Tài xế dừng xe ở một nhà hàng đồ Trung mà giới thượng lưu ở thành phố S thường lui tới.
Hai phục vụ đón khách đứng một trái một phải thân xe mở cửa đón người. Bạch Yến Thừa và Tiêu Quân xuống xe, sóng vai nhau đi vào nhà hàng.
Băng qua đại sảnh nguy nga tráng lệ, phục vụ hướng dẫn hai người vào thang máy, xe thang chầm chậm đưa họ lên đến tầng sáu, đi vào một phòng vip.
Phòng vip này nằm ở vị tốt nhất của nhà hàng, có thể vừa dùng bữa vừa thưởng thức cảnh đêm tuyệt đẹp của thành phố S.
Tiêu Quân là một vị giám đốc chú trọng thể diện và quy tắc, trước khi tới đã sắp xếp mọi việc xong xuôi.
Hai người ngồi xuống, rượu và thức ăn đều đã được bày sẵn, phục vụ rót đồ uống cho khách xong thì cũng tự động đi ra ngoài.
Không thể không nói Tiêu Quân là một người rất chu đáo, y biết Bạch Yến Thừa không thích uống rượu, vậy nên đã cố tình chuẩn bị trước món Sa Thổ Đại Địa mà Bạch Yến Thừa đều nhất định phải uống mỗi ngày, hương vị mà hắn yêu thích chỉ bán tại tiệm trà sữa nằm ở gần khu phố Hằng Nguyên.
Lúc trước Tiêu Quân rất tò mò nên có từng uống thử một lần, uống một ngụm mà mặt mày nhăn nhó, trong đầu nghĩ sao Bạch Yến Thừa có thể uống cái thứ nước có mùi như này, đơn giản là vì nó có vị y như tinh dầu trộn với kem đánh răng vậy, người bình thường còn nuốt không trôi, cái cửa hàng này buôn bán kiểu gì thế?
Sau đó y mới biết, ông chủ của tiệm trà sữa này là người quen cũ của Bạch Yến Thừa, Sa Thổ Đại Địa là thức uống được cung cấp chỉ dành riêng cho Bạch Yến Thừa, bình thường không bán, bởi vì chỉ có duy nhất một vị khách yêu thích nó.
Bạch Yến Thừa cầm cốc Sa Thổ Đại Địa trên bàn lên, nhìn thấy nhãn hiệu quen thuộc thì khẽ cười dịu dàng: “Cảm ơn anh, đốc Tiêu.”
“Tiến sĩ Bạch, cậu khách sáo quá.” Người đàn ông đối diện giơ ly rượu vang lóe sáng lên, từng cử động một đều trở nên đúng mực như đang xã giao.
Không thể phủ nhận, Tiêu Quân là một người vừa đẹp trai lại vừa thành công, y trông giống hệt như chàng nam chính trong phim thần tượng vậy, đường nét ngũ quan hoàn mỹ, da dẻ khỏe mạnh, hai hàng mi mỏng càng khiến y phong độ hơn, đôi mắt chất chứa vì sao lạnh càng hợp với nụ cười nhạt trên môi, chẳng thể chê vào đâu được.
Bề ngoài khí vũ bất phàm cộng thêm thân thế hiển hách, vừa sinh ra đã ở vạch đích, có thể nói đây là một người đàn ông hoàn mỹ mà ai nấy đều hâm mộ.
Không phải giống nam chính nữa, đây đã là nam chính rồi!
Sau cuộc hôn nhân của ba cậu chủ nhà giàu họ Chu, họ Chử và họ Trầm, thì Tiêu Quân được xem là người đàn ông vàng còn độc thân duy nhất của thành phố S.
Bạch Yến Thừa chỉ dùng ba giây để quan sát từ đầu đến chân người nọ một phen, sau đó kề ly Sa Thổ Đại Địa lên miệng hút một ngụm.
