Sau giữa trưa, ánh mặt trời càng gay gắt hơn, hai người ăn cơm trưa xong thì không làm phiền đối phương nữa, ai nấy trở về phòng mình nghỉ trưa.
Bạch Yến Thừa là một người anh trai rất phải phép cũng rất quan tâm đến người khác. Trước khi anh vào phòng còn đi tìm Túc Tinh Dã, hỏi cậu có cần anh giúp đỡ dọn dẹp quần áo hay không, trông như thật sự xem cậu là trẻ con ấy.
Dù vậy Túc Tinh Dã vẫn cảm thấy vô cùng vui vẻ, cậu cười hì hì từ chối anh: “Tiến sĩ Bạch, em có thể tự làm một mình được, anh không cần bận tâm, đừng để ý đến em.“.
Bạch Yến Thừa đổi lại một nụ cười mỉm: “Được rồi, lúc nào cần gì thì cứ gọi tôi.”
Cửa phòng ngủ được Bạch Yến Thừa đóng lại, bóng dáng của người đàn ông dần biến mất, bước chân cũng chậm chậm cách xa.
Túc Tinh Dã chỉ cần một giây để thả lỏng người, cơ thể giống hệt như không xương ngã rạp xuống giường đơn. Cậu nhìn trần nhà xa lạ trên đỉnh đầu, lắng nghe tiếng chim hót bên ngoài cửa sổ, vẫn chưa thể lấy lại được tinh thần từ trong niềm vui sướng, cậu rất muốn đi ra ngoài kia tìm Bạch Yến Thừa nói chuyện, dính sát bên đối phương bồi dưỡng tình cảm, nhưng cậu sợ mình lại làm trò cười cho thiên hạ.
Chỉ cần nhìn thấy Bạch Yến Thừa, cậu sẽ lập tức căng thẳng hoặc phấn khích đến nỗi mất kiểm soát, hai cảm xúc này quấn bện vào nhau, vừa muốn mạnh mẽ chiếm lấy nhưng lại không dám tùy tiện chạm vào.
A... Bạch Yến Thừa đang ở phòng bên cạnh, bọn họ chỉ cách nhau có năm mét, hoặc là gần hơn thế nữa.
Chàng trai than thở trong lòng, hai chân kẹp chặt chiếc chăn mới rồi lăn qua lộn lại trên giường đơn không quá rộng, thỉnh thoảng duỗi chân ra quơ quào rồi nện bộp bộp lên giường.
Một hồi lâu, cậu mới nhảy xuống giường, áp sát tai vào cửa, cẩn thận lắng nghe tiếng động bên ngoài.
Trong phòng khách rất yên lặng, hẳn là Bạch Yến Thừa đã quay về phòng ngủ trưa, cũng có thể là đang đọc sách, học tập hoặc là làm công việc ngoài giờ nào đó, cậu nghe nói đầu óc của thiên tài không ngừng vận hành, chưa từng ngưng nghỉ.
Đó là thứ mà giáo sư Nghiêm nói cho Túc Tinh Dã biết, liên quan tới điểm này, Bạch Yến Thừa cũng không phủ nhận.
Quả thật là người đàn ông này từng giây từng phút đều đang suy nghĩ, đầu óc vận động liên tục, hơn nữa còn là vận động theo thói quen, đến cả lúc ngủ cũng sẽ không tạm ngưng, nếu như có ai đó cản trở hành động và suy nghĩ của mình, anh sẽ trở nên cáu kỉnh và khó chịu nhưng thường thì chẳng ai phát hiện ra, mà một khi đã nóng nảy thì chuyện gì anh cũng có thể làm được, đây chính là tiến sĩ Bạch điềm đạm vô hại, hào hoa phong nhã mà bọn họ thường nói đến.
