Sau khi chia tay, Nam An An cũng không nhớ Khương Minh nhiều như cô nghĩ, trên thực tế gần tới dạ hội tốt nghiệp của học viện kinh tế tất cả mọi người đều tập trung tinh thần tập luyện các chương trình, mỗi ngày cô đều làm cho bản thân bận rộn nhiều việc, lên giường là ngủ ngay cũng sẽ không suy nghĩ vẩn vơ.
Cũng may, Khương Minh không liên lạc với cô nữa, hôm sau ngày chia tay Khương Minh quay về thành phố A, nghe nói ông nội anh ngã bệnh.
Nam An An thở phào nhẹ nhõm một hơi, cũng có chút mất mát mơ hồ.
Đó là cô đơn phương chia tay, Khương Minh chưa trả lời gì với cô cả.
Dạ hội tốt nghiệp học viện kinh tế mọi người chờ mong và không muốn bỏ qua diễn ra đúng hẹn,Nam An An đứng trong phòng khách Điền Gia Bính mặc cho Cố Ly hóa trang cho mình, ngón tay thon dài của Cố Ly nâng cằm cô lên, cầm mascara tỉ mỉ chải lông mi không thể dùng sức mạnh uốn cong của cô, Nam An An mở nửa mắt thì nhìn thấy Hà Khánh Nguyên từ thảm đỏ bên kia cười tủm tỉm đi tới, cô theo bản năng xoay tầm mắt.
Mãi đến khi trong khán phòng này từng giáo viên ngồi xuống, chỗ ngồi của Khương Minh vẫn trống không.
Nam An An nhìn thoáng qua khuôn mặt trang điểm xinh đẹp của mình trong gương, hít sâu một hơi rồi thở nhẹ ra sau đó tự mình mặc một chiếc váy lưng trần màu hồng nhạt đứng sau màn sân khấu, đối diện màn sân khấu Cố Ly dơ tay tư thế cố lên với cô.
Khi Khương Minh vào tới chỗ ngồi của mình thì đèn toàn hội trường đã tắt, trên màn hình lớn đối diện ngay giữa sân khấu đã bắt đầu chiếu video toàn bộ cảnh lễ hội tốt nghiệp lần này do Cố Ly sắp xếp mở màn, sử dụng bối cảnh âm nhạc nghe rất có khí thế, bầu không khí trong video rất rộn ràng.
Trong bối cảnh màu đen mấy chữ to sử dụng khói hoa nở rộ di chuyển hiện lên trên màn hình lớn.
Đây là
Dạ hội tốt nghiệp Học viện kinh tế đại học phía Tây năm 2014 giới sinh viên chưa tốt nghiệp.
Ở đây, bạn có thể cảm nhận được nỗi buồn chia xa nơi chân trời góc bể, lưu luyến không nỡ chia tay….
Sen trong Hồ Horseshoe chưa kịp nở, nhưng chúng ta phải đi rồi.
Lúc mấy chữ to hiện ra trên màn hình lớn, Khương Minh nghe thấy tiếng mấy nữ sinh phía sau cúi đầu khóc,
Trên màn hình chữ vẫn đang di chuyển ---
Chúng ta có
Một kế hoạch tỉ mỉ
Một cường hào tài trợ
Một Đậu Tỉ biểu diễn
….
Nhìn tới đây Hà Khánh Nguyên đi qua ghé sát lỗ tai anh hết sức phấn khởi nói: “Người khác phụ trách biểu diễn, An An có trách nhiệm làm Đậu Tỉ….” Nói đến một nửa thấy Khương Minh híp mắt lạnh lùng liếc mắt nhìn anh, lập tức anh dùng ngón trỏ đưa lên miệng ngăn lại, trên thực tế mấy ngày hôm trước Hà Khánh Nguyên không tìm được người hát cùng đã gọi điện thoại cho anh.
Chính đêm Nam An An nói chia tay với anh, Khương Minh lười biếng gối đầu lên cánh tay dựa vào ghế sô pha uống rượu, nghe Hà Khánh Nguyên rất tập trung tinh thần đứng trước màn hình lớn, vỗ đùi gào thét khàn cả giọng – “Anh biết em rất khổ sở… Ngày hôm qua là người yêu, hôm nay nói chia tay liền chia tay….”
Sư huynh nhà anh hát xong rồi không đi, Khương Minh cũng đã hứa không đánh chết anh.
Nhưng lần này Hà Khánh Nguyên rất tử tế.
