đến giờ cơm ngồi ăn cùng bàn với anh ấy là lại chẳng dám nói gì, cảm giác giữa bọn tôi luôn có một khoảng cách cực kì xa ấy...”
“Cuộc đời còn dài, cậu gấp cái gì.” Tạ Tiểu Chu hòa nhã khuyên nhủ, “Mới có mấy ngày thôi mà, không phải cậu đã chuẩn bị xong công tác chiến đấu dài hạn rồi hả, mấy chuyện như này không thể vội được, nóng lòng thì không ăn được đậu hủ nóng.”
“Cậu thì biết quái gì...”
Túc Tinh Dã lẩm bẩm một câu, sắc mặt càng khó chịu hơn, cúi đầu nhìn ly cà phê đến xuất thần.
Để đến gần Bạch Yến Thừa, cậu đã hoàn thành rất nhiều môn học trước thời hạn, thậm chí cắt bớt tóc đi rồi nhuộm về màu đen, đeo thêm chiếc kính cận, áo quần mặc hằng ngày cũng đơn giản hơn, mỗi ngày đều vờ như trông mình rất giản dị, nhưng đối với cậu tất cả những thay đổi này đều chẳng quan trọng, chỉ cần cậu có cơ hội được ở cùng Bạch Yến Thừa, hy sinh cái gì cũng đáng hết.
Con người đều có lòng tham không đáy, Túc Tinh Dã không chỉ muốn làm một đứa em trai ngoan trong lòng Bạch Yến Thừa, cậu còn muốn nhiều hơn thế nữa.
==