Chắc chắn Bạch Yến Thừa đang không ở phòng khách, Túc Tinh Dã lập tức cho phép mình buông thả, chạy ba bước nhảy lên giường, đĩnh đạc nằm sải dài người ra, sau đó dựng thẳng hai chân lên trời đong đưa. Cậu lấy điện thoại ra, đeo một bên tai nghe vào bắt đầu trò chuyện với bạn bè.
Cậu mở group nhỏ “Ban nhạc Búp Bê Chạy Trốn” có hình đại diện tam giác sắt, tag tên hai người bạn thân để khoe khoang thành quả của mình ngày hôm nay.
Vốn Không Biết Đàn Ghi-ta: 【Anh em của tôi ơi! Ông đây đã thuận lợi đi vào lãnh địa của nam thần rồi! Bắt đầu từ hôm nay tớ sẽ ở cùng với tiến sĩ Bạch! Cho các cậu ba giây, chúc mừng tớ ngay đi nà!】
Tạ Tiểu Chu quen biết lâu nhất mà quan hệ cũng bền vững nhất là người đầu tiên trả lời tinh nhắn, cậu ta gửi đến một đoạn ghi âm dài mười mấy giây.
Túc Tinh Dã không kịp mở ra nghe, tiếp tục gõ chữ khoe: 【Nam thần giúp tớ kéo vali, còn làm bữa trưa cho tớ ăn, bới cơm cho tớ, còn không để tớ phải rửa chén! Thậm chí sẵn lòng nói chuyện phiếm với tớ đó!】
Ngày đầu tiên mà đã thu hoạch ngoài ý muốn, Túc Tinh Dã hạnh phúc muốn ngất.
Một tên nhóc còn lại trong nhóm tên Tiết Gia cũng ló đầu, gửi đi một tin nhắn: 【Ây da! Người đàn ông biết yêu thương gia đình (cười đểu)】
Tạ Tiểu Chu: 【Bới cơm cho cậu, rửa chén cho cậu, thế đến tối có tắm cho cậu luôn không?】
Tiết Gia: 【Thế thì lại vồn vã quá! Mưu đồ quấy rối quá rõ ràng, con trai ra khỏi nhà phải bảo vệ mình cho tốt.】
【Hai đứa bây thì biết gì!】Túc Tinh Dã thẳng tay mắng: 【Đừng có áp mấy cái lời lẽ gớm ghiếc để tán gái như trên mạng lên người tiến sĩ Bạch, có tin ông đây gõ bể răng cửa của hai cậu không hả?】
Tiết Gia: 【Đùa thôi mà anh Dã Tử, đừng kích động nha (đáng thương)】
Tạ Tiểu Chu @Tiết Gia: 【Lão đại nói đúng đấy, cậu đúng là miệng chó không mọc nổi ngà voi, lại dám bêu xấu tiến sĩ Bạch, cậu còn chả xứng xách giày cho anh ta!】
Túc Tinh Dã: 【Mắng tiếp đê!】
Tiết Gia: 【Tiểu nhân biết tội rồi (nhỏ yếu bất lực)】
(chữ trong ngoặc là icon)
Túc Tinh Dã thấy vậy thì thoải mái trở lại, hài lòng chu môi, đáp lại một câu: 【Nhưng mà có điều là, dù sớm hay muộn gì thì cũng sẽ có một ngày, tiến sĩ Bạch sẽ tắm cho tớ, hoặc là tớ sẽ tắm cho anh ấy thôi.】
Cảnh tượng mộng ảo lập tức nảy lên trong đầu Túc Tinh Dã, phòng tắm mịt mù sương trắng, Bạch Yến Thừa ngồi trong bồn tắm, cậu ngồi phía sau lưng anh, hai người cùng khỏa thân, cậu cầm khăn lông trong tay chà lưng cho Bạch Yến Thừa...
Ấy khoan! Hình như trong nhà này không có bồn tắm.
“Rào” một tiếng, bên tai mơ hồ có tiếng mặt kính rơi vỡ, đập tan giấc mộng mà cậu ảo tưởng, chó nghe còn lắc đầu luôn không chừng.