Màn hình lớn tối đen sau đó cả đại sảnh đều tối xuống, màn sân khấu màu đỏ đô từ từ mở ra, hai bên sân khấu hai người dẫn chương trình đứng ngược nhau đi lên sân khấu, bốn ngọn đèn thẳng tắp chiếu rọi bước chân người dẫn chương trình. Khương Minh nâng tay mở nắp chai nước khoáng uống một ngụm, dưới ánh đèn Nam An An mặc váy hở lưng màu hồng đi tới chính giữa sân khấu, chiếc váy dài hở lưng màu hồng cộng thêm tóc bối cao kiểu đuôi ngựa tinh tế làm cô thêm sáng chói khi đứng giữa sân khấu to như vậy. Cô trang điểm rất đẹp, dưới ánh đèn rực rỡ, cặp mắt hơi nhếch lên ngó nghiêng xung quanh thoạt nhìn ngây thơ như mắt nai.
Đầu ngón tay Khương Minh gõ gõ lên bàn theo thói quen, bọn họ… Tương lai còn dài.
Hai người phụ nữ dẫn chương trình bắt đầu lên trên sân khấu, dưới sân khấu khán giả bắt đầu vung vẫy gậy có đèn huỳnh quang trong tay điên cuồng hò hét, các nữ sinh bắt đầu thét chói tai khi hai người nam dẫn chương trình đi lên sân khấu.
Nam An An móc microphone lên giá đỡ thì cả đại sảnh vang lên khúc nhạc dạo đầu đoạn thứ tám bài thể dục theo đài, mở màn bốn người chủ trì nhảy điệu nhảy clacket trông khá ổn sau đó bắt đầu quên cả khuôn mẫu….
Phong cách của các tiết mục trong đêm dạ hội tốt nghiệp đều khác thường quái lạ, điểm giống nhau duy nhất chính là Đậu Tỉ.
Kế tiếp sau tiết mục của nhóm nhạc nữ tài hoa kéo đàn Vi – ô – lông nhẹ nhàng, thì tới tiết mục đầu tiên của tài chính ngân hàng bọn họ --- nhạc kịch.
Khương Minh ngồi dưới khán đài nhìn rất chăm chú, hình như Nam An An diễn vai nữ chính, mặc chiếc váy đơn giản màu trắng vô tình gặp nam chính, nhạc kịch rất mới mẻ, đến phần sau đại khái chính là đoạn tình yêu thanh xuân vườn trường tới lúc tốt nghiệp thì nữ sinh nói lời chia tay với nam sinh.
Sau khi chia tay thì thẳng đến mười năm sau.
Nam An An thay đổi bộ váy dài đen bóng xinh đẹp tham gia buổi gặp mặt mười năm sau của các bạn học, nam chính chờ mong muốn tới nói chuyện với cô, thì Kế Thảo của khoa lưu thông tiền tệ chạy như bay từ bên này sân khấu vọt qua bên kia kéo tay Nam An An ngọt ngào ngây thơ vui vẻ nói: “Mẹ, mẹ mẹ mẹ….”
Toàn trường cười phá lên.
Nam chính ôm ngực che miệng, càng biểu diễn càng đạt hơn: “Đợi một chút, đây… Là đứa bé của em?”
Nam An An kéo tay “Đứa nhỏ” lắc lắc đầu, rốt cuộc nam chính dấy lên một tia hi vọng khi mở miệng: “Vậy… Cũng là con của em.”
“Phốc” phía dưới sân khấu đám nhóc lắc mạnh bàn tay.
Ngón trỏ nam chính run rẩy: “Sao… Sao có thể chứ?”
Đến đây, kịch sắp hết âm nhạc vang lần cuối, bối cảnh âm nhạc của mối tình si vang vọng giữa sân khấu lớn --- “Đêm hôm đó, anh không từ chối em, đêm hôm đó, anh làm tổn thương em…”
Giữa tiếng cười, Nam An An vừa buông microphone liền tranh thủ thời gian chạy tới hậu đài thay quần áo, tiết mục kế tiếp chính là nhóm bọn cô, hát đồng ca bằng tiếng của các quốc gia khác nhau, tập luyện nhạc kịch khá lâu nên màn hát đồng ca chuẩn bị có phần gấp gáp, thật ra hát đồng ca không có điểm gì nổi bật, đáng nhìn duy nhất --- chính là quần áo của bọn cô.
“Tiết mục tiếp theo --- nữ sinh lưu thông tiền tệ hát đồng ca.”
Khương Minh lơ đãng ngước mắt thì nhìn thấy màn sân khấu màu đỏ đô từ từ kéo ra hai bên --- một đoàn nữ sinh khoa lưu thông tiền tệ mặc váy trắng từ hai bên nhập vào một, cả hội trường im phăng phắc sau đó toàn bộ đều là tiếng thét chói tai của nữ sinh và tiếng huýt sáo của nam sinh --- bọn cô mặc chính là áo cưới màu trắng tinh xảo, giữa mỗi một tầng váy rườm rà còn được nạm những mảnh kim cương nhỏ, dưới ánh đèn rực rỡ thật chói mắt.
