Editor: Xẩm Xẩm
Cô đã mang thai sao?
Trong tầng sương mù, lòng anh trở nên kích động, anh tự đàn một khúc rồi tự cho rằng đó là một khúc nhạc tuyệt mỹ nhất, hưởng thụ tình yêu mà mình cho là hoàn mỹ.
Đó là thích, có lẽ còn xa tình yêu lắm, nhưng cho dù nguyên nhân lúc đầu là thuần khiết hay chỉ là ngây thơ, người kia đã có thể biến thành phần tốt đẹp trong trí nhớ của bạn, dù cho nhiều năm về sau bạn không thể nhớ nổi dáng vẻ của cô ấy, nhớ không nổi nụ cười của cô ấy, nhớ không nổi giọng nói của cô ấy, nhưng bạn lại nhớ rõ cô ấy, cái tên của cô ấy. Cái tên này làm bạn với tuổi thanh xuân của bạn, có phải tình yêu đã không còn quan trọng như thế, hoài niệm chưa bao giờ được coi là tình yêu, chỉ là khi những thứ tâm tư nhỏ này, muôn hình vạn chạng đi qua, mà người đó cũng bước qua cuộc đời bạn, lại cho bạn một hồi ức quá mức rực rỡ sắc màu.
Cho dù lúc về già đã rụng răng, bạn nhớ đến người kia, khóe miệng vẫn như cũ chỉ mỉm cười.
Nếu như trong đời của bạn xuất hiện một cô gái như vậy, cho dù hai người không ở cùng nhau, cho dù cô ấy yêu người khác, cho dù cô ấy từng khiến bạn bàng hoàng và buồn bực, cho dù cô ấy có rất nhiều hư hỏng, nhưng bạn luôn khoan dung với cô ấy. Bởi vì, cô ấy đã từng là khúc nhạc đẹp nhất, là tiếng vọng đẹp nhất trong cuộc đời bạn.
Mà Tô Thiển Oanh, đối với Lạc Diệc Minh chính là một cô gái như vậy.
Anh rất buồn bực, thậm chí muốn cho cô một cái bạt tai, thậm chí trong lúc đó, anh còn tự nói với mình, đời này vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho cô. Nhưng vốn dĩ, tha thứ không hề khó như trong tưởng tượng, từ tức giận ban đầu, càng về sau lại tha thứ rồi thoải mái hơn, giống như quá trình trở thành một người đàn ông thành thục. Mà cô là người chứng kiến toàn bộ, chứng kiến tuổi thiếu niên thanh xuân của anh tung tăng hăng hái như thế nào, lúc anh không khống chế được, cũng sẽ tức giận, cũng sẽ gầm thét, nhưng hiện tại trải qua mọi thứ anh đã trở nên bình tĩnh hơn.
Anh có thể ung dung đối đãi với các fan của mình, coi bọn họ như người thân của mình, chẳng qua chỉ là khá lạnh nhạt, không quan trọng. Thậm chí có một ngày, khi anh đứng trên sân khấu, lúc nhìn các fan kích động dưới đài, anh còn không hiểu sao mình lại thấy thương cảm, anh nghĩ đến, có lẽ từ giờ khắc này, anh đã không còn có thứ tình cảm mãnh liệt như vậy nữa rồi. Anh không nghĩ nổi mình đã từng đi rất xa, trong trời đông lạnh giá mua đồ ăn cho một người, chẳng qua bây giờ anh đã thành thục rồi. Anh lại có ít đi thứ tình cảm mãnh liệt đó với cuộc sống của mình hơn, không phải vì người nào đấy mà anh đã thay đổi, chẳng qua là từ lúc anh lựa chọn thỏa hiệp, anh đã hiểu được, việc hôm nay không thành, còn có ngày mai.
Nếu một người có thể cho bạn nhiều kích thích, bạn nhất định phải gặp được người đó ngay lập tức vào ngày hôm nay, nếu có người khiến bạn nghĩ như vậy, nhất định bạn phải quý trọng, bởi vì có thể người khiến bạn kích thích như vậy cả đời này không có nhiều.
