Có một số sự việc thần kì như vậy đấy, trực giác và linh cảm của vài người đúng là chuẩn xác một cách không thể ngờ tới.
Đó là một sáng sớm nhẹ nhàng thoải mái không khô hanh, Bạch Yến Thừa vừa mới ở trong sân rửa mặt xong, trong tay bưng một chậy nước đi về ký túc xá.
Đã qua một tuần kể từ khi anh đưa Túc Tinh Dã rời khỏi đây, trong lúc đó hai người không có liên lạc, anh cùng đồng nghiệp thì đắm chìm trong bầu không khí căng thẳng của công việc, không có thời gian quan tâm đến cái khác, về đêm khó ngủ, thỉnh thoảng anh lại nhớ đến khuôn mặt xinh đẹp khiến cho người ta nhìn một lần khó quên của Túc Tinh Dã.
Chỉ cần nghĩ đến Túc Tinh Dã, anh đã cảm thấy vừa ấm áp xen lẫn với lo lắng khó hiểu, cảm giác này rất khó chịu, anh không phải người thích tự ngược, lần nào cũng ép bản thân di dời sự chú ý, chủ yếu là để giảm đi nỗi sầu lo mà tự anh đa sầu đa cảm mang tới.
Nhưng mà đã một tuần rồi, anh không tìm được cách để cưỡng ép chính mình nữa.
Anh đem đồ rửa mặt về phòng ký túc xá, vuốt ve điện thoại không có tín hiệu rồi đi về phía phòng của chủ nhiệm Lương.
Anh vừa đi vừa kiểm tra lịch trong điện thoại, xác nhận ngày mai đúng là sinh nhật hai mươi tuổi của Túc Tinh Dã.
Lúc đi ngang qua hành lang, anh gặp được Tống Phi Phi, đối phương chào hỏi anh, anh cũng tranh thủ đáp lại, suy nghĩ một lúc, anh gọi cô đến trước mặt, chủ động hỏi chuyện: “Phi Phi, mấy ngày này vất vả rồi.”
Môi Tống Phi Phi khô nứt rướm máu khiến cho nụ cười cứng đờ, nhưng cô vẫn cố gắng cười đáp: “Không vất vả đâu ạ, anh và lão Hạ mới vất vả, tôi có làm gì đâu.”
“Có việc muốn nhờ cô giúp đỡ rồi này.” Bạch Yến Thừa không nói linh tinh mà nói thẳng mong muốn: “Ngày mai là sinh nhật của Tinh Tinh rồi, tôi định sang chỗ chủ nhiệm Lương xin nghỉ để đến thị trấn Hạnh Phúc gặp em ấy, nhưng mà điều kiện ở đây có hạn, tôi không nghĩ ra được cái gì phù hợp để tặng em ấy, cô là con gái, tâm tư tinh tế, nhất định hiểu biết nhiều hơn tôi, tôi muốn nghe ý kiến của cô.”
“A! Sinh nhật của bé Tinh Dã!” Tống Phi Phi vui như thể là sinh nhật của mình, hai mắt như đèn pha phát sáng, “Tiến sĩ Bạch, anh cho tôi suy nghĩ một chút đã nhé.”
“Cô cứ suy nghĩ đi.” Bạch Yến Thừa mừng rỡ nói, chỉ vào ký túc xá tự xây đối diện, “Tôi đi tìm chủ nhiệm Lương, quay về sẽ đến nhà ăn tìm cô.”
Tống Phi Phi ra dấu OK, quay người đi trước.
Quá trình và kết quả xin nghỉ phép nằm trong dự đoán, chỉ bằng thân phận và chút mặt mũi của tiến sĩ Bạch thôi, chủ nhiệm Lương đã gật đầu đồng ý ngay, sau đó thân thiết hỏi tình hình của Túc Tinh Dã.
Túc Tinh Dã không chỉ là vợ nhỏ xinh đẹp trong lời đồn của Bạch Yến Thừa, mà cậu còn là cháu trai yêu dấu của thầy giáo già đức cao vọng trọng trong nghề, tuyệt đối không thể để xảy ra sơ xuất gì, đã đến đây rồi thì không thể mang thương tích trở về được.
Nhận được lời phê chuẩn của lãnh đạo, Bạch Yến Thừa quyết định sáng mai sẽ xuất phát, thời gian còn lại anh muốn dùng để chuẩn bị một món quà.
