Theo bản năng Nam An An nhìn thoáng qua Khương Minh, anh vẫn lười biếng gối đầu lên tay dựa vào ghế sô pha, khép mắt lại như đang có giấc ngủ ngắn. Ánh mặt trời sau buổi trưa xuyên qua cửa sổ kéo dài một mạch bóng dáng lười biếng của Khương Minh chiếu lên sàn gỗ.
Nam An An cầm nước ép xoài lạnh ngắt trên bàn uống một ngụm, có chút đè nén đáy lòng không yên, có lẽ là cô nghĩ quá nhiều rồi.
Nếu đúng là anh thật….
Buổi tối Nam An An vẫn đi theo Khương Minh về nhà ở của anh, ngón tay cô còn bị thương cho nên đương nhiên được Khương Minh đuổi ra ngoài chơi, Nam An An tựa vào cửa kính phòng bếp hồi lâu nhưng vẫn không đè xuống được nghi ngờ trong lòng, tự mình ‘nhanh chân nhanh tay’ đi lên thư phòng Khương Minh.
Trên bàn làm việc còn đặt một chiếc máy vi tính mới tinh, Nam An An vừa ấn phím mở máy đã nghĩ tới buổi tối hôm ấy, cô nói với Khương Minh muốn nghịch máy vi tính của anh, anh cố ý muốn cô lấy cái máy mới tới chơi.
Ngón tay Nam An An chợt ngừng lại, sau khi tắt máy tính, cô nhìn xung quanh bốn phía thư phòng rất lâu, lúc sắp bỏ đi khóe mắt nhìn lướt qua trên giá sách chợt phát hiện ra một chiếc màu trắng, cô giẫm ghế leo lên mang máy tính đó xuống dưới.
Sau khi cắm điện, Nam An An mở nắp laptop nhưng lại chậm chạp không ấn nút mở nguồn….
Nam An An vươn ngón tay ra, đầu ngón tay vừa chạm tới phím mở máy sau đó đột nhiên rút về, cô theo bản năng muốn trốn tránh những thứ này, nhưng vẫn đưa tay nặng nề ấn nút mở máy lần nữa, máy tính vứt xó đã lâu cơ mà vẫn giữ gìn còn rất mới, tốc độ khởi động máy cũng không chậm, sau khi màn hình sáng lên Nam An An liền nhìn thấymột biểu tượng quen thuộc.
Cô gần như là run rẩy bắt đầu nhấp đúp vào biểu tượng kia, phần đăng nhập trò chơi trên màn hình lúc thoát ra cũng không lưu mật khẩu.
Cô thở dài một hơi, vẫn duỗi ngón tay ra mở lần nữa, sau đó quyết định dùng kỹ năng chuyên ngành của mình phụ giúp, không làm thì thôi đã làm thì làm đến cùng…. Bí mật máy tính của Khương Minh.
Làm đi làm lại nhiều lần, rốt cuộc Nam An An đăng nhập được vào tài khoản kia ---
Khi hình ảnh quen thuộc, nhân vật quen thuộc hiện ra trước mắt, trong lúc nhất thời đầu óc Nam An An hoàn toàn trống rỗng, cả người bị buông lỏng như vậy hoàn toàn trong mấy giây, trái tim như hung hăng níu chặt đập liên hồi, ngay cả ngón tay để lên con chuột cũng như nặng cả ngàn cân không có chút sức lực….
Cho tới bây giờ, cô cố ý xem nhẹ những thứ luôn hiện ra trước mắt, cô mới biết quả nhiên giống như Cố Ly nói --- trên thế giới này, chẳng có tình yêu nào là không có lý do cả.
Khi đó cô một chữ cũng không tin, cố chấp tranh cãi với Cố Ly.
Khi nào thì cô thích Khương Minh nhỉ, ngày đó sau buổi trưa ánh mặt trời chiếu rọi, anh cúi người che phủ cô trong bóng dáng của anh tay trái cầm bút máy của cô, lúc anh nghiêm túc ký tên cách một tờ giấy, đáy lòng cô rung động một hồi. Sau đó anh giơ tay nhận bút cô ngây ngốc đưa qua ký tên anh xuống tờ giấy. Trang giấy rất mỏng, chữ viết bằng bút máy của anh mạnh mẽ đầy sức sống, giống như xuyên qua tờ giấy mỏng manh viết xuống lòng bàn tay cô, cô cúi đầu nhìn chữ anh viết, cô cầm tờ giấy anh ký tên kẹp vào trong sách….
