Biên tập: Rosa
Thật sự không muốn tỉnh lại chút nào!
Nắng sớm từ ngoài cửa sổ lan đến tận mép giường, cách màn, Chung Tẫn vẫn có thể cảm nhận được những tia sáng sáng rực, nhưng lại không muốn mở mắt ra.
Loại giường cổ làm bằng gỗ lim có bốn trụ và hai bên ngăn tủ được chạm khắc như vậy rất hiếm thấy, trên đỉnh còn treo một chiếc màn bằng vải lanh. Màn để mở, không gian bên trong dường như chỉ đủ cho hai người, cảnh này khiến Chung Tẫn nhớ tới đêm động phòng hoa chúc trong hí kịch, không khỏi cười ra tiếng.
Vì hôm qua khóc lâu nên mắt và mũi của cô có hơi đỏ, tóc cũng vểnh lên. Tối qua tắm xong thì lên giường ngủ ngay, cứ mặc áo thun rộng của Lăng Hãn, nhếch môi cười ngây ngô. Lăng Hãn nhìn cô chăm chú, điều này khiến trái tim cứng rắn của anh nháy mắt dịu dàng như nước.
Cô vẫn giống như trước, rất dễ thỏa mãn.
Thuốc mất hiệu lực làm cả đêm anh không chợp mắt được.
Không nỡ ngủ.
Lăng Hãn từng cho rằng trong thế giới của mình đã không còn giấc mơ nữa, chỉ có sự thật tàn khốc, vậy nên anh chẳng muốn nằm mơ.
Cô gối đầu lên khuỷu tay anh, đặt tay lên ngực anh, tuy Lăng Hãn đã cố ý lấy chăn mỏng để ngăn cách cơ thể hai người, không dám thân mật quá mức nhưng hơi thở của cô cứ vấn vít trong hơi thở của anh, sự tồn tại của cô rất mãnh liệt.
Đây không phải mơ.
Dù đã quá mệt mỏi vì bôn ba một ngày một đêm nhưng cô lại nói rất nhiều chuyện với anh, cuối cùng khi mắt đã không thể mở ra được nữa, cô vẫn lẩm bẩm: chúng ta nói đến đâu rồi?
Vì ôm siết anh từ đầu đến cuối nên cô luôn duy trì một tư thế ngủ.
Nhưng, cô là một người ngủ không quá ngon giấc. Thỉnh thoảng, vì làm việc mệt mỏi và ngủ quá say mà đêm đó anh quên không ôm cô. Sáng ngủ dậy, cô thường nhoài người ra tận mép giường, nửa người bị lộ ra ngoài.
Cô vẫn luôn sợ hãi.
Lăng Hãn vừa thương vừa đau đớn thở dài, kìm lòng không được, nghiêng người hôn lên trán cô: “Chung Tẫn, nên dậy thôi!” Đồng hồ sinh học của anh rất chuẩn, lúc này đã gần 7 giờ.
“Để em ngủ thêm đi, em mệt lắm!” Tuy hôm nay còn có rất nhiều chuyện phải làm, nhưng giờ khắc này khiến Chung Tẫn quá say mê. Cô xốc tấm chăn mỏng lên, rướn người về trước, dùng tay chân quấn lên người Lăng Hãn như một con khỉ: “Anh mát quá!” Cô thoải mái nán lại trong lòng anh cọ qua cọ lại.
Mỗi tấc da tấc thịt của Lăng Hãn đều cứng ngắc, anh sờ đầu cô, cười khổ: “Vậy em ngủ tiếp đi, anh đi làm bữa sáng cho em.”
“Em cảm thấy ăn anh ngon hơn!” Chung Tẫn nói rất lưu loát, ngay cả nghĩ sẵn trong đầu cũng không cần nghĩ.
Oanh… máu nóng dồn thẳng lên đỉnh đầu, nhịp tim đột nhiên tăng tốc.
Cô đang khiêu khích anh!
“Thật ra, em rất ghét anh.” Giọng điệu của cô thay đổi, có chút u oán: “Mỗi lần gặp nhau, em luôn là người động tâm trước, còn anh thì chẳng làm gì cả.”
Ở Giang Châu cũng thế, ở Ninh thành cũng vậy.
“Anh đang đợi em!” Trái tim anh chưa từng rời đi.
Chung Tẫn mở to mắt, con ngươi trong veo xoay tròn: “Không có khích lệ, đây là chuyện anh phải làm.”
Lăng Hãn không khỏi mỉm cười: “Em còn cần anh làm điều gì nữa không?”