Tiết Gia và Tạ Tiểu Chu đồng thời lắc đầu, cả hai đều gửi một nhãn dán biểu cảm giống hệt nhau: (hết cứu nổi người này rồi!)
Túc Tinh Dã nằm ngửa mặt, đặt điện thoại lên ngực, âm báo tin nhắn điện thoại rung lên từng hồi dính sát vào tiếng tim đập của cậu, đôi con ngươi phát sáng như được cả ngàn vì sao điểm xuyết.
Cửa sổ phòng ngủ hé mở, thổi vào một cơn gió nhẹ lả lướt qua hai chân cậu, trong căn phòng ngủ nhỏ xíu, cậu cảm thấy vô cùng mãn nguyện với cuộc sống tốt đẹp này.
Ôm trong ngực tâm trạng sung sướng, Túc Tinh Dã ngủ quên không biết trời trăng mấy gió gì.
Mặt trời ngoài cửa sổ từ từ bước về phía tây, không biết đã qua bao lâu, đang lúc nửa tỉnh nửa mê, Túc Tinh Dã bị một tràng tiếng gõ cửa đánh thức.
Cậu khẽ rên rỉ một tiếng, nhắm mắt vươn vai.
“Tiểu sư đệ, cậu đâu rồi?”
Cậu lắng nghe kĩ lại, là tiếng của Bạch Yến Thừa!
Túc Tinh Dã giật mình, ngồi bật dậy trên giường, khóe môi vẫn còn hơi ướt, cậu vươn tay chạm thử, trong lòng thở than một tiếng.
Cậu ở nhà Bạch Yến Thừa mà vẫn có thể ngủ một giấc ngon lành như vậy, còn chảy cả nước miếng.
“Tiểu sư đệ?” Giọng Bạch Yến Thừa trở nên khẽ hơn, lầm bầm lầu bầu trước cánh cửa, “Chẳng lẽ còn chưa ngủ dậy...”
Ngay khi người đàn ông định rời đi, Túc Tinh Dã đã ngớ ngẩn cuộn chăn lại, và rồi trong trạng thái hỗn loạn ấy, cậu giống hệt như mũi tên rời khỏi dây cung lao ra mở cửa.
Bạch Yến Thừa đứng ở ngoài cửa, thân người cao ngất, khí chất thanh lịch, anh đã cởi bỏ trang phục ở nhà đơn giản, thay vào đó là một bộ quần áo đẹp hơn.
Cục xương cổ của Túc Tinh Dã lăn lên trượt xuống, ánh mắt bắt đầu sáng lên, lắp bắp gọi: “Tiến sĩ B... Bạch.”
Tầm mắt Bạch Yến Thừa hơi dời đi, liếc nhìn tình trạng trong phòng ngủ, nhìn thấy chăn gối lộn xộn trên giường cùng với vali mở toang trên sàn nhà, rất nhiều đồ dùng lặt vặt tùy tiện bày ra trên đất, trông hết sức bừa bộn.
Tay nắm chốt cửa của Túc Tinh Dã hơi siết lại, trong lòng đau đớn tự mắng mình ngủ nhỏ em gái mày, sao không dọn dẹp cho gọn vào từ sớm, nếu không đã chẳng bị người ta bắt tại trận rồi.
Mặt cậu xen kẽ hai sắc đen đỏ, xấu hổ di chuyển thân người, có ý định dùng tấm thân cao thước tám của mình để ngăn cản tầm mắt của người đàn ông lại, tiếc thay năng lực có hạn, cậu thấp hơn người ta nửa cái đầu. Thế là bèn thấp giọng nói: “Xin lỗi, hơi lộn xộn nhỉ, em sẽ dọn dẹp nhanh thôi...”
