Em Ấy Đang Giả Vờ Ngoan Đó

Chương 39: Chương 39: Mong chờ người đến




“Bây giờ tôi sẽ đến chỗ các cậu.”

Bạch Yến Thừa gác ống nghe lên máy, kết thúc cuộc trò chuyện.

Đồng nghiệp vây quanh lập tức quan tâm hỏi han, hỏi bạn trai của anh sao rồi, có phải là chuyện rất nghiêm trọng hay không.

Trong tình huống này, anh cũng lười giải thích quan hệ giữa mình và Túc Tinh Dã cho người khác, chỉ nói một câu “Tôi đến xem” rồi thôi, lướt qua mọi người rời khỏi văn phòng.

Anh không có ý định tìm chủ nhiệm Lương xin nghỉ, chỉ muốn xuất phát sớm nhất có thể, cho nên chỉ nhờ lão Hạ báo giúp một tiếng, lại không ngờ chủ nhiệm Lương đã chủ động đến tìm anh, còn đưa cả bác sĩ của căn cứ theo.

“Để bác sĩ Hạ đi cùng với cậu đi.” Giọng điệu của chủ nhiệm Lương nghiêm túc không cho phép từ chối, “Cậu đến được thị trấn Hạnh Phúc cũng đã trưa, di chuyển vào huyện cũng cần tốn sáu, bảy tiếng, tôi nghe nói bên đó đang sửa đường, có lẽ sẽ tốn nhiều thời gian hơn nữa.”

Bạch Yến Thừa nhìn bác sĩ Hạ đeo hòm thuốc đã chuẩn bị sẵn sàng, hai người đã quen nhau từ trước, nếu như bác sĩ Hạ có thể giúp được, thì đó cũng là điều mà anh muốn: “Cảm ơn chủ nhiệm Lương.”

Chủ nhiệm Lương an ủi: “Đừng lo lắng, y thuật của bác sĩ Hạ rất cao, không sao đâu, trước hết đừng nói chuyện này cho ông cụ biết, tránh cho ông ấy lo rồi phát bệnh nữa.”

“Tôi có chừng mực.”

Bạch Yến Thừa đáp một tiếng, sau đó đi lấy túi đựng thức ăn, mang theo bữa cơm mà anh tự tay nấu cho Túc Tinh Dã, bước nhanh ra khỏi ký túc xá.

Vấn là chiếc SUV màu xanh lá, bác tài và vệ sĩ ngồi phía trước, Bạch Yến Thừa và bác sĩ Hạ ngồi phía sau.

Suốt quãng đường đi yên tĩnh lạ thường, bốn người không ai nói lời nào, im lặng đến nỗi chỉ nghe được tiếng bánh xe nghiền ép mặt đất.

Có lẽ là do năng lượng bùng nổ từ trên người Bạch Yến Thừa mà ra, dáng vẻ xa lạ đó của anh thật sự khiến cho người ta sinh ra cảm giác phải cẩn trọng, đường nét ấm áp cùng với nụ cười thường thể hiện trước mặt mọi người bấy giờ cũng trở nên lạnh lùng một cách khó mà miêu tả nổi.

Bác sĩ Hạ là bác sĩ Tây y sỡ hữu y thuật cao siêu mà căn cứ thuê về với giá cao, năm năm trước đã kết bạn với Bạch Yến Thừa, y lớn hơn Bạch Yến Thừa sáu tuổi, nhưng cứ lần nào gặp người đàn ông này là đều sẽ cảm thấy căng thẳng.

Thật ra trước đây bác sĩ Hạ có từng thích thầm tiến sĩ Bạch, từng thích tiên tài nhỏ hơn mình sáu tuổi này, sau đó bị Bạch Yến Thừa từ chối khéo.

Có một lần tụ họp, Bạch Yến Thừa đã nói trước mặt mọi người rằng: “Tôi chỉ thích con trai nhỏ tuổi hơn mình mà thôi.”

Bị khoảng cách tuổi tác làm tổn thương, bác sĩ Hạ vừa đau khổ vừa bất lực, chỉ đành khuyên nhủ bản thân đã hết hi vọng rồi.

Sau đó bác sĩ Hạ kết hôn, xây dựng mái ấm với một bác sĩ là bạn học cùng trường đại học, cảm xúc đối với Bạch Yến Thừa đã dần bị y cho vào quên lãng, nhưng xuất phát từ thói quen, mỗi lần nhìn thấy người đàn ông này là y lại cứ cảm thấy căng thẳng, nhất là một Bạch Yến Thừa mặt mũi vô cảm không nói lời nào.

“Bác sĩ Hạ, lần này vất vả cho anh rồi.”

Lúc xe chạy qua đầu cầu thị trấn Hạnh Phúc, sắp đến chỗ cần đến, cuối cùng Bạch Yến Thừa cũng mở miệng nói chuyện.