Lạc Diệc Minh tùy ý quấy đảo cà phê trong chén, nhiệt nóng chậm rãi bốc lên, anh đột nhiên cảm thấy rất thú vị.
Đương nhiên, thú vị như vậy, chẳng qua chỉ là tương đối.
Anh vừa nhấc con ngươi lên, ở sofa cách đó không xa, Lộ Thừa Hữu và Tô Thiển Oanh đang ngồi ở đó.
Giờ phút này, Lạc Diệc Minh cũng cảm thấy mình rất không tốt đẹp gì, bởi vì trong lòng anh khẳng định Tô Thiển Oanh nhất định sẽ không nói thật, mà Lộ Thừa Hữu hiếm khi có được sự giác ngộ như vậy, anh cảm thấy cực kỳ thoải mái.
Anh không tính toán sẽ rời đi, rốt cuộc cũng có thể đợi để chứng kiến ngày hôm này, anh đã bọc da mặt dày rồi, sao có thể đi.
Tô Thiển Oanh ngồi trên ghế sofa, tay cô hơi run run. Hiện tại, cô cũng không biết tất cả đã xảy ra như thế nào, Lộ Thừa Hữu trực tiếp bay đến Xuyên Nhiên cùng cô, anh nói bất kể có chuyện gì xảy ra anh cũng sẽ nguyện ý ở bên cạnh cô, nếu là trước đây, cô sẽ cảm thấy cực kỳ cảm động, nhưng hiện tại, chính cô cũng không nói nên lời suy nghĩ trong lòng mình là gì, trong lòng cô rất loạn, không nghĩ được gì, chỉ thấy phiền.
Cô nhìn qua Lạc Diệc Minh, cực kỳ bất ngờ phát hiện mình vẫn còn có tâm trạng để khẳng định rằng anh ta đang cười nhạo cô, con ngươi của cô xoay trong, rốt cục cũng lên tiếng: “Đưa cà phê cho tôi.”
Lời cô vừa dứt, ánh mắt lạnh lẽo của Lộ Thừa Hữu liền đặt trên mặt cô.
Con ngươi của cô lóe lên: “Không uống…”
Cùng lúc đó, ánh mắt của Lạc Diệc Minh cũng đảo qua người bọn họ một vòng, uống lấy một ngụm cà phê, lúc này mới nhìn Lộ Thừa Hữu: “Tôi ở đây, chắc sẽ không quấy rầy hai người chứ?”
Lộ Thừa Hữu không hề có cảm xúc gì: “Không phải đến giờ cậu mới phát hiện ra chứ!”
Tay của Lạc Diệc Minh hơi run một chút, đúng là không nên hỏi, anh đặt chén cà phê lên bàn, sau đó lộ ý cười, rất quen thuộc ngồi xuống bên người Lộ Thừa Hữu: “Thái độ như thế này là sao? Tốt xấu gì chúng ta cũng là bàn học, không thể cùng ôn chuyện, thì cũng không cần mặt nặng mày nhẹ như vậy chứ?”
Lộ Thừa Hữu nhạt nhẽo nhìn anh một cái: “Tôi không nghĩ hiện tại còn có tâm tình ôn chuyện với câu, tùy tiện đem vẻ mặt đang xem kịch vui trên mặt cậu thu lại đi.”
Tô Thiển Oanh khẽ cắn môi, kiềm chế bản thân đang muốn cười, sao anh có thể trầm mặt như thế mà nói ra khiến người khác buồn cười được nhỉ! Thế nhưng, cô ở phía sau cũng rõ ràng, Lạc Diệc Minh và Lộ Thừa Hữu nói chuyện, chỉ để cho cô giảm bớt khẩn trương. Hiện giờ cô rất may mắn, cô không hề mất Lạc Diệc Minh, bọn họ vốn dĩ luôn là bạn bè, vô cùng kỳ lạ như vậy.
Lạc Diệc Minh bật cười, nghĩ thầm, rằng bởi vì Lộ Thừa Hữu, không khí cũng giảm đi mấy độ. Thế nhưng, anh cũng đoán mò trong lòng một phen, nếu là mình chắc đã sớm giậm chân, đâu có thể giống như anh ta, vẫn còn đang vững vàng ngồi ở đây.
