Những ngày thi học kì vô cùng bận rộn, nó học bù đầu bù tóc cả lên. Do lâu nay chỉ yêu thích mỗi tiếng anh nên nó bị học lệch môn và bây giờ thi thì nó khổ vô bờ bến. Phải học lại từ hồi đầu năm, nhờ Gia Khanh giảng mấy môn tự nhiên, mượn vơ của Hà Anh để tham khảo văn. Suốt mấy ngày thi nó lăn vào học đến quên cả ngủ. Nó đang hạ quyết tâm lấy học bổng cao quý vậy nên bằng mọi giá nó phải học. Mẹ nó còn nói nếu không được học sinh giỏi mẹ nó cho về quê học luôn. Mà ở cái trường lớp toàn những người học giỏi như thế, nó bon chen thế nào đây.
Ra khỏi phòng thi, nó thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy không khí trong lành hơn bao giờ hết, thế là cuối cùng cùng cũng xong nhưng ngày vất vả nhất với nó.
- Tôi tìm lại được bình yên rồi_ Nó ngồi ở ghế đá tận hưởng không khí trong lành
- Thấy bà học tôi cũng phát sợ luôn. Tội học lệch môn là thế mà_ Thu Hà mệt mỏi ngửa cổ dựa vào thành ghế bên cạnh nó nói
- Haizzzz... lần nay mà trớt mất cái xuất sắc chắc về nghỉ hè chẳng yên mất
- Gì mà không được. Lớp có mình bà với Gia Bảo học tốt mà ổng bị yếu mất văn thì còn làm ăn gì được nữa
- Như nó hơn tôi lí với hóa. Ôi tại sao sinh ra mình lại còn sinh ra lí với hóa làm gì để rồi phải ghét nhau thế không biết
- Tôi đang lo không trong top 5 cũng ăn cám này
- Haizzzz_ Nó thở dài: Về ngủ nào. Buồn ngủ quá_ Nó kéo Thu Hà đứng dậy
- Nghe nói bà Hà Anh lần này thủ khoa bên Văn rồi
- Nó môn gì cũng giỏi lại bảo. Hơ hơ buồn ngủ quạ_ Nó vừa đi vừa lấy tay che miệng ngáp ngủ
Hai đứa đi về kí túc, mỗi đứa mỗi giường và ngủ không quan tâm gì bên ngoài cả, không ăn uống gì luôn. Nó lúc này chỉ muốn ngủ thôi.
Mấy nay nó còn chẳng thèm chú ý đến ngoại hình nữa, do không quen thức khuya nên trên mặt nó xuất hiện kẻ thù của nó là mụn. Đau lòng ngắm dung nhan trước gương, nó khóc không ra nước mắt mất. Hic... xấu hết mặt nó rồi còn đâu nữa
- Hic hic_ Nó soi soi cái mụn
- Trài ai, một hai cái làm gì đâu mà than thế_ Hà Anh đang xem phin trên giường nó lắc đầu
- Xấu hết mặt rồi còn đâu_
- Này_ Yến Anh nâng tóc mái lên cho nó nhìn
- Khiếp thế
- Thế nên bà than nữa tôi cho bà ra khỏi phòng luôn đấy
Nó gật gật nhưng trong lòng thì khóc ròng. Lâu nay có bao giờ nó lên mụn đâu chứ.
Thi xong rồi làm gì đâu, nó ôm cái latop của Thu Hà xem phim trên gác. Nó thấy Thu Hà nghe điện thoại xong nói với Yến Anh và Hà Anh gì đấy rồi ra ngoài
- Ơ đi đâu đấy_ Nó tò mò
- Lên trường, hình như thông tin của tôi bị sai. Cô gọi_ Thu Hà nói
- Ơ thế hai bà_ Nó nhìn Yến Anh và Hà Anh
- Lớp người ta đi chơi._ Yến anh cười cười nhìn nó ngáy mắt rồi kéo Hà Anh đi
- Bảo sao_ Nó bĩu môi rồi quay lại xem phim
- Chắc tối tôi mới về. Mình bà ở phòng đấy nhé. Xong đi chơi với hội bạn cũ hen_ Thu hà nói
- Nài nài... không đâu, tôi không chịu đâu đấy. _ Nó phẫn nộ
- Sorry mà_ Thu Hà trưng bộ mặt cún con nhìn nó rồi chạy mất
Mấy nhỏ này bỏ rơi nó một mình thế à. Cơ mà hôm nay Gia Khanh hay Minh Anh cũng chẳng gọi cho nó nhỉ? Bơ nó hết rồi à. Còn bạn trai tin đồn của nó nữa. Đâu hết rồi. Chẳng ai quan tâm nó rồi à.