Cách quan sát người khác của anh vừa nhanh chóng lại hiệu quả mà không để người ta phát hiện, đây là khả năng trời sinh, phản ứng nhanh, nắm bắt điểm chính, khi tầm mắt anh đặt lên tay áo của Tiêu Quân là đã phân tích ra được đối phương đã xoắn quýt chọn quần áo rất lâu mới quyết định mặc vào một cách chính xác.
Từ đó có thể biết, anh ở trong lòng y đã chiếm được vị trí “hiệu quả”, nhưng thật ra thứ tình cảm ấy rất nông cạn và sẽ nhanh chóng chấm dứt thôi, chẳng qua là đương sự lại không bao giờ nhận ra được điểm này.
Anh thưởng thức món đồ uống của mình, mắt chạm vào ly nhưng vẫn có thể cảm giác được ánh mắt của người khác, dù có cẩn thận đến đâu đi nữa thì vẫn có thể cảm nhận được.
Giống hệt như Tiêu Quân lúc này, còn có cậu nhóc cùng nhà vừa mới dọn đến, cả phục vụ mang thức ăn lên lúc nãy, và rất nhiều rất nhiều nữa...
Anh cười thầm trong lòng, đặt ly xuống bàn, quả nhiên chạm vào ánh mắt tràn đầy ham muốn đang tìm tòi nghiên cứu của Tiêu Quân.
“Tiến sĩ Bạch, cậu không thay đổi chút nào nhỉ.” Tiêu Quân cất ánh mắt lộ liễu lại, dùng nụ cười để che giấu cảm xúc thật, “Giống hệt như lần đầu tiên chúng ta gặp mặt năm năm trước.”
Trí nhớ của Bạch Yến Thừa tốt, trong đầu lập tức xuất hiện cảnh tượng mình mới gặp đối phương lần đầu. Khi đó anh mới đến Sở nghiên cứu làm việc, vừa hoàn thành xong một hạng mục quan trọng, nhận được vinh quang và rất nhiều tiền thưởng.
Anh và Tiêu Quân quen biết nhau nhờ Hội cựu sinh viên, lúc đó Tiêu Quân còn chưa trở thành giám đốc, y vẫn chỉ là một nghiên cứu sinh, chuẩn bị lên đường đi đào tạo ở nước Y.
Tiêu Quân chủ động đến chào hỏi anh, khen anh có năng lực, ỷ vào việc lớn hơn anh hai tuổi mà dùng giọng đàn anh để đùa giỡn: “Đàn em lợi hại, lúc anh đây hai mốt tuổi còn đang đau đầu với đống luận văn, còn cậu thì đã được giải thưởng rồi.”
Người đàn ông này không chỉ có mỗi dáng dấp giống như nam chính trong phim thần tượng mà tính cách cũng giống, bá đạo tự tin từ trong xương, tâm tư muốn làm bạn cũng viết thẳng ra trên mặt, không giấu đi chút gì.
Đáng tiếc Bạch Yến Thừa thường tỏ ra vô cảm với những người như vậy, chỉ híp mắt cười đáp: “Bạn học Tiêu, anh nói tôi hai mươi mốt tuổi, vậy anh tính thử xem, tôi nhập học được bao nhiêu năm rồi?”
Tiêu Quân: “...” Hai tiếng gọi đàn em này đúng thật là đường đột quá.
Nhưng cũng vì một câu nói như vậy, đã khiến cho Tiêu Quân nhung nhớ anh trong lòng mãi, đã nhiều năm như vậy rồi mà vẫn không quên được, vừa về nước đã lập tức đến Sở nghiên cứu tiêu pha hết năm triệu làm quà ra mắt.
Bạch Yến Thừa nhớ lại chuyện cũ, trong đáy mắt ẩn hiện ý cười không rõ ràng, lúc mở miệng nói chuyện giọng vẫn ôn hòa: “Nhưng giám đốc Tiêu thì lại thay đổi rất nhiều nhỉ.”