“Vĩnh viễn đừng nói dối em, vĩnh viễn không được nói lời tạm biệt với em. Được không?”
“Xin lỗi vì làm em sợ, sau này sẽ không.” Lăng Hãn lấy ngón tay làm lược, giúp cô chải mấy sợi tóc rối. Ba năm trước, tóc cô dài đến vai, bây giờ đã cắt ngắn nên khuôn mặt cũng gầy hơn so với trước.
“Sáng nay không ăn mỳ sợi nữa, tối hôm qua em ăn no đến bể bụng luôn rồi!” Chung Tẫn nhỏ giọng nói thầm.
“Sao lại ngốc vậy, nếu ăn không vô thì đừng cố!” Tối qua mất tập trung nên anh cũng ăn nhiều mỳ hơn.
Chung Tẫn dẩu môi, liếc anh: “Người ngốc là anh đấy!” Không phải là cô muốn ở lại với anh nhiều thêm một lát sao?
“Muốn ăn gì, anh ra ngoài mua cho em.” Lăng Hãn dịu dàng nói.
“Lăng Hãn, anh quên em thích ăn gì rồi à?”
“Chờ anh 5 phút.” Anh nhớ đầu ngõ có một cửa hàng bán sữa đậu nành và bánh bao hấp.
Ngay khi cánh cửa ngoài sân nhẹ nhàng đóng lại, người ở bên trong, người ở bên ngoài, không hẹn mà cùng thở dài một hơi.
Lăng Hãn đứng ngốc một hồi rồi mới đi tới đầu ngõ.
Mới sáng sớm mà ánh mặt trời đã rất nóng, chiếu xuống đỉnh đầu khiến người ta cảm thấy chóng mặt. Những đứa bé đạp xe đến trường chạy như bay qua người anh, tiếng chuông không ngừng vang lên. Nhìn bọn chúng, anh lại nghĩ tới dáng vẻ của Chung Tẫn khi đến trường.
Lăng Hãn rất ít khi nhớ lại khoảng thời gian mình đi học, thật ra thì không có gì để nhớ lại. Ba điểm một đường, mỗi ngày vừa u ám vừa trống rỗng. Vì thân phận trẻ mồ côi, ánh mắt người khác nhìn anh đều mang theo xa cách và đồng cảm. Anh rất ít khi nói chuyện, cũng không có bạn bè. Chỉ nghĩ đến chuyện lớn lên thật nhanh, tự lực cánh sinh càng sớm càng tốt.
Nhưng, sau khi gặp được Chung Tẫn, thế giới của anh mới trở nên đầy màu sắc.
Trước khi mất khống chế bắn chết trùm ma túy, anh đã có những dấu hiệu khác thường. Cảm xúc kỳ lạ không thể giải thích, không kiểm soát được hành vi. Dường như trong cơ thể anh có một con quỷ, nó chi phối mọi thứ của anh. Khi luyện tập với đồng đội, anh vô tình đả thương họ. Lãnh đạo tìm anh nói chuyện, hỏi anh bị làm sao, nhưng anh không thể mở miệng, lúc ấy hình ảnh đập vào đầu anh không phải là đồng đội nữa mà là một tên tội phạm mà anh cần phải hàng phục, đánh bại.
Nếu không phải vì chuyện bất ngờ này, anh sẽ được thăng chức.
Lăng Hãn đến bệnh viện nhận phụ đạo tâm lý.
Bác sĩ tâm lý họ Hồng, đang chuẩn bị xuất ngoại đào tạo chuyên sâu. Sau hai lần phụ đạo thì bác sĩ Hồng phải đi, anh ta chuyển bệnh án của anh đến cho một bác sĩ khác – cũng là vợ mình – Vệ Lam.
Sau đó Vệ Lam trở thành bác sĩ của anh, cô ấy nói cần tìm chuyên gia hội chẩn vì không quá thông thạo về lĩnh vực tâm thần học. Anh đã hỏi rằng có phải mình bị bệnh rất nghiêm trọng hay không? Vệ Lam nói không thể kết luận.
Chất lượng giấc ngủ của Lăng Hãn bắt đầu giảm xuống, thường xuyên bừng tỉnh từ trong ác mộng, động một tí là ra mồ hôi trộm. Thời gian xuất hiện ảo giác ngày càng nhiều, dần dần anh không thể khống chế bản thân, không thể phân rõ đâu là ảo giác, đâu là sự thật.
Lăng Hãn nói cho Vệ Lam tình trạng của mình.
Vệ Lam nói rằng, may mà ý chí của anh cứng như thép, nếu không anh đã sớm… cô ấy không nói thêm điều gì nữa.
