Cô đen tối thế mẹ cô biết không nhỉ.
Khương Minh im lặng thuận tay nhéo nhéo khuôn mặt Nam An An đang chôn trong lòng bàn tay anh.
“Mùi gì thế nhỉ?” Nam An An ngửa mặt lên chăm chú hít hít cái mũi, “Xương sườn của anh!”
Nói xong Nam An An bay nhanh xuống phòng bếp, tiếc là khi đó đã muộn, lúc cô chạy tới đã nhìn thấy xương sườn hầm căn bản là đã thành xương kho rồi, đáy nồi đen thui, cô xắn ống tay áo bưng nồi lên, chạy tới tủ lạnh lấy củ khoai từ và nửa con gà chuẩn bị thể hiện bản lĩnh, nâng mắt lên đã nhìn thấy Khương Minh nghiêng người tựa vào cửa kính phòng bếp.
Ánh đèn phòng khách sau lưng anh chiếu tới, ngược ánh sáng ngay cả hình dáng cũng đẹp trai khiến người ta tim đập thình thịch….
Trời đã tối hẳn, Khương Minh dựa vào bên cạnh cửa dưới ánh đèn màu vàng ấm áp, lúc tầm mắt anh và cô gái nhỏ nhà anh giao nhau cô nở nụ cười tươi tắn với anh, sau đó liền cúi đầu cầm củ từ chuyên tâm rửa sạch cắt thành từng miếng đều nhau, ‘giơ tay chém xuống’ củ tử trắng nõn nà ngay ngắn chỉnh tề xếp chồng lên nhau, Nam An An quay đầu cho Khương Minh ánh mắt mau khen ngợi em đi thì một giây sau dao chém xuống ngón trỏ của mình….
Máu lập tức tuôn ra, Nam An An nháy nháy mắt thấy chân dài Khương Minh thoáng cái bước tới đây cúi đầu ngậm chặt đầu ngón tay cô, cô sững sờ nhìn môi mỏng của anh mút nhẹ nhàng đầu ngón tay cô, t anh cúi thấp đầu từ góc độ của cô có thể phác họa được lông mi dày rậm của anh, chờ tới lúc ngón trỏ được buông ra đã không còn chảy máu nữa.
Ngón trỏ Nam An An hơi cuộn lại, thấy Khương Minh lấy hòm thuốc quay lại dơ tay vuốt thẳng ngón tay cô trong lòng bàn tay, sau khi bôi thuốc ngón tay hơi lành lạnh, cô cúi đầu thấy tay trái Khương Minh cầm băng gạc tỉ mỉ quấn một vòng lại một vòng, ngón tay thon dài của anh cầm băng gạc, tầm mắt chăm chú nhìn chằm chằm đầu ngón tay cô, dưới ánh đèn sáng rực rỡ của phòng khách, tất cả đều ấm áp khiến trái tim bứt rứt cả đêm của cô bình tĩnh lại.
Nam An An ngửa mặt tới gần dùng chóp mũi mình cọ vào người Khương Minh, bị anh thuận thế túm lấy chóp mũi, theo bản năng mở miệng hít thở trong nháy mắt đã bị Khương Minh hôn xuống.
Cuối cùng, Nam An An nâng ngón trỏ được băng bó cẩn thận theo Khương Minh tới quán ăn gặm xương sườn, khi ăn cơm còn nhận được một tin nhắn, lúc đó Nam An An một tay “Tàn tật” một tay ăn dính đầy dầu mỡ nhờ Khương Minh xem tin nhắn giúp cô,
Ngón tay thon dài sạch sẽ của Khương Minh mở di động cô ra, giọng nói mát lạnh dễ nghe ---
Lớp trưởng: Tiểu Cửu, sau khi tốt nghiệp đại học chúng ra sẽ tạm biệt nhau bôn ba tới góc biển chân trời, cho nên tớ muốn thứ bảy này bạn học thời trung học tụ tập một chút, hoan nghênh mang theo người nhà tới.
