Editor: Xẩm Xẩm
Lộ Thừa Hữu ngồi ở ghế sô pha trong phòng dành cho VIP, rõ ràng cô đang ngồi đối diện anh, nhưng ánh mắt anh lại không hề nhìn cô, ánh mắt rất lạnh nhạt, không biết anh đang suy nghĩ điều gì. Chỉ là tay cầm điếu thuốc lại đang bán đứng cảm xúc của anh, anh hút liền một hơi. Anh rất ít khi hút thuốc, mà sau khi kết hôn với cô, anh chưa bao giờ hút trước mặt cô, nhưng giờ khắc này, anh lại chẳng hề kiêng kỵ gì, thản nhiên hút trước mặt cô.
Cô nhìn anh, trong lòng có chút sợ hãi.
Cô thà rằng anh sẽ lớn tiếng chất vấn cô tại sao lại bỏ đi, sao làm chuyện gì cũng không bao giờ tính toán gì hết, luôn luôn tùy hứng như thế.
Nhưng cái gì anh cũng không hỏi, cái gì cũng không nói.
Cô cảm thấy đau đớn, nhưng vì sao lại đau đớn, cô cũng không rõ lắm.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cô nhìn cửa phòng. Dũng khí trước đây của cô rất nhiều… tích góp mấy năm, mà đến trước mặt anh, vẫn như cũ không thể phát ra được ý chí chiến đấu.
Động tác của anh rất chậm, mỗi một động tác đều giống như từng đoạn quay chậm trong phim.
Mãi đến khi trên vách tường hiển thị đã đến thời gian đi đăng ký, anh mới đặt tầm mắt trên người cô.
Anh chưa bao giờ nghi ngờ cô, cũng không bao giờ nghĩ cô sẽ gây ra chuyện lớn gì, cho dù cô bỏ trốn trong hôn lễ, anh cũng hiểu được đó là do cô không quen, cô sợ hãi, cho nên mới bỏ đi, anh liền cho cô thời gian để thích ứng. Cô và Lạc Diệc Minh bị truyền thông chụp ánh, anh cũng chưa từng nghi ngờ cô làm chuyện gì sau lưng anh, anh chỉ nghĩ là cô không có nhiều bạn bè, có chút liên hệ với Lạc Diệc Minh cũng coi như chấp nhận được, theo như hiểu biết của anh về cô, nghĩ như vậy cũng hợp lý.
Tuy nhiên, anh rất rõ ràng, giữa bọn họ tồn tại rất nhiều vấn đề, nhưng anh chỉ muốn đợi, chỉ cần cô còn ở bên cạnh anh, cô sẽ chủ động mở miệng.
Anh thật không ngờ, cô lại lựa chọn rời đi một lần nữa.
Lần trước cô bỏ trốn khỏi hôn lễ, Kỷ Thiệu Quân đã nhắc nhở anh, đối với phụ nữ không cần theo đuổi quá nhiều, phải có hành động chắc chắn, như thế mới không đặt bản thân vào thế bị động. Anh cũng không nghe, mỗi người đều có một cuộc sống hôn nhân khác nhau, không có một quy tắc chuẩn mực áp sụng được cho tất cả.
Cho nên, anh đã nghĩ, chỉ cần chờ đợi, mọi chuyện sẽ tốt hơn.
Hiện tại,anh có thể hiểu cảm giác của Thẩm Diệc Nhạn, hiểu được Thẩm Diệc Nhạn tuyệt vọng như thế nào mới lựa chọn kết hôn.
Thẩm Diệc Nhạn là ai, chỉ sợ không a rõ ràng hơn anh, kỳ quái lại cố chấp, nhưng chỉ cần Thẩm Diệc Nhạn đã nhận định điều gì, thì tuyệt đối sẽ tin tưởng, tuyệt đối không bao giờ thay đổi.
Thay đổi, cho nên Thẩm Diệc Nhạn thường bị Kỷ Thiệu Quân cười nhạo, bị một người phụ nữ dắt mũi đi.
Thẩm Diệc Nhạn cũng tuyệt vọng, cũng không phải không có nguyên nhân.
