Em Bị Bệnh Phải Trị

Chương 31: Chương 31




Nam An An không nghe lời, cô vẫn muốn đi gặp sư phụ cô.

Đêm đó cô lúc ra ngoài cô lén lút ôm theo con dao Thụy Sĩ nhỏ bé, vừa mới đi tới cửa chính đã thấy Nam Vi Vi đeo túi xách đứng đó ngoắc ngón tay với cô, nói câu “Đi thôi,” cô ấy đứng đó, bối cảnh là một khoảng hoa tường vi nở rộ.

Cô vui mừng chạy tới ôm lấy Nam Vi Vi giơ ngón trỏ lên quơ quơ, cười tít mắt hỏi cô ấy: “Chị, không phải chị nói sư phụ em chỉ là một cái tên trong máy tính ư? Vậy sao chị còn đi cùng với em?”

Bao giờ cũng lạnh lùng cao quý chính là chị của cô, cô ấy nhìn cô một cái, không để ý cô giống như đang khiêu khích chỉ nhàn nhạt nói: “Làm sao chị có thể để em đi một mình chứ.”

Từ khi sinh ra chúng ta đã luôn cùng một chỗ, làm sao chị có thể để em đi một mình được.

Nam An An xoay người giơ tay ôm cổ Nam Vi Vi hôn nhẹ lên mặt cô ấy một cái, Nam Vi Vi chán ghét lau khóe miệng không có nước miếng rồi không chút do dự hôn lại cô một cái, Nam An An nắm tay chị cô miêu tả bộ dạng sư phụ trong tưởng tượng của cô --- “Em đoán anh ấy nhất định rất đẹp trai, ừm, vóc dáng rất cao, giọng nói cũng rất dễ nghe, em muốn gọi anh ấy một tiếng sư phụ, nghe anh ấy gọi em đồ đệ nhỏ yêu nghiệt.…”

“Đằng sau có tảng đá” Nam Vi Vi kịp thời nhắc nhở cô một câu, cầm tay cô rất chặt tránh để cô bị ngã xuống, “Đi đường cẩn thận, đừng ồn ào.”

“Chỉ có khi đi đường cùng với chị em mới dám như vậy thôi,” Nam An An kéo tay nháy nháy mắt.

Nam Vi Vi nhún vai, đôi mắt xinh đẹp như hoa đào nhìn thoáng qua nhàn nhạt nói: “Chị thấy em rất để ý sư phụ em.”

“Chị quan trọng hơn anh ấy, quan trọng thế này này….” Nam An An rút hai tay ra vẽ một vòng tròn lớn trong không trung, “Nhiều như vậy đó.”

Tối hôm đó, hai cô nắm tay nhau đi xuyên qua con hẻm nhỏ bên cạnh cửa chính đại học phía Tây, đèn trong ngõ hẻm quanh năm chẳng sửa chữa không có chút ánh sáng nào.

Cả con hẻm nhỏ đen tối mà tĩnh mịch, như một con quái vật há miệng lớn, chỉ còn chờ các cô đi qua sẽ há mồm cắn nuốt luôn, lúc cô đi tới ngõ hẻm không hiểu sao đáy lòng dâng lên cảm giác bất an mơ hồ, cô lắc đầu như muốn ném đi dự cảm xấu đó đi, cuối cùng còn kéo tay Nam Vi Vi một đường đi tới dưới ngọn đèn đường sáng lờ mờ duy nhất trong hẻm nhỏ, lúc chỉ còn cách cửa chính đại học phía Tây một đoạn đường ngắn Nam Vi Vi dựa vào đèn đường nói với cô: “Em đi đi, chị ở ngay đây chờ em.”

Nam An An giơ đèn pin cẩn thận soi đường chạy tung tăng vòng qua mấy vũng nước đi tới cửa đại học phía Tây, sự vui sướng nhảy nhót trong lòng như muốn tràn cả ra ngoài, lúc sắp tới gần cửa ngõ thì nhìn thấy phía bên kia một bóng dáng thon dài tựa người vào cửa bên hông đại học phía Tây, bên cạnh còn có một người nam sinh vóc dáng cao lớn cũng rất giống sư phụ cô, người kia cầm gấu bông nam sinh cũng giống vậy… cửa lớn đại học phía Tây rất nhiều người, nhất định sư phụ cô ở chỗ này.