Bác sĩ Hạ giả vờ ngủ để thoát khỏi sự lúng túng lập tức mở mắt ngồi thẳng, ôm lấy hòm thuốc bên cạnh, cười đáp: “Không vất vả, là việc tôi phải làm thôi.”

“Vừa nãy đi gấp quá, quên nói tình hình với bác sĩ Hạ.” Sắc mặt Bạch Yến Thừa lộ rõ lo lắng, “Vết thương của Tinh Tinh bị nhiễm trùng, tạm thời còn chưa biết bị thương sâu bao nhiêu, cũng không biết có phải là vết thương cần khâu hay không, anh có mang dụng cụ chữa bệnh phù hợp không?”

“Tiến sĩ Bạch yên tâm, tôi hiểu rồi.” Bác sĩ Hạ vỗ vỗ hòm thuốc, “Cậu lo lắng cái gì tôi đều hiểu hết, tôi là bác sĩ, tôi đảm bảo sẽ không để người yêu của cậu có chuyện gì đâu.”

Ánh mắt Bạch Yến Thừa khẽ động, chỉ khẽ gật đầu, không hề giải thích, như thể chấp nhận quan hệ đó vậy.

Không hiểu nổi, nội tâm của bác sĩ Hạ đã kết hôn không kiểm soát nổi dâng lên một nỗi ghen tị, trong thế giới nội tâm của y, Bạch Yến Thừa là người thành công đứng ở trên cao, là sự tồn tại thần thánh không thể vấy bẩn, thì làm sao mà loại người như anh cũng có thể lâm vào tình yêu nông cạn của thế tục cho được.

Loại suy nghĩ đáng sợ này quật cho bác sĩ Hạ lạnh run trong thời tiết nóng bức, y đè nén tâm trạng kì quái đó xuống, trong lòng niệm tới niệm lui.

Tôi yêu bạn đời của tôi, tôi yêu người yêu của tôi, tôi yêu gia đình của tôi, tôi chỉ tôn trọng tiến sĩ Bạch mà thôi, chỉ tôn trọng mà thôi...

Song, khi bác sĩ Hạ gặp được “Vợ nhỏ xinh đẹp của tiến sĩ Bạch” trong lời đồn, thì sự ghen tị tồn đọng dưới đáy lòng chỉ trong giây lát là kéo nhau chạy biến đi đâu mất.

Túc Tinh Dã tựa người trên giường gỗ, trên người dém chặt tấm chăn bông màu trắng, ánh sáng xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng, rơi xuống gương mặt trắng hồng xinh đẹp của cậu, còn có da thịt trên cần cổ nữa, đẹp tinh tế hệt như đồ sứ vậy.

Bác sĩ Hạ chưa từng thấy Túc Tinh Dã hoạt bát hiếu động trừng mắt cau mày, chỉ nhìn thấy Túc Tinh Dã vì sốt mà cơ thể trở nên run rẩy, hốc mắt ướt át để lộ ra cảm giác gầy yếu, giống hệt như một chàng tiên bị thương rơi xuống trần gian, một người con trai có thể lớn lên thành dáng vẻ như thế này, quả thực trên đời rất hiếm, chẳng trách tiến sĩ Bạch lại thích cậu.

Khi Bạch yến Thừa đưa đang trên đường đưa bác sĩ đến, Tạ Tiểu Chu, Tiết Gia và bí thư trấn, còn có cả bác sĩ trấn đều đang vây quanh giường gỗ, hỏi người bị nạn xem bây giờ cậu đang cảm thấy thế nào.

Nửa tiếng sau, Túc Tinh Dã mới dò được tin Bạch Yến Thừa sẽ đến từ miệng Tạ Tiểu Chu, cậu vừa vui mừng vừa sợ hãi, nhiều hơn hết chính là tủi thân tích tụ chưa có chỗ xả ra.

SUV dừng lại trước cổng sắt, bao gồm cả tiếng xe tắt máy, toàn bộ đều truyền vào trong tai cậu, cậu liền biết rằng người mà mình luôn chờ đợi đã đến rồi.

Mặc kệ mọi người ngăn cản, cậu bướng bỉnh ngồi dậy trên giường, luôn miệng nói: “Tôi không sao, tôi thật sự không sao hết mà, mọi người đừng như vậy nữa...”

Cậu không muốn Bạch Yến Thừa lo lắng cho mình, cũng không muốn để lộ mặt yếu đuối nhất của mình.

Khi Bạch Yến Thừa bước đến cửa phòng, thân ảnh cao gầy trong chớp mắt xuất hiện trước mắt cậu, ngay sau đó Túc Tinh Dã liền vào nếp như một phản xạ tự nhiên, không hề nháo nhào lên nữa, cậu dán lưng sát vào đầu giường, dùng chăn bọc kín cơ thể sốt nóng bừng và vị trí bị thương, chớp chớp đôi mắt to ướt át đáng thương nhìn người đàn ông.

