Editor: Sammie
Kỳ thật cơ thể của Tô Thiển Oanh nhìn không thể nào tốt được, hơn nữa sau nửa tháng thoạt nhìn gầy đi rất nhiều. Cô ôm chân ngồi trên ghế sô pha, ánh mắt không chuyển động nhìn Lộ Thừa Hữu dùng mật ong pha với sữa, sau đó bưng đến trước mặt cô. Không hiểu vì sao cô thấy khó chịu, cực kỳ khó chịu, cô nhìn anh: “Tại sao anh không mắng em?”
Lộ Thừa Hữu không định sẽ để ý đến suy nghĩ của cô, bỏ chiếc ly vào trong tay cô.
Cô vẫn cảm thấy khó chịu, vung tay, chiếc ly liền rơi xuống mặt đất, “Anh tốt với em như vậy để làm gì? Cái gì em cũng không làm được, cái gì cũng đều thất bại. Tại sao anh không mắng em? Trước kia anh ghét bỏ em như vậy, tại sao đột nhiên đồng ý kết hôn cùng em, một người không có gì tốt.”
Lộ Thừa Hữu bình tĩnh nhìn cô một cái, sau đó đi lấy chổi quét những mảnh vỡ thủy tinh rơi ra từ chiếc ly, toàn bộ quá trình, trong lòng anh không có một chút lo lắng. Mà cô lại hơi sợ hãi và căng thẳng nhìn anh, dường như hơi giật mình đối với hành động của bản thân, nước mắt còn đọng trên gương mặt, lại lập tức quên mất mình nên tiếp tục khóc.
Sau khi nhìn anh dọn dẹp mọi thứ sạch sẽ, ánh mắt cô vẫn ngơ ngác, có lẽ cô không hiểu rõ đến cuối cùng thì đang xảy ra chuyện gì trước mắt mình.
Lộ Thừa Hữu lau dọn xong tất cả, ngồi bên cạnh cô: “Trút ra xong rồi?”
Tô Thiển Oanh nhìn anh, chậm rãi cúi đầu.
Thật ra anh chẳng biết làm thế nào, luôn cảm thấy mình đã vô cùng kiên nhẫn với cô, anh dùng tay xoa lên vệt nước mắt đã khô trên mặt cô: “Đi tắm một chút, rồi nghỉ ngơi cho tốt.”
Lần này cô rất nghe lời, nhưng đi được hai bước liền dừng lại. Lộ Thừa Hữu tiến đến kéo cô: “Phòng này.”
Đây là phòng tân hôn của họ, nhưng cô dâu vẫn chưa bước vào khi nào.
Lúc Tô Thiển Oanh đi ra, anh cũng đã tắm xong đi ra ngoài, cô hơi mất tự nhiên nhìn bản thân, ngón tay nắm lấy váy ngủ của mình.
Lộ Thừa Hữu cười cười với cô: “Ngủ đi!”
Cô nằm trên giường, giây tiếp theo cũng cảm giác được anh nằm bên cạnh mình. Lộ Thừa Hữu đưa tay ôm lấy cô, sau đó cũng không làm gì nữa. Cô ngủ không được, mắt mở thật to, cũng không biết suy nghĩ cái gì.
“Thật xin lỗi.” Cô nghe thấy mình mở miệng.
Mà Lộ Thừa Hữu nghe cô nói ba chữ kia, đôi mắt vốn đang nhắm lại mở ra, nhưng không nói gì.
Căn phòng tối đen, chỉ nghe thấy âm thanh ổn định nhịp nhàng của máy điều hòa. Cô nghe nhịp tim đập của anh lại chẳng thể chìm vào giấc ngủ được, ngược lại càng tỉnh táo hơn.
Cô giật mình, muốn rời khỏi tay anh, bởi vì không quen, hơn nữa dường như có gì đó cản trở cô.
Cô vừa nhúc nhích, anh liền ôm chặt hơn nữa: “Ngủ không được à?”
Cô không mở miệng.
“Sao?” Anh lại hỏi.
Cô muốn lấy hết dũng khí để nói với anh tất cả, nhưng lại sợ hãi: “Không có, em ngủ ngay đây.”
“Ừ.” Anh không nói gì nữa.
Ngày hôm sau, Lộ Thừa Hữu thức dậy từ sớm để làm bữa sáng, lúc cô tỉnh dậy, nghe thấy động tĩnh trong phòng bếp, lúc này hai mắt mới mơ màng rời khỏi giường. Cô đứng ở cửa phòng bếp, nhìn anh thuần thục làm bữa sáng, trong lòng dần dần lan ra những cảm xúc khác nhau.
Cô từng nghe Trương Linh nói qua, đối với nhiều người con gái, Lộ Thừa Hữu giống như một giấc mơ, sau khi nhìn anh liền thấy mình không đủ xuất sắc, cảm thấy đã biết mình không tốt chỗ nào.
Mà hiện tại đại khái cô cũng không thể chạy đi đâu được, bởi vì kể cả cho đến bây giờ, vào đúng lúc này, cô vẫn không thể hoàn toàn đem ba chữ Tô Thiển Oanh cùng với vợ của Lộ Thừa Hữu đặt cạnh nhau.
Tô Thiển Oanh cảm thấy mình không thể nào hiểu được Lộ Thừa Hữu, anh thức dậy sớm như vậy, cô chỉ nghĩ anh muốn đi làm sớm một chút, cuối cùng cơm nước xong anh lại dọn dẹp phòng. Cô ăn một hơi, mà lúc gần xong thì Lộ Thừa Hữu đang làm việc cũng xoay người nói với cô: “Rửa chén nhé.”
Cô ngoan ngoãn gật đầu.