Editor: Xẩm Xẩm
Hiện tại, Lộ Thừa Hữu không muốn nói gì cả, anh hẳn là nên giống như những người chồng khác, tức giận vợ mình bỏ đi, sau đó hung hăng mắng cô một chút. Cô để lại cho anh một cục diện rối rắm như vậy, không có lấy một tin tức, không gọi lấy một cuộc điện thoại, khiến bọn họ ở nhà vừa tức vừa lo lắng cho cô, sợ cô xảy ra chuyện gì, lại buồn bực vì hành động không giống ai của cô. Nhất là khi cô lại ở một chỗ với Lạc Diệc Minh. Nhưng sau khi cô trở về lại cố tình làm ra dáng vẻ ủy khuất, khiến anh cái gì cũng không thể nói ra.
Anh chờ đợi tâm tình của mình ổn định, nhưng cũng đang tự hỏi, Tô Thiển Oanh và Lạc Diệc Minh đã từng qua lại với nhau, vậy mà năm đó Lạc Diệc Minh bị tai nạn giao thông, Tô Thiển Oanh thà lựa chọn ra nước ngoài cũng không thèm nhìn anh ta lấy một cái. Quan hệ của bọn họ như vậy, hiện tại thì có thể trở thành như thế nào?
Lộ Thừa Hữu cảm thấy mình là người lý trí, anh sẽ không vì một tấm ảnh chụp trên báo mà cho rằng Tô Thiển Oanh và Lạc Diệc Minh vẫn còn gì với nhau, bởi vì Tô Thiển Oanh và Lạc Diệc Minh không phải người như vậy. Thật ra, từ năm đó, Lộ Thừa Hữu đã cảm thấy nghi ngờ với việc hai người họ chia tay, giống như có rất nhiều người biết chân tướng sự việc, nhưng chỉ duy nhất mình anh lại không biết.
Cho nên, anh khẳng định hiện tại giữa Tô Thiển Oanh và Lạc Diệc Minh không hề có gì cả.
Lộ Thừa Hữu liếc mắt nhìn Tô Thiển Oanh, nhìn bộ dạng cô bây giờ chắc cũng không có ý định muốn giải thích với anh.
“Anh tin, em ngủ một lát đi!” Anh vỗ về đầu cô, để cô ngủ một giấc thật sâu.
Tô Thiển Oanh vẫn rất lo lắng nhìn anh, mà chính cô cũng đang đấu tranh, nhưng cuối cùng, cô vẫn không nói gì cả.
Lộ Thừa Hữu chờ cô ngủ, rồi mới đi ra ngoài, sau đó, xuống lầu.
Tiêu Tố Oanh đang nấu cơm, Hoàng Lệ An đi đến trước mặt con mình, có chút kinh ngạc: “Không có ầm ĩ đánh nhau?”
Lộ Thừa Hữu vốn không định nói chuyện, nhưng bây giờ lại thấy mẹ mình thật kỳ lạ: “Mẹ muốn ầm ĩ sao?”
Hoàng Lệ An cảm thán, người bình thường gặp chuyện như vậy, chắc chắn sẽ ầm ĩ một trận… Vì sao con mình và người bình thường lại không giống nhau? Qủa thực là không giống người bình thường.
Lúc ăn cơm không khí cũng quái dị, trừ vẻ mặt của Lộ Thừa Hữu rất bình thường, những người còn lại đều đánh giá sắc mặt anh, giống như quan sát anh đến tột cùng cảm thấy thế nào.
Ăn cơm xong, Lộ thừa Hữu liền kéo Tô Thiển Oanh lên lâu: “Em chuẩn bị ở luôn đây hay quay về nhà chúng ta?"
Tô Thiển Oanh nhìn anh, vẫn thông minh một chút lựa chọn đi cùng anh, nếu không nhất định sẽ bị bọn họ hỏi lung tung này nọ, hôm nay không hỏi không có nghĩa ngày mai không hỏi, sẽ mãi chờ đợi cơ hội để hỏi cô như vậy, chi bằng tránh xa một chút.
Cho nên, cô đi theo Lộ Thừa Hữu, giống như hiện tại anh chính là bùa hộ mệnh của cô.
Ngồi trên xe, cô cẩn thận nhìn anh: “Anh không muốn hỏi em gì sao?”
Anh chỉ thản nhiên liếc cô một cái: “Em sẽ nói sao?”
Cô im lặng.