Thì ra bất kể là năm năm trước hay là năm năm sau, cho tới bây giờ cô thích đều là cùng một người.
Cho nên anh biết sở thích của cô, cho nên anh mua bánh bơ sữa nhân nho cho cô, cho nên chữ bọn họ giống nhau như vậy, cho nên anh an ủi cô cả đêm trước khi thi nghiên cứu, cho nên anh cũng chưa từng nhắc tới gia đình với cô như anh đã từng nói với Tiểu Quyển….
Cho nên từ lần nhìn đầu tiên đã thích đến mức sửa lại tên weibo của mình, cho nên lần đầu tiên cô chủ động theo đuổi một người, cho nên cô cũng không kháng cự bất kỳ thân mật đụng chạm nào của anh, cho nên từ trước đến nay lúc cô đối mặt với anh đều luôn to gan như vậy….
Bởi vì đây là điều cô đã từng khát vọng lâu rồi.
Rất nhiều chuyện, cô cố gắng quên, nhưng khi có cơ hội nào đấy thì nhớ lại tất cả mọi thứ, thì ra ký ức này chưa bao giờ rời xa.
Đã từng không hiểu sao những thứ này đều dâng lên cảm giác tốt đẹp và quen thuộc… Chưa bao giờ là không có lý do cả.
Hình ảnh trong màn hình, thích khách áo đen và bác sĩ ác ma đứng cùng một chỗ, ráng chiều tà màu vàng ấm áp chiếu lên người bọn họ….
Nam An An nhìn màn hình, hồi lâu sau mới phát hiện màn hình trước mắt có chút mờ ảo.
Cô soát lại cuộc trò chuyện họ đã từng nói, ấm áp, lời nói ác độc….
Đã từng dùng “Triệu hồi ngô sư” (tên nhân vật trong trò chơi) sánh đôi cùng anh đi qua những chỗ trong trò chơi….
Rõ ràng là tình yêu tuổi mười hai Tiểu Quyển chờ mong đã lâu,
Trước mặt cô cũng là Nam Vi Vi nói từ khi sinh ra chúng ra đã ở cùng nhau, chị làm sao có thể để một mình em nhăn mặt nhăn mày được,
Là cô vẽ một vòng tròn lớn nói với Nam Vi Vi chị quan trọng hơn anh ấy, vẽ to như vậy,
Là cô lôi kéo Nam Vi Vi chạy qua con hẻm đen tối tĩnh mịch nhìn không thấy điểm cuối,
Là Nam Vi Vi bị người ta ấn lên tường còn dùng khẩu hình miệng nói muốn cô chạy đi,
Là Nam Vi Vi và cô cách xa nghìn trùng dài dằng dặc sáu năm trời….
Là cơn ác mộng giống y nhau vào buổi tối, các cô từ những đứa trẻ không rành thế sự đã biến thành bộ dạng bây giờ, cô thành khách quen của bác sĩ tâm lý, mà Nam Vi Vi xa cách nghìn trùng…
Cái người ước hẹn kia, hoàn toàn thay đổi quỹ đạo cuộc sống bọn cô.
Tối hôm đó cô thở phì phò từng ngụm từng ngụm kéo tay Nam Vi Vi gần như không còn chút hơi ấm chạy một mạch về nhà, lúc cô cẩn thận đưa tay giúp Nam Vi Vi che chỗ quần áo bị xé rách thì phát hiện người chị luôn kiêu ngạo và dũng cảm đang run rẩy. Bọn cô bật hết tất cả đèn đuốc trong phòng khách sáng trưng nhưng không ngăn được sự sợ hãi lan tràn trong lòng, cô run rẩy bắt đầu ngoắc ngón tay giao hẹn với Nam Vi Vi đây là bí mật vĩnh viễn của hai người bọn cô. Cô không tắt đèn đi ngủ, một mình cô ngồi trước máy tính cẩn thận nhập vào khung tìm kiếm --- tôi là một nữ sinh mười hai tuổi, hình như tôi có bệnh, tôi không chịu được chuyện nam sinh cách tôi quá gần nên làm gì bây giờ, chờ online trả lời.