Tống Phi Phi vẫn còn đang đợi anh ở nhà ăn, ăn xong ba chén cháo mới thấy anh chậm rãi đi đến, sắc mặt hoàn toàn bình tĩnh thản nhiên như trước đó, thật sự không nhìn ra là có xin phép thành công hay không.
Chẳng qua Tống Phi Phi đã đoán được, cả cô và lão Hạ đều hiểu rõ mặt mũi của tiến sĩ Bạch trong ngành lớn như thế nào, cũng biết chỉ cần là chuyện mà Bạch Yến Thừa muốn làm, không ai có thể ngăn cản được.
“Tiến sĩ Bạch, sao rồi?” Tống Phi Phi hỏi qua loa một câu quan tâm.
Bạch Yến Thừa ngồi xuống phía đối diện bàn ăn, uống một ngụm nước đậu xanh để giải nhiệt, đáp nhẹ bẫng: “Sáng mai xuất phát.”
Tống Phi Phi đã biết trước vẫn gật đầu: “Về sớm chút nha, chưa gì lão Hạ nhớ anh rồi, không có anh, ông ấy giống như mất hồn vậy đó.”
“Mấy người cũng chăm sóc bản thân cho tốt đấy.” Bạch Yến Thừa khẽ cười, sau đó lại hỏi: “Nghĩ kĩ chưa?”
“Nghĩ cái gì?” Tống Phi Phi vô thức nhíu mày, nhanh chóng nhớ ra: “À! Quà của bé Tinh Dã, tôi đang định nói với anh đây, tôi thấy bé Tinh Dã là một đứa nhỏ vừa lễ phép vừa ngoan ngoãn lại hiểu chuyện, hơn nữa còn là đàn em trường đại học Công nghiệp, điều kiện của chúng ta có hạn, chi bằng tặng cho em ấy hai quyển sách kiến thức liên quan đi, vừa hay lão Hạ mới khui sách, chắc là em ấy sẽ thích thôi.”
“Chắc chắn em ấy sẽ không thích.” Bạch Yến Thừa không do dự, thẳng thừng bác bỏ, “Nghĩ cái khác đi, ngoại trừ sách, còn có quà nào khác nữa không?”
Túc Tinh Dã ở nhà của anh hơn một tháng, sách vở trong nhà chất cao như núi, từ trước đến giờ anh chưa từng thấy Túc Tinh Dã chủ động cầm một quyển nào lên xem, rõ ràng chẳng mấy hứng thú với sách vở.
“Sao có thể không thích cho được, em ấy là đàn em mà,“ Tống Phi Phi dùng hai tay chống cằm, “Mọi người đều biết các sinh viên từ trường cũ của chúng ta đều là sinh viên xuất sắc đấy.”
Bạch Yến Thừa bật cười, từ chối cho ý kiến, lắc đầu lần nữa, “Em ấy thật sự không thích đâu, không thích đọc sách, không thích làm từng bước, về phần vì sao lại vào học Đại học Công Nghiệp, tôi nghĩ hẳn là có liên quan đến gia đình.”
“Nhưng...” Tống Phi Phí nhớ về ấn tượng mà Túc Tinh Dã để lại cho cô, vẫn kiên trì tin tưởng một mặt mà mình tận mắt nhìn thấy được, “Bé Tinh Dã là sinh viên khoa học công nghệ tiêu biểu đó, ngoan ngoãn hiểu chuyện, còn rất thật thà nữa, ăn mặc cũng đơn giản không diêm dúa, có điều nói thật chứ, hơi uổng phí gương mặt một chút...”
Bạch Yến Thừa cười ngắt lời: “Em ấy chỉ giả vờ ngoan thôi.”
“Hửm?” Tống Phi Phi lộ ra vẻ mặt khó hiểu: “Giả vờ ngoan, là sao?”
“Nghĩa trên mặt chữ, chính là giả vờ ngoan, thật ra không ngoan như vậy.”
“Tiến sĩ Bạch, tôi vẫn không hiểu...”
“Rất dễ hiểu mà, tôi nói cho cô nghe.”
...
Bạch Yến Thừa dùng giọng điệu nhẹ nhàng mang theo ý cười, thuật lại đơn giản ngắn gọn dáng vẻ Túc Tinh Dã giả vờ ngoan đến quả trình không cẩn thận đánh rơi vỏ bọc của mình, nét mặt anh ấm áp thản nhiên, phảng phất như đang miêu tả thời tiết hôm nay đẹp biết bao nhiêu vậy.