Anh chịu nói chuyện phiếm làm cho Tiêu Quân cảm thấy rất vui vẻ, cảm xúc giữa mi mắt đã không thể kiên nhẫn nổi nữa rồi: “Yến Thừa, cho phép anh xưng hô như vậy nhé, hôm nay anh hẹn gặp mặt, thật ra là có chuyện muốn thương lượng với cậu.”
Bạch Yến Thừa rất biết bắt điểm mấu chốt, lập tức chỉnh lại: “Hẳn là tôi hẹn anh mới đúng.”
Sắc mặt Tiêu Quân cứng đờ, nhưng y nhanh chóng lấy lại nụ cười lịch sự: “Cũng giống nhau thôi, quan trọng nhất không phải là chúng ta gặp mặt nhau hay sao?”
“Chuyện gì.” Bạch Yến Thừa hỏi thẳng.
Bàn tay cầm ly rượu vang của Tiêu Quân hơi nhúc nhích, động tác nhỏ xíu cũng rơi vào trong tầm mắt của Bạch Yến Thừa, nhanh chóng phát hiện ra vị giám đốc trẻ tuổi dày dạn kinh nghiệm này đang căng thẳng.
Tại sao phải căng thẳng?
Chắc hẳn những lời tiếp theo mà y nói ra sẽ không mấy xuôi tai.
Tiêu Quân ngồi ngay ngắn lại, dùng ánh mắt mong đợi chan chứa tình cảm nhìn Bạch Yến Thừa nói: “Yến Thừa, anh biết rõ là cậu vẫn thích sống ở khu phố Hằng Nguyên, mặc dù bên đó rất gần Sở nghiên cứu nhưng lại không có nhiều khu tiện ích, đường cái lẫn đường phụ lại sắp được sửa chữa, đến lúc đó chắc chắn sẽ rất ồn ào, anh sợ ảnh hưởng cậu nghỉ ngơi, vừa hay hạng mục ở quảng trường Thanh Hà của tập đoàn Khang Giai đã hoàn thành rồi, anh chừa lại cho cậu một căn biệt thự, hy vọng cậu sẽ thích.”
Nghe vậy, Bạch Yến Thừa để đồ ăn trong tay xuống, rút khăn giấy ra thong thả lau miệng, trên mặt là vẻ suy tính.
“Ồ...” Nửa phút trôi qua, anh dùng chất giọng ôn hòa thản nhiên ồ một tiếng, âm thanh này khiến cho Tiêu Quân cảm thấy tim mình đập rộn lên.
Loại cảm giác này giống như có một thanh đao treo lơ lửng trên cổ, lúc nào cũng có thể rớt xuống.
Cả một lúc lâu anh chẳng nói lời nào, Tiêu Quân càng thấp thỏm hơn nữa, lại vội vàng lên tiếng: “Yến Thừa, cậu biết anh không phải ý đó mà, anh chỉ muốn để cho cậu thoải mái hơn một chút thôi.
Lúc này Tiêu Quân mới nhớ ra, Bạch Yến Thừa đã từng quyên góp sạch tiền thưởng của mình, một người không xem trọng tiền bạc, sao có thể thích tiêu pha hoang phí cho được.
Bạch Yến Thừa không tức giận, cũng sẽ không vui sướng bởi vì có khả năng sẽ nhận được một căn biệt thự, vẫn giữ nguyên dáng vẻ điềm đạm không thân thiết: “Cảm ơn ý tốt của giám đốc Tiêu, cuộc sống hiện tại của tôi đã rất thoải mái rồi.”
Tiêu Quân cảm thấy ngượng ngùng, muốn xoay chuyển cục diện: “Yến Thừa, tâm ý của anh cậu cũng biết rồi, đây cũng là lần đầu anh theo đuổi người khác, nếu như có chỗ nào làm không đúng khiến cho cậu cảm thấy khó chịu, anh thật sự muốn nói xin lỗi, cậu có thể nói thẳng, muốn yêu cầu cái gì cũng được, chỉ cần anh có thể làm thì đều sẽ làm cậu hài lòng.”
