Giữa trưa trời nóng như lò thiêu, bầu trời xanh ngắt không có lấy một gợn mây, mặt trời đã treo cao trên đỉnh đầu nướng chín mặt đất, bên ngoài cũng chẳng có một tiếng chim kêu, đến cả cây cối trong khu phố nhỏ cũng như bị trút hết sức lực rũ cành xuống.
Bạch Yến Thừa đóng cửa ban công rồi quay vào phòng mở máy điều hòa, sau đó lại đi đến nhà bếp.
Món ăn cuối cùng đã thuận lợi ra khỏi nồi, có thể ăn cơm rồi.
Túc Tinh Dã bước ra khỏi phòng vệ sinh, đứng trước cửa lặng lẽ hít thở sâu, chóp mũi nhanh chóng bắt được mùi thơm đang bay bổng trong nhà bếp.
Cậu vẫn còn hơi căng thẳng.
“Tiểu sư đệ, ăn cơm thôi.” Giọng nói không nhẹ không nặng truyền đến theo mùi thơm của thức ăn.
Túc Tinh Dã ổn định cảm xúc, đáp lại một chữ “Dạ”, đột nhiên phát hiện giọng mình khô ran, cậu hắng giọng, sải bước chân dài, giả vờ bình tĩnh đi về phía ngọn nguồn âm thanh.
Bạch Yến Thừa đứng bên chiếc kệ nhiều ngăn, ánh mặt trời nghiêng xuống, nhìn từ phía sau thấy cơ thể anh như được khảm một vầng ánh sáng vàng, bóng lưng thon dài sạch sẽ, anh cầm trong tay cái chén kiểu Nhật trắng phau, đang múc cơm cho bạn cùng nhà, bên cạnh còn đặt một đôi đũa mới tinh.
Bạn cùng nhà mới có chút được chiều mà sợ, cúi đầu nhìn một bàn thức ăn gia đình đầy màu sắc, cảm động đến nỗi sắp rưng rưng nước mắt, muốn chạy đến giúp đỡ nhưng lại không biết bắt tay từ đâu.
Bạch Yến Thừa không cần cậu giúp, chỉ một mình anh cũng giải quyết xong việc, động tác nhanh nhẹn đâu cũng vào đấy, trong nháy mắt đã đặt chén đũa ngay ngắn lên bàn ăn.
Nhìn chén cơm và đôi đũa trước mặt, Túc Tinh Dã khẽ nuốt nước bọt, không phải là vì cậu đói, trái lại cảm thấy trong cổ họng như bị nhét đầy bông vải, có hơi nghẹn lại.
Thường là những lúc quá vui hoặc là quá căng thẳng, sự thèm ăn sẽ bị gia giảm đi nhiều, căn bản chẳng còn muốn ăn cơm.
Người đàn ông trước mặt cậu là Bạch Yến Thừa đấy!
Lòng dạ đâu mà cơm với chả nước nữa.
“Tiểu sư đệ, lăn lộn cả buổi trưa đói lắm đúng không, đừng ngại, muốn ăn cái gì thì cứ ăn nhiều vào.” Bạch Yến Thừa nhận ra cậu nhóc đối diện mình từ đầu đến giờ chỉ cúi đầu không động đũa, chắc là đang ngại đây mà.
Túc Tinh Dã nâng đôi mắt trong veo lên, mới vừa nãy cậu rửa tay đã tiện rửa mặt luôn, bây giờ đã lấy lại được dáng vẻ thoải mái sạch sẽ, “Cảm ơn tiến sĩ Bạch, có phải là em đã làm phiền anh rồi không ạ?”
Cho dù có căng thẳng đến đâu đi nữa thì cũng không thể ném sự lễ phép đi được, Túc Tinh Dã lịch sự hỏi một câu, cũng muốn biết thái độ của Bạch Yến Thừa đối với bạn cùng nhà mới là cậu như thế nào.
Bạch Yến Thừa rất hiền hòa, cười nói với cậu: “Sao lại phiền, tôi rất vui vì kẻ cô đơn này cuối cùng cũng đã có bạn mới đấy.” Anh vừa nói vừa chỉ thức ăn trên bàn, “Nhanh dùng bữa đi, còn không ăn nữa sẽ nguội mất, ăn cho hết phần của cậu đi đấy, chúng ta phải thực hiện 'chiến dịch dọn đĩa*' mới được.”
*光盘行动 (“clear your plate”campaign), thuật ngữ Internet, cho phép mọi người rèn luyện thói quen tiết kiệm, phát triển thói quen quý trọng thực phẩm và chống lãng phí.
“Dạ, dạ được.” Hai tai Túc Tinh Dã đỏ lên, cậu bưng chén cơm, cầm đũa lên bắt đầu lùa cơm vào miệng, quai hàm nhẹ nhàng nhúc nhích trông rất dễ thương.
Thỉnh thoảng cậu lại trộm liếc người đàn ông phía đối diện, đối phương ngồi trên ghế ngược với ánh nắng mặt trời, ung dung dùng cơm, đường nét tuấn mỹ lúc thì rõ ràng khi thì mơ hồ, gọng kính trên sống mũi đôi lúc lại khúc xạ một tia sáng nhỏ.
Tiến sĩ Bạch có chút khác so với trong tưởng tượng của cậu.
Trước khi bước vào cánh cửa căn nhà này, Bạch Yến Thừa trong mắt câu vẫn luôn là một sự tồn tại thần bí và xa cách, nhưng chỉ mới cùng anh trải qua mấy chục phút sống chung ngắn ngủi, cậu đã phải thay đổi ấn tượng vốn có. Bạch Yến Thừa không đứng ở nơi cao mà cậu không thể leo tới, trái lại dịu dàng hiền hòa một cách lạ thường, giống hệt như anh trai nhà bên.