Cô từng rất bất lực,
Ở cái tuổi nên có mối tình đầu đẹp nhất, trong lòng cô run sợ phát hiện bản thân mình không bình thường….
Nam An An di chuyển con trỏ (máy vi tính) tắt khung đoạn đối thoại, nặng nề nhấn nút tắt máy, ngửa mặt cố gắng xoa xoa đôi mắt chua xót.
Lúc cô xuống lầu Khương Minh đã làm xong cơm tối, trong phòng bếp ngọn đèn màu cam chiếu vào mâm cơm trên bàn nhìn thoáng qua ấm áp và đẹp đẽ, cô tựa vào cửa kính phòng bếp ngắm bóng lưng dài cao ngất của Khương Minh, Khương Minh lơ đãng quay đầu nhìn cô một cái tắt bếp đi tới đưa tay nâng cằm cô chăm chú nhìn ánh mắt cô: “Làm sao vậy?”
Tiếng nói của anh trầm thấp mà mỏng manh, nhìn mắt cô chăm chú mà cẩn thận, trên chóp mũi cao ngất còn dính chút bột mì, Nam An An lắc đầu tỏ vẻ bản thân không có việc gì.
“Ánh mắt em rất đỏ.” Khương Minh nhàn nhạt mở miệng.
Nam An An né tránh ánh mắt anh lóe lên một cái giải thích nói: “Cà rốt trên tay anh xông đau mắt em.”
Bữa cơm đó cô ăn rất nhiều, một gắp lại một gắp, ăn no đến mức hơi đau bụng mới dừng đũa, cô không dám mở lời sợ bản thân sẽ nói gì đó, cũng không dám ngẩng đầu sợ anh nhìn thấu sự khác thường của cô.
Khương Minh gắp đồ ăn bỏ trong chén cô Nam An An ăn hết sạch, nhưng lại không nhớ rõ bữa tối đó cô ăn cái gì, cô chỉ máy móc lặp đi lặp lại động tác ăn làm như lấp đầy bụng thì trong lòng không có không gian để suy nghĩ vớ vẩn nữa.
Cơm nước xong Khương Minh đưa cô về trường học, sau khi xe chạy vào cửa chính đại học phía Tây Nam An An mở miệng nhỏ giọng nói: “Giáo sư, chúng ta đi thôi.”
“Ừ” Khương Minh dừng xe xong đi cùng Nam An An tới phòng 20.
Đêm mùa hè gió thổi hiu hiu, ven đường còn có tiếng ve đánh trống reo hò, dọc theo đường đi Nam An An luôn cúi thấp đầu nhìn bóng dáng bị ánh đèn đường kéo dài của bọn họ, Khương Minh cầm tay cô lòng bàn tay cũng dính chặt vào cô, thoạt nhìn bóng dáng rất dài của bọn họ thân mật khăng khít….
Sau khi qua cầu đèn đường đã dần dần tối xuống, Nam An An đứng dưới ngọn đèn ngẩng đầu nhìn Khương Minh: “Giáo sư, thầy ở đây chờ em, chờ em đi tới ngọn đèn tiếp theo, em có một câu muốn nói với anh….”
Khương Minh gật gật đầu dừng bước, đứng dưới ngọn đèn đường nhìn Nam An An xoay người bước từng bước tới ngọn đèn phía trước, cô đi rất chậm nhưng từ nãy tới giờ không hề quay đầu lại.
Khoảng cách giữa hai ngọn đèn có xa cỡ nào nhỉ, xa đến mức cô đi mãi không tới được, hay gần tới mức cô còn chưa chuẩn bị xong đã tới rồi.
Nam An An dừng lại dưới ngọn đèn đường mờ ảo kia, giương mắt nhìn về phía Khương Minh, anh mặc chiếc áo thun cổ chữ V và một chiếc quần Jeans bình thường, thoải mái mà tùy tiện thoạt nhìn như một sinh viên chưa tốt nghiệp đại học…. Giống với trong tưởng tượng năm ấy của cô.