20 người nữ sinh mặc áo cưới trắng tinh xinh đẹp cầm bó hoa cô dâu dưới ánh đèn rực rỡ nhập vào nhau, tuyệt đối làm rung động lòng người.
Các anh hùng học viện kinh tế nhịp nhàng hét lên “Xin nữ thần gả cho anh,” hét rất lớn tựa như muốn làm vỡ đại sảnh Điền Gia Bính. Khương Minh liếc mắt một cái nhìn trong đám nữ sinh mặc áo cưới thấy Nam An An đang kéo áo cưới trắng tinh, làn váy của cô rườm rà mà xinh đẹp, bồng bềnh như một đóa hoa nở rộ, Nam An An cúi đầu như sợ giẫm lên mép váy đứng yên trên sân khấu…
Nam An An hít sâu một hơi lặng lẽ ôn lại lời bài hát, kiểu buổi tối phải trình diễn buổi chiều được thông báo là không mượn được quần áo, đúng là bi kịch, Cố Cầu Cầu quả quyết ra quyết định --- thuê áo cưới, bây giờ thấy sự phản ứng của mọi người, hiệu quả của hành động này rất tốt.
Tất cả đèn trên đầu đều sáng rực lên, chiếu xuống bọn cô, một tầng lại một tầng váy nóng nực vẻ mặt cô đầy mồ hôi.
Nam An An cầm mép áo cưới đứng phía sau Cố Ly chờ nhóm tiếng Hàn các cô ấy xong là tới lượt nhóm tiếng Nhật bọn cô.
Áo cưới rất nóng, từ giây phút mặc áo cưới này vào Nam An An mới thực sự hiểu được giấc mơ mặc áo cưới của mỗi một người nữ sinh, áo cưới trắng tinh thiêng liêng xinh đẹp thật sự là giấc mộng cắm rễ trong lòng mỗi người con gái. Cho dù trước kia cô chưa từng trải qua cảm giác này nhưng từ lúc kéo váy đi lên sân khấu cảm giác thiêng liêng cũng tự nhiên trỗi dậy.
Lúc đến lượt nhóm tiếng Nhật các cô Nam An An nhỏ giọng hát vào microphone, ánh mắt không định hướng nhìn về phía dưới sân khấu nhưng bỗng đối diện với Khương Minh ở giữa khán phòng.
Trong lòng cô “Lộp bộp” thoáng cái dời ánh mắt đi, nhưng vẫn có ảo giác luôn bị ánh mắt nóng rực chiếu vào, mãi đến lúc bọn cô thật vất vả hát xong những ca từ không dễ nhớ sau đó cảm giác này cũng chưa biến mất, cuối cùng Nam An An cẩn thận xách làn váy, còn chưa xuống sân khấu chợt nghe thấy người dẫn chương trình nam Lâm Mặc đứng trên sân khấu mời tất cả giáo viên học viện kinh tế hôm nay có mặt đều lên sân khấu.
Thấy Khương Minh thong dong đi tới, Nam An An đi chầm chậm mấy bước nhảy xuống dưới sân khấu tìm vị trí hàng đầu tiên ngồi xuống, trong phòng thay quần áo còn có người bây giờ các cô chưa thể đi thay đồ được.
Tất cả giáo viên đã đứng trên sân khấu, Lâm Mặc cầm microphone nói với mọi người dưới sân khấu: “Đứng dậy.”
Học sinh toàn trường rầm rập đứng lên, Lâm Mặc đầy tình cảm mở miệng nói: “Cúi đầu.”
Mọi người còn chưa kịp cúi đầu đã nhìn thấy Hà Khánh Nguyên đứng giữa sân khấu nghiêm chỉnh “Rập” cúi đầu 90 độ, mấy giáo viên bên cạnh anh đều không hiểu vì sao cũng khom người theo --- cuối cùng bọn Nam An An trợn mắt há hốc mồm nhìn mấy giáo viên trên sân khấu cùng nhau bái bọn họ.
Lúc toàn thể các sinh viên kinh ngạc đến ngây người Lâm Mặc sờ sờ mũi giải thích nói: “Các học sinh, cúi đầu.” Có trời mới biết rõ ràng là anh nói với mấy người ở dưới sân khấu cơ mà.
Sau sự kiện quạ đen đó Nam An An ngồi dưới sân khấu nhìn các giáo sư lúc sắp chia tay chuyển lời cho người khác, họ đều ăn mặc rất chỉnh tề, đặc biệt Khương Minh còn mặc một bộ vest đen phẳng phiu, dáng người cao ngất bộ dạng đẹp trai khiến người ta không dứt mắt ra được. Nam An An đang lặng lẽ say sưa nhìn Khương Minh ngực đã bị nhét vào một bó hoa, đầu sỏ gây nên lớp trưởng từ bên người cô đi qua vừa đi vừa gấp gáp nói: “Nữ thần, tớ đau bụng đợi lát nữa giúp tớ tặng hoa cho giáo sư,” không đợi Nam An An đáp ứng đã không thấy bóng dáng lớp trưởng đâu nữa. Nam An An ôm bó hoa tươi thay vào vị trí lớp trưởng không kịp thay quần áo đã đứng trong hàng dài của đội tặng hoa.