Nam An An chầm chậm chạy tới, đang muốn mở miệng gọi một tiếng sư phụ thì cảm thấy trước mặt bỗng tối sầm, trang khác là ăn cắp, trái tim hung hăng đau đớn giống như là bị vò thành một nắm, trong nháy mắt tai ù ù như kiểu tất cả những buồn phiền đều nổ tung bên tai, ngắn ngủi ngột ngạt sau đó hình như cô nghe thấy tiếng thét chói tai mơ hồ của Nam Vi Vi, gần như là vang bên tai, cô cầm đèn pin xoay người liều mạng chạy vào hẻm nhỏ sâu hun hút.

Con hẻm tối tăm như thế, dưới chân đường gồ ghề như không có điểm cuối, cô dẫm phải vô số vũng nước, bọt nước bắn tung tóe lên rồi lại rớt xuống, bên tai tất cả đều là tiếng gào rít của gió, Nam An An chưa từng nghĩ tới có một ngày cô có thể chạy nhanh như vậy, cũng không nghĩ tới có một con đường sẽ dài như vậy.

Cô thở phì phò liều chết chạy như điên trên đường, gió trút vào trong miệng ngay cả cổ họng cũng đã đau rát.

Chạy một mạch tới dưới ánh đèn đường mờ tối, cô thậm chí không kịp đỡ đầu gối thở dốc đã nhìn thấy dưới ánh đèn đường lúc tối lúc sáng mấy tên đàn ông đè xuống người Nam Vi Vi, tay chúng đang xé rách quần áo cô, trong nháy mắt Nam An An như mất đi khả năng suy nghĩ, cũng hoàn toàn mất đi khả năng nghe, cô thấy Nam Vi Vi lắc lắc đầu với cô, hình dáng của miệng khi phát âm như là muốn cô chạy đi.

Tất cả máu trong người Nam An An thoáng chốc giống như chảy ngược lên đầu, cô giơ đèn pin lập tức xông tới hung hăng đập về phía một tên đàn ông trong số đó, đèn pin chiếu lên khuôn mặt hung ác của tên súc sinh, cô bị tên súc sinh dễ dàng ném ra ngoài, đèn pin “lộc cộc lộc cộc” rơi từ tay cô ra ngoài.

Hung hăng nện lên đường lát đá đau đớn như thể cú va chạm đó khiến cả người cô vỡ nát ra, cô cắn răng đứng lên rút dao nhỏ trong túi ra xông tới áp lên tên súc sinh đang trên người Nam Vi Vi, cô không biết mình lấy đâu ra sức lực lớn như vậy, toàn bộ đầu dao cắm vào một tiếng “Phốc” như khuếch đại vào trong tai rất rõ ràng, cô nghe thấy tên súc sinh kia kêu lên đau đớn, chất lỏng ẩm ướt tuôn ra thấm vào tay cầm dao của cô, trên tay kia bị chất lỏng sền sệt bắn tung tóe lên, ngay cả trong không khí đều là mùi máu tươi nhàn nhạt.

Trong bóng tối cô không biết cô đâm trúng tên súc sinh nào, chỉ là không dám buông tay sợ vừa buông tay tên súc sinh kia sẽ tiếp tục động tác, tên súc sinh hít vào một ngụm khí lạnh giơ tay che miệng vết thương. trang khác là ăn cắp đồ xấu xa, Nam An An hoảng sợ bên tai kia nghe thấy tiếng kêu đau của một tên súc sinh khác, rồi lại có một tên ngã nhào xuống chân cô, cô cẩn thận buông tay nắm dao ra, ngẩng đầu nhìn thấy dưới ánh đèn đường lúc sáng lúc tối có một bóng dáng thon dài nghiêng người hung hăng đá lên gáy tên súc sinh cuối cùng, tên súc sinh kêu đau một tiếng rồi nằm úp sấp trên đất, sau đó cô bị người ta ôm ngang eo….

….

Lúc nghe thấy tiếng khóc đè nén của Nam An An, Khương Minh đang hầm xương trong phòng bếp, anh vội vàng ném thìa xuống chạy tới phòng khách thì nhìn thấy Nam An An cuộn mình trên ghế sô pha, cô cuộn thành một khối nghiêng người đưa lưng núp lui ra phía sau ghế sô pha, Khương Minh ôm cô từ ghế sô pha ra, cô nhắm chặt mắt miệng kêu gào không ra tiếng, tay vẫy vẫy như liều mình chống cự khóc đến cả người căng cứng. Khương Minh ôm chặt người trong lòng nhẹ nhàng vỗ về lưng cô, cảm giác Nam An An trong lòng anh không căng thẳng như lúc nãy nữa, đầu cô đặt vào hõm vai anh, với một tư thế tin tưởng tuyệt đối.