“Đừng gấp, cứ từ từ dọn, đừng để mất đồ.” Bạch Yến Thừa không hề tỏ ra rằng mình không vui trước căn phòng ngổn ngang đồ đạc của cậu mà chỉ thân thiện nói: “Lúc tôi dọn nhà còn lúng túng hơn cả cậu, nếu như cậu không ngại, có thể chờ tối nay tôi về giúp cậu, chúng ta cùng dọn dẹp lại cũng được.”
Bạch Yến Thừa rất giỏi gỡ rối giúp người khác, trong nháy mắt Túc Tinh Dã không còn cảm thấy nặng nề nữa.
Cậu buông chốt cửa, ngay ngắn đứng thẳng người, nhe răng cười với người đàn ông: “Cảm ơn tiến sĩ Bạch, không biết ngượng mà làm phiền anh như vậy, tự em... Ưm? Anh phải ra ngoài sao ạ?”
“Ừ, tôi phải đi có việc.” Bạch Yến Thừa đẩy kính, sau đó lấy một xâu chìa khóa dự phòng ra, “Chìa khóa và thẻ vào cổng, cậu cất đi, tối nay tôi sẽ về muộn, cậu ở một mình được mà đúng không?”
“Không sao hết ạ!” Túc Tinh Dã cười lên như mặt trời nhỏ lấp lánh, biểu cảm đã bình tĩnh hơn lúc đầu rất nhiều, “Anh cũng nói mà, em đã hai mươi tuổi đầu, là người lớn rồi.”
Nếu như tổng điểm ngoại hình là 100 điểm, thì nụ cười tươi rói của chàng trai này nhất định khiến cho cậu cầm chắc 99 điểm, thiếu 1 điểm là vì không thể để cậu quá kiêu ngạo.
Ánh mắt của Bạch Yến Thừa không tự chủ dừng lại trên mặt Túc Tinh Dã mấy giây, sau đó vẫy tay với cậu: “Vậy tôi đi đây, có việc gì thì gọi điện thoại.”
Người đàn ông đi ngay, anh thay giày, còn đâu chỉ mang theo một chiếc điện thoại.
Túc Tinh Dã chạy ra ban công, lặng lẽ núp trong một góc khuất, mong đợi được nhìn thấy bóng dáng của Bạch Yến Thừa qua cửa sổ.
Biểu cảm trên mặt cậu bỗng dưng cứng đờ, chân mày xinh đẹp hơi nhíu lại, ánh mắt lo lắng nhìn chằm chằm dưới lầu.
Một chiếc xe màu đen sang trọng đậu trước cửa toàn nhà, có một người đàn ông mặc đồ Âu tự tay mở cửa xe cho Bạch Yến Thừa, Bạch Yến Thừa khom người vào xe, người đàn ông nọ cũng lên xe từ phía bên kia, xe khởi động máy, chậm rải rời cửa tòa nhà lái ra khỏi khu phổ nhỏ.
Túc Tinh Dã ngồi bệt xuống đất, thầm chửi bậy một tiếng, ngửa đầu nhìn trời: “Không thể nào?!”
Tiến sĩ Bạch độc thân mà phải không?
Người đàn ông mặc đồ Âu kia mang đến cho cậu một cảm giác có gì đó rất không đúng.
Có lẽ chỉ là bạn bè, chỉ là bạn bè mà thôi, cũng không ôm ấp hôn hít gì, đứng chung một chỗ còn chẳng xứng đôi cơ mà!
Túc Tinh Dã tự an ủi mình như vậy, cậu ngồi bó gối trong góc nhà, gác cằm lên đầu gối, nỗi buồn bực nho nhỏ bắt đầu len lỏi bao trùm.
Qua một lúc lâu, đột nhiên cậu đứng bật dậy, hung hăng đi về phía phòng ngủ, tung chân đá văng chiếc vali cản trở đường đi, vớt lấy chiếc điện thoại nằm chỏng chơ trên giường rồi gọi đi một cuộc.
“Ông già! Đến cùng là tin tức của ông có chính xác không thế!”