Cũng chính khoảnh khắc này đã để lại ấn tượng đẹp đầu tiên cho bác sĩ Hạ, thế là trong lòng y hoàn toàn chấp nhận việc cậu sẽ là người yêu của Bạch Yến Thừa.

Rõ ràng là ngày hè nóng bức khô hanh, mà Bạch Yến Thừa đến gần Túc Tinh Dã vẫn mang theo hơi lạnh, khi anh đến, những người không có phận sự tự giác đứng ra nhường chỗ.

Bí thư dùng vẻ mặt ngượng ngùng nhìn anh, hình như rất sợ bị anh truy cứu trách nhiệm.

Bác sĩ trấn lầm bầm dặn dò vài câu, tiếng địa phương phải cố gắng lắm mới có thể nghe hiểu được.

Về phần Tạ Tiểu Chu và Tiết Gia, thì hai người này sợ bị mắng, trốn ở trong góc làm người tàng hình.

Bạch Yến Thừa chẳng thèm để ý đến họ, từ lúc bước vào đã nhìn chằm chằm chàng trai mặt mũi tái nhợt, anh đến bên mép giường, ánh mắt di chuyển xuống dưới, dừng lại trên hai chân dài giấu dưới lớp chăn.

Anh nhẹ nhàng nhấc chăn bông lên, không nghe bí thư trấn giải thích mà hỏi Túc Tinh Dã: “Có chuyện gì vậy?”

Túc Tinh Dã nhìn hai bạn học giả chết ở góc tường, nhận lấy ánh mắt cầu cứu mà hai người đó ném tới, cắn môi nói: “Là tự em không cẩn thận...”

“Nói thật, không được nói dối.” Bạch Yến Thừa giương mắt, cảm giác mà người khác nhận được là xa lạ, còn có một cảm giác không giận tự uy ngột ngạt ập đến.

Túc Tinh Dã nhận ra anh không vui, không còn dám bịa chuyện chém gió nữa, chỉ đành phải bán bạn bè, kể lại chi tiết mọi chuyện.

Chuyện là thế này, sáng ngày thứ hai sau khi đến thị trấn Hạnh Phúc, Túc Tinh Dã đã lập nhóm nhỏ bốn người đến đầu cầu gánh nước, mấy chàng trai lớn đưa Tiểu Vát Tử đi theo, chơi đùa ca hát bên cạnh giếng nước, càng lúc càng chơi vui, cậu bảo Tiết Gia chạy về xe lấy ghi - ta, chuẩn bị tìm chỗ ít người để chơi nhạc.

Tiểu Vát Tử rất quen thuộc với cảnh vật quê hương mình, giúp bọn họ tìm một nơi trống trãi yên tĩnh không người, chính là ở bãi cát ngoài cửa sông cách thị trấn Hạnh Phúc năm trăm mét.

Bởi vì nơi đây khô hạn nhiều năm cho nên không có nước, mà chỉ có thành xi măng và đất cát, bốn người tìm được chỗ có bóng mát, chỉ với một chiếc ghi - ta, bọn họ vẫn có thể hát được những bài hát thịnh hành.

Thoắt cái đã đến trưa, Tạ Tiểu Chu và Tiết Gia đề nghị đến chỗ mà Tiểu Vát Tử nói nhặt đá, nghe nói đá ở cuối bãi cát rất đẹp, màu sắc sặc sỡ có một không hai, có thể lấy về giữ làm kỉ niệm.

Nhưng Tiểu Vát Tử nói cho bọn họ biết: “Muốn đi ạ, chờ một lát nữa rồi đi, bây giờ nhất định đang có người ở đó.”

Tạ Tiểu Chu bực bội nhíu mày: “Có người thì sao, cũng không thể làm lỡ mất thời gian của chúng ta được.”

Tiểu Vát Tử nói: “Thiết Côn và đồng bọn của anh ta ở bên đó, chỗ ấy là địa bàn của bọn họ, đụng vào là phải nộp phí sử dụng.”

“Hả?” Tạ Tiểu Chu không nhịn được bật cười, “Anh không tin đâu, dựa vào cái gì mà bắt nộp phí sử dụng chứ?”

Túc Tinh Dã cũng cau mày, bắt trúng trọng điểm hỏi: “Thiết Côn là ai?”

Tiểu Vát Tử khua tay: “Người hung dữ nhất ở trấn trên, cao lắm, cao hơn các anh nhiều.”

Nghe vậy, ba người bèn trao đổi ánh mắt với nhau. Hãy tìm đọc trang chính ở _ tr

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.