“Khụ khụ” Nam An An thiếu chút nữa bị nghẹn thịt, ban đầu khi cô nhờ Khương Minh xem giúp tin nhắn đã nghĩ tới kết quả xấu nhất chính là tin nhắn của người tên Hà Nhạc chứ không phải của ai khác, không nghĩ tới là bạn bè học chung thời cấp ba gặp mặt --- điều này đáng sợ hơn nhiều so với Hà Nhạc, dù sao Hà Nhạc chỉ là một người bạn trai cũ, mà bạn học cấp ba họp mặt --- đó chính là một đám bạn trai cũ.
Đến tối thứ bảy Nam An An rủ Khương Minh đi cùng với cô tới Cửu Trọng Thiên, có trời mới biết cô mong biết bao Khương Minh sẽ từ chối cô.
Người xưa nói, ‘người sợ nổi tiếng heo sợ mập,’ cô không mập, thế nhưng cô nổi tiếng --- chính là biệt danh lẫy lừng bay xa, lúc bọn họ vừa đi tới cửa Cửu Trọng Thiên lớp trưởng đã kêu “Tiểu Cửu” rồi nhào tới ôm chầm lấy cô, lớp trưởng đại nhân liếc mắt một cái nhìn thấy Khương Minh phía sau cô bĩu bĩu môi --- “Tiểu Cửu, cậu lại đổi bạn trai rồi hả?”
Nam An An: “Ừ.”
Lớp trưởng đại nhân nháy nháy mắt về phía Khương Minh: “Chậc chậc, Tiểu Cửu bạn trai cậu ai cũng đẹp trai hết, tất cả đều là người cực phẩm….”
Nam An An không dám nhiều lời, viện cớ muốn ăn bánh ngọt liền kéo Khương Minh chạy vào trong, thật vất vả ôm được một đĩa bánh ngọt rồi cô kéo Khương Minh chạy vào góc phòng không có người, Nam An An đang bưng đĩa bánh ngọt vui sướng ăn chợt nghe Khương Minh nhẹ nhàng bâng quơ hỏi: “Sao các cô ấy gọi em là Tiểu Cửu?”
Nam An An: “….” Nhất định anh không muốn biết nguồn gốc tên này đâu, nhất định thế.
Đáng tiếc lúc cô còn chưa kịp trả lời thì không biết từ lúc nào nam sinh bên cạnh chạy tới trả lời tiếp đó: “Bởi vì trong vòng một tháng Nam An An đá chín người bạn trai, người ta gọi là đá chín người, gọi tắt là Tiểu Cửu.”
Nam An An yên lặng đan hai ngón trỏ vào nhau, nghe Khương Minh không chút để ý hỏi cô: “Em nói đúng không?”
Nam An An thẳng thắn thành khẩn nói: “Em nói mười người.” Nói xong rồi thấp thỏm, lúc trước Khương Minh chỉ biết là cô có mười người bạn trai cũ, nhưng cũng không biết mười người này là kết giao trong vòng một tháng, cũng đá trong vòng một tháng. Hơn nữa khi Khương Minh biết chuyện cô có mười người bạn trai cũ lúc đó bọn họ chưa phải là người yêu, Khương Minh đã phun Fanta lên mặt cô…. Bây giờ, Nam An An nhớ lại trong lòng thật sự có chút run sợ.
Cô ngẩng đầu dè dặt liếc nhìn Khương Minh một cái, thấy Khương Minh không chút để ý xoay xoay cái nĩa trong tay, có kiểu yên bình trước giông bão sắp tới. Nam An An có chút vội vàng giải thích: “Anh cũng biết, lúc đó em còn nhỏ không hiểu chuyện….”
Khương Minh dựa vào cửa ban công, một tay chống lên cửa sổ nghe thấy thế nhàn nhạt nhìn cô một cái, Nam An An ‘biết nghe lời dạy bảo’: “Anh xem, bây giờ không phải chúng ta đã ở cùng nhau bốn tháng rồi à… Hơn nữa em nhất định sẽ không chia tay với anh, chỉ cần anh không nói….” Cô không muốn giải thích nguyên nhân thật sự, mỗi một người nữ sinh đang vui vẻ hạnh phúc trước mặt người đàn ông đều hi vọng mình tốt đẹp hoàn hảo, cô cũng giống như vậy, không phải vạn bất đắc dĩ cô không muốn để Khương Minh biết cô từng trải qua như vậy hơn nữa kết giao lung tung như thế vì có bệnh.