Vẻ mặt và giọng điệu này của anh, Tống Phi Phi thấy rất quen, bất cứ khi nào tiến sĩ Bạch cảm thấy hứng thú đến một chuyện nào đó trong công việc, anh đều sẽ để lộ dáng vẻ này.
Chí là có hơi kì lạ, Bạch Yến Thừa thật sự sẽ có hứng thú với một Túc Tinh Dã giả vờ ngoan ngoãn, thực chất thích đánh đấm chửi thể sao?
Câu trả lời là -- sẽ.
Bạch Yến Thừa đưa trọng tâm câu chuyện quay về quỹ đạo, tiếp tục hỏi Tống Phi Phi suy nghĩ của cô về việc liên quan đến quà sinh nhật: “Cô nghĩ xem, kiểu giống mèo hoang nhỏ như em ấy, tôi nên tặng món quà gì mới có thể khiến cho em ấy vui vẻ đây.”
Tống Phi Phi lập tức cảm thấy chua chát: “Oa, tiến sĩ Bạch mà cũng chủ động lấy lòng người khác à?”
Bạch Yến Thừa cầm đũa, dùng đầu đũa gõ lên chóp mũi Tống Phi Phi, “Nghĩ nhanh lên, cô thông minh như vậy mà.”
“Vậy thì phải lật ngược vấn đề lại thôi.” Tống Phi Phi đảo mắt, cố gắng lục tìm thông tin trong đầu, đồng thời cảm thán, “Thật sự không nghĩ tới luôn đấy, không phải vợ nhỏ xinh đẹp, hóa ra là mèo hoang nhỏ.”
Khiến cho người ta ngạc nhiên hơn là, tiến sĩ Bạch vậy mà lại thích mẫu người này.
Tống Phi Phi vừa cảm thấy kinh ngạc vừa khó hiểu, không khỏi nhìn người đàn ông thêm vài lần nữa, đột nhiên có cảm giác tiến sĩ Bạch trước mắt hơi lạ lẫm.
Bạch Yến Thừa nói: “Có phải tôi tìm nhầm người rồi không.”
Tống Phi Phi lập tức ngẩng đầu, nghiêm túc nói, “Không đâu, tôi có thể nghĩ cách cho anh, tôi muốn hỏi, bình thường bé Tinh Dã có yêu thích cái gì không?”
Sở thích ấy à...
Bạch Yến Thừa đặt đũa xuống, cẩn thận suy nghĩ hồi lâu, nhớ lại từng li từng tí những khoảnh khắc anh và Túc Tinh Dã ở cùng nhau, cuối cùng đáp án cũng nhảy ra trong đầu.
Anh rũ mắt, sau khi nghĩ kĩ rồi mới vô cùng chắc chắn thẳng thắn nói ra một chữ: “Tôi.”
“Anh?” Tống Phi Phi chớp mắt, “Chắc chắn chưa?”
Khóe môi Bạch Yến Thừa khẽ run, “Chắc chắn.”
“Vậy thì dễ hơn rồi!” Tống Phi Phi có tật giật mình liếc trái liếc phải, sau đó hạ giọng nói, “Dùng chính anh để làm quà tặng cho cậu ấy đi, tôi dám khẳng định, đây chính là món quà thích hợp nhất rồi.”
“Bây giờ còn chưa phải lúc.” Bạch Yến Thừa đẩy gọng kính trên sống mũi, “Dù sao em ấy cũng nhỏ hơn tôi tám tuổi, vẫn chưa tốt nghiệp, lại còn là cháu trai của giáo sư Nghiêm nữa, tôi không thể tùy tiện làm hại em ấy.”
“Thì ra anh thật sự có suy nghĩ này...” Tống Phi Phi nhỏ giọng thì thầm, lén lút chặc lưỡi hít hà.
Bạch Yến Thừa không quan tâm bật cười: “Tôi là đàn ông bình thường, suy nghĩ như thế không có gì kì lạ cả, nếu không thì cô cho rằng tôi là ai, thánh nhân thanh tâm quả dục, không có ham muốn sao?”
“Không có...” Tống Phi Phi cảm thấy khó xử lắp bắp, “Chỉ là... Chỉ là...”
