LẠNh........ quả thực thời tiết hôm nay rất lạnh. Tối qua chỉ mới dưới 20*c một xíu nhưng đến sáng thì....
Ở dưới phòng tất cả mọi người đã chuẩn bị xong hết mọi thứ để chuẩn bị đi đến trường.
-Huzaaa.... lạnh thế này_ Yến Anh suýt xoa
- Tao muốn ngủ. Lạnh thế này ai mà sống nổi_Thu Hà than thở
- Giờ có mỗi Đan là ấm nhất thôi_ Hà Anh lắc đầu nhìn lên gác nơi nó đang nằm
- Trài ai... còn không dậy đi học ư?
- Hôm nào chẳng thế. Haizzz có khi tao phải ngủ nướng nhiều nhiều để xinh như nó. Khoa học chứng minh là con gái hay ngủ nướng thường xinh lắm_ Yến Anh
- Ngủ mãi mà có đẹp đâu??
- Haizzzzz
Đứng tám một lúc rồi tụi kia đi học riêng nó vẫn ngon lành trong chăn.
Còn 10' nữa vào lớp mà nó chưa dậy. Thu Hà gọi cho nó. Lúc này nó mới giật mình bật dậy lao xuống giường bằng tốc độ bàn thờ. Hôm nay ngủ ấm quá mà. Mặc bộ ngủ short nó lạnh co người. Nhanh chóng VSCN xong, thay đồng phục váy như thường ngày với áo vest, nhưng chưa đâu vào đâu cả, nó lại khoác thêm vào cái áo dạ màu kem xinh xắn dài gần đầu gối. Ngó nhìn đồng hồ đang đeo trên tay nó ba chân bốn cẳng chạy. Không thèm quàng khăn không kịp buộc tóc đành tha luôn vì dù sao tóc nó cũng có ngang vai thôi mà. Ra đến đường nó mới hối hận
Sao mà lạnh thế này
Chạy qua cửa cổng, cũng may chưa đóng nó thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu thấy nóng người rồi đấy. Đang chạy rất nhanh vào lớp nó đâm sầm vào ai đó làm nó lùi về phía sau một đoạn. Haizzzz nó bất cẩn quá. Ngẩng mặt lên định xin lỗi........ nó ngơ ngẩn trước sự thay đổi chút xíu của anh hôm nay mà quên cả xin lỗi. Đầu nấm mọi ngày nay rẽ hai mái trông Hàn Quốc hơn và đương nhiên đẹp trai hơn. Khoác áo dạ dài đến đầu gối màu đen, quàng khăn len màu đen nốt. Cộng thêm chiều cao hơn 1m8 của anh nữa thì không giống gì minh tinh hàn quốc luôn.
- Ai đuổi em sao?_ Anh quay lại nhìn nó nhíu mày
- Không ạ. Em đi chậm nên đang chạy vào lớp. Xin lỗi anh ạ..
- Không sao nhưng hôm nay thời tiết có thay đổi lùi vào 15' rồi còn gì. Anh nhớ hôm qua có đăng trên page rồi mà nhỉ?
- Em lại quên rồi_ Nó cười, sao nó lại đẵng trí thế này.
Anh cốc nhẹ đầu nó
Anh cứ làm tim bé bỏng của nó tan chảy giữa cái thời tiết lạnh như thế này là sao.
Nó cùng anh đi vào tòa nhà dưới cái nhìn của rất rất nhiều người. Dư luận còn chưa hết xôn xao lại thêm lần này nữa ai mà không chắc chắn việc anh với nó là một couple cho được. Nó bối rối quá....
Ôi nhưng sao mà lạnh thế này
- Chắc sau anh phải đặc cách gọi thông báo cho riêng em quá
- Có thế cũng được ạ_ Nó cười
- Vội quá không quàng khăn luôn sao
Nói mới nhớ bảo sao nó không thấy lạnh cho được.
Nó cười, ơ nhưng mà không phải là... là là... anh đang quàng khăn của anh cho nó đấy ư..... không phải chứ. Anh cứ làm con dân phải điêu đứng vì anh thế này. Nó ngay người đứng chôn chân tại chỗ vì quá bất ngờ. Mùi nước hoa của anh thơm quá đi cơ. Nó phải làm sao bây giờ này. Mọi người ai nhìn thấy đều ồ lên lại nó ngượng đỏ mặt.
Từ đâu Minh Anh và Minh Hoàng chạy đến
- Hai đứa như thế là không được nhé._ minh Hoàng tí tửng trêu nó
Khánh Minh không nói gì cười nhếch môi còn nó thì im lặng thôi. Biết nói gì đây khi nó đang đơ toàn tập thế này.
- Ơ thế không giải thích gì sao?_ Minh Anh thắc mắc: Ơ thế hai người
- Anh thích cách suy nghĩ của em đấy_ Khánh Minh cười nói rồi bỏ đi trước còn nó thì bị sặc khí suýt nữa không đứng vững. Có cần thả thính mọi lúc mọi nơi vậy hem
- Ồ.... Minh Anh ôm miệng cười rồi kéo nó đi