Băng đưa cô về nhà, vừa về được một lát thì có người gõ cửa, Băng đi ra xem là ai.
“Ai..vậy?”
“Chúng tôi là cảnh sát, cô Tuyết Lam trở thành tình nghi của vụ án, và có lệnh bắt giữ, mời cô theo chúng tôi về đồn” anh cảnh sát nói.
Cô ở trong nhà nghe thấy vậy mà tuyệt vọng, sự tủi nhục của cô hoá thành những giọt nước mắt, cô lấy tay lau nước mắt, đứng dậy để bọn họ đưa đi.
“Tuyết Lam, câu...” Băng chạy theo.
“Mình không sao, cậu vào nhà đi kẻo lạnh” cô ngoảnh lại nói.
Băng lấy điện thoại ra gọi cho Minh Hạo Vũ rồi lái xe đến đồn cảnh sát. Trần Quân Minh và Âu Dương Phàm biết tin cũng đi theo Minh Hạo Vũ tới đồn, đến nơi họ thấy Băng đang ngồi trình báo.
“Sao rồi?” Minh Hạo Vũ hỏi.
“Cậu ấy đang bị bắt giam, đang trong đó lấy lời khai rồi, chắc lát nữa sẽ được thả ra” Băng mệt mỏi nói.
“Hàn Phong cậu ấy sẽ gửi đơn kiện ra toà, sau khi mai táng cho Diệp Nhi xong sẽ thực hiện” Âu Dương Phàm nói.
“Cậu ấy sẽ không làm như vậy đâu” Băng khẳng định.
“Anh tin vậy” Trần Quân Minh nhìn người con gái đang ngồi trong phòng nói.
Xong việc cô đi ra thấy mọi người đang đứng đợi ở ngoài, lại gần nói “Làm phiền đến mọi người nhiều rồi ạ” cô cúi mặt xuống.
“Có gì đâu chứ, anh không thấy phiền” Trần Quân Minh đặt tay lên vai cô.
“Về nhà thôi, chắc cậu mệt rồi” Băng nói.
Đến nơi hai cô xuống xe rồi lên nhà, “Mình vào nhà cùng cậu nhé” Băng nói.
“Không cần đâu, cậu về nghỉ đi” Tuyết Lam mở cửa ra bước vào trong nhà.
“Cậu vào nghỉ đi nhé, bye” Băng quay đi về nhà mình.
Cô nặng nề bước từng bước vào trong phòng, lấy quần áo đi tắm. Cô thả thân người mệt mỏi vào trong bồn nước ấm, nhắm mắt, cô nghĩ lại những truyện vừa trải qua.
“Mệt thật đấy” cô buông lời than thở.
Tới chiều, cô thay quần áo đen rồi đi cùng mọi người đến dự tang lễ của Diệp Nhi. Đến nơi, cô đi vào trong thấy Hàn Phong đang ngồi cạnh quan tài.
Anh nhìn thấy cô mà tức giận đi tới “Cô đến đây làm cái gì?” anh hỏi.
“Cô còn giám đến nơi này sao?” anh lại hỏi.
“Cút về đi” anh nói to làm tất cả mọi người quay ra nhìn.
“Cô chỉ là lẻ giết người thôi, cô không xứng đáng đến nơi này” anh đẩy cô.
“Aa” cô ngã ra sàn.
“Anh thôi đi, anh nhìn thấy cậu ấy làm như vậy à? Sao anh lại nói như thế” Băng bực mình lên tiếng.
“Hic...hic” cô sụt sùi khóc.
“Mình đưa cậu về nhà nhé?” Băng hỏi.
“Um...hic” cô gật đầu đồng ý.
Băng lái xe đưa cô về nhà, Băng lấy đồ ăn ra cho cô.
“Cậu ăn chút gì đi từ sáng giờ cậu chưa ăn gì cả”
“Cậu cũng vậy mà, ăn đi này” cô đưa cho bánh Băng.
“Mình ở lại với cậu được không?” Băng hỏi.
“Ừ”
Băng nghe vậy mà nở nụ cười, tiếp tục ăn. Xong cô cũng trở về phòng mình ngủ một giấc, từ sáng đến giờ cô đã rất mệt mỏi. Băng về phòng, Minh Hạo Vũ gọi điện tới.
“Em nghe” Băng bắt máy.
“Em đang ở đâu vậy?” anh hỏi.
“Em đang ở nhà Tuyết Lam ạ”
“Em ấy sao rồi?”
“Hiện tại cậu ấy đang ngủ rồi”
“Anh đã giúp em tìm luật sư rồi nhé, em đừng lo”
“Em cảm ơn”
“Đừng nói vậy, có chuyện gì cứ gọi cho anh”
“Vâng”
Cô tắt máy đi ngồi suy nghĩ một lúc, cô sang phòng xem Tuyết Lam thế nào. Thấy cô đang ngủ nên Băng mới yên tâm rời đi, cô quyết định đến hiện trường vụ án. Tới nơi thì thấy Minh Hạo Vũ cùng với Trần Quân Minh đang ở đó.
“Anh cũng ở đây sao?” Băng hỏi.
“Anh đang muốn xem lại camera ghi hình” anh chỉ vào camera.
“Bọn anh đang chờ người điều hành camera tới mới được xem” Trần Quân Minh nói
Rồi cả e người họ đứng đó đợi một lúc, lát sau có người tới, anh ta dẫn mọi người vào trong phòng xem.
Đoạn ghi hình ghi lại quá trình trong phòng, nhưng đến một đoạn có người đàn ông đi vào thì lại không thể xem được,cứ như có sự sắp đặt từ trước.
“Sao đoạn này không xem được vậy?” Trần Quân Minh chỉ tay vào đoạn video đó.
“Tôi cũng không biết nữa, chắc do bị lỗi phần mềm rồi” anh ta nói.
Sau một hồi khôi phục dữ liệu thì cũng hiện lên được một đoạn, đó là lúc Hàn Phong đạp cửa xông vào còn đoạn trước đó không thể xem được.
Họ buồn rầu đi về, mỗi người một suy nghĩ, lo lắng cho Tuyết Lam. Băng nói muốn đi xung quanh toà nhà này xem thử, 3 người họ cùng đi với nhau.
Đến dưới hành lang của căn phòng đó thì cô nhìn thấy một lọ thuốc bị vỡ, nhặt lên xem thử.
“Chẳng lẽ lọ thuốc này rơi ra từ phòng trên sao?” Minh Hạo Vũ hỏi.
“Gần đây cũng không còn căn phòng nào nữa, có khả năng là như vậy?” Băng nói.