“Chỉ là kính lọc bỗng nhiên vỡ rồi.” Bạch Yến Thừa giúp cô hoàn thiện câu trả lời, sau đó buồn cười lắc đầu.
Tống Phi Phi xấu hổ đỏ mặt, “Tiến sĩ Bạch, không phải là ý đó mà...”
“Được rồi, cô không cần phải giải thích với tôi đâu.” Bạch Yến Thừa sửa sang lại bàn ăn, nụ cười trên mặt vẫn ấm áp như cũ: “Cô cứ ăn từ từ đi, còn quà thì thôi, cứ để tôi tự nghĩ cách vậy, dù sao thì tôi vẫn hiểu rõ em ấy hơn.”
Bạch Yến Thừa suy nghĩ, cuối cùng vẫn áp dụng đề nghị của Tống Phi Phi. Nhưng anh không có tự đóng gói chính mình, mà là mượn nồi chảo tự tay làm một bữa ăn.
Ở bên cạnh anh, Túc Tinh Dã luôn giả vờ giả vịt, cố gắng che giấu bản chất thật của mình, ngày nào cũng đóng vai học sinh ngoan, không phải đến tiệm trà sữa làm thêm thì đều sẽ ở nhà tìm cách cọ độ thân mật với anh. Chỉ trong một tháng ở chung ngắn ngủi, ngoại trừ phát hiện giá trị vũ lực của đối phương cực mạnh ra, tạm thời anh chưa khai thác được thêm sở thích nào của cậu, thứ duy nhất anh có thể nghĩ đến, đó là Túc Tinh Dã dường như khá thích ăn cơm anh nấu.
Nhân viên nghiên cứu khoa học vĩ đại - tiến sĩ Bạch thật sự đã vào bếp nấu cơm, ngay tại một nơi như thế này, đúng là một kì quan, kì quan này thu hút không ít quần chúng hóng trộm drama đến dòm ngó.
Không lâu sau đó, văn phòng căn cứ truyền tin ra, nói tiến sĩ Bạch là một người đàn ông tuyệt vời lên được phòng khách xuống được phòng bếp, món bắc món nam đều không thành vấn đề, là đàn ông độc thân đó mau tới húp đi.
Sau khi lão Hạ nghe được thì chê cười nói: “Mấy người mới biết đấy à, tiếc quá, cơ mà vận may có hạn.”
...
Vốn đã quyết định sáng ngày mai mới lên đường, không ngờ chuyến đi lại bị buộc phải khởi hành trước thời hạn.
Bạch Yến Thừa thà rằng mình đến trễ một ngày, chứ anh không hề muốn phải đến sớm hơn, bởi lẽ điều đó có nghĩa là linh cảm của anh đã ứng nghiệm rồi.
Làm xong hai món ăn, anh để thức ăn vào hộp nhựa rồi cho vào tủ lạnh, sau đó chuẩn bị về ký túc xá thay đồng phục đến sân thí nghiệm.
Trở về ký túc xá không bao lâu, Tống Phi Phi đã vội vã tìm tới, gác tay lên khung cửa thở hổn hển, trên mặt là vẻ có việc quan trọng xảy ra cần cấp cứu.
“Tiến... tiến sĩ Bạch.” Tống Phi Phi chạy nhanh, vẫn còn đang thở gấp, “Có người tìm anh ở văn phòng.”
Linh cảm bất thường kia trong nháy mắt quét xuống toàn thân, sắc mặt Bạch Yến Thừa đông cứng lại, nhịp tim cũng bắt đầu tăng tốc, “Phi Phi, có chuyện gì thế?”
Tống Phi Phi chỉ ra bên ngoài, “Có người gọi điện thoại đến văn phòng nói có chuyện quan trọng muốn tìm anh, hình như có liên quan đến bé Tinh Dã, hình như em ấy gặp chuyện rồi...”
Còn chưa đợi người kia nói hết câu, Bạch Yến Thừa đã nghiêm mặt bước ra khỏi phòng, chạy một mạch đến văn phòng ký túc.
Trong lòng anh hiểu rõ, nếu như không phải là chuyện bất đắc dĩ, Túc Tinh Dã sẽ không gọi điện thoại cho anh, nhất định là đã xảy ra chuyện gì rồi.