Không muốn giải thích, nhưng lại sợ Khương Minh nói gì đó, cô quyết định xiên một miếng bánh phô mai to nhân lúc Khương Minh mở miệng định nói gì đó thì nhét vào miệng anh, thấy khóe miệng Khương Minh dính bơ Nam An An dơ tay lau đi, Khương Minh lập tức nghiêng đầu ngón tay cô vừa khéo chạm vào môi Khương Minh, Nam An An đỏ mặt nhanh chóng rút tay về.
Khương Minh suy nghĩ một lúc, một tháng đá mười người bạn trai, xem ra thời gian Hà Nhạc kết giao với Nam An An nhiều nhất cũng không vượt qua một tháng, mà bọn họ ở cùng nhau đã gần nửa năm, loại cảm giác tự hào mơ hồ này như muốn vỡ ra.
Nam An An cẩn thận theo dõi phản ứng của Khương Minh rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm một hơi, lại không nghĩ rằng lúc đó cô nói mười người, nhanh như vậy đã biến thành mười một người.
###
Sáng thứ hai, Nam An An vẫn chạy tới văn phòng Khương Minh chơi, lúc chạy tới còn đặc biệt ôm bể cá lớn lúc trước Khương Minh đưa cho cô trở về bên này, cá bảo bối không lớn chút nào vẫn cứ nhỏ xíu non nớt như vậy, thoải mái bơi qua bơi lại trong bể nước.
Khương Minh đi họp không có ở văn phòng, Hà Khánh Nguyên xong giờ lên lớp chạy tới chơi với cô, lúc Nam An An ngồi trên ghế sô pha chơi đùa với cá thì chuông điện thoại vang lên.
Là Nam Vi Vi.
Trong điện thoại nghe thoáng giọng Nam Vi Vi rất hớn hở: “An An nói với em một tin tức tốt đây.”
Nam An An: “Chị sắp về ư?”
“……” Nam Vi Vi hơi dừng lại rồi nhàn nhạt ừ một tiếng: “Ôi quả nhiên chúng ta có tâm linh tương thông….”
Nam An An chỉ cảm thấy ánh mặt trời sáng rực ngoài cửa sổ có chút chói mắt, về sau Nam Vi Vi nói chúng ta làm sao cô nghe không rõ, chỉ nhớ rõ ràng cô ấy nói muốn về nhà, sau cùng cô nắm tay chặt di động trong tay nghe thấy giọng mình đã hơi run run: “Chị, thật sự chị muốn về sao?”
“Ừ” Nam Vi Vi quả quyết, “Chị muốn về.”
Cúp điện thoại Nam An An có cảm giác không chân thực, nhưng Hà Khánh Nguyên hưng phấn đi qua chỉ chỉ nói: “Em còn có chị, chính là thai song sinh? Chị em đẹp không, ai chà, nữ sinh bộ dạng xinh đẹp luôn khiến người ta không có cảm giác an toàn, luôn lo được lo mất, thật ra nữ sinh quá xinh đẹp thực sự không thích hợp làm bạn gái, nữ thần luôn lạnh lùng! Tàn nhẫn! Vô cảm! Cố tình gây sự! Người bình thường có thể chịu được sao? Tôi có thể, hãy giới thiệu cho thầy đi!”
Nam An An nhìn thoáng qua mặt tươi như hoa của Hà Khánh Nguyên: “Đại nhân Khánh Nguyên, thầy là một người tốt ….”
Hà Khánh Nguyên tay ôm ngực bộ dạng vô cùng đau đớn: “Trời ạ, Nam Manh Manh em thế mà lại có thể nói tôi là người tốt, chẳng lẽ nhất định tôi cô đơn cả đời sao?”
Nam An An nghiêm túc giải thích nói: “Thầy là người tốt, em không nỡ để chị ấy bỡn cợt thầy.”