Sau khi các giáo viên lần lượt nói xong, đội ngũ tặng hoa bọn cô liền ôm hoa theo thứ tự từ bên phải đi lên sân khấu, lúc đi đến bậc thềm trong lòng Nam An An mơ hồ dâng lên linh cảm xấu. Người nữ sinh đầu tiên ngoài cùng đứng lại, nữ sinh thứ hai cũng đứng lại, Nam An An di chuyển từng chút từng chút đi theo nữ sinh phía trước lên giữa sân khấu, mãi đến lúc nữ sinh bên trái cô đứng trước mặt Hà Khánh Nguyên.
Thì Nam An An đối diện với Khương Minh….
Cô ngây người vài giây tất cả mọi người đã mỗi một học trò đứng trước một giáo viên xong hết rồi, trước mặt bao nhiêu người tất nhiên cô không thể đổi vị trí cho ai được, chỉ có thể chờ người chủ trì nói một câu cô mang hoa tặng cho Khương Minh rồi chạy nhanh xuống dưới sân khấu.
Có lẽ ý thức được vừa nãy nói thiếu ba chữ đã nên đã gây nên sự kiện quạ đen kia, lần này đại soái Lâm cầm kịch bản tình ái dạt dào du dương, Nam An An ôm bó hoa trong lòng chỉ cảm thấy như ôm củ khoai lang nóng.
Lâm Mặc nói mấy câu nhưng cô lại tưởng thời gian như ngừng lại, dài như hơn cả thế kỷ vậy.
Làn váy áo cưới rườm rà dính lên người cô, Nam An An nóng quá chóp mũi đầy mồ hôi, cô cúi đầu như muốn nhìn rách cả hoa tặng trong tay, từ đầu đến cuối không dám ngẩng lên nhìn Khương Minh, nhìn hoa hồi lâu sau đó Nam An An lại dời ánh mắt nhìn vào khuy tay áo tinh xảo của Khương Minh, làn váy cô bồng bềnh khiến cô có cảm giác chỉ cần cô thoáng lùi về phía sau là cả người cô ngã nhào xuống sân khấu, Nam An An chỉ có thể hơi nhích gần về phía Khương Minh.
Thời gian bọn họ kết giao không ngắn, nhưng tiếp xúc thân mật chỉ có thể kể ra vài lần, bây giờ rõ ràng chia tay rồi… Nam An An vừa dựa sát vào Khương Minh đã cảm thấy máu toàn thân như đã sôi trào, nhất là khoảng cách bọn họ gần như vậy còn đứng lâu như thế.
Khi cúi đầu xuống phát hiện mép áo cưới của cô che giày da đen của Khương Minh, Nam An An đưa tay kéo làn váy ra thì lộ mắt cá chân của mình, cô buông tay Khương Minh lơ đãng di chuyển mũi giày thì giẫm lên trên đường viền làn váy cô….
Nam An An nín thở tập trung tinh thần, cẩn thận níu chặt làn váy mình muốn kéo váy từ dưới chân Khương Minh ra chợt nghe cuối cùng Lâm Mặc cũng lên tiếng: “Hãy để bọn em dâng tặng hoa cho các giáo viên kính mến của chúng em.”
Nam An An như được đại xá hai tay ôm hoa giơ lên chỗ Khương Minh, rất lâu sau Khương Minh mới chìa tay đón lấy, nhận hoa tay còn sơ ý cọ xát vào tay cô, sau khi anh nhận hoa xong Nam An An khẩn trương buông tay muốn chạy xuống dưới sân khấu chợt nghe Lâm đẹp trai cười nói: “Để chúng em ôm lần cuối với các giáo viên kính yêu của chúng em….”
Nam An An: …. Lâm Mặc tớ với cậu có ân oán gì đâu?
Nữ sinh bên cạnh đều chìa tay khiêm tốn ôm giáo viên, Nam An An hít sâu một hơi trong đầu đã mờ mịt cũng kiễng chân lên giơ tay ôm theo, cánh tay ôm Khương Minh rồi thoáng chốc chạy trối chết, bị làn váy kéo lại cả người liền ngã ngửa ra sau….
Đã được một đôi tay có lực dễ dàng giữ chặt lại, Nam An An ngửa về phía sau… Tay Khương Minh đang ôm eo cô, tư thế như vậy rất giống động tác trong điệu nhảy Tăng – gô.
Hết chương 34.