Bạch Yến Thừa không thích nghe lời mà người khác thuật lại, anh không lắng nghe thông tin cuộc trò chuyện mà đồng nghiệp truyền đạt, dùng khuôn mặt vô cảm cầm lấy ống nghe điện thoại, ấn thẳng vào nút gọi lại.
Có đến năm sáu người vây quanh máy bàn, ai nấy đều nín thở, không dám thở mạnh.
Bọn họ chỉ thường gặp tiến sĩ Bạch ấm áp lễ độ, đây là lần đầu nhìn thấy anh nghiêm mặt, nhưng sự nghiêm túc ấy lại mang đến cho người ta một cảm giác bị uy hiếp cực kì đáng sợ và lạ lẫm.
Người nhận điện thoại không phải Túc Tinh Dã, là Tạ Tiểu Chu.
Mà Tạ Tiểu Chu cũng chỉ là lén Túc Tinh Dã gọi điện thoại tới, giọng nói vô cùng nhỏ, “Tiến sĩ Bạch, làm phiền anh ngại quá, bây giờ anh rất bận...”
“Đừng nói nhảm nữa, cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra.” Giọng nói của Bạch Yến Thừa thận trọng nhưng mang theo lạnh lẽo cứng rắn, trên mặt lộ ra vẻ uy nghiêm và mất kiên nhẫn, mọi người bên ngoài đều nhìn nhau khó hiểu.
Nếu không phải đã biết giọng của anh, Tạ Tiểu Chu cũng tự hoài nghi với bản thân mình rằng ở đầu dây bên kia có lẽ không phải là Bạch Yến Thừa, chẳng biết cậu có nghe nhầm hay không nữa.
Tạ Tiểu Chu hắng giọng một cái, không dám chậm trễ, vội vàng lựa lời mấu chốt mà nói, “Là như vầy, anh Dã Tử không biết em gọi điện cho anh, là em lén lút báo tin thôi, em nghĩ cần phải nói với anh một tiếng, chuyện là sau khi anh đi không lâu thì anh Dã Tử đã bị thương, ban đầu thì không có sao, nhưng mấy ngày nay vết thương đột nhiên trở nên vô cùng nghiêm trọng, cậu ấy còn bị sốt nữa, bác sĩ ở thị trấn nói là vết thương nhiễm trùng, cần phải đến bệnh viện chữa trị gì đó, dù sao thì cũng rất đáng sợ.”
“Vậy thì còn chờ gì nữa?” Bạch Yến Thừa siết chặt ống nghe, gân xanh như ẩn như hiện trên mu bàn tay trắng trẻo, dường như dùng cả giọng điệu nghiêm khắc phê bình cấp dưới để nói chuyện, “Không phải các cậu có xe sao? Còn không mau chở em ấy đến bệnh viện trong huyện đi, không biết đường có thể hỏi bí thư, tôi nhờ các cậu chăm sóc tốt cho em ấy, vậy mà chút chuyện nhỏ này các cậu cũng không làm được.”
“...” Tạ Tiểu Chu cúi đầu, vừa uất ức vừa sợ hãi.
Đây là nam thần của lão đại đó hả?
Sao không giống với cái người trong lời đồn gì hết vậy?
“Nói chuyện.” Giọng nói mang theo hơi lạnh của Bạch Yến Thừa lại vang lên.
Tạ Tiểu Chu ôm lấy trái tim nhỏ thấp thỏm nhảy loạn, sợ sệt giải thích: “Tiến... Tiến sĩ Bạch, anh đừng tức giận, em và Tiết Gia đã đề nghị đưa cậu ấy đi bệnh viện rồi, nhưng cậu ấy không muốn... À đúng rồi, anh không biết đó, thật ra cậu ấy chỉ nghe lời anh thôi, bọn em đâu thể quyết định thay cậu ấy được, dám như thế là sẽ bị mắng cho đầu chó đầy máu luôn ấy, lỡ mà cậu ấy phát hiện ra em lén lút gọi cho anh, vậy thì cái mạng này của em cũng khó giữ được luôn.”
Bạch Yến Thừa cau mày hỏi: “Vì sao em ấy lại không đến bệnh viện?”
Tạ Tiểu Chu do dự một lúc, âm thầm thở dài, thấp giọng nói: “Vì anh đấy, anh Dã Tử nói anh sẽ đến gặp cậu ấy, nếu như cậu ấy không ở đó, các anh sẽ lỡ cuộc gặp mất...”
==