Thẩm Diệc Nhạn biết được Mạnh Cảnh đến bệnh viện thông qua bác sĩ ở đó, anh vô cùng vui sướng, đến hỏi bác sĩ tình hình của Mạnh Cảnh. Lúc được biết là Mạnh Cảnh mang thai, cậu ta giống như một đứa trẻ, nghĩ rằng mình sắp trở thành một người bố. Thậm chí, anh còn gọi điện thoại cho Lộ Thừa Hữu hỏi nên đặt tên con là gì, tự đắc vô cùng, anh lấy rất nhiều tên, nam nữ đều có, mà anh còn quan sát tình hình bất động sản của thành phố, nghĩ nên mua nàh ở nơi nào, hoàn cảnh nhất định phải có lợi cho đứa nhỏ.
Thẩm Diệc Nhạn vui sướng, thường hay đi xem những đồ của trẻ sơ sinh, giày dép, váy áo, đặc biệt rất mong mỏi đứa nhỏ ra đời.
Chỉ là về việc Mạnh Cảnh không hề nói đến chuyện đã có đứa nhỏ, khi đó Thẩm Diệc Nhạn cảm thấy có điều không thích hợp, nhưng cũng không nghĩ sâu xa quá. Ngày hôm sau, Thẩm Diệc Nhạn nhận được cuộc điện thoại mà bác sĩ gọi đến, nói là Mạnh Cảnh đi phá thai, anh ta muốn hỏi ý kiến của Thẩm Diệc Nhạn.
Từ vui sướng đến đau khổ, thật sự chỉ trong một giây đồng hồ.
Thẩm Diệc Nhạn cũng không ngăn cản hành vi của Mạnh Cảnh, chỉ là đã ghi sâu vào trong tiềm thức của anh, vốn dĩ cô không hề muốn sinh con cho anh, cũng không cho bọn họ có một đứa con với nhau. Anh không ngăn cản cô, giả vờ như không hề biết chuyện đứa nhỏ đã từng tồn tại, tất cả đều chỉ là tưởng tượng của anh.
Lại như thế, lúc anh bị cô coi thường, người trong nhà cũng không biết đến đứa nhỏ của anh, anh vẫn ngây ngốc chạy đến bệnh viện, chỉ trốn ở một bên, chỉ muốn xác định xem cô có tốt không.
Cô không muốn có đứa con của anh, anh tôn trọng cô.
Nhưng anh lại không bỏ xuống được, muốn đảm bảo cô rất tốt.
Khi anh nhìn thấy sắc mặt trắng xanh của Mạnh Cảnh lúc đi từ trong phòng mổ ra, tâm anh hung hăng đau đớn, nhưng vẫn lựa chọn xoay người rời đi.
Ngay cả lúc Thẩm Diệc Nhạn đi ra khỏi bệnh viện, lại nhìn thấy Tô Thiển Oanh đến bệnh viện. Anh có chút tò mò, vì thế đuổi theo Tô Thiển Oanh, muốn biết Lộ Thừa Hữu đã làm ra chuyện gì với vợ mình.
Thẩm Diệc Nhạn thấy Tô Thiển Oanh nói chuyện với bác sĩ một lúc lâu mới rời đi, anh đến hỏi mới biết Tô Thiển Oanh đã có thai rồi.
Thẩm Diệc Nhạn cảm thán, sau đó gọi điện thoại cho Lộ Thừa Hữu: “Tớ nói cho cậu biết, chuyện rất thống khổ của tớ và chuyện rất vui sướng của cậu, cậu muốn nghe chuyện về người nào?”
Mà Lộ Thừa Hữu trả lời anh chỉ có hai chữ: “Nhàm chán.”
Chỉ là, lúc Thẩm Diệc Nhạn nói Tô Thiển Oanh đã có thai rồi, rõ ràng Lộ Thừa Hữu đã nở nụ cười, nhưng anh cũng bày tỏ đồng cảm với Thẩm Diệc Nhạn, tất nhiên là cũng không có cách nào che giấu được tâm trạng vui sướng của bản thân.
Nhưng mà, Lộ Thừa Hữu lại cảm thấy vô cùng kỳ lạ, Tô Thiển Oanh ở bên cạnh nhưng lại không hề nói gì về việc đó, thậm chí khi cô chủ động thăm dò, nhưng lại vẫn không nói ra, anh đã thấy có gì không đúng.
Anh làm sao lại không thích trẻ con, Tô Thiển Oanh giống như một đứa bé, nhưng biết cô mang thai anh vẫn cực kỳ vui mừng, trên thế giới này có người cùng huyết nhục tương liên với anh. Mà đứa nhỏ này là kết quả của sự quan hệ thân mật giữa anh và cô, chỉ là ngẫm lại, dường như có một đứa bé cũng không sai.