“Tối nay hẹn gặp mặt giám đốc Tiêu, đầu tiên là vì cấp trên đã dặn dò phải cảm ơn giám đốc Tiêu đã nhiệt liệt ủng hộ cho Sở nghiên cứu,“ Bạch Yến Thừa đẩy kính, sắc mặt và giọng nói đều rất trịnh trọng, “Thứ hai chính là muốn nói cho anh biết, tôi không phải là người mà anh muốn tìm, giám đốc Tiêu còn chưa hiểu rõ về tôi, đàn ông thường ích kỷ và cũng rất tự tin, đó là ưu điểm cũng là khuyết điểm, giám đốc Tiêu có thể dành ra một ít thời gian để thử tìm hiểu xem mong muốn thật sự của mình là gì.”
Từ chối thẳng thừng, điều này khiến cho trong lòng Tiêu Quân đau buồn không vui.
Là đối tượng được tất cả mọi người vây quanh, từ trước đến nay Tiêu Quân luôn được người ta theo đuổi, chỉ có một người đàn ông tên Bạch Yến Thừa này là từ chối y đến tận ba lần.
Lần đầu tiên là ở Hội cựu sinh viên, từ chối kết giao với y.
Lần thứ hai là lúc quay về thành phố S, lấy lý do bận rộn nhiều việc để từ chối gặp mặt y.
Lần này, vốn cho rằng sẽ có tính phát triển đột phá, không ngờ sẽ là lời từ chối thẳng thừng như thế.
Gương mặt tuấn tú của Tiêu Quân bất giác sa sầm: “Yến Thừa, cậu có thể từ chối anh, nhưng không thể không thừa nhận tình cảm của anh. Không sai, số lần chúng ta gặp nhau chỉ đếm được trên đầu ngón tay, nhưng không có nghĩa là anh suy nghĩ bồng bột, sau khi rời khỏi thành phố S năm năm, không dám nói là hằng đêm đều nhung nhớ, nhưng anh rất thường nhớ đến cậu, loại cảm giác này đã thành thói quen, anh sẽ không dễ dàng buông bỏ cậu đâu.”
Bạch Yến Thừa rũ mắt, ngón tay thon dài khẽ cào lên chân ly, đột nhiên hỏi: “Anh thích điều gì ở tôi?”
Tiêu Quân khẽ run, không hổ là tinh anh thương nghiệp, phản ứng lại rất nhanh: “Thích một người cần phải có lý do sao? Nếu như cần, vậy thì lý do của anh rất đơn giản thôi, lần đầu tiên gặp nhau đã bị cậu thu hút mạnh mẽ, còn cậu thì lại không giống vậy.”
Tỏ tình trong một không gian tốt đẹp thế này, Bạch Yến Thừa lại nở một nụ cười không mấy thích hợp, nụ cười mang chút giễu cợt và mỉa mai, kỳ lạ hơn chính là, nụ cười của anh chưa từng bị ai ghét bỏ, trái lại nhờ có gương mặt ấy mà nó như được tăng thêm thần thái.
Quả nhiên là người có vẻ ngoài nịnh mắt, làm chuyện gì cũng dễ dàng được hiểu và tha thứ cho.
“Cảm ơn, cảm ơn anh vì đã đánh giá tôi thế này.”
Bữa ăn tối đắt đỏ được Bạch Yến Thừa trả tiền mời khách, anh gọi phục vụ đến quét mã thanh toán, xài hết một phần ba lương tháng, thần thái và giọng điệu tự nhiên đến nỗi Tiêu Quân không có cách nào lên tiếng ngăn lại.
Sau đó, Tiêu Quân đề nghị đưa Bạch Yến Thừa về nhà nhưng anh đã từ chối, vươn tay bắt một chiếc taxi, chui vào trong xe rời đi.
Bạch Yến Thừa ngồi ở hàng ghế sau, suốt quãng đường đi cửa kính xe vẫn luôn mở, anh nghiêng mặt ra bên ngoài, tận hưởng làn gió đêm khẽ mơn man.