“Qủa nhiên là bạn học cũ có vẻ hiểu mình.” Lạc Diệc Minh cười cười, mày kiếm dương lên: “Mình đi ngủ một lúc, hai người cứ từ từ nói chuyện.”
Lạc Diệc Minh cực kỳ tùy ý, dường như quên mất đây là nhà của Tô Thiển Oanh chứ không phải của anh.
Mà Lộ Thừa Hữu nhìn thoáng qua bóng lưng của Lạc Diệc Minh, con ngươi trầm xuống.
Lạc Diệc Minh vừa đi, Tô Thiên Oanh liền thấy tâm lành lạnh, sau đó hoảng loạn luống cuống, chân tay rối lên, đến bây giờ cô cũng không biết tâm trạng của mình là gì.
Trước khi anh mở miệng, cô nhìn anh: “Anh nhất định là chưa hề ăn cơm, để em nấu cơm cho anh!”
Anh xoa trán mình, một câu “Anh không đói bụng” đang chuẩn bị nói ra, lại phát hiện trong mắt cô đầy lo âu và khẩn trương, trong lòng lại thở dài: “Ừ, đi đi!”
Tô Thiển Oanh như lấy được đại xá, thần tốc chạy vào phòng bếp, anh chỉ nhíu mi “Cũng không biết đi chậm một chút”.
Lộ Thừa Hữu đứng lên, tùy ý thản nhiên, nơi này không tính là lớn, thậm chí còn hơi nhỏ, nhưng hoàn cảnh rất tốt. Thậm chí cực kỳ sạch sẽ, tuy nhiên anh biết đây là do có người giúp việc theo giờ đến làm, lại không nhịn được muốn nghĩ đến, qua nhiều năm như vậy, cô đều sinh hoạt như thế nào ở đây.
Cô có phải chịu khổ sở không?
Cô có khó chịu không?
Cô có thấy tịch mịch không?
Cô có thương tâm không?
Cô thích khóc như thế, lúc cô khóc, ai sẽ là người ở bên cạnh cho cô một bả vai ấm áp?
Vốn dĩ, anh đã bỏ lỡ, bỏ lỡ những tháng ngày ở bên cạnh cô ấy.
Trên sofa có mấy chiếc gối ôm, hoa văn cực kỳ ngây thơ, nhưng không hiểu sao nhìn nó lại thấy dễ chịu rất nhiều.
Anh lại đi lại, nhìn từng ngõ ngách trong căn nhà, dường như có thể tìm được dấu chân sinh hoạt trước đây của cô.
Không hiểu sao, anh hơi khó chịu.
Anh đi ra ban công, nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài, trong lòng lại khô khốc, không biết nên làm thế nào.
Lạc Diệc Minh cũng đi đến bên cạnh Lộ Thừa Hữu, trên mặt mang theo ý cười: “Cậu biết không? Có lúc, mình rất hận cậu, nhưng sau đó lại rất hâm mộ cậu.”
Lộ Thừa Hữu gật gật đầu, những thứ đó anh đều biết.
Sau khi Lạc Diệc Minh xảy ra tai nạn xe cộ, Tô Thiển Oanh lựa chọn rời đi, lúc đó, tất cả mọi người đều tưởng rằng việc Tô Thiển Oanh rời đi sẽ khiến cho Lạc Diệc Minh phải chịu đả kích không nhỏ. Nhưng lúc Lộ Thừa Hữu đến bệnh viện thăm Lạc Diệc Minh, cậu ta cũng không làm ra chuyện chấn động gì, chỉ lấy một cái bình hoa ném vào anh, đập vào trên đùi anh.
Lạc Diệc Minh lúc ấy có nói một câu: “Mình không hận cô ấy, bởi vì mình yêu cô ấy, mình không nỡ. Nhưng mình hận cậu, không hề cố kỵ gì cả.”
Lộ Thừa Hữu nhớ kỹ ánh mắt lúc ấy của Lạc Diệc Minh, có không cam lòng và chán ghét đến tận cùng.
Anh gật gật đầu: “Mình biết.”
Lạc Diệc Minh cũng cười cười: “Vậy cậu có biết tại sao không?”