Ngay lúc này, anh nhận được điện thoại của Chung Tẫn.
Vệ Lam nói rằng trong lúc trị liệu tốt nhất đừng ra ngoài. Lăng Hãn không để tâm, anh nghĩ rằng mình không nằm liệt giường, cũng không truyền dịch, căn bệnh này hẳn là không nghiêm trọng.
Chung Tẫn mang thai.
Không biết vì sao, sau khi nghe Chung Tẫn nói xong, anh đột nhiên bị sốc lạnh [1] đến 0 độ. Nhưng mặc kệ như thế nào, lúc này anh quyết định kết hôn. Lăng Hãn gọi điện cho Phó Yến nhưng một hồi lâu Phó Yến cũng không nói gì. Trước khi cúp máy, bà nói với anh cùng bà trở về Nghi Tân!
[1] là một hiện tượng hóa học về phản ứng tỏa nhiệt được thực hiện trong lò phản ứng nhiệt độ cố định nhiều tầng, nguyên liệu lạnh được tiêm giữa các lớp chất xúc tác, trộn lẫn với các chất phản ứng nhiệt độ cao, và các chất phản ứng được giảm bằng trao đổi nhiệt trực tiếp.
Anh nói với Chung Tẫn là mình cần suy nghĩ thêm, sau đó bỏ đi. Khi thấy gương mặt ủy khuất của cô trên sân ga, bình sinh lần đầu tiên anh cảm thấy hoảng sợ.
Lăng Hãn và Phó Yến đến trấn Long Khẩu.
Phó Yến mặc một chiếc áo lông thật dày, quấn khăn quàng cổ, đeo kính râm, đi từ đầu trấn đến cuối trấn. Bà nói: tuy phong cảnh ở đây như họa, nhưng trong mắt bà, lại giống như địa ngục.
Bà kể một câu chuyện có liên quan đến bà cho anh nghe.
Lúc bà còn học ở trường Sư Phạm, có một năm được nghỉ lễ Quốc Khánh dài hạn nên cùng bạn đến Bắc Kinh chơi, ở nơi nào đó trong trường Kỹ Thuật bà quen được một người cùng quê Nghi Tân. Ông vừa đẹp trai vừa cởi mở, cách nói chuyện lại hài hước, hai người rất nhanh yêu nhau tha thiết.
Sau khi tốt nghiệp, bà đưa ông đến trấn Hạ Loan gặp ba mẹ mình, sau đó, bà cũng muốn đến gặp người nhà của ông, nhưng ông lại nói ba mẹ mình mất sớm, anh trai và chị dâu làm việc đồng áng rất bận bịu, không có người tiếp đãi bọn họ nên không cần đi. Bà cảm thấy có đạo lý nên không kiên trì nữa. Sau khi ông tốt nghiệp thì ở lại Bắc Kinh công tác, để được ở bên cạnh ông, bà cũng quyết định đến Bắc Kinh.
Ba mẹ bà khăng khăng đòi hai người phải kết hôn trước thì mới đồng ý để bà đi qua. Phụ nữ đã kết hôn không dễ tìm việc, nhưng lại không thể phản bác yêu cầu của ba mẹ nên hai người vội vàng làm hôn lễ ở trấn Hạ Loan, tiếp đó mời mấy ngời bạn học ở Bắc Kinh, giấy đăng ký kết hôn để hai năm sau mới làm.
Một người bạn của ông có tửu lượng cực kỳ tốt, trong đám đàn ông đã say chỉ còn anh ta là nhàn nhã kính rượu bà. Bạn học đó nói với bà: “Cô dâu mới, dù thế nào thì hôm nay tôi cũng phải kính cô một ly, vì lòng can đảm của cô, vì tình yêu của cô.”
Bà mỉm cười, nâng chén rượu lên.
Vẻ mặt của người bạn học rất nghiêm túc, chỉ vào chú rể: “Cậu ta từng nói mình sẽ sống cô đơn suốt quãng đời còn lại. Trong gia tộc của cậu ta, hôn nhân và con cháu đời sau đều bị ma quỷ nguyền rủa, không ai là ngoại lệ. Nhưng, tình yêu của cô đã khiến cậu ta chiến thắng ma quỷ. Chúc hai người hạnh phúc.”
Đêm tân hôn, bà vừa trông chừng chú rể say khướt vừa ngồi một mình cho đến tận bình minh.
Ngày hôm sau, bà an vị trên chuyến xe đi đến quê hương của chú rể – trấn Long Khẩu.