Nhưng Tô Thiển Oanh không nói, anh nghĩ đến chuyện của Thẩm Diệc Nhạn, trong lòng lại thấy hơi sợ hãi.
Anh vậy mà cũng có lúc thấy sợ hãi.
Cho nên, anh cầm di động của cô xem lung tung, anh chỉ hy vọng, chuyện mà anh lo lắng sẽ không xảy ra.
Chỉ là, toàn bộ trước mắt, đã chứng mình sự tin tưởng của anh hình như hơi tự tin thái quá.
Lộ Thừa Hữu nhìn dáng vẻ khiếp đảm của cô, những phẫn nộ trong lòng cũng lặng lẽ bắt đầu bình ổn lại.
Từ khi nào anh đã trở nên không lý trí như vậy, chưa biết chuyện gì xảy ra đã phán xét cô là không đúng rồi?
Anh không nên như vậy, anh nên đứng ở góc độ của của cô, nên nghe cách suy nghĩ của cô.
Lúc anh biết cô đi đến sân bay, liền vội vàng đi từ văn phòng đến, chỉ nghĩ là muốn ngăn cản cô, cô không thể cứ như vậy mà rời đi, ngay cả một lời giải thích cũng không có.
Chỉ sợ đày chính là chuyện kích động nhất trong đời anh, chỉ nghĩ đến chuyện nhất định phải ngăn cô lại, anh là chồng của cô, không phải là người nào khác, cô xảy ra chuyện gì thì phải thẳng thắn nói hết với anh, anh sẽ cùng cô đối mặt.
Anh cảm thán, tâm tình lúc này đã bình phục lại: “Chuẩn bị đi đâu?” Anh nhìn thoáng qua rương hành lý nhỏ của cô: “Nghỉ phép?”
Cô quay mặt, lắc đầu: “Không.”
Anh chỉ nhìn cô: “Đó là chỗ nào? Chuẩn bị đi bao lâu?”
“Thành phố Xuyên Nhiên.” Tới đó bao lâu, cô cũng chưa biết.
Anh cười khổ, thật đúng là anh hỏi một câu, cô đáp lại một câu: “Đi làm gì?”
Lúc này cô mới nhìn anh, trong mắt có thêm sự kiên định: “Liền muốn đi thì đi, không có nguyên nhân.”
Trán anh nhăn lại, rất rõ ràng, anh cực kỳ không hài lòng với câu trả lời của cô.
Cô nhìn anh, dường như dũng khí nhỏ bé kia lại bắt đầu nảy mầm. Sự kích thích của năm đó, khiến cô hiểu rõ, con người nhất định sẽ trả một cái giá rất đắt cho hành vi của mình, mỗi người đều nên có trách nhiệm của mình. Toàn bộ, cô đã ra quyết định, cho nên, cũng muốn chính cô đến nhận lấy. Cứ cho là cô tùy hứng đi, đã lựa chọn như vậy thì phải kiên trì tới cùng.
Cô biết, có lẽ dũng khí năm đó cô đã không còn nữa rồi.
Kiên định như thế, không để ý đến hậu quả như thế, khờ dại như thế.
Thật sự cho rằng, bản thân mình là một người lợi hại.
Cho dù, bên cạnh cô không có Lộ Thừa Hữu, cô cũng có thể sống tốt, nhưng đến sau cùng lại phát hiện, không có anh, cô thật sự có năng lực cho mình một cuộc sống tốt, chỉ là cuộc sống đã không còn hoàn mỹ.
-
Anh bình tĩnh và nghiêm túc nhìn cô: “Tô Thiển Oanh, anh là chồng của em, anh không phải là người khác.”
Câu nói của anh hung hăng nện vào trong lòng cô, anh không phải là người khác, anh không phải là người khác.”
Nước mắt cứ như vậy trượt ra theo khóe mắt.
Anh đi qua, ôm cô vào lòng, tay nhẹ nhàng vồ về lưng của cô.
Tay cô găt gao bắt lấy một góc áo của anh.
Anh khom người xuống, hôn lên nước mắt đang rơi xuống của cô, tay lại vuốt ve mấy sợi tóc rối loạn của cô, giọng nói ôn hòa: “Hiện tại có thể nói cho anh biết, em mang theo một đứa bé của anh ra đi là vì chuyện gì chưa?”