Đang xem phim đến đoạn gay cấn thì mẹ nó gọi
[ - Con nghe ạ
- Chị Đan ạ. Em đây
- Hôm nay mẹ có cho ăn nhầm gì không tự nhiên gọi cho chị cơ
- Tại em thích gọi cho chị. Em nhớ chị quá khikhi
- Hôm nay hem phải ngày cá nha cưng
- Biết rồi mà. Hôm này em yêu về
- Thằng kia.... tao chị mài nha. Muốn chết hả
- Haizz vẫn như ngày nào. Chẹp chẹp em chắc chắn là bị vẫn bị ế chẳng ai thèm nhìn đến chứ gì
- Cho nói lại hen... chị mài nhiều không đến nổi. Nhưng chẳng qua là chị không thích thôi. Hiểu chứ?
- Mẹ bảo là chị vừa lười vừa hậu đậu chẳng ai dám yêu chị đâu
- Lại được mẹ đầu độc hết cái xấu về chị vào đầu mài rồi còn đâu..
- Thật ra thì em nói này....
- Nói gì nói lẹ đi
- HAPPY BIRTHDAY TO MY BABY
- Hả.... hôm nay ngày mấy nhỉ?
- 28/4 hí hí
- Ồ nay nhóc nhớ luôn xinh nhật chị cơ. Then kiu baby
- Ơ thế chị không nhớ à
- Chị vừa thi xong lúc sáng này. Ngủ dến giờ mới dậy ý
- Haizz thế thôi em tắt nhé. Chị yêu sinh nhâth vui vẻ. 30/4 về em với mẹ tặng quà cho. Bật mí là nó vô cùng đặc biệt luôn
Nó chẳng dám nói gì nữa luôn. Cảm động quá ý chứ. Không ngờ thằng em suốt ngày cải cọ đánh nhau với nó lại tình cảm như vậy. Tự nhiên nó lại nhớ nhà, chẳng hiểu nước mắt ở đâu tự nhiên tuôn ra. Nó ngả người xuống giường ôm gối khóc.
Gối của nó ướt đẫm luôn. Nó đầu tóc bù xù lết xuống dưới kiếm gì ăn. Chẳng nhẽ sinh nhật nó lại buồn thế ư? Nhạt nhẽo quá. Tầm giờ năm trước mà ở nhà thì mẹ nó tổ chức sinh nhật cho nó này, bạn học cùng lớp này, bố mua tặng nó cả đôi giày hàng hiệu mà nó mơ ước mãi này. Hic giá như lúc này nó được ở nhà. Ôm mấy gói snack lên gác thì lại có điện thoại_ Là Phương Vy bạn thân ở quê của nó
[- Happy birthday to you
Happy birthday to you
Happy birthday happy birthday
Happy birthday to Đan. Hem bayby sinh nhật vui vẻ. Thật ra thì tao định chúc mài từ lúc 00h cơ, nhưng mày bảo mày đang ôn thi nên thôi. Hí hí
- Tao nhớ mày quá
- Ai kêu bỏ tao lên đấy học làm gì giờ kêu nhớ với nhung
- Tao muốn về nhà cơ
- 30/4 chắc về. Chúng mình đập phá. Thi cứ kiểu gì rồi. Cả ngày nay chẳng thấy mày onl
- Tao ngủ từ lúc thi về
- Đồ con lợn. Thế ăn uống gì chưa. Rồi anh bạn trai của mài mua bánh kem cho mài chưa
- Chẳng ai biết cả. Bơ tao hết rồi. Tao chỉ yêu mỗi mày thôi
- Lại giở cái màn sến súa của mày ra đây đi. Hứ
- Ahyhy
- Quên kể mài nghe. Cái thằng thầm thương trộm nhớ mài suốt 4 năm cấp hai bây giờ nó có người yêu rồi nhé. Xinh cực
- Mặc dù tao chưa nhìn thấy nhỏ đấy nhưng tao nghĩ cả trường mài làm gì có đứa nào nào đẹp bằng tao
- Thế bố mày đây là cái gì
- Ọe ọe...
- Đoconcho này
- Cơ mà thằng nào cơ. Tao nhiều người thích thế ai mà nhớ thằng nào hí hí
- Ơ thế không nhớ anh Đan yêu dấu của mài ư hahaha
- Nhắc đến thấy sợ. Thằng cha khùng khùng đó mà cũng có người thích cơ
- Hơ... mài vừa phải thôi chứ
- Kệ tao...
....................................]