Đến lần thứ năm cậu nhìn lén Bạch Yến Thừa, đối phương cũng bất giác nhìn lại cậu, tầm mắt của hai người ngoài ý muốn chạm nhau, nhất thời Túc Tinh Dã sửng sốt, không biết phải làm sao.
Bạch Yến Thừa bật cười, giọng nói tự nhiên bắt đầu cuộc trò chuyện: “Tiểu sư đệ, thức ăn có hợp khẩu vị không?”
Túc Tinh Dã điều chỉnh lại biểu cảm, vội vàng nhét một miếng khoai tây vào miệng, nhai nhai rồi nuốt xuống, gật đầu nhẹ: “Ngon ạ, cảm ơn tiến sĩ Bạch.”
“Đã nói rồi, không cần khách sáo với tôi.” Rõ ràng Bạch Yến Thừa đang cố gắng làm cho bầu không khí sôi nổi hơn, càng lúc càng cười tươi, không muốn khiến cho bạn cùng nhà quá rụt rè, “Lúc cậu ở cùng với tôi không cần cứ phải nói cảm ơn, tôi không phải là giáo sư Nghiêm.”
Ông cụ muốn bắt em nói một tiếng cảm ơn còn khó nữa đấy...
Túc Tinh Dã kiêu ngạo lẩm bẩm trong lòng, ngoài mặt lại ngoan ngoãn đáp: “Em biết rồi, tiến sĩ Bạch.”
Trong cuộc trò chuyện ngắn ngủi, Bạch Yến Thừa phát hiện bả vai của em trai đã dần rũ xuống, xem ra là đã thả lỏng ra rất nhiều rồi.
Anh tiếp tục hỏi những vấn đề liên quan đến Đại học Công nghiêp và giáo sư Nghiêm, hỏi thêm một vài chuyện vặt vãnh, cả mấy chuyện nhà cửa thông thường.
Tỷ như các hoạt động trong trường học, giáo sư Nghiêm thích đánh cờ với ai.
Vừa đơn giản lại thoải mái, giống hệt một bữa cơm gia đình.
Khi anh thuận miệng hỏi trước đó Túc Tinh Dã đã đi đâu tìm phòng, bởi vì trong lòng không có sẵn câu trả lời nên vô tình bị sặc, suýt nữa là phun cả cơm ra ngoài, cậu che miệng ho khan mấy tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn nhanh chóng đỏ lên.
“Khụ khụ khụ...” Túc Tinh Dã không thể kiềm chế được tiếng ho, nhân lúc này đầu cũng nhảy số cực nhanh, nghĩ xem nên trả lời như thế nào.
“Ở... Khụ khu... Đi tìm ở khu nội thành phía Nam...”
“Đúng là rất khó tìm nhà ở khu Nam.”
Bạch Yến Thừa đứng dậy, bước đến kệ rót ly nước, nhanh chân quay lại bên cạnh Túc Tinh Dã, dùng một tay nhẹ nhàng xoa lên đường cong sống lưng thon gầy của chàng trai, một tay khác kề ly nước trên môi cậu, giọng nói khoan thai như có ý cười vang lên: “Tiểu sư đệ, thả lỏng nào.”
Trong khoảnh khắc khi anh tựa sát vào mình, trong lòng Túc Tinh Dã liền nổi lên một trận sóng to gió lớn, bắp thịt cả người căng chặt, cậu vô thức ngưng thở như con chim sợ cành cong, đôi mắt to bất an chớp mở.
Hiển nhiên là Bạch Yến Thừa đã phát hiện ra sự khác lạ của chàng trai, anh cười khẽ một tiếng rồi nhấc tay mình ra, đặt ly nước xuống cạnh bên chén đũa của cậu, sau đó vòng lại chỗ mình ngồi xuống.
Anh nhìn Túc Tinh Dã còn đang mất hồn, nở một nụ cười có chút xấu xa, nói đùa: “Trông tôi đáng sợ lắm sao?”
Túc Tinh Dã chớp chớp mắt, cầm ly nước lên uống một ngụm, không nói nên lời mà chỉ biết lắc đầu.
Bạch Yến Thừa khẽ nhướn mày, hỏi dò: “Hay giáo sư Nghiêm nói với cậu tôi là một người rất khó sống chung?”
“Không... Không có.” Mặt Túc Tinh Dã lại xuất hiện sắc đỏ.
Hai mắt Bạch Yến Thừa sáng lên, mặt cũng lộ ra biểu cảm như đã hiểu: “Tôi biết rồi, cậu sợ tôi mách lại cho thầy chứ gì?”
Thật ra Túc Tinh Dã nghe chả hiểu gì, gật đầu rồi lại lắc lia lịa.
“Yên tâm đi, từ lúc tôi còn bé xíu đi học đã không thích mách lẻo rồi.” Nụ cười của Bạch Yến Thừa càng đậm hơn, “Huống chi cậu cũng hai mươi tuổi rồi, đã là người lớn, ở chỗ tôi cậu có thể hoàn toàn thoải mái, cứ xem nhau như là người một nhà, thích làm cái gì thì làm cái nấy, tôi sẽ không báo cáo lại với giáo sư Nghiêm, cậu đừng áp lực.”
Bây giờ thì Túc Tinh Dã hiểu rồi.
Cậu hơi mất mát cúi đầu, dùng đũa nhẹ nhàng khẩy hạt gạo trong chén cơm, lòng dâng lên cảm giác cực kì chán nản.
Ngoài miệng Bạch Yến Thừa bảo cậu lớn rồi, nhưng thực ra vẫn xem cậu là trẻ con...
==