Chị dâu của chú rể tiếp đãi bà, anh cả của ông mặc một bộ trang phục đạo sĩ, ngồi trên bục đất niệm kinh, anh hai thì ngồi cạnh vách núi, vẻ mặt dại ra. Cha mẹ ông thật ra đều khoẻ mạnh, mẹ nằm liệt giường, còn cha thì bị khóa trong một sợi dây xích bằng sắt, có ai tới gần thì sẽ nghiến răng.
Chị dâu bảo bà đi, vĩnh viễn đừng trở về, như vậy sẽ an toàn.
Bà không về Bắc Kinh mà đến Ninh Thành. Bà gọi điện cho chú rể và nói rằng cuộc hôn nhân của họ rất qua loa, bọn họ cũng không thích hợp yêu nhau.
Ở vùng núi, con gái được đi học rất ít, có thể vào đại học lại càng ít. Bà nghĩ rằng bà đã cố gắng thay đổi vận mệnh của mình, nhưng không ngờ vận mệnh lại một lần nữa đẩy bà vào hố sâu.
Bà không thể chấp nhận chuyện này.
Bà đổi tên và nhanh chóng tìm được một công việc làm giáo viên dạy thay. Không nghĩ tới, hai tháng sau, bà phát hiện mình mang thai. Dường như bà không nghĩ quá nhiều mà quyết định sinh đứa bé ra. Có lẽ là hy vọng may mắn sẽ đến, cũng có lẽ là trong lòng vẫn còn một chút niệm tưởng, dù sao bà cũng từng yêu một người tha thiết chân thành như vậy.
Là một bé trai, thừa kế vẻ ngoài khôi ngô của cha mình. Bà để đứa bé lại trấn Hạ Loan rồi một mình trở lại Ninh Thành.
Câu chuyện quá dài, trên xe lửa đi từ Nghi Tân về Ninh Thành Phó Yến mới kể xong.
Lăng Hãn không sợ hãi, từ câu chuyện này, những nghi ngờ của anh đều tìm thấy câu trả lời.
Khi số phận giơ một con dao về phía bạn, bạn chỉ có thể nhắm mắt lại và lặng lẽ chờ con dao hạ xuống.
Sau khi xuống xe, Phó Yến lại cùng anh đến một nơi. Đó là một tòa nhà cao ngất và tráng lệ, hai chữ “Viễn Phương” to đến lóa mắt được dựng đứng trên mái nhà.
Phó Yến cười tự giễu: “Thế giới thật nhỏ, ba mươi năm sau, bọn cô lại sinh sống trong cùng một thành phố.” Sau đó bà nói tiếp: “Ông ấy tái hôn, nhưng không có con. Ông ấy rất bình thường. Con cũng tốt lắm, con… hãy tự quyết định xem mình có muốn đứa bé kia không?”
Lăng Hãn không đi gặp người đàn ông cho anh sinh mệnh kia, không cần thiết… người đàn ông đó cũng không biết sự tồn tại của anh.
Lăng Hãn trở lại Bắc Kinh. Anh hỏi Vệ Lam: “Bệnh tâm thần có di truyền không?”
Vệ Lam ngạc nhiên trừng mắt: “Anh đã biết cái gì?”
Anh gầm lên: “Trả lời vấn đề của tôi.”
Vệ Lam nói: “Đúng vậy, bệnh tâm thần có 60% là gien di truyền.”
Vậy nó có may mắn thoát khỏi hay không?
Vệ Lam im lặng một hồi rồi nói: “Một vài người có thời kỳ ủ bệnh dài, một khi phát tác sẽ vô cùng đáng sợ. Ngoài ra, vì một số tính di truyền giữa các thế hệ mà con cái của họ không thể tránh được vận rủi đó.”
Lăng Hãn khoát tay, rời khỏi văn phòng của Vệ Lam.
Vì lo lắng nên sáng hôm sau Vệ Lam đã đến nhà trọ của anh. Trong đêm này, anh trơ mắt nhìn bàn tay của số phận cướp lấy tất cả mọi thứ từng khiến anh hạnh phúc.
Vệ Lam cảm thông và nói với anh rằng cô ấy sẽ cố gắng giúp anh trị liệu, nhưng anh phải phối hợp, đầu tiên là ăn uống thật tốt để thân thể khỏe mạnh. Anh cần phải kiên cường để có thể vượt qua mọi thứ.
Lăng Hãn cười khổ.
Chuông cửa vang lên, anh đờ đẫn đi mở cửa, Chung Tẫn trừng đôi mắt to thất thần, vịn lấy khung cửa, thở hổn hển đến mức không đứng thẳng được.