Hà Khánh Nguyên: “Xin hãy trêu chọc, không cần thương hại tôi đóa hoa xinh đẹp này… Ôi con mẹ nó, ni cô Khương Minh đầu gối ông đây còn chưa khỏi đó! Cậu đá chết tôi rồi!”
Bị đá trúng đầu gối Hà Khánh Nguyên oán giận bỏ đi, văn phòng to như vậy chỉ còn lại Nam An An và Khương Minh.
“Em có chị gái sao?” Khương Minh lười biếng dựa vào ghế sô pha hai chân dài duỗi thẳng, thoải mái gối đầu lên cánh tay mình làm như không chút để ý hỏi một câu.
Nam An An hưng phấn gật đầu: “Đúng vậy đúng vậy, bọn em là thai đôi đó, bộ dạng rất giống nhau….” Cô còn chưa nói xong câu thì thấy hình như đôi mắt Khương Minh chợt lóe lên, không đợi cô bắt được đã tiếp tục lười biếng dựa vào ghế sô pha phơi nắng, giống như vừa rồi Khương Minh kích động trong nháy mắt đó chỉ là ảo giác của cô.
Nam An An nằm úp sấp lên bàn tiếp tục nhìn cá của cô, trên đường đi tới bể cá lớn bị cô không cẩn thận làm lung lay, đá nhỏ trong bể cá lót không đều như trước, Nam An An đang muốn ôm bể cá lắc lư để nó trở về dạng ban đầu, thì ánh mắt nhìn thấy miếng ngọc phỉ thúy màu xanh vốn là nằm lặng lẽ dưới tảng đá trắng nhỏ lộ ra một góc lớn.
Cô dứt khoát ôm bể cá nghiêng một bên, sau khi hòn đá nhỏ bị rơi ra để lộ dưới đáy bể cá một cái khóa đồng tâm bằng ngọc phỉ thúy, phỉ thúy xanh biếc nhiễm ánh mặt trời rọi xuống nước trong suốt xinh đẹp lạ thường, khiến làn sóng gợn lăn tăn trên mặt nước của bể cá càng rõ nét.
Cảm thấy có chút quen mắt.
An An nghi ngờ tháo cái khóa đồng tâm bằng phỉ thúy trên cổ tay xuống, ngoại trừ thiếu một góc thì bộ dạng tựa hồ giống nhau như đúc.
Khóa đồng tâm này là trước khi cô và Nam Vi Vi sinh ra Nam Thị đặc biệt tìm bậc thầy khắc ngọc làm, toàn bộ khóa đồng tâm chạm trổ rất tinh tế, mỗi một hoa văn đều vô cùng rõ nét, góc phải phía dưới hoa văn chiếc khóa đồng tâm của cô là một chữ An.
Từ trước tới giờ chuyên gia khắc ngọc không điêu khắc thành phẩm giống nhau như đúc.
Từ nhỏ cô đã đeo chiếc khóa đồng tâm này đến khi lên đại học năm nhất, luôn nhét vào trong cổ áo chưa từng cho ai xem qua…. Ngoại trừ sư phụ cô.
Nam An An nhớ rõ lần đó sau khi cô bị An Khả đẩy ngã xuống, khóa đồng tâm đập xuống đất vỡ một góc, cô vừa đau lòng vừa khó chịu đêm đó lúc trò chuyện với sư phụ cô đã gửi ảnh chụp khóa đồng tâm “Bị thương” của cô anh ấy xem, lúc đó sư phụ cô còn an ủi sẽ đưa một cái hoàn chỉnh cho cô.
Khi đó cô chưa có khái niệm đồ có giá trị cao nên rất vui vẻ đồng ý, sau này cô cho rằng chẳng qua đó là người ta nói cho có lệ, rồi quên rất nhanh, mãi đến lúc trước khi gặp sư phụ cô anh thần bí tỏ vẻ sẽ cho cô một niềm vui bất ngờ….
Nam An An nhìn hai miếng khóa đồng tâm giống nhau như đúc, trong lòng mịt mờ mờ mịt như có một câu trả lời sống động như thật.
Hết chương 32.