Từ khi bắt đầu quen biết Nam An An anh từng chứng kiến bộ dạng cười tít mắt của cô, bộ dạng mày tươi như hoa, bộ dạng tinh thần phấn chấn, từng chứng kiến cô xinh xắn mềm mại, lúm đồng tiền rất sâu, nhưng chưa từng thấy cô khóc lần nào.

Giống như không kể thời gian thay đổi thế nào, cô vẫn là Tiểu Quyển ở thế giới rải đầy ánh mặt trời của anh cách phía trong màn hình, vẫn là đồ đệ nhỏ yêu nghiệt đứng cùng anh nói đôi chim uyên ương sau lưng anh là “Ngỗng ngỗng ngỗng.”

Đây là lần đầu tiên anh thấy Nam An An khóc,

Từ sau khi Tần Nhiên qua đời, Khương Minh như biến thành một người khác, anh cũng không còn là chàng thiếu niên hăng hái trên sân bóng rổ đổ mồ hôi, cũng không còn là chàng thiếu niên trồng hoa ba tháng để tặng quà sinh nhật cho Tần Nhiên. Mười năm như một ngày chứng kiến tình yêu sâu sắc giúp nhau trong lúc hoạn nạn của ba mẹ, sau đó trong một đêm phá vỡ tất cả những thứ quen biết, anh thờ ơ với cuộc tình rách nát được người ta khen ngợi, bản thân mình cũng như tất cả tình cảm đều thu lại, anh thờ ơ nhìn ba anh khóc lóc nghẹn ngào, nhìn Tần Di chịu đựng đủ lương tâm lên án.

Anh chưa từng nói chuyện yêu đương, không đi tìm phụ nữ.

Cái gọi tình yêu là từ tốt đẹp, trong thế giới của anh bị làm bẩn đến mức triệt để, thế cho nên từ đầu anh đã không muốn chạm vào.

Ngay từ đầu, Tiểu Quyển trong mắt anh giống như một đứa bé, anh đã từng cực kỳ hâm mộ những thứ mà cô có --- gia đình đầm ấm, ba mẹ yêu nhau.

Về sau, cô đã trở thành tất cả lý do để anh chơi trò chơi kia, cái loại nuông chiều dung túng với đứa nhỏ vào lúc anh không biết đã từ từ lên men thành một loại tình cảm sâu sắc.

Thế cho nên, lần đầu tiên lúc anh nhìn thấy Tiểu Quyển có nhắc tới khi còn nhỏ đã từng làm vỡ một góc của khóa đồng tâm, thì trái tim bắt đầu rung động không khống chế được.

Anh cho rằng sẽ không còn nhìn thấy cô gái nhỏ nữa, nhưng lại chân thực như vậy đứng trước mặt anh.

Cô dè dặt thích anh, cô viết trên weibo không đuổi kịp nam thần tuyệt đối không đổi tên, cô nằm trên người anh không chút phòng vệ nào để anh xoa bụng cho cô, cô đứng ánh đèn đèn màu sắc sặc sỡ vươn tay với anh hát: “Đoạn đường xa xôi chúng ta ở cùng một chỗ đi,” trong đêm ba mươi cô chạy về nước cùng đón năm mới với anh, rõ ràng cô căng thẳng sợ hãi nhưng còn làm bộ dũng cảm dùng miệng môi chạm lên mũi anh ---

Tình cảm đơn thuần mà sâu sắc như vậy, Khương Minh biết cả đời này anh không cách nào có được.

….

“An An, An An” Nam An An ngủ mơ mơ màng màng chợt nghe giọng nói mát lạnh kêu tên cô bên tai, cô mở to mắt tầm nhìn còn có chút mơ hồ, hình như cô nằm úp sấp lên nơi nào đó, khuôn mặt bị cấn phát đau, Nam An An ngửa mặt lên lờ mờ trông thấy ánh mắt đen như mực của Khương Minh, giọng nói anh như rất xa xôi, dần dần mới rõ ràng bên tai cô, Nam An An theo bản năng giơ tay dụi dụi mắt mới phát hiện không biết từ lúc nào nước mắt đã rơi đầy mặt.