Nhận ra thì sau tất cả chỉ có mỗi bố mẹ, em trai và Phương Vy tốt với nó thôi. Cơ mà bố nó quên mất sinh nhật hay sao ý nhỉ. Nó nằm lăn ra giường vừa ăn snack vừa nghịch điện thoại. Đến facebook còn nhớ sinh nhật cớ sai nó lại quên sinh nhật mình không biết. Công đi rep lại lời chúc sinh nhật nó cũng mất cả tiếng đồng hồ. Haizzz được nhiều người quan tâm cũng khổ mà.
Điện thoại phòng nó reo chuông. Lại phải lật đật chạy xuống nghe điện thoại.... hemmm nó có bưu phẩm gì đấy. Ai tặng quà cho nó chắc
Nó nhanh chân chạy xuống công quên luôn là hiện tại nó đang mặc đồ ngủ và đầu tóc thì rối. Mặc kệ, nó kí tên nhận rồi ôm hộp quà phòng
Vừa mở ra... nó ôm há miệng ngạc nhiên một cách tột độ: một đôi nike màu đỏ nó thầm thương trộm nhớ bấy lâu nay mà không có tiền để mua. Cầm tờ giấy dưới lên đọc. Mới dòng đầu nó đã muốn khóc mà. Bố nó tận bên úc còn gửi quà về cho nó cơ mà. Yêu bố quá. Cơ mà sao bố biết nó thích đôi này cơ. Ahyhy chỉ có bố hiểu nó nhất thôi
Nó muốn hét lên luôn quá. Đi thử vừa chân luôn, cũng đúng thôi, bố nó toàn đi mua giày với nó mà.
Ôm đôi giày chạy lên gác gọi cho bố để cảm ơn nhưng thấy quái nào bố bận mất rồi.
Điện thoại bàn lại kêu nó lại có bưu phầm lại lật đật chạy xuống. Lần này nó đơ đơ trước đống quà. Nó kí kí mỏi cả tay luôn mới xong, nó phải nhờ người ôm lên phòng dùm. Bao nhiêu là hoa với quà. Nó còn chẳng biết của ai luôn. Toàn không có tên, lần mãi mới được cái có tên, chắc toàn fan của nó mất ahyhy.
Cớ sao ai cũng biết mà tụi Gia Khanh và mấy đứa cùng phòng nó lại không biết nhỉ. Buồn ghê
Nó lăn ra ngủ tiếp. Tối mà tụi kia vẫn chưa về. Nó cũng chẳng muốn xuống cantin ăn tối nên nằm luôn ra đấy. Điẹn thoại nó lại reo chuông_ là Gia Khanh gọi. Nó còn tưởng chị không nhớ gì đến nó rồi chứ
[ - Em nghe ạ
- Nàng đang làm gì thế.
- Em đang ngủ
- Xuống dưới cổng đi. Chị đang đợi
- Đi đâu ạ
- Thì xuống đi.
- Dạ]
Nó tắt điện thoại rồi xuống thay đồ. Mặc cái áo ngang vai màu trắng, để vai trần, với quần baggy đen rộng bó gấu. Đi luôn đôi giày bố nó vừa tặng, bỏ điện thoại vào balo đi chơi rồi đóng cửa chạy xuống dưới.
Xuống đến nơi nó đã thấy có xe oto ở đấy nhưng không thấy chị đâu cả. Nhìn thấy bác tài xế nhà Gia Khanh quen thuộc nó mới dám lên xe
Rồi chiếc xe dừng lại ở đâu ý. Nó cũng chẳng biết nữa. Có khi nào.... nó kéo balo đao lại rồi xuống xe. Tối om thế này, rồi bác tài xế lái xe đi mất chẳng để nó kịp nói gì cả. Nó định bật đen flash thì tách một tiếng nhỏ hàng loạt bóng đèn nhỏ được bật lên, một con đường trải đầy cánh hoa, hai bên trang trí vô cùng tuyệt vời. Một cảnh tượng tuyệt đẹp xuất hiện trước mắt khiến nó đơ toàn tập.
Nó còn ngơ ngác nhìn xung quanh.... tò mò đi theo con đường đã trải sẵn hoa... tách lại một tiếng nhỏ nữa
- HAPPY BIRTHDAY TO YOU_ Tất cả đồng thanh. Nó vỡ òa trong hạnh phúc, tụi chị Gia khanh nayg và con ba đứa cùng phòng nó nữa. Thế mà giấu nó mãi
- Ơ hay... sinh nhật em mà khóc thế kia à_ Minh Anh cười nó
- Muội thổi nến đi kìa_ Minh Hoàng nói.