Xe chạy đến gần đường vành đai số 4, anh yêu cầu tài xế ngừng xe ở ven đường, quyết định đi bộ về khu phố.
Trả tiền xe xong, anh xuống theo, đi về phía con đường không người, mười phút sau đã đến cửa sau của khu phố Hằng Nguyên.
Điều khiến anh ngạc nhiên là đã giờ này rồi mà vẫn còn có thể gặp người quen. Bên cạnh đống đồ bỏ chất chồng ở cửa sau khu phố có một bóng người, người nọ áo quần lam lũ, đầu bù tóc rối mặt mũi lem luốc, bẩn không chịu được, đang ngồi trong góc tối hút thuốc, bên chân là nửa chai rượu xái, thoạt nhìn là một người vô gia cư.
Trong lòng Bạch Yến Thừa vui vẻ, lại gần một chút.
Người đàn ông lang thang cũng nhìn thấy anh, giơ một tay lên cười: “Chú em, cậu về rồi đấy à.”
“Sao bây giờ anh chạy đến tận đây xin cơm rồi?” Giọng Bạch Yến Thừa pha chút đùa giỡn.
Đây đúng là một kẻ lang thang không nhà để về, dựa vào việc nhặt ve chai làm kế sinh nhai, nhưng không đến nỗi phải đi xin cơm, Bạch Yến Thừa chỉ nói đùa thôi, anh rất ít khi nói giỡn như thế, ngoại trừ với người này.
Khu vực làm ăn ngày trước của kẻ lang thang là gần Sở nghiên cứu, gần đây đã chuyển về khu phố Hằng Nguyên. Có lẽ đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào đó, kẻ lang thang gạt tàn thuốc, mặt mày ủ rũ: “Bảo vệ ở Sở nghiên cứu không biết điều gì cả, đuổi tôi đi rồi.”
Bạch Yến Thừa chỉ cười không nói, ánh mắt chú ý đến nửa chai rượu trên đất.
Kẻ lang thang rút nửa điếu thuốc ra đưa cho anh: “Rít thử một hơi thuốc đi.”
Bạch Yến Thừa vẫn từ chối như thường lệ: “Tôi không hút thuốc.”
Không biết hút thuốc và không hút thuốc là hai khái niệm khác nhau.
Kẻ lang thang tiếp tục mời gọi: “Đừng giả vờ nữa, nhanh lên nào! Hôm nay là sinh nhật tôi đó, nể mặt đi.”
“Anh mà cũng ăn sinh nhật à?” Bạch Yến Thừa nở nụ cười ngạc nhiên, lần đầu tiên vươn tay ra nhận lấy nửa điếu thuốc kia.
“Sao tôi lại không được ăn sinh nhật? Tôi đi nhặt đồng nát cũng không phải là tên ngốc nhá, sao có thể quên mình sinh vào ngày tháng năm nào được?” Gương mặt của kẻ lang thang quá bẩn khiến người ta chẳng thấy rõ đường nét, có điều giọng nói lười biếng vô cùng cuốn hút, cũng khá dễ nghe.
Bạch Yến Thừa nhìn nửa điếu thuốc suy nghĩ hai giây, từ từ kê vào miệng, thử hút vào một hơi, một luồng mùi hương nicotin nhanh chóng tản vào trong khoang miệng, anh chưa kịp thích ứng nên cứ thế hít thẳng vào, vậy là bị sặc.
Anh trả thuốc lá lại cho kẻ lang thang, thấp giọng chửi một câu: “Đệt...”
Không thể hút thứ này được, nghiện như chơi.
Anh không hề muốn dính líu đến bất cứ thứ gì chứa chất gây nghiện.
Kẻ lang thang vui vẻ bật cười: “Ha ha ha, lần sau lại thử nhé, nhất định cảm nhận sẽ không giống nhau đâu.”