Cô yên lặng nhìn những con thiêu thân phía trên ánh đèn đường nơi Khương Minh đang đứng, hít một hơi rất sâu nghe thấy giọng bản thân trầm thấp mà vững vàng….
“Sư phụ….”
Nam An An nghe giọng mình mang theo chút run rẩy, rốt cuộc cô cũng thực hiện được việc tự mình gọi hai tiếng “Sư phụ,” cách sáu năm trời dài đằng đẵng, tiếp theo câu sư phụ không phải là câu năm đó cô đã suy nghĩ rất lâu “Em chính là Tiểu Quyển” mà là ---
“Chúng ta chia tay đi….”
###
Nam An An không nhớ rõ bản thân làm thế nào một mạch chạy như điên về ký túc xá, cô nói xong câu đó thậm chí không có dũng khí nhìn vẻ mặt của Khương Minh --- tất nhiên, tầm mắt cô mơ hồ cũng không thấy rõ, đây là lần thứ hai kể từ khi chào đời cô chạy nhanh như vậy. Lúc đi lên cầu thang còn bị hụt người nhoáng cái đã được một bàn tay mạnh mẽ nâng mông lên….
Nam An An dừng lại sau đó vừa quay đầu thì nhìn thấy Đường Viên thở hổn hển, Đường Viên hồng hộc há miệng thở phì phò: “Mẹ kiếp, cậu chạy nhanh như thỏ, mệt chết tớ…” Nói xong còn thuận tay nhéo mông cô một cái.
Nam An An ừ một tiếng, Đường Viên nháy mắt mấy cái ghé sát vào mặt cô dè dặt nói: “Nam Manh Manh, cậu khóc à?”
Nam An An tiếp tục ừ một tiếng, vươn tay túm Đường Viên đã hoàn toàn không có sức lên lầu, trở về ký túc xá cô lặng lẽ đi đánh răng chợt nghe Đường Viên nhỏ giọng nói với Cố Ly: “Này, Cố Cầu Cầu, hình như tối nay An An nhà ta làm chuyện đặc biệt dũng cảm của đàn ông…”
Cố Ly nằm úp sấp trên giường nghe vậy thờ ơ nói: “Cậu ấy đứng tiểu hả?”
Đường Viên: “….”
Nam An An: “….”
Đường Viên hạ giọng: “Hình như cô ấy đá nam thần….”
Nam An An từ phòng vệ sinh ló đầu ra nhắc nhở Đường Viên đang thần bí dè dặt cẩn thận: “Tớ nghe hết rồi.”
Đường Viên xấu hổ gãi gãi đầu còn chưa nói được gì, Cô Ly đã từ trên giường nhanh nhẹn nhảy xuống, đưa tay nâng mặt Nam An An: “Thật ra tớ muốn nói… Cậu điên rồi hả?”
Nam An An im lặng, nghe Cố Ly vội vàng trách mắng cô: “Bỏ người ta thích hay khó chịu?”
Nam An An: “Thích, thích muốn khóc luôn.”
Cố Ly im lặng một lúc, dùng lực xoa mặt cô rồi ôm cô một cái: “Được rồi, cái cũ không đi, cái mới làm sao đến, cậu lên ngủ đi nếu dám khóc tớ đây đập cậu.”
Nam An An không khóc, không phải sợ Cố Cầu Cầu đập cô, mà là cô không khóc được ---
Ngày hôm sau chia tay Khương Minh, thầy hướng dẫn tương lai viện trưởng đại nhân của cô thần bí gọi cô lên văn phòng của viện trưởng học viện kinh tế, cười tủm tỉm vỗ vai cô: “An An này, thầy nói cho em một tin tốt….”
Nam An An nhìn vẻ mặt giáo sư già ‘mau tới hỏi ta đi’ cũng phối hợp biểu lộ vẻ mặt tò mò.
Hướng dẫn đại nhân của cô mặt mày hớn hở: “Học kỳ sau ta ra nước ngoài tìm hiểu, đã giao em hoàn toàn cho Khương Minh rồi….” Nói tới đây giáo sư già còn nháy nháy mắt với cô, vẻ mặt thể hiện “Em mau cám ơn ta đi ta thật sự là bà mai khéo léo hiểu lòng người,” “Về sau sớm chiều có thể ở chung với bạn trai, vui mừng không?”
Hết chương 33.