Nó nhìn Khánh Minh anh đang cầm bánh kem, có in 3D hình nó, và anh đang cười nhìn nó. Nó cảm động chết mất. Nó thổi nến xong tất cả vỗ tay xong dẫn nó đi vào chỗ khác. Bây giơd nó mới biết đây là biệt thự nhà Gia Khanh. Nó cũng chỉ nghĩ nhà chị rất giàu nhưng không nghĩ là lại tới mức này. Nó thấy lạc lỏng quá
Quay lại với bừa tiệc mà tự tay mọi người chuẩn bị cho nó, tuyệt với lắm luôn. Nó yêu mọi người quá, thế mà suýt nữa trách nhầm mọi người rồi.
Chắc nó sẽ nhớ mãi ngày hôm nay luôn. Tuyệt vời lắm. Đôi lúc nó cảm thấy nó vô cùng hạnh phúc ý vì quen được những người bạn tốt bụng, nhừng người thân thiết như anh chị em ruột.
Bữa tiệc xong, mỗi người một việc xong rồi chụp bao nhiêu là ảnh. Nó đi chụp với từng người một cho đến Khánh Minh thì nó gãi đầu nhìn anh cười
- Sao tự nhiên nhìn anh cười thế kia. Đừng nó là em định tỏ tình với anh đấy nhé_ Khánh Minh bỏ điện thoại xuống nhìn nó
- Giờ mới biết anh anh ảo tưởng vậy đấy_ Nó bĩu môi
- Thế sao?_ Anh cười
- Hì_ Nó gãi đầu
- Ơ hay... tự nhiên nhìn anh cười kia. Nếu muốn bày tỏ tình cảm thì cứ nói đi. Có khi anh còn suy nghĩ lại cũng nên
- Không phải. Hay bây giờ em với anh chơi trò chơi. Anh sẽ ngồi yên nghe em thả thính anh... ahyhy. Nếu anh bình thường thì anh thắng còn nếu anh có lỡ say nắng em rồi thì anh phải chịu phạt đấy
- Nhưng anh đổ mất rồi
- Còn chưa bắt đầu. Cấm lừa em. Rồi bây giờ anh sãn sàng chưa
- Ok_ Anh nháy mắt
- Ơ... trong mắt anh có gì kìa
- Hả... có gì đâu
- Có... rõ ràng là có hình bóng của một người thích anh mà
Khánh Minh phì cười, không biết bao nhiêu lần anh được con gái tỏ tình rồi nhưng chưa thấy anh dễ thương như nó
- Anh đổ chưa?
- Chưa
- Haizzzz..._ Nó thở dài
- Sao?
- Anh thích xem 10 vạn câu hỏi vì sao không?_ Nó tò mò
- Không.
- Em cũng không. Vì trong đó nó chẳng giải thích được vì sao em thích anh cả_ Nó cười dễ thương chết người
Đơ... thật sự Khánh Minh đơ toàn tập trước nó. Nhưng vẫn cố tỏ ra rất bình thường
- Tiếp đi
- Thế anh vẫn chưa đổ à..._ Nó lại thở dài
- Lại thở dài
- Anh có bị cận không vậy?_
- Không_ Khánh Minh ngây thơ trả lời
- Vậy tại sao anh vẫn không nhìn ra là em thích anh hả?
Một lần nữa Khánh Minh bị đơ toàn tập. Ôi sao nó dễ thương thế này chứ
- Anh không chơi nữa đâu
- Không được bỏ cuộc
- Nhưng cứ tiếp tục không biết anh sẽ làm gì em đâu đấy_ Khánh Minh cười gian
Nhìn mặt anh nguy hiểm quá. Nó đá chân anh một cái
- Thật ra thì em chỉ định xin chụp ảnh thôi.
- Em fan anh ư?
- Không_ Nó lắc đầu
- Thế thôi...
- Thế thôi_ Nó tỏ vẻ giận dỗi quay đi
- Này_ Anh kéo tay nó lại, bất ngờ nó ngã vào người anh, khoảng cách chạm môi 1cm vô cùng mờ ám. Nó đơ mặt nhìn anh chưa kịp định hình thì anh đã chụp ảnh bằng điện thoại của anh. Bắt chọn khảnh khắc. Lúc này nó mới giật mình đẫy anh ra. Nó đỏ mặt ngại quá bỏ ra ngoài kia. Khánh Minh cười nhìn nó.
Anh không thích giống người khác, anh luôn độc và lạ hơn. Vậy nên anh chụp ảnh cũng không thể giống ai từng chụp với nó được. Thế thì nhạt lắm. Bởi có người đẹp, điện thoại đẹp và app chụp ảnh đẹp suy ra là bức anh vô cùng đẹp.
Nó ra bảo với Gia Khanh xin về trước vì đau đầu. Xong Gia Khanh gọi xe đưa nó và ba đứa cùng phòng về. Nó còn ôm theo đống quà tặng về. Hôm nay nó thích lắm. Nhưng nó ghét anh