Bạch Yến Thừa ngẩng đầu nhìn trời, màn trời đen kịt được tô điểm bởi ánh sao, ở trong thành phố thì đây là cảnh đêm xinh đẹp hiếm gặp. Anh thở dài nói: “Anh đúng là người hạnh phúc, biết hưởng thụ đời người, rõ trăng khi nào là trăng tròn nhất.”
“Lòng anh đây chứa cả vũ trụ đấy.” Giọng của kẻ lang thang bỗng nhiên trở nên trầm xuống nghiêm túc, cầm nửa chai rượu lên nốc một ngụm.
Bạch Yến Thừa hơi lùi về sau một bước, đang lúc quay đầu thì liếc mắt về hướng nhà mình. Người thì ở đây, nhưng đèn phòng khách lại sáng.
Lúc này anh mới nhớ ra, ở nhà anh còn đang có một người khác.
Đột ngột có một người bạn cùng nhà mới, dường như anh vẫn chưa quen, nhưng cũng vui.
Anh lấy điện thoại ra, tìm kiếm phương thức liên lạc cho Túc Tinh Dã trong danh bạ, gọi thẳng đến cho cậu.
Chuông điện thoại chỉ reo ba tiếng, đối phương đã nhận ngay, âm thanh kia nhỏ nhẹ hơi khàn mà lại vô cùng êm tai: “Tiến sĩ Bạch!”
“Tiểu sư đệ, đã ăn cơm tối chưa?” Bạch Yến Thừa không vòng vo mà hỏi thẳng.
“Em ăn rồi.” Giọng của Túc Tinh Dã giống hệt như con mèo sữa nhỏ, vừa ngoan ngoãn vừa mềm yếu.
Kết hợp với tướng mạo của chàng trai này, Bạch Yến Thừa thật sự cảm thấy nó không hợp chút nào, anh muốn nói, giọng hay thế thì sao không đi hát, mà phải hạ tone giọng xuống chẳng ra ngô ra khoai gì cả.
Không giải thích được, anh lại nghĩ đến bím tóc xanh nhỏ, cũng không biết bây giờ cậu ấy đang ở quán bar nào.
Dù trong lòng có sục sôi đến đâu, trên mặt anh vẫn giữ được vẻ ôn hòa lễ độ, giọng nói dịu dàng đến nỗi có thể nhỏ ra nước: “Ăn rồi là được, còn đang nghĩ nếu như cậu còn chưa ăn cơm, tôi sẽ đến đường Cảnh Dương mua một phần canh thịt bò cho cậu.”
Đường Cảnh Dương cách đây tận hơn ba cây số, nếu đi xe đạp cũng phải tốn mười mấy phút.
Túc Tinh Dã vui vẻ đáp: “Cảm ơn tiến sĩ Bạch, không cần đâu ạ.”
Cúp điện thoại, Bạch Yến Thừa cúi đầu bắt gặp ánh mắt của kẻ lang thang.
Kẻ lang thang giễu cợt anh: “Sao cậu lại dối trá vậy chứ?”
Bạch Yến Thừa từ chối cho ý kiến: “Mệt rồi, không muốn đi thêm một bước nào nữa hết.”
Kẻ lang thang nói: “Vậy lỡ người ta chưa ăn thì sao đây.”
Bạch Yến Thừa chỉ vào quán mì nhỏ sắp đóng cửa: “Vậy thì mua cho cậu ta một phần mì tương đen là được.”
==
Tác giả muốn nói:
Túc Tinh Dã: Gửi gắm sai chỗ mất rồi.
Min: Mình có chuyện này muốn hỏi ý kiến một xíu, mọi người thấy mình để tiến sĩ Bạch gọi tiểu Dã là “tiểu sư đệ” (chỉ trong đối thoại) từ đầu truyện đến giờ có bị cấn hăm? Hay mình nên đổi thành “đàn em”? Vì trong raw Tiêu Quân chỉ gọi BYT là “sư đệ” thôi á, mình thấy hai cách gọi cùng 1 nghĩa mà mình edit k đc đồng nhất cũng hơi kì nên ngoi lên hỏi hehe, mong mng góp ý giúp mình nhé ^^