Tay dụi mắt bị cầm lên, cô trợn tròn nửa mắt nhìn thấy Khương Minh cầm cổ tay cô.

Khuôn mặt đẹp trai của anh phóng đại trước mắt cô, Khương Minh đưa tay bưng mặt cô, Nam An An vừa mới tỉnh ngủ còn có chút không hiểu vì sao, mãi đến lúc môi mỏng hơi lạnh của anh nhẹ nhàng hôn lên ánh mắt cô, lông mi Nam An An khẽ run, làn môi mềm mại của anh từng chút từng chút hôn khô nước mắt trên mặt cô, hơi thở ấm áp của anh phun giữa lông mày cô, môi mềm mại mát lạnh như lụa cọ xát mí mắt cô, sau khi dính nước mắt của cô có chút ẩm ướt in lên mắt bên kia của cô, khẽ khàng hút từng chút một, mang theo lực dịu dàng nhất và nhiệt độ ấm áp nhất.

Giống như có ma lực, mắt chua xót của cô hết đau rồi.

Mà nước mắt khi anh bưng mặt từng chút từng chút rơi xuống, như được người ta nâng trong lòng bàn tay.

Nam An An cương cứng cơ thể hồi lâu mới duỗi tay ôm chặt cổ Khương Minh, mới vừa tỉnh ngủ cả người cô còn có chút buông thả.

Cô mơ một giấc mơ dài ơi là dài, đoạn cuối giấc mơ vô cùng gần với thực tế.

Cô nhớ rõ sau đó ---

Tối hôm đó lúc cô kéo tay Nam Vi Vi về nhà, Nam Vi Vi đã nói đồng ý với chị, đây là bí mật giữa chúng ta.

Bọn cô nghiêm túc móc nghéo tay.

Một tuần sau đó, Nam Vi Vi nói với An Dạng muốn đến Mỹ trao đổi sinh viên, khi đó vừa vặn Nam Thị được một công ty đầu tư mời mọc liền mang Nam Vi Vi cùng đi sang Mỹ. Cô không biết Nam Thị nhanh như vậy đồng ý mang theo Nam Vi Vi đi vội vàng như thế là được mời hay có phải đã biết cái gì không, cũng không biết nhiều năm trôi qua như vậy An Dạng thường dẫn cô đi tìm bác sĩ tâm lý có phải là đã biết được chuyện xảy ra tối hôm đó hay không.

Cô giữ kín như bưng, chưa bao giờ dám nhắc tới đêm hôm đó, cũng không dám nghĩ lại, cứ giả vờ như không biết gì cả.

Rốt cuộc cô cũng không lên qq kia nữa, không còn chơi bất cứ một trò chơi nào, không còn gọi bất cứ một ai là sư phụ nữa.

Từ nhỏ đến lớn chuyện Nam An An hối hận nhất, chính là ngày đó rõ ràng có dự cảm không tốt cô vẫn kiên trì không quan tâm Nam Vi Vi ngăn cản đi ra ngoài tìm sư phụ cô, cô thường nghĩ nếu ngày đó cô không quyết tâm phải đi gặp sư phụ cô bằng được, thì Nam Vi Vi sẽ không ra ngoài với cô, chị ấy sẽ không gặp cảnh ngộ như vậy cũng không có chuyện đi tới nước Mỹ xa xôi.

Đây là chỗ bọn cô sinh ra, nhưng lại trở thành nơi Nam Vi Vi không bao giờ nguyện ý bước tới.

Rõ ràng là từ khi chưa sinh ra bọn cô đã ở cùng một chỗ, nhưng vì chuyện kia mà xa cách lâu lắm rồi.

Yêu thích thời niên thiếu, cô sớm không nhớ rõ.

Nhưng phần yêu thích mang lại sự quý trọng cho cô, đủ để cô khắc cốt ghi tâm cả đời.

“An An” giọng mát lạnh của Khương Minh kéo cô ra khỏi suy nghĩ, Nam An An cúi đầu ra sức chà xát nước mắt mình trong lòng bàn tay Khương Minh: “Em mơ thấy ác mộng, mẹ em giáng mấy cái tát, cả bên trái lẫn